Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 317 - Chương 275: Bi Kịch Đồng Hương

Chương 275: Bi kịch đồng hương
Chương 275: Bi kịch đồng hương

Tinh thần Trương Huyễn rung lên, vội vàng nói:

- Khởi bẩm điện hạ, hai năm qua Bột Hải Hội phát triển vô cùng mạnh ở Hà Bắc vùng Sơn Đông. Bao gồm Vương Bạc, Tôn Tuyên Nhã, Đậu Khánh Đức, Lư Minh Nguyệt cùng loạn phỉ đều có quan hệ chặt chẽ với Bột Hải Hội. Bọn chúng lợi dụng loạn phỉ đến bức bách các danh môn thế gia hợp tác cùng bọn chúng, mà thế gia lại ảnh hưởng đến quan phủ. Lương Trí chính là vì vậy mà trở thành một thành viên của Bột Hải Hội. Không dối gạt điện hạ, Bột Hải Hội từng thông qua người trung gian đến lôi kéo thần và Trương đại soái, bị chúng ta từ chối.

Trương Huyễn ngừng một chút, thấy Dương Đàm nghe vô cùng chuyên chú, lại tiếp tục nói:

- Trước mắt thế lực của Bột Hải Hội ở Thanh Châu đã bị bài trừ. Nhưng theo vi thần được biết, thế lực Bột Hải Hội đã thẩm thấu vào quân Ngõa Cương, lần trước Ngõa Cương khuếch trương về phía đông, sau lưng có bóng dáng của Bột Hải Hội.

Dương Đàm thở dài:

- Loạn phỉ cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là những thế lực chính trị. Một quý tộc Quan Lũng đã khiến Hoàng Tổ Phụ đau đầu, hiện tại dư nghiệt Bắc Tề lại lần nữa nổi lên, khí thế to lớn. Hai ngày trước Vũ Văn Thuật nói với Hoàng tổ phụ, Bột Hải Hội và Nguyên gia âm thầm cấu kết khiến hoàng tổ phụ vô cùng tức giận, đáng tiếc cô không thể thay hoàng tổ phụ giải quyết.

Trương Huyễn không thể không bội phục Vũ Văn Thuật hai mặt, mắt thấy ba phương kết minh không có lợi ích, liền quay đầu bán rẻ Nguyên gia. Đáng tiếc Nguyên Mân quá ngu xuẩn, không ngờ lại tin tưởng loại chính khách đầu cơ như Vũ Văn Thuật, bị bán đứng cũng là y tự chuốc lấy.

Trương Huyễn không khỏi âm thầm suy nghĩ, nếu Vũ Văn Thuật đã đem tảng đá lớn đặt ở bên bờ vực, vì sao mình không thuận tiện đẩy một cái, khiến tảng đá lớn này hoàn toàn rơi xuống vách núi chứ?

Trương Huyễn cười nói:

- Điện hạ, vi thần cùng với thuộc cấp thủ hạ vào kinh luận võ khắp nơi, thật sự quen biết không ít người, tam giáo cửu lưu đều có, nếu điện hạ có hứng thú, vi thần đảm bảo có thể nghe ngóng được tình hình hoạt động của Bột Hải Hội ở kinh thành.

Dương Đàm trầm tư một lát, sở dĩ y chủ động nhắc tới Bột Hải Hội, là xuất phát từ sự không tín nhiệm của y với Vũ Văn Thuật. Y rất lo Vũ Văn Thuật lợi dụng việc Bột Hải Hội để mưu lợi riêng, tổn hại đến lợi ích của Đại Tùy. Nhưng y lại không có cách nào khác để biết chân tướng, cho nên mới dò hỏi Trương Huyễn một ít tình huống Bột Hải Hội.

Hiện tại Trương Huyễn chủ động đề xuất thay mình dò hỏi động tĩnh của Bột Hải Hội ở kinh thành, chuyện này tốt hơn là chỉ nghe từ một phía Vũ Văn Thuật.

Dương Đàm gật gật đầu, lấy ra một kim bài đưa cho Trương Huyễn:

- Đây là kim bài dạ hành hoàng tổ phụ ban cho cô, tạm thời cô cho ngươi mượn. Ban đêm có thể nhờ nó mà không bị ngăn trở, chỉ cần ngươi biết được tình huống của Bột Hải Hội có thể bẩm báo với cô bất cứ lúc nào trong ban đêm.

- Vi thần tuân lệnh!

Trương Huyễn tiếp nhận kim bài trong lòng cảm thán, ai nói Yến Vương lạnh nhạt với mình, không tín nhiệm mình. Nếu y thật sự không tín nhiệm mình, có thể giao kim bài dạ hành cho mình sao?

Sau khi Trương Huyễn cáo từ, Dương Đàm nhìn bóng lưng hắn đi xa, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp, ngay cả y cũng không biết mình có nên tin tưởng Trương Huyễn này hay không. Nhưng quả thật y không có một thủ hạ đắc lực nào khác, khiến y biết rõ Vũ Văn Thuật rắp tâm bất lương, nhưng lại bất lực. Trong ký ức của y, Trương Huyễn có thể ngăn chặn sự kiêu căng của Vũ Văn Thuật, còn có Bột Hải Hội.

Dương Đàm không khỏi cúi đầu thở dài.

***

Hứa Ấn vội vàng đi đến tửu quán Bích Ba, y đi vào một gian nhã phòng ở lầu hai, chỉ thấy Trương Huyễn khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

- Tướng quân tìm ta có việc sao?

Hứa Ấn trước tiên thi lễ hỏi.

- Hứa tiên sinh, ngươi nên biết vì sao ta tìm ngươi.

Trương Huyễn quay đầu lại nhìn chăm chú vào y cười nói.

Hứa Ấn trầm ngâm một chút nói:

- Tướng quân là vì việc Bột Hải Hội?

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Ta tin rằng Vũ Văn Thuật biết nhiều chuyện hơn tưởng tượng của ta rất nhiều.

Hứa Ấn cười khổ một tiếng:

- Tướng quân nói không sai, ông ta vì Bột Hải Hội hao phí lượng lớn nhân lực và tinh lực, quả thật nắm giữ hướng đi bước tiếp theo của Bột Hải Hội.

***

Ở một giáo trường bỏ hoang ngoài thành nam, có mấy người luyện võ đang chém giết lẫn nhau. Đây là tình hình thường thấy nhất ở Lạc Dương trong một tháng nay, các võ sĩ ước đấu với nhau, luận bàn võ nghệ, dùng hết khả năng giao chiến ở nhiều địa hình và nhiều loại binh khí, để đề cao thực lực kinh nghiệm thực chiến của mình, đồng thời cũng có thể tạo thế cho mình.

Lúc này ở góc tây nam sàn đấu võ, hai người luyện võ dáng vẻ khôi ngô đang chiến đấu kịch liệt với nhau. Một người dùng đại đao, người còn lại dùng chùy đồng cán dài. Thế lực hai người ngang nhau, chiến đấu cực kỳ kịch liệt. Ở một góc khác, Lý Tử Thông đang cùng Ngũ Vân Triệu và mười mấy người xem hai người kịch chiến từ xa.

Trong hai người, người dùng trường đao là huynh đệ kết nghĩa của Lý Tử Thông, Mạnh Hải Công, hơn bốn mươi tuổi, cũng là nhân vật số hai trong quân đội do Lý Tử Thông suất lĩnh đến quận Đông Hải. Mạnh Hải Công tên hiệu là “Định Hải Đao” giỏi về thủy chiến, võ nghệ cao cường, đao pháp thành thạo.

Mà người dùng chùy đồng một cán tên là Ngô Thiếu Du, là đồng hương với Mạnh Hải Công, cũng là du hiệp nổi danh Trung Nguyên, dùng một cây chùy đồng cán dài nặng năm mươi cân. Lần này hai người ngẫu nhiên gặp nhau ở Lạc Dương, dĩ nhiên nảy sinh tình đồng hương, lại không kìm nổi ước định thời gian tỷ thí một phen.

Lý Tử Thông vuốt râu nhìn hai người đại chiến, ông ta thấy Ngô Thiếu Du múa chùy đồng cán dài đến kín mít không kẽ hở, rất có kết cấu, trong lòng không khỏi nổi lên suy nghĩ ái tài.

Ông ta cười hỏi Ngũ Vân Triệu bên cạnh:

- Vân Triệu thấy võ nghệ người này thế nào?

Ngũ Vân Triệu khẽ cười nói:

- Có thể làm tướng tài trên chiến trường!

Tướng tài đã có ý là trên trung đẳng, ở trong mắt Ngũ Vân Triệu chỉ được coi là miễn cưỡng đủ tư cách. Nhưng có thể kịch chiến cùng Mạnh Hải Công hơn ba mươi hiệp cũng xem như không tệ.

Trên giáo trường, hai người vì vừa là đồng hương, vừa vì chỉ là luận bàn võ nghệ, đương nhiên điểm đến là dừng. Hai người lần lượt thay đổi chiến mã, đều tự thu vũ khí, cùng nhau cười ha hả.

Mạnh Hải Công vỗ vỗ bả vai:

- Đã là giữa trưa, chúng ta cùng đi uống một chén.

Ngô Thiếu Du tuổi chừng hơn ba mươi, dáng vẻ mặt mũi thật thà chất phác, không biết nói chuyện, y gật gật đầu:

- Vậy phiền toái Mạnh đại ca rồi.

- Có phiền toái gì đâu, đi thôi!

Mạnh Hải Công dẫn theo Ngô Thiếu Du lên trước giới thiệu với Lý Tử Thông, Lý Tử Thông có tâm tư mời chào đồng chùy tướng này, liền sáng khoái cười nói:

- Là huynh đệ của Hải Công thì cũng là huynh đệ của ta, ta mời khách, chúng ta hảo hảo uống một chén.

Mọi người lại đi vào thành tìm tửu quán Trung Nguyên ở gần đó, ngồi xuống một gian nhã phòng, tửu bảo rất nhanh đem rượu và thức ăn lên cho bọn họ.

Hai ngày nay tâm tình của Lý Tử Thông thật sự không tệ. Đầu tiên là thiên tử đáp ứng điều kiện chiêu an của ông ta, không giải tán quân đội của ông ta, cho phép ông ta tiếp tục trú đóng ở quận Đông Hải, đồng thời đồng ý phong ông ta làm tướng quân, phong làm quận hầu quận Đông Hải.

Tuy rằng điều kiện thêm vào là hiệp trợ quân Tùy tiêu diệt Tôn Tuyên Nhã và Vương Bạc, nhưng Lý Tử Thông cũng không cho rằng việc đó khó thực hiện. Ông ta hiểu rất rõ lai lịch của Tôn Tuyên Nhã, chỉ cần mình không xuất binh đến Từ Châu kiềm chế quân Tùy khi Dương Nghĩa Thần tiến công Tôn Tuyên Nhã, Tôn Tuyên Nhã liền thua không thể nghi ngờ.

Tuy rằng ông ta chấp nhận triều đình chiêu an khiến cho đám người Địch Nhượng, Đậu Kiến Đức bất mãn nhưng ông ta cũng chỉ xem xét trên lợi ích của mình mà không để ý đến suy nghĩ của thủ lĩnh nghĩa quân khác.

Huống chi triều đình muốn để ông ta làm gương, dùng để chiêu an nghĩa quân khác, cơ hội này sao ông ta có thể không nắm bắt tốt, ra giá cao một chút với triều đình, ít nhất phải để triều đình giải quyết vấn đề quân lương không đủ cho mình.

Lý Tử Thông nâng chén rượu lên đứng dậy cười nói với mọi người:

- Mọi người theo ta nhiều năm, rốt cuộc hết khổ. Lý Tử Thông ta mặc kệ xuất thân gì, cũng sẽ không bạc đãi mọi người, ta kính mọi người một ly trước.

Mọi người cùng nhau nâng chén uống. Lúc này, Mạnh Hải Công rót cho Ngô Thiếu Du một chén rượu cười hỏi:

- Sao mấy năm nay ít nghe được tin tức của Ngô lão đệ?

Ngô Thiếu Du thở dài:

- Năm kia ở Lương quận lỡ tay giết một tên huyện lệnh, bị triều đình truy nã, không thể không chạy trốn chết, hiện tại mai danh ẩn tích làm một võ sư ở võ quán Lý Đương ở thành đô, kiếm chút tiền sống tạm.

Lý Tử Thông nhướn mày:

- Với võ nghệ cao cường của Ngô lão đệ, không ngờ lại làm võ sư trong võ quán, quả thực là bỏ phí lương tài, thật là đáng tiếc!

- Còn cách nào khác đâu? Chỉ có thể trách mình lúc trước quá vọng động. Nhưng ta cũng không cam tâm trầm luân như vậy, cho nên thừa dịp Anh Hùng Hội lần này đến Lạc Dương tìm cơ hội.

Mạnh Hải Công hiểu ý của Lý Tử Thông, trên thực tế, hôm nay y kéo Lý Tử Thông đến xem bọn họ luận võ chính là muốn giới thiệu Ngô Thiếu Du cho Lý Tử Thông.

Y trao đổi ánh mắt với Lý Tử Thông một cái. Mạnh Hải Công cười nói:

- Năm đó ta và phụ thân ngươi đi cùng thuyền ở Cự Dã Trạch, cũng là từng có giao tình. Nếu con của cố nhân gặp nạn, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn, như vậy đi! Về sau ngươi hãy theo ta, làm phó tướng của ta, ý ngươi thế nào?

Ngô Thiếu Du nhìn thoáng qua Lý Tử Thông, Lý Tử Thông khẽ cười nói:

- Ta phong ngươi làm chấn uy tướng quân!

Ngô Thiếu Du mừng rỡ, vội vàng quì một gối ôm quyền thi lễ:

- Nguyện dốc sức cho đại soái!

Lý Tử Thông cười to ha hả:

- Nếu là người một nhà, nào! Chúng ta lại uống một chén.

***

Lý Tử Thông hưng trí cực cao, uống cùng mọi người vài vò rượu, uống đến say mèm, không kiêng nể gì. Mạnh Hải Công và Ngũ Vân Triệu cũng có chút quá chén, duy chỉ có Ngô Thiếu Du vừa đầu nhập vào Lý Tử Thông duy trì tỉnh táo, y chủ động nói với mọi người:

- Để ta đưa đại soái về!

Không đợi thân binh của Lý Tử Thông ngăn trở, y đã cõng Lý Tử Thông lên, hơn mười người thân binh bất đắc dĩ, chỉ đành đỡ lấy đám người Mạnh Hải Công đưa đi.

Trở lại trong phủ, Ngô Thiếu Du đặt Lý Tử Thông lên giường, đắp chăn cho ông ta. Thân binh thấy chủ công say đến bất tỉnh nhân sự, liền không quấy rầy ông ta nữa, đóng cửa lại cho ông ta.

Lúc này, Ngô Thiếu Du cười nói với đám thân binh:

- Ta quay về nhà trọ thu dọn đồ đạc một chút, sau đó sẽ tới đây.

Nhóm thân binh cũng biết Ngô Thiếu Du đã là người một nhà, liền cười nói:

- Nếu đồ của Ngô tướng quân nhiều chúng ta có thể đi hỗ trợ!

- Ta cũng không có đồ gì, chỉ là một vài thứ vụn vặt, một bao nhỏ thôi. Các vị, nửa canh giờ sẽ trở lại.

Ngô Thiếu Du cáo từ xong, không ngờ chuyến này đi lại không trở về, thẳng đến lúc chạng vạng tối vẫn không thấy bóng dáng của y, nhóm thân binh cảm thấy có chút không ổn, vội vàng lao vào nhà xem Lý Tử Thông đang ngủ say. Tất cả mọi người bị sợ đến ngây người, sắc mặt Lý Tử Thông đen sầm, sớm chết lâu rồi.

Bình Luận (0)
Comment