Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 318 - Chương 276: Chim Sẻ Đứng Sau

Chương 276: Chim sẻ đứng sau
Chương 276: Chim sẻ đứng sau

Màn đêm vừa buông xuống, Mục Thủ Lễ vội vàng đi vào đại viện, chỉ thấy đèn trong phòng Cao Tuệ vẫn sáng, trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng cười suồng sã của nàng. Một gã thủ vệ vội vàng khoát tay với y, nói cho y biết bây giờ không phải là thời điểm.

Mục Thủ Lễ bất đắc dĩ, đánh đứng chờ trong sân, Ước chừng một khắc đồng hồ (15 phút) sau, một gã thị vệ thân hình to lớn khôi ngô đi ra từ trong phòng, khinh thường nhìn thoáng qua Mục Thủ Lễ, hừ khẽ một tiếng, bước nhanh rời đi.

Mục Thủ Lễ âm thầm căm tức, một trai lơ lại dám xem thường mình, quả thực hơi quá đáng.

Lúc này, thủ vệ ở cửa thay y bẩm báo, trong phòng truyền đến âm thanh lười biếng của Cao Tuệ:

- Vào đi!

Mục Thủ Lễ tiến vào gian phòng, chỉ thấy Cao Tuệ đang ngồi ở trên giường gian ngoài uống trà, tóc vẫn còn hơi lộn xộn, sắc hồng trên mặt vẫn chưa tan hết, nhưng đã mặc quần áo rồi, Mục Thủ Lễ vội vàng hành lễ:

- Tham kiến phu nhân!

Cao Tuệ đặt chén trà xuống, mày dài khẽ nhướn, cười nói:

- Chắc là ngươi mang tin tức xác thực đến cho ta!

- Đúng vậy! Ty chức đã có được tin chính xác, Lý Tử Thông đã độc phát thân vong, Mạnh Hải Công và Ngũ Vân Triệu đã rời khỏi Lạc Dương, chạy về quận Đông Hải.

- Tốt lắm!

Cao Tuệ hài lòng gật gật đầu:

- Ngô Thiếu Du làm không tệ, không để cho ta thất vọng, nhưng y không thể tiếp tục ở Lạc Dương, phải đưa y đi suốt đêm về Nghiệp Thành, chuyện này ngươi đi sắp xếp, đi đi!

- Ty chức tuân lệnh!

Mục Thủ Lễ thi lễ lui xuống, Cao Tuệ đi hai bước, lập tức phân phó:

- Chuẩn bị ngựa xe, ta muốn đi Nguyên phủ.

***

Gần nửa canh giờ sau, xe ngựa của Cao Tuệ chậm rãi dừng lại trước cửa Nguyên phủ. Nguyên Mân nhận tin trước một bước đã bảo tôn tử Nguyên Tuấn đứng chờ trước cửa.

Cao Tuệ vẫn đội nón che mặt như cũ, chậm rãi xuống xe ngựa, Nguyên Tuấn tiến lên thi lễ:

- Tổ phụ đang đợi phu nhân, xin mời phu nhân đi theo ta.

Cao Tuệ gật gật đầu, đi theo Nguyên Tuấn vào trong phủ.

Lúc này, Nguyên Mân đã biết được tin Lý Tử Thông chết bất đắc kỳ tử, quả thật làm ông ta mừng rỡ. Cứ như vậy, kế hoạch triều đình muốn lợi dụng Lý Tử Thông đến chiêu an loạn phỉ đã thất bại, Anh Hùng Hội lập tức sẽ cử hành, có tìm đến người khác cũng đã không còn kịp. Chẳng những như thế, Lý Tử Thông đến mà chết ngược lại sẽ làm cho loạn phỉ các nơi cảnh giác hơn với triều đình, càng không có ai tùy tiện đầu hàng.

Đương nhiên Nguyên Mân biết đây là do Bột Hải Hội làm. Trước đó ông ta vì cầu Vũ Văn Thuật phá hỏng Anh Hùng Hội, không tiếc hạ mình cầu xin. Nhưng Vũ Văn Thuật thủy chung không nể tình, hôm qua ông ta còn nghe được một tin đồn, Vũ Văn Thuật bán rẻ mình. Đương nhiên, lời đồn không nhất định đáng tin cậy. Cũng có thể là thật nhưng Vũ Văn Thuật đã không thèm nhìn đến thì mình cũng không cần tranh luận sự thật.

Hiện tại không cần Vũ Văn Thuật, Bột Hải Hội vẫn phá được Anh Hùng Hội, xem ra hợp tác với Bột Hải Hội mới là con đường chính xác.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của tôn tử Nguyên Tuấn:

- Ông nội, Cao phu nhân tới rồi.

Tinh thần Nguyên Mân rung lên, vội vàng nói:

- Mời nàng vào!

Cao Tuệ bước nhanh đến, tiếng cười như chuông bạc vang vọng khắp phòng:

- Chúc mừng lão gia chủ.

Nguyên Mân cười ha hả:

- Ta đã biết, đây là công lao của phu nhân, cũng là thành ý của phu nhân cho Vũ Xuyên Phủ chúng ta.

Cao Tuệ âm thầm hiểu ý cười, rốt cuộc Nguyên Mân đã nhắc đến Vũ Xuyên Phủ rồi. Đó mới là mục đích căn bản nàng tìm tới Nguyên Mân. Đối với chuyện của Nguyên gia nàng không có hứng thú, nhưng Vũ Xuyên Phủ sau lưng Nguyên Mân mới là mục tiêu của nàng.

Nguyên Mân mời Cao Tuệ ngồi xuống, lại bảo thị nữ mang trà lên, Nguyên Mân thư thái cười nói:

- Lần này Lý Tử Thông bị giết, Anh Hùng hội sẽ không có ý nghĩa, có điều ta có chút lo lắng, Dương Quảng có thể hoài nghi ta hay không.

- Việc này lão gia chủ không cần phải lo lắng, ngày mai chúng ta sẽ phát ra tin tức, để người ta nghĩ rằng Lý Tử Thông chết là do triều đình gây nên. Tóm lại, cho dù thế nào cũng sẽ không để người ta liên tưởng đến Nguyên gia.

Nguyên Mân cười gượng hai tiếng, ông ta không nói nguyên nhân cho Cao Tuệ. Ông ta lo là Vũ Văn Thuật, Vũ Văn Thuật biết ông ta muốn phá Anh Hùng Hội. Một khi Vũ Văn Thuật tố giác mình, chỉ sợ tình huống sẽ không ổn.

Cao Tuệ uống một ngụm trà, vừa tiếp tục nói:

- Hôm nay ta tìm đến lão gia chủ, là muốn nói sâu hơn một chút chuyện hợp tác giữa Bột Hải Hội và Vũ Xuyên Phủ. Lần trước ta đã nói qua với gia chủ, Bột Hải Hội sẽ toàn lực ủng hộ Nguyên gia khôi phục địa khu Quan Lũng và thống trị Tịnh Châu. Nhưng đồng dạng cũng hi vọng Vũ Xuyên Phủ ủng hộ Bột Hải Hội phát triển ở vùng Hà Bắc cho đến địa khu Trung Nguyên. Lão gia chủ nói cần suy nghĩ một chút, không biết hiện tại suy xét thế nào rồi?

Trước đó Cao Tuệ và Nguyên Mân đã nói đến vấn đề phân định ranh giới giữa Vũ Xuyên Phủ và Bột Hải Hội. Kỳ thật phạm vi thế lực song phương đều rất rõ ràng, chính là khôi phục Bắc Chu và Bắc Tề lúc trước. Nhưng đề cập đến địa khu hai nơi này, một là địa khu Trung Nguyên, một là địa khu Tịnh Châu. Cao Tuệ hứa đem Tịnh Châu cho Vũ Xuyên Phủ quản lý nhưng đồng thời cũng muốn thế lực của Vũ Xuyên Phủ rời khỏi Trung Nguyên.

Kỳ thật đây mới là mục đích căn bản lần này Cao Tuệ vào kinh. Cái gì mà địa khu Tịnh Châu, địa khu Trung Nguyên đều là mánh lới sơ lược. Nàng có mục tiêu rất rõ ràng, yêu cầu thế lực vủa Vũ Xuyên Phủ từ trong quân Ngõa Cương rời khỏi, Bột Hải Hội muốn hoàn toàn nắm trong tay quân Ngõa Cương đang phát triển nhanh chóng.

Kỳ thật Nguyên Mân cũng hiểu được ý tứ của Cao Tuệ. Bản thân ông ta cũng không có hứng thú đối với quân Ngõa Cương, đương nhiên có thể đáp ứng Cao Tuệ. Nhưng thế lực Quan Lũng tiến vào Ngõa Cương là Độc Cô Thuận cùng Đậu Khánh quyết định. Có thể không suy xét đến thái độ của Đậu Khánh nhưng Nguyên Mân không thể không suy xét đến thái độ của Độc Cô Thuận, Vũ Xuyên Phủ cũng không phải một mình ông ta có thể làm chủ.

- Chuyện này...Bản thân ta không có ý kiến, nhưng hẳn phu nhân cũng biết, Vũ Xuyên Phủ không phải ta nói là được. Mấu chốt là Độc Cô gia chủ đồng ý mới được. Nói thẳng, ta không có nắm chắc thuyết phục được ông ta.

- Để Lý Mật rút lui khỏi Ngõa Cương cũng không nhất định phải là Vũ Xuyên Phủ đến chấp hành. Ta cảm thấy có rất nhiều biện pháp, tỷ như có thể cho Lý Mật về báo cáo công tác, sau đó để cho con cháu Nguyên thị thay vị trí của y. Ta tin rằng Độc Cô gia chủ sẽ đồng ý với phương án này, lão gia chủ nói có đúng hay không?

Vốn dĩ Nguyên Mân đã suy nghĩ đến phương án này, để tôn tử Nguyên Dũng đi thay thế Lý Mật, nhưng bị Độc Cô Thuận phủ quyết. Dường như đây là điểm mấu chốt của Đậu Khánh, Độc Cô Thuận không thể vì chuyện này mà hoàn toàn trở mặt với Đậu Khánh. Bây giờ ông ta nhắc lại việc này, chỉ sợ Độc Cô Thuận vẫn không chịu đáp ứng.

Lúc này, Cao Tuệ nhìn ra sự khó xử trên mặt Nguyên Mân, lập tức nàng lại không vui. Mình thay y làm nhiều chuyện như vậy, ngay cả biểu hiện tối thiểu cũng không có sao? Yêu cầu của mình cũng không tính là quá cao, tối thiểu một Ngõa Cương cũng không chịu nhường, về sau còn hợp tác thế nào được?

- Lão gia chủ, Bột Hải Hội đã thể hiện thành ý. Chúng ta hy vọng thành ý có thể nhận được hồi báo.

Cao Tuệ lạnh lùng nhắc nhở ông ta.

Nguyên Mân gật gật đầu:

- Ta biết, ta nhất định sẽ cho phu nhân một câu trả lời.

- Vậy ta xin cáo từ!

Cao Tuệ đứng dậy cáo từ, Nguyên Mân chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn. Thực sự ông ta không cảm thấy một chút vui sướng nào khi Lý Tử Thông bị giết, ông ta cảm nhận được, sự tình không đơn giản như ông ta đã nghĩ, bước tiếp theo ông ta phải làm thế nào đây?

***

'Đông! Đông! Đông!' Tiếng trống dày đặc bắt đầu vang lên trong thành Lạc Dương, sau tám trăm tiếng gõ liên tiếp, cửa thành và cửa phường đều phải đóng cửa, người đi trên đường bắt đầu vội vàng tiến vào trong nhà.

Lúc này, vài con chiến mã tăng thêm tốc độ, chạy gấp ra ngoài thành trước khi cửa thành đóng lại.

Người cầm đầu, chính là hung thủ Ngô Thiếu Du đã đầu độc giết Lý Tử Thông. Y chưa từng phạm vào án mạng gì, cũng không làm võ sư trong võ quán ở Ba Thục. Từ đầu đến cuối y đều là một trong mười tám mãnh tướng của Bột Hải Hội, đơn giản là y biết Mạnh Hải Công nên mới được lựa chọn đến chấp hành nhiệm vụ lần này.

Bột Hải Hội đương nhiên sẽ không vì một Nguyên gia mà giết người bịt miệng. Ngô Thiếu Du có địa vị rất cao trong Bột Hải Hội, y trọng yếu hơn nhiều so với Nguyên gia. Nhưng y cũng không thích hợp ở lại Lạc Dương, y nhất định phải đi suốt đêm trở về Nghiệp Thành.

Năm sáu tên kỵ sĩ chạy ra khỏi cửa đông, ra roi thúc ngựa, dọc theo đường lớn chạy gấp đi đến huyện Yển Sư. Lúc này, bầu trời đã đen hết, trên đường lớn vắng ngắt, không có người đi đường nào.

Đoàn người Ngô Thiếu Du chỉ cúi đầu chạy gấp, nhưng bọn họ không phát hiện, ngay khi bọn họ chạy ra khỏi cửa thành, đồng thời, trên đầu thành bắn ra một đạo hỏa tiễn, cực kỳ bắt mắt trong đêm.

Sau khi chạy được hai dặm, cửa hàng hai bên đường biến mất, trở thành cỏ lau đá lớn. Cỏ lau dày đặc cao cỡ một người, trải dài hơn một ngàn mẫu. Trong nháy mắt ngay khi bọn họ tới gần bụi cỏ lau, con chiến mã phía trước nhất bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, ngã về phía trước. Ngay sau đó các chiến mã còn lại cũng đều ngã sấp xuống. Trên mặt đất xuất hiện năm sáu cái thừng bắt ngựa.

Lúc này, từ trong cỏ lau có mười mấy tên võ sĩ áo đen giết ra, vung đao đánh tới mấy tên kỵ sĩ. Ngô Thiếu Du quá sợ hãi, cầm lấy chùy đồng trên yên ngựa phá vây chạy ra ngoài. Y đánh lui bảy tám tên võ sĩ áo đen, giết mở một đường máu, nhanh chóng chạy trốn. Nhóm lớn người áo đen phía sau đuổi theo không bỏ.

Đúng lúc này, từ trong bụi cỏ lau lại lao ra một đám người, tay cầm tên nỏ bắn về phía người áo đen. Mũi tên dày đặc lập tức bắn trúng mười mấy người, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía.

Người áo đen sợ tới mức đều quỳ rạp trên mặt đất, lúc này, mấy con chiến mã chạy gấp mà ra, lập tức có người hô to:

- Ngô Tướng quân mau mau lên ngựa!

Nhưng Ngô Thiếu Du không mắc mưu, y do dự một chút hỏi:

- Các ngươi là ai?

Lúc này, một gã đại tướng kỵ binh khác dáng người hùng vĩ xông mạnh đến, vung côn ném tới chỗ Ngô Thiếu Du, thế tới cực kỳ hung mãnh. Ngô Thiếu Du thấy tình thế không ổn, vung chùy ngăn cản. Chỉ nghe 'Đ...A...N...G...G!' một tiếng vang thật lớn, chùy đồng của Ngô Thiếu Du rời tay bay đi, y quát to một tiếng, lảo đảo một cái ngã lăn trên đất.

Mấy tên lính đồng loạt xông lên, trói y lại, để y lên ngựa mang đi. Mười mấy tên cung nỏ thủ lại bắn tên về hướng mấy người áo đen, chặn bọn họ lại. Chỉ trong chốc lát, nhóm người thứ hai giết ra đã biến mất trong bóng tối.

Bình Luận (0)
Comment