Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 314 - Chương 272. Lần Đầu Diện Kiến Lư Mẫu

Chương 272. Lần đầu diện kiến Lư mẫu
Chương 272. Lần đầu diện kiến Lư mẫu

Trương Huyễn theo Lư Khánh Nguyên đến nội đường, Lư Khánh Nguyên cười nói:

- Xin tướng quân ngồi chờ trong chốc lát, ta đi bẩm báo mẫu thân ngay.

Trương Huyễn gật đầu, ngồi xuống nội đường, một lát sau, truyền một tiếng bước chân thật khẽ, Trương Huyễn ngẩng đầu, chỉ thấy A Viên bưng một ly trà nhanh chóng tiến vào.

Vẻ mặt của nàng đầy kinh ngạc:

- Công tử đến sao không báo trước cho ta một tiếng?

Trương Huyễn nhận ly trà cười nói:

- Không phải ta đã nói rồi sao? Mấy ngày sau ta sẽ đến, cho nên hôm nay ta đến để bái phỏng cha mẹ của nàng ấy, nếu như thuận lợi, vài ngày nữa sẽ chính thức đến cầu hôn.

A Viên cúi đầu suy nghĩ:

- Vậy ta đi nói với tiểu thư một tiếng, tuy nhiên, công tử gặp phu nhân, e là...

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, A Viên giật mình:

- Phu nhân đến rồi, ta đi trước.

Nàng vội vã trốn theo cửa hông, A Viên vừa đi, chỉ thấy vài a hoàn vây quanh một quý phu nhân trung niên tiến vào, vị quý phu nhân này khoảng 47, 48 tuổi, dáng vẻ ung dung quý phái, búi tóc như mây, mặc một bộ váy dày có ren rộng.

Đây có lẽ là mẫu thân của Lư Thanh, tuy rằng tuổi quá trung tuần, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vẻ mỹ mạo lúc còn trẻ của bà, nhưng Trương Huyễn phát hiện Lư Thanh không hề giống mẹ, Lư phu nhân cằm nhọn, nhưng mặt Lư Thanh lại tròn, giống phụ thân của nàng.

Trương Huyễn không kịp cẩn thận đánh giá liền vội vàng đứng dậy thi lễ:

- Vãn bối Trương Huyễn tham kiến phu nhân.

Hết thảy người mẹ trong thiên hạ đều đặt cuộc hôn nhân của con cái lên hàng đầu, tuy rằng hai nhà Lư Thôi có hiệp nghị liên hôn nhiều thế hệ, nhưng nghe nói có người đến cầu hôn con gái của mình, Lư phu nhân vẫn cảm thấy rất vui mừng.

Lư phu nhân cũng nghe chồng nhắc qua về người tên Trương Huyễn này, lần trước thánh thượng giá lâm Lư phủ ở Kế huyện, chính là để phong quan cho Trương Huyễn này ngay trong Lư phủ, nghe nói còn là bằng hữu của con trai, từng cứu một mạng của con trai khi ở quận Thanh Hà.

Chính bởi vì điểm này, cho nên Lư phu nhân đối với Trương Huyễn vẫn xem như khách khí, bà khẽ mỉm cười:

- Trương tướng quân không cần đa lễ, mời ngồi!

Đồng thời bà cũng đánh giá Trương Huyễn, chỉ thấy bộ dáng Trương Huyễn có vẻ rất tài hoa. Nghe nói còn là Hổ Bí Lang tướng, cũng là một tiểu tử tốt, tuy rằng hơi đáng tiếc, nhưng mối nhân duyên của con gái đã định, không thể gả cho hắn được.

Lư phu nhân cũng ngồi xuống, áy náy nói:

- Lão gia nhà ta hai ngày nay sự vụ bận rộn vô cùng, không ở nhà qua, làm chậm trễ Trương tướng quân rồi.

- Đâu có! Là vãn bối đường đột tới.

Lư phu nhân gật đầu, mang theo ý cười hỏi:

- Trương tướng quân là người ở đâu?

- Vãn bối là người Hà Nội, nhưng nguyên quá ở Kinh Triệu.

- Ồ! Không biết Trương thị ở Hà Nội có liên quan gì đến Trương tướng quân hay không?

Đây là người thứ hai hỏi Trương Huyễn có phải là người của Trương thị ở Hà Nội hay không. Lúc đầu ở Lư phủ, không biết là đệ tử thế gia nào cũng từng hỏi hắn có phải là người của Trương Thị ở Hà Nội không, Lư phu nhân hỏi câu này, Trương Huyễn liền biết vị Lư phu nhân này e là cũng là một nữ nhân rất xem trọng huyết thống Thế gia.

Lúc này, Trương Huyễn đột nhiên nhớ đến một chuyện, hai thế gia Thôi Lư đời đời liên hôn, lẽ nào vị Lư phu nhân này cũng là nữ nhi nhà họ Thôi hay sao?

Trương Huyễn lập tức ý thức được chính mình đã thất sách, nếu thật là vậy, Vị Lư phu nhân Thôi thị này sao có thể đồng ý gả con gái cho mình được, bà nhất định sẽ gả con gái cho Thôi Văn Tượng.

Trương Huyễn thất thần trong chốc lất, không trả lời câu hỏi của Lư phu nhân, trong lòng của Lư phu nhân có chút không vui, lại thản nhiên nói:

- Thật ra có phải là người của Trương thị ở Hà Nội không không quan trọng, ta cũng không quá quan tâm đến xuất thân của Trương tướng quân.

Bà căn bản là không muốn gả nữ nhi cho Trương Huyễn, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến xuât thân của Trương Huyễn, bà chỉ là hỏi theo thói quen mà thôi.

Trương Huyễn mỉm cười, nói:

- Ta và lệnh ái từng gặp mặt ở huyện Kế, vãn bối vẫn luôn ngưỡng mộ lệnh ái. Lần này đến bái phỏng Lư phu nhân và Lư công, là muốn xem thử xem liệu vãn bối và lệnh ái có duyên phận với nhau hay không?

Lu phu nhân hớp một ngụm trà nói:

- Trước đừng nói đến vấn đề duyên phận, nhưng ta cảm thấy việc cầu hôn hẳn là nên do trưởng bối đến để bàn, như vậy mới phù hợp với lễ nghi, có thể là do phong tục ở quê hương Trương tướng quân khác ở đây chăng, vậy thì xem như ta có kiến thức nông cạn vậy.

Phong tục trong thiên hạ là như nhau, chỉ là trong nhà vãn bối không còn người thân nào nữa, ngay cả những trưởng bối trong tộc cũng không còn, cho nên vãn bối chỉ đành mặt dày đến tận cửa cầu hôn.

- Thì ra là vậy, vậy là ta trách lầm tướng quân rồi, nhưng mà Trương tướng quân có điều không biết, Lư thị ở Phạm Dương đời đời liên hôn với Thôi thị ở Bác Lăng, Thanh nhi là đích nữ, vị hôn phu của nó chỉ có thể là người trong Thôi thị ở Bác Lăng, đây là ước định trăm năm nay của hai nhà, đời nào cũng vậy, e là chỉ đành cô phụ tấm chân tình của Trương tướng quân thôi.

Trương Huyễn do dự một lát rồi hỏi:

- Nhưng phu nhân có nghĩ đến ý nguyện của lệnh ái qua chưa?

Sắc mặt của Lư phu nhân lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Thanh nhi và biểu ca của nó cùng nhau khôn lớn, đương nhiên là có cảm tình, nhưng mà đây là việc trong nội bộ gia tộc của ta, không cần Trương tướng quân nhọc lòng, nếu như không có việc khác vậy ta không bồi tiếp nữa.

Lư phu nhân đứng dậy, không hề ngoảnh đầu lại rời khỏi nội đường, không phải vì ngôn từ vô lễ của Trương Huyễn, mà vì câu nói này của Trương Huyễn đã chọc vào nỗi đau của bà, nữ nhi cương quyết không chịu gả cho Thôi Văn Tượng, vẫn luôn khiến bà vô cùng tức giận.

Trương Huyễn nhìn Lư phu nhân đi xa, không khỏi thở dài, điều này nằm trong dự đoán của hắn, cho dù là hai nhà Thôi Lư không có ước định liên hôn, thì Lư phu nhân cũng chưa hẳn là sẽ đồng ý, trong thời đại mà quan niệm dòng dõi đã thâm căn đế cố này, Lư phu nhân làm sao có thể chịu gả đích nữ cho một kẻ không có bối cảnh thế gia như mình.

- Công tử!

Lư phu nhân vừa rời đi, A Viên liền thò đầu từ cánh cửa ra, thần bí vẫy tay với hắn.

Trương Huyễn thấy trong tay nàng có tờ giấy, liền tiến lên hỏi:

- Chuyện gì?

- Đây là tờ giấy mà Thanh cô nương viết cho ngài.

A Viên thấy Lư Khánh Nguyên đi vào trong viện, nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Trương Huyễn, xoay người chạy đi ngay.

Lúc này, Lư Khánh Nguyên bước vào trong nội đường, trong nội đường ánh sáng khá yếu, y không thấy rõ bóng dáng của A Viên, còn tưởng là chỉ là một nha hoàn bình thường.

Mặc dù Lư Khánh Nguyên biết là mẫu thân tuyệt đối không chấp nhận lời cầu hôn của Trương Huyễn, nhưng trong lòng y vẫn rất áy náy, mẫu thân để y tiễn Trương Huyễn, ngữ khí không hề khách khí, y liền biết là mẫu thân đã giận Trương Huyễn rồi.

Lư Khánh Nguyên tiến vào nội đường, ôm quyền nói:

- Trương huynh, thật xin lỗi!

Trương Huyễn lắc đầu:

- Không sao, là do ta đường đột, thời gian không sớm nữa, ta xin cáo từ trước.

- Ta tiễn tướng quân ra ngoài!

Lư Khánh Nguyên tiễn Trương Huyễn ra cửa hông, Uất Trì Cung cũng theo ra, lúc này, Lư Khánh Nguyên do dự một hồi rồi thấp giọng nói:

- Nếu như còn có cơ hội, tướng quân có thể bàn chuyện này với phụ thân của ta, có thể là sẽ có thu hoạch.

Trương Huyễn cười gật đầu:

- Ta hiểu rồi, cảm ơn Khánh Nguyên huynh, cáo từ!

Trương Huyễn chắp tay, liền nhanh chóng bước ra khỏi cửa hông, chỉ thấy ngoài cửa vẫn vây đầy sĩ tử như cũ, bọn họ thấy Trương Huyễn và Uất Trì Cung tay không đi ra, liền hét lên:

- Lễ vật của hắn đã được nhận rồi kìa!

Mọi người cùng nhau xông tới, mồm năm miệng bảy hô lên:

- Lư công nói thế nào, có đồng ý giúp không?

- Vị nhân huynh này, các ngươi tặng lễ vật đáng giá bao nhiêu?

Tâm trạng của Trương Huyễn không được tốt, không muốn lôi thôi với đám sĩ tử này, đẩy bọn họ ra, nghênh ngang rời đi, Uất Trì Cung cũng đi theo.

Mọi người trơ mắt nhìn Trương Huyễn đi xa dần, rồi đột ngột xông đến cửa hông, dùng sức gõ cửa:

- Chúng ta muốn gặp Lư công!

~~~~

- Tướng quân, có phải là không thuận lợi không?

Uất Trì Cung thấy tâm trạng tướng quân không được tốt, bèn tiến lên thấp giọng hỏi.

- Là ta suy xét không thấu đáo, đến có phần đường đột.

- Tướng quân, mỹ nhân thiên hạ còn rất nhiều, cần gì để ý mỗi Lư gia, đám thế gia mắt luôn cao hơn đầu, xem thường bình dân....

- Đừng nói thêm nữa!

Trương Huyễn ngắt lời của Uất Trì Cung;

- Thêm mấy ngày nữa là Anh Hùng Hội sẽ bắt đầu, chúng tra trở về chuẩn bị cho tốt đi!

Trương Huyễn cũng biết là Uất Trì Cung lo lắng cho mình, nếu không y sẽ không nói nhiều lời như vậy, hắn cười rồi nói:

- Ta không sao, ngươi đừng lo.

Uất Trì Cung yên lặng gật đầu, có một số việc y lo lắng cũng vô dụng.

~~~~

Ngay khi Trương Huyễn vừa rời khỏi, Lư phu nhân tựa như một trận gió lốc tiến vào trong khuê phòng của nữ nhi, lời cầu hôn của Trương Huyễn khiến cho Lư phu nhân vô cùng bất ngờ, đồng thời bà cũng nhận ra rằng, e là trong lòng của Trương Huyễn sớm đã có nữ nhi của mình, mà không phải chỉ đơn giản là có quen biết như vậy.

Lư phu nhân tuyệt đối sẽ không cho phép mối quan hệ liên hôn giữa hai nhà Thôi Lư gặp phải sự tổn hại gì, bà nhất định phải hỏi cho rõ rốt cuộc là có chuyện gì, đem tất cả những mối nguy hại có thể ảnh hưởng đến việc liên hôn của hai nhà Thôi Lư quét sạch.

Trong phòng, Lư Thanh đang thầm vui vẻ vì Trương Huyễn đến để cầu hôn, nhưng lại cảm thấy thất vọng vì Trương Huyễn cầu hôn không thành, tâm sự của nàng vô cùng nặng nề, không biết phải làm sao mới có thể khiến mẫu thân đáp ứng mối hôn sự này.

Ngay lúc này, bên ngoài của truyền đến tiếng mắng của mẫu thân:

- Không cần thông báo, tự ta đi vào.

Trong lòng Lư Thanh cả kinh, vừa quay đầu lại liền thấy mẫu thân nổi giận đùng đùng đi tới, nàng vội vàng đứng lên:

- Mẫu thân!

- Hừ! Đừng gọi ta là mẫu thân.

Lư phu nhân ngồi xuống không ngừng cười lạnh:

- Hay cho một tiểu thư khuê các, không ngờ sau lưng cha mẹ đã có ý lang quân rồi, con thành thật khai báo cho mẹ, từ khi nào con quen biết hắn? Rốt cuộc giữa con và hắn có mối quan hệ gì?

Lư Thanh vừa thẹn vừa vội, trong lời của mẫu thân có ý gì, nàng đương nhiên có thể nghe ra, nàng đứng liền bật dậy nói:

- Mẫu thân, là thế này, tuy con có quen biết Trương tướng quân, nhưng không có làm qua chuyện gì vượt quá phép tắc, con người Trương tướng quân rất chính trực, tuyệt đối sẽ không giống loại người mà mẹ nghĩ đâu.

Tục ngữ nói không ai hiểu con bằng mẹ, Lư phu nhân biết tính cách của con gái, con gái ngoài mềm trong cứng, nếu chọc giận nó, nó sẽ càng không chịu gả cho Thôi Văn Tượng, nghĩ đến đây, Lư phu nhân khắc chế ngọn lửa giận ở trong lòng, dịu dàng nói:

- Thanh nhi, con đừng hiểu lầm nương, nương không nói các con cái kia, chỉ là muốn biết các con quen nhau từ khi nào?

Bình Luận (0)
Comment