Sau khi Lư Thanh do dự một lúc lâu, nếu không nói rõ ràng chuyện kia, chỉ sợ mẫu thân sẽ không bao giờ đồng ý để Trương Huyễn cầu hôn, tuy rằng nàng đã đồng ý với phụ thân sẽ không nói với bất cứ người nào, nhưng hiện tại nàng muốn chứng minh nhân phẩm của Trương Huyễn với mẫu thân. Nàng có thể chịu ủy khuất nhưng không thể để Trương Huyễn chịu ủy khuất.
Lư Thanh bảo tất cả nha hoàn đi xuống lầu, lại khép cửa phòng lại, lúc này mới quỳ xuống, rơi lệ nói với mẫu thân:
- Mẫu thân, Trương tướng quân thật ra đã cứu mạng của nữ nhi.
Lư phu nhân hoảng sợ:
- Thanh nhi, sao lại nói như vậy?
Lư Thanh liền đem chuyện Lư Minh Nguyệt và nhị thúc Lư Nghi câu kết, lừa gạt mình vào thành, kết quả bị Lư Minh Nguyệt bắt, nhờ có Trương Huyễn cứu mình từ trong tay Lư Minh Nguyệt kể lại tỉ mỉ một lần, cuối cùng nàng khóc thảm nói:
- Nếu không phải Trương tướng quân trượng nghĩa cứu giúp, nữ nhi sớm đã là áp trại phu nhân của trùm thổ phỉ Ngụy Đao Nhi rồi, danh tiết của nữ nhi cũng có thể sớm đã bị hủy, mẫu thân không nên trách lầm Trương tướng quân.
Lư phu nhân nghe được thì trợn mắt há hốc mồm, bà căn bản không biết được năm ngoái nữ nhi mất tích mấy ngày, không ngờ đã xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, bà không khỏi cả giận nói:
- Sao con không nói chuyện này cho mẹ?
Lư Thanh cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Là phụ thân không cho nữ nhi nói với bất cứ người nào.
- Ta là mẫu thân của con, chẳng lẽ ta không thể biết? Chuyện này nói sau, chẳng lẽ ta còn có thể nói ra ngoài hay sao?
Trong lòng Lư phu nhân càng phẫn nộ hơn, cắn răng tức giận nói:
- Ta đã sớm biết y muốn cướp quyền trong gia tộc, không ngờ y lại hạ độc thủ với chất nữ của mình, y còn mặt mũi nhìn huynh trưởng của mình sao?
- Mẫu thân, chuyện này đã qua, nói sau, nữ nhi cũng không tổn hại gì.
- Hừ! Đó là vận may của con, rơi vào tay loạn phỉ, có mấy người nữ tử có thể may mắn thoát khỏi hay sao?
- Mẹ, không phải vận khí, là Trương tướng quân liều mình cứu nữ nhi.
- Được rồi! Lần sau mẹ gặp hắn, sẽ đích thân cảm tạ hắn. Nhưng chuyện đó và hôn nhân không liên quan gì, hôn nhân của con đã được hai nhà Thôi, Lư sớm quyết định, mặc kệ con có đồng ý hay không, chỉ có thể phục tùng lợi ích của gia tộc.
Lư Thanh nói như đinh đóng cột:
- Cho dù mẹ nói thế nào, nữ nhi cũng quyết không gả cho Thôi gia, chết cũng không gả!
- Ngươi ...
Lư phu nhân nhất thời giận tím mặt, giơ tay hung hăng tát cho nữ nhi một cái:
- Ngươi gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả, không phải do ngươi!
Nói xong, Lư phu nhân nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa lại mà đi. Lư Thanh té nhào trên giường, thất thanh khóc rống lên.
***
Mãi cho đến đêm, cửa phường đóng cửa Lư Trác mới trở về phủ đệ của mình. Đây cũng là đặc quyền của thiên tử cấp cho giám khảo quan môn, cho phép bọn họ đi đêm, để tránh bọn sĩ tử quấy rầy.
Lúc xe ngựa chậm rãi dừng trước cửa phủ, đám sĩ tử đều đã rời đi, bên ngoài Lư phủ rốt cuộc khôi phục yên tĩnh. Lúc này, nhi tử Lư Khánh Nguyên ra đón:
- Phụ thân đã về?
- Ban ngày chỗ này có chuyện gì náo nhiệt à?
Lư Trác cười hỏi.
Lư Khánh Nguyên thở dài:
- Ban ngày người trong nhà cũng không dám ra khỏi phủ, bên ngoài chật ních các sĩ tử đến làm thân. Phụ thân, khi nào thì bọn họ mới có thể yên tĩnh hơn một chút?
Lư Trác cười nói:
- Rất đơn giản, ngày mai con nói cho những sĩ tử đó, người tặng lễ cho dù thi đậu cũng sẽ bị xóa tên, cam đoan sẽ không còn người nào dám đến đây.
Cha con hai người đi vào trong phủ đệ, lúc này, Lư Khánh Nguyên thấp giọng nói:
- Phụ thân, hôm nay Trương Huyễn đến đây.
- Ồ! Hắn tới làm cái gì?
Lư Trác theo bản năng nghĩ tới Trương Huyễn có bằng hữu tham gia khoa cử, chẳng lẽ hắn cũng muốn làm thân với mình?
- Chuyện này...hắn đến để cầu thân!
- Cái gì!
Lư Trác lập tức dừng bước, kinh ngạc hỏi:
- Con nói cái gì?
- Hôm nay hắn đến để cầu thân, muốn lấy Thanh muội làm vợ.
Sau một lúc lâu, Lư Trác không nói gì. Kỳ thật ông ta đã sớm nghĩ đến, Trương Huyễn và Thanh nhi ở với nhau hai ngày hai đêm, giữa bọn họ không có cảm tình mới là lạ.
Chỉ là chuyện này rất phức tạp, ông ta không thể xử lý, chỉ có thể giả câm giả điếc. Nếu Trương Huyễn không nói, ông ta cũng sẽ không đề cập, nhưng không ngờ Trương Huyễn vẫn đến cầu thân.
Lư Trác thở dài:
- Vậy mẫu thân con nói thế nào? Bà ấy gặp Trương Huyễn không?
- Mẫu thân tiếp kiến hắn rồi, nhưng hình như tình hình không tốt, mẫu thân rất không vui.
Lư Trác yên lặng gật đầu, vợ ông ta là nữ nhi của Thôi thị, có thể tưởng được thái độ của bà ta đối với chuyện này.
- Được rồi! Chuyện này biết thế thôi, con đi đi! Vi phụ có chút mệt mỏi rồi.
Lư Nguyên Khánh thi lễ, chậm rãi lui ra. Nhưng bước được vài bước y lại do dự một chút, quay đầu lại nói:
- Phụ thân, con thật sự không thích Thôi gia.
Lư Trác khẽ mỉm cười:
- Kỳ thật ta cũng không thích.
***
Lư Trác trở lại phòng mình, thê tử Thôi thị chạy ra chào đón:
- Lão gia đã về.
Lư Trác gật gật đầu, mệt mỏi ngồi xuống, cười nói:
- Hai ngày nữa là kết thúc chấm thi, khi đó ta sẽ làm việc trở lại như bình thường. Hai ngày nay ta đã làm mệt muốn chết rồi, phu nhân, ta muốn dùng nước nóng ngâm chân.
Lư phu nhân Thôi thị vội vàng bảo nha hoàn đi lấy nước ấm, bà ta lại cởi bỏ áo ngoài giúp trượng phu, xoa bóp bả vai cho ông ta, không nhanh không chậm nói:
- Lão gia, chuyện năm ngoái sao không nói cho ta biết?
- Chuyện gì?
Lư Trác kinh ngạc hỏi.
- Chính là chuyện của Thanh nhi, ông có biết là ta đang nói về cái gì không?
Vẻ mặt Lư Trác hơi mất tự nhiên:
- Là Trương Huyễn nói cho bà sao?
- Sao lão gia biết hắn đến đây?
- Ồ! Là Khánh Nguyên nói cho ta biết ban ngày hắn đã tới, cho nên bà nói chuyện kia, ta liền nghĩ đến hắn.
Thôi thị dài mặt ra:
- Hắn không nói cho ta biết, là con gái ông nói cho ta biết đấy. Lão gia, ta cũng thật bất ngờ, cũng rất khó chịu!
Lư Trác thản nhiên nói:
- Chuyện đã qua rồi, Thanh nhi cũng không tổn thương gì, cho nên ta mới không muốn đề cập đến nữa.
- Nhưng kẻ hại người không bị trừng phạt gì!
- Phu nhân, chuyện này không nên nói nữa, phụ thân sẽ cho ta một cái công đạo, được không?
- Được rồi! Ta không nói nữa, ông yên tâm, chuyện này ta sẽ không nói ra ngoài, không tuyên dương việc xấu của Lư gia ra ngoài.
Lư Trác trầm mặc không nói, Thôi thị lại chuyển đề tài:
- Nhưng Thanh nhi đã không còn nhỏ, chuyện đám hỏi giữa hai nhà Thôi - Lư, lão gia định khi nào thì tiến hành. Đại ca ta đã đến cầu hôn hai lần rồi, lão gia lại luôn kéo dài thời gian, đó là vì sao?
- Phu nhân, lúc trước ta và Thôi gia đã nói qua, nữ nhi của ta ở nhà ba năm là có thể gả cho người khác. Hiện tại đã sắp hết năm thứ hai, đợi một năm nữa là chấm dứt ước định với Thôi gia. Đây là do ta và Thôi gia chính miệng ước định, chẳng lẽ còn cần phải giấy trắng mực đen mới giữ lời?
Trong giọng nói của Lư Trác đã có một tia bất mãn. Trên thực tế trong ước định đám hỏi giữa hai nhà Thôi, Lư cũng không công bằng. Trưởng tử Lư gia nhất định phải cưới con gái của Thôi thị, nhưng Thôi gia chỉ yêu cầu con trai cưới con gái Lư gia, cũng không nhất định là trưởng tử.
Mặc dù chuyện cưới con gái Lư thị cũng được gia chủ Thôi gia nói đến, nhưng trên thực tế chỉ là cách đối phó khi nội bộ Thôi thị tranh đoạt vị trí gia chủ mới có, cũng không có liên hệ trực tiếp đến ước hẹn của hai nhà Thôi, Lư.
Vợ của Thôi Triệu là con gái của Thái Nguyên Vương thị, trưởng tử của Thôi Triệu cưới cũng là con gái của Triệu Quận Lý thị. Ngược lại, thê tử của mình là con gái Thôi thị, thê tử của trưởng tử mình cũng là con gái Thôi thị, hơn nữa thê tử của mình cũng không phải là trưởng nữ của Thôi thị.
Loại không công bằng này làm cho Phạm Dương Lư thị trăm năm qua vẫn bị Bác Lăng Thôi thị áp chế. Mọi người Lư gia mấy đời đều hết sức bất mãn, tới thế hệ này của Lư Trác, ông ta đã muốn phá vỡ lệ thường, hoặc là hai nhà công bằng, hoặc là hủy bỏ ước định trăm năm này.
- Lão gia, không thể nói lời như vậy. Lúc trước lão gia cũng muốn gả Thanh nhi cho Thôi gia, Ấu Lâm mất sớm, không có phúc khí cưới Thanh nhi, nhưng sao Văn Tượng lại không được?
- Nó tuấn tú lịch sự, học thức, nhân phẩm đều tốt, cực kỳ có khả năng trở thành gia chủ Thôi thị. Quan trọng nhất là nó một lòng muốn cưới Thanh nhi làm vợ, lão gia là dượng của nó, sao lại không thành toàn cho vãn bối chứ?
Thôi thị nói rất uyển chuyển, tận hết khả năng tránh làm cho trượng phu tức giận, Lư Trác lạnh lùng nói:
- Ta cũng không nói Văn Tượng không được, nhưng phụ thân nó lại có vấn đề!
- Đại ca của ta có vấn đề!
Thôi thị ngạc nhiên, liền vội vàng hỏi:
- Sao lão gia lại nói vậy?
- Ta nghe nói ông ta và dư nghiệt Bắc Tề có chút quan hệ không minh bạch. Đó chính là tử tội xét nhà diệt tộc, ta không hi vọng nữ nhi của mình bị dính vào.
Thôi thị đã trầm mặc, một lát lại nói:
- Ý của ông là, ông muốn gả nữ nhi cho Trương Huyễn rồi!
- Ta cũng không nói như vậy, ta chỉ nói là, hôn nhân đại sự của nữ nhi ta không muốn qua loa. Đương nhiên, ta cũng muốn có một đám hỏi với thế gia. Như vậy càng phù hợp với lợi ích của Lư gia. Về phần có phải Thôi gia hay không, ta còn phải từ từ suy xét.
Nếu đã nói đến mức này, Thôi thị cũng không thể nói thêm gì nữa rồi. Trong nội tâm bà ta âm thầm quyết định, bất kể thế nào, nhất định phải làm cho con gái gả cho Thôi gia.
Ngày mai bà phải bớt chút thời gian về nhà mẹ đẻ mới được, cùng nhau thương lượng một chút xem chuyện này nên làm thế nào bây giờ?
***
Ban đêm, Trương Huyễn ngồi một mình dưới đèn đọc sách, ở bên cạnh hắn đặt một tờ giấy nhỏ Lư Thanh gửi cho hắn, trên chỉ có một câu:
- Hai mươi tám lúc mặt trời giữa trưa lên cao, ở chùa Thiện Lâm tạ thần.
Ngày hai mươi tám chính là bốn ngày sau, tức ngày đầu tiên Anh Hùng Hội. Nhưng bởi vì sức nặng binh khí của hắn đạt đến tiêu chuẩn, có thể trực tiếp tiến vào luận võ vòng hai, bởi vậy ngày hai mươi tám hắn có thời gian.
Hôm nay cầu thân cũng không thuận lợi, mặc dù ở trong dự liệu của hắn, nhưng bị Lư phu nhân cự tuyệt, hắn vẫn có chút uể oải, chờ mong duy nhất chính là thái độ của Lư Trác.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Trương Huyễn ngẩng đầu, chỉ thấy đại soái Trương Tu Đà xuất hiện trong viện tử.
Trương Huyễn vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón:
- Muộn như vậy, đại soái còn chưa nghỉ ngơi sao?