Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 316 - Chương 274: Tướng Soái Thổ Lộ Tâm Tình

Chương 274: Tướng soái thổ lộ tâm tình
Chương 274: Tướng soái thổ lộ tâm tình

Trương Tu Đà cười ha hả đi đến:

- Ta thấy đèn của ngươi vẫn sáng cho nên liền đến xem thế nào.

Trương Huyễn mời Trương Tu Đà ngồi xuống, rót cho ông ta một chén trà nóng, cười hỏi:

- Đã lâu rồi chưa gặp đại soái, gần đây đại soái ngài bận gì vậy?

- Vừa mới nhận chức, chuyện cần làm hơi nhiều, nhưng toàn là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, nào là điều động nhân sự, nào là đánh giá quan viên linh tinh, rất nhiều người căn bản chưa từng gặp qua, bảo ta làm sao đánh giá? Rất là phiền, cũng không có ý nghĩa, chẳng có lý tưởng gì!

Nói đến đây, Trương Tu Đà lại cười hỏi:

- Ta nghe Uất Trì nói, hôm nay ngươi đi cầu thân rồi, thế nào?

Mặt Trương Huyễn hơi nóng lên, cười mắng:

- Tên này thật là, đã bảo y đừng nói ra, cuối cùng y vẫn nói.

- Ngươi đừng trách y, Nguyên Đỉnh, đây là chuyện tốt, mọi người chúng ta đều rất quan tâm đến việc thành gia của ngươi. Ngươi cũng biết, trong nhà ngươi đã không có người thân nữa, nói không chừng còn cần ta đi cầu thân ấy chứ!

Trương Tu Đà không nhịn được bật cười:

- Hẳn ngươi phải nói cho ta biết, sau đó ta đi cùng ngươi.

Trương Huyễn lắc lắc đầu:

- Cũng may mắn đại soái không đi, nếu không...

Trương Huyễn không nói thêm gì nữa. Trương Tu Đà đương nhiên hiểu được ý của Trương Huyễn, kỳ thật ông ta cũng biết được chuyện đó từ ám chỉ của Uất Trì Cung. Trương Huyễn đến Lư gia hình như đụng phải đinh, Lư gia nhiễm vào bệnh chung của các thế gia, khéo léo từ chối Trương Huyễn cầu thân.

Đối với loại bệnh chung của các thế gia này, Trương Tu Đà lại hiểu rất rõ. Bản thân ông ta cũng là vì xuất thân bần hàn, mới buồn bực thất bại trong triều đình, nơi mà các thế gia môn phiệt thống trị. Cho đến khi thiên hạ đại loạn, ông ta mới có cơ hội ra mặt.

Trương Tu Đà trầm ngâm một chút nói:

- Hai ngày trước Bùi tướng quốc nói chuyện với ta một chút, hình như Bùi gia muốn kết thân với ngươi, nhưng ngươi cũng không bằng lòng lắm, có chuyện này chứ!

- Quả thật có chuyện này.

Trương Huyễn cười khổ một tiếng nói:

- Loại chuyện hôn nhân này quả thật rất kỳ quái, mình muốn không chiếm được, chủ động tới cửa chưa hẳn là mình muốn. Có đôi khi tự mình thấy rất hồ đồ, ta cũng không biết mình muốn kiểu hôn nhân thế nào nữa.

- Nhưng không phải quan hệ giữa ngươi và Bùi công rất chặt chẽ sao? Vì sao không thể tiến thêm một bước nữa?

Trương Huyễn trầm mặc một lát nói:

- Quan hệ giữa ta và Bùi công là một chuyện, giao tình với đại soái lại là một chuyện khác. Ta có thể nói thẳng với đại soái, Bùi gia hy vọng ta thành gia tướng của bọn họ. Bọn họ cảm thấy vẫn không thể hoàn toàn khống chế ta, cho nên còn muốn dựng lên một cuộc hôn nhân. Hôn nhân tuy rằng cũng là giao dịch chính trị, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có thành ý. Trước mắt, ta vẫn chưa nhìn thấy thành ý của Bùi gia.

Trương Huyễn nói rất rõ ràng. Quan hệ giữa hắn và Bùi Củ chỉ là lợi dụng lẫn nhau, hắn không muốn trở thành gia tướng lệ thuộc vào Bùi gia, không muốn bị Bùi gia khống chế. Trên thực tế, hắn cũng không muốn bị bất cứ kẻ nào khống chế, đây là điểm mấu chốt của hắn. Mà Bùi Củ muốn đột phá điểm mấu chốt này, đương nhiên hắn không thể chấp nhận.

Trương Tu Đà gật gật đầu:

- Ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi. Có điều những tướng lĩnh địa phương như chúng ta chung quy chạy không thoát khỏi sự khống chế của triều đình. Trong triều đình Bùi gia chiếm hai vị trí trung tâm quyền lực, có thể thấy được sức mạnh của gia tộc đó. Ta chỉ hy vọng thuộc cấp của ta không đi lại vết xe đổ của ta. Lúc trước nếu trong triều đình có người chịu giúp ta nói chuyện, ta cũng sẽ không bị tước đoạt quân quyền, về kinh thành dưỡng lão. Nguyên Đỉnh, nói cho cùng vẫn là bối cảnh của chúng ta quá yếu.

Ngụ ý của Trương Tu Đà chính là nói cho Trương Huyễn, bây giờ bọn họ vẫn chưa đủ mạnh mẽ cứng rắn, không thể đắc tội với loại quyền quý trong triều như Bùi gia, tới một mức độ nào đó vẫn phải thỏa hiệp. Tỷ như thông gia, lúc đó mới chân chính có được chỗ dựa vững chắc trong triều đình, không đến mức theo gót ông ta.

Trương Tu Đà đương nhiên là một lòng hảo tâm, nhưng giả thiết của ông ta phải có điều kiện tiên quyết là vương triều Tùy còn tồn tại thêm vài chục năm, thậm chí là trăm năm. Dưới tình huống như vậy, lựa chọn loại quyền quý như Bùi Củ làm chỗ dựa đúng là hành động sáng suốt.

Nhưng Trương Huyễn biết thời gian của vương triều Tùy đã không còn nhiều lắm, sự khống chế của nó với các địa phương chỉ còn lại hai năm thời gian, vì hai năm an toàn mà trả giá bằng việc thông gia cũng không có lợi.

Hơn nữa căn cơ của hắn ở vùng bán đảo Sơn Đông. Cho dù suy xét hôn nhân chính trị cũng có thể lựa chọn sĩ tộc Sơn Đông, Thanh Hà Thôi thị, Bác Lăng Thôi thị, Bột Hải Cao thị, Triệu Quận Lý thị hoặc là Phạm Dương Lư thị đều là lựa chọn lý tưởng.

Hà Đông Bùi thị chỉ là sĩ tộc Tịnh Châu, có lẽ thích hợp cho Lý Uyên khởi binh ở Tịnh Châu, chỗ Lưu Vũ Chu cũng không thích hợp với mình. Đây mới là nguyên nhân căn bản Trương Huyễn khéo léo từ chối thông gia với Bùi thị. Hắn suy xét sâu xa hơn Trương Tu Đà, lựa chọn Lư thị, hoặc nhiều hoặc ít cũng có một chút suy xét ở phương diện này.

Chỉ là những lời này hắn không thể nói với Trương Tu Đà. Trương Huyễn cười cười liền chuyển hướng đề tài:

- Kỳ thật ta cảm thấy Thánh Thượng sẽ không thật sự để đại soái ở kinh thành dưỡng lão. Nhất định sẽ cho đại soái tham dự bình định loạn phỉ. Tình thế mạnh hơn người, có một số việc không phải do thánh thượng. Cho dù đại soái không quay lại Thanh Châu, cũng sẽ tham gia bình loạn ở địa phương khác, như Trung Nguyên, Quan Lũng, Giang Nam, Tịnh Châu và những nơi khác.

Trương Tu Đà cũng cười nói:

- Ngư Câu La cũng nói lời tương tự cho ta biết. Ta cũng chờ mong có thể lại lãnh binh xuất chinh. Ta tình nguyện chết trận ở sa trường, cũng không muốn bị nhốt chết ở trong phủ đệ tường cao.

Thật ra Trương Tu Đà chịu ủy thác của Bùi Củ, đến thăm dò ý đồ thông gia của Trương Huyễn. Nhưng hiện tại xem ra, đúng là tạm thời Trương Huyễn không muốn thông gia cùng Bùi gia. Ông ta cũng không hỏi nhiều nữa, đứng dậy cười nói:

- Thời gian đã không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi!

Trương Huyễn tiễn Trương Tu Đà ra đến cửa viện, hắn trở lại trong phòng mình. Hắn biết trên thực tế Trương Tu Đà được Bùi Củ nhờ đến dò xét thái độ của mình, Trương Huyễn cũng biết hắn cự tuyệt yêu cầu thông gia của Bùi gia sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hắn và Bùi Củ.

Vốn hắn muốn duy trì một loại quan hệ tương đối đơn thuần là lợi dụng lẫn nhau với Bùi Củ, nhưng Bùi Củ lại muốn loại quan hệ này gia tăng thêm một bước, việc này đã phá vỡ sự ăn ý từ trước của bọn họ, làm cho quan hệ của bọn họ xuất hiện thêm một tầng ngăn cách vô hình.

Việc Trương Tu Đà tới ở một mức độ nào đó đã nhắc nhở Trương Huyễn, hắn quả thật không thể đem tất cả an toàn lợi thế đều đặt trên người Bùi gia, trên người Ngu Thế Cơ đã gánh vác một phần, hắn còn phải suy nghĩ tìm một người nữa.

***

Sáng ngày hôm sau, Trương Huyễn liền đi tới phủ Yến Vương. Lần trước Hàn Tân đã nói cho hắn biết, bình thường Yến Vương đi sớm về muộn, chỉ có buổi sáng hoặc buổi tối là có thể gặp được y ở phủ Yến Vương.

Mặc dù Bùi Củ nói cho hắn biết, Yến Vương bây giờ đã không còn là Yến Vương lúc trước, nhưng Trương Huyễn vẫn cảm thấy bất kể là xuất phát từ lễ tiết hay là tình cảm ngày xưa, hắn đều phải chủ động đến bái kiến Dương Đàm, giữa bọn họ cũng không có vết rách gì đến mức khó có thể xoay chuyển.

Hơn nữa Trương Huyễn cũng mơ hồ cảm thấy, kỳ thật ở một mức độ nào đó Bùi Củ khuếch đại mức độ phản cảm của Dương Đàm đối với mình. Dù sao Dương Đàm từng là chỗ dựa vững chắc nhất của hắn, mất đi sự ủng hộ của Dương Đàm, hắn chỉ có thể hoàn toàn dựa vào Bùi Củ.

Trương Huyễn chờ giây lát, một lão hoạn quan vội vàng đi ra cửa chính, khom người cười nói:

- Trương tướng quân, Yến Vương điện hạ cho mời!

Hơi vượt ra ngoài dự liệu của Trương Huyễn, không ngờ Yến Vương cứ như vậy mà thống khoái đồng ý gặp mình. Điều đó đã nói lên rằng mình sớm nên đến bái kiến y, mà không phải kéo dài đến bây giờ. Trương Huyễn bỗng nhiên ý thức được trong chuyện của Yến Vương mình có điểm thất sách.

Trương Huyễn đi theo hoạn quan bước nhanh vào phủ Yến Vương, vẫn tới Khởi Cư Đường của Dương Đàm. Lúc này, Dương Đàm đang uống trà, ăn một ít bánh, đang tiến hành chuẩn bị trước khi vào cung, hoạn quan tiến lên bẩm báo:

- Điện hạ, Trương tướng quân tới rồi, đợi ở nhà dưới.

- Để hắn lên đây đi!

Hoạn quan đi xuống, một lát, Trương Huyễn đi vào Khởi Cư Đường, tiến lên quỳ một gối thi lễ với Dương Đàm:

- Vi thần Trương Huyễn tham kiến Yến Vương điện hạ!

Dương Đàm khẽ mỉm cười:

- Trương tướng quân, chúng ta đã lâu không gặp.

- Vi thần hẳn là nên đến bái kiến điện hạ sớm một chút.

- Cô nghe Hàn thị vệ nói, ngươi đã từng đến một lần, đáng tiếc cô ở trong cung, không gặp được tướng quân.

Trong lòng Trương Huyễn có chút hổ thẹn, lần trước hắn tìm đến Hàn Tân là để hỏi thăm chỗ ở của Lý Tử Thông, thực sự không phải là đến bái kiến Yến Vương. Không ngờ Hàn Tân lại thay mình làm cho toàn vẹn lần bái phỏng đó.

- Vi thần hổ thẹn!

- Mời Trương tướng quân ngồi, uống chung chén trà.

Dương Đàm mời Trương Huyễn ngồi xuống, một cung nữ dâng cho Trương Huyễn ít trà bánh. Trương Huyễn trộm nhìn thoáng qua Dương Đàm, so sánh với mấy năm trước, y quả thật đã thành thục hơn không ít, trên môi dài thêm một tầng râu đen, ánh mắt càng thêm thâm trầm cơ trí. Nếu như nói năm trước y vẫn là một thiếu niên mới hiểu chuyện, như vậy trải qua một năm rèn luyện trong triều đình, y đã nhanh chóng trưởng thành là một thanh niên có lý trí.

- Chắc lần này Trương tướng quân cũng muốn tham gia Anh Hùng Hội phải không?

Dương Đàm uống một ngụm trà cười hỏi.

- Đúng vậy! Vi thần trực tiếp tham gia đợt thứ hai.

- Nói không chừng cô cũng sẽ đi xem, hy vọng có thể thấy Trương tướng quân đại triển thần uy, đoạt được thứ hạng cao.

- Vi thần sẽ làm hết sức.

Lúc này Dương Đàm lâm vào trầm tư, dường như y đang nghĩ đến chuyện gì đó. Trương Huyễn không cắt ngang suy nghĩ của y, nâng chén trà lên uống một hớp, chờ đợi Dương Đàm suy nghĩ xong.

Dương Đàm trầm tư một lát hỏi:

- Lần trước trong thư Trương tướng quân gửi cho cô có nói tới Thái Thú Bắc Hải Lương Trí, nói y kỳ thật đã gia nhập Bột Hải Hội. Cô rất muốn biết, Bột Hải Hội ở vùng Sơn Đông hung hăn ngang ngược cỡ nào, thậm chí ngay cả Thái Thú cũng có thể mua chuộc.

Trương Huyễn không ngờ Dương Đàm lại chủ động nói tới chuyện Bột Hải Hội, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một ý niệm. Có thể lợi dụng Dương Đàm để lật đổ Nguyên Mân hay không? Còn ân tình của Đậu Khánh nữa.

Bình Luận (0)
Comment