Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 313 - Chương 271. Phong Ba Buổi Tặng Lễ

Chương 271. Phong ba buổi tặng lễ
Chương 271. Phong ba buổi tặng lễ

Khi tin tức sẽ chọn ra 2000 lan truyền khắp nơi, gần như tất cả sĩ tử đều không dám tin tưởng, đều cho rằng đây là tin đồn hoang đường nhất từ trước đến giờ.

Nhưng khi Lễ bộ chính thức công bố sẽ chọn ra 2000 người, cả thành Lạc Dương chấn động, tất cả sĩ tử đều chạy đi báo cho nhau biết, vui mừng đến phát cuồng, điều này có nghĩa là mỗi người đều có hy vọng là sẽ được trúng tuyển.

Nhưng cũng có không ít sĩ tử lý trí cảm thấy sầu lo, chọn ra 2000 người thì sẽ mất đi giá trị của tiến sĩ, khiến cho tiến sĩ không đáng giá nữa, còn nữa Đại Tùy ở đâu ra nhiều chức quan như vậy, e là cho dù là được trúng tuyển, cũng không có hy vọng được làm quan.

Sự lý trí của thiểu số không áp nổi niềm mừng rỡ của đa số, các tửu lâu của thành Lạc Dương đều chật ních, sĩ tử nâng chén uống thoải mái, chờ đợi thời khắc bảng vàng được dán lên.

Buổi chiều, Trương Huyễn mặc một bộ nho bào màu trắng, đầu đội mũ Ô long sa, lưng thắt lưng da, bên hông mang theo trường kiếm, tay cầm một cái quạt tròn, ăn mặc như một người đọc sách đang đắc ý, dễ dàng khiến người khác cảm thấy có hảo cảm.

Trương Huyễn dẫn theo Uất Trì Cung đến Nam Thị trước, đi từng cửa hàng nhìn ngắm, nhưng lại không mua gì cả, Uất Trì Cung thấy Trương Huyễn cứ đắn đo do dự mãi, nhịn không nổi cười nói:

- Tướng quân thần thần bí bí như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?

- Ta muốn mua một món quà tặng cho trưởng bối, nhưng không biết nên mua gì thì mới tốt?

Uất Trì Cung suy nghĩ rồi cười nói:

- Tặng cho trưởng bối cũng rất cầu kỳ, ví dụ như tặng cho bạn của cha mẹ, tặng cho chính cha mẹ của mình, hoặc tặng cho tổ tông, mấu chốt là cái gì có thể sử dụng được, tướng quân có thể nói cụ thể một chút không?

- Cái này...ví dụ như là tặng cho nhạc phụ nhạc mẫu, chỉ là ví dụ thôi, ngươi đừng coi là thật!

Uất Trì Cung cười lên ha hả:

- Ta sẽ không coi là thật, ta đề nghị này, nếu vẫn chưa đính hôn, thì có thể tặng vài món quà bình thường, chỉ cần phù hợp với thân phận và địa vị của đối phương là được. Nếu đã đính hôn, ta đề nghị nên tặng những thứ đắt tiền một chút thì vẫn hơn, đều là nương tử ta nói với ta, tướng quân cũng có thể dựa theo ý mình mà làm.

Trương Huyễn ngẫm nghĩ một lúc, lời của Uất Trì Cung cũng có đạo lý, liền cười nói:

- Nếu đã vậy, lần này nghe theo đề nghị của ngươi vậy, mua tơ lụa tốt nhất cho bên nữ, mua một bộ văn phòng tứ bảo thượng hạng cho bên nam, không tầm thường cũng không quá trang trọng, mà còn có thể dùng được.

- Vậy tướng quân đến Văn Khúc Trai đi, nghe nói chỗ đó nổi danh nhất về bán văn phòng tứ bảo, còn cửa hàng tơ lụa thì dường như ở đâu cũng được. Chẳng qua là vợ và con dâu của ta thích nhất là lụa hồ, hay là mua thục cẩm đi, những phụ nữ đứng tuổi đều thích chúng.

Trương Huyễn gật đầu, cùng Uất Trì Cung đi đến cửa hàng tơ lụa Thục Phong ở gần nhất, mua một cuộn Đề Hoa Thục Cẩm thượng hạng, lại đi đến Văn Khúc Trai mua một bộ bút lông sói, mực Huy Châu, nghiên mực cùng ba cuộn giấy đay trắng Tịnh Châu, gói hai món quà bằng hộp Anh mộc thượng đẳng, bên ngoài buộc một dải lụa đỏ, chất thành một gánh.

Uất Trì Cung nhìn nóc nhà cười ha hả, Trương Huyễn muốn làm gì trong lòng y đã sớm đoán ra được, chỉ là không biết tướng quân đã nhìn trúng tiểu thư nhà ai?

- Không cho phép ngươi cười!

Trương Huyễn uy hiếp Uất Trì Cung:

- Ngươi không biết gì cả đúng không? Nghe thấy gì, nhìn thấy gì không được nói cho người khác nghe, nếu không ta sẽ tự đi một mình.

Uất Trì Cung cười hắc hắc, nhấc gánh lên:

- Tướng quân yên tâm đi! Ta không biết gì cả, đợi sau này con của tướng quân gọi tướng quân một tiếng cha, ta mới biết thì ra là tướng quân đã thành hôn rồi.

- Ngươi học từ ai tính ba hoa đó vậy, là tên tiểu tử La Sĩ Tín phải không? Nhanh đi đi!

Trương Huyễn cười mắng một câu, lúc này mới dẫn Uất Trì Cung đi về phủ đệ Lư thị ở phường Sùng Nghiệp.

Phủ đệ Lư thị nằm sát Quốc Tử Giám, trong phường Sùng Nghiệp chật cứng những sĩ tử đến từ khắp nơi trong thiên hạ, ở ngoài đại môn phủ đệ Lư thị, có hơn một trăm sĩ tử đang cầm bái thiếp chờ đợi cầu kiến quan chủ khảo Lư Trác, một chiếc xe ngựa tùy tiện ra vào, cũng sẽ lập tức dẫn đến sự vây đuổi của nhóm sĩ tử.

Tin tức đã bị lộ, danh sách trúng tuyển ban đầu được Lư Trác kiểm tra lại, do vậy chỉ cần một tấm bái thiếp được đưa đến bàn của Lư Trác, thì hy vọng được trúng tuyển sẽ tăng lên nhiều.

Khi Trương Huyễn và Uất Trì Cung đến trước cửa Lư phủ lập tức ngẩn ngơ, chỉ thấy trên bậc thang chật ních những sĩ tử trẻ tuổi mặc quần áo gọn ghẽ không khác gì hắn, ở dưới cũng có một đám đông tùy tùng gánh theo lễ vật như Uất Trì Cung, mà tất cả các lễ vật đều lớn nhỏ khác nhau, hộp gỗ tinh xảo, bên trên kẹp dải lụa đỏ.

Uất Trì Cung nhếch miệng cười:

- Dường như tướng quân có rất nhiều đối thủ cạnh tranh đấy, có nhiều người như vậy đến bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu tương lai hay sao?

- Chớ nói nhảm, bọn họ đến không chung mục đích với ta.

Trương Huyễn bỗng nhiên hiểu ra, gần như tất cả những sĩ tử đến là đến để lôi kéo quan hệ, sao lại trùng hợp đến như vậy, ấy vậy mà ăn mặc cũng không khác mình cho lắm.

Lúc này, có một sĩ tử lắc đầu cười khổ với Trương Huyễn:

- Công tử cũng đến để được có tên trong danh sách đúng không! E là vô ích rồi! Khi trời còn chưa sáng ta đã đến xếp hàng rồi, Lư phủ ngay cả cửa cũng không thèm mở!

Trương Huyễn nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng im lìm, chau mày hỏi:

- Cả ngày nay cửa lớn chưa từng mở qua sao?

- Cả ngày nay cửa lớn chưa từng mở qua, cửa hông từng mở qua một lần, có vài hạ nhân ra mua rau, chớ nói tới Lư công, ngay cả người gác cổng hay quản gia cũng không gặp được.

Trương Huyễn hết cách, chỉ đành dẫn Uất Trì Cung đến cửa hông, bên cửa hông cũng có hơn trăm sĩ tử đang chen chúc, chỉ thấy có người không ngừng hô:

- Học sinh là Triệu Nguyên Lãng ở Giang Lăng, đặc biệt đến bái kiến Lư Công, khẩn xin được gặp mặt một lần!

- Học sinh là Vương Trứ đến từ Thái Nguyên, gia phụ là Vương Quận thừa của Thái Nguyên, học sinh có đem theo thư của phụ thân, khẩn xin người gác cổng nhận thư và ít lễ mọn này.

Tiếng gào thét nối tiếp nhau, nhưng cửa hông không hề lay chuyển, không có bất kỳ động tĩnh gì, Trương Huyễn lắc đầu:

- Lão Uý, hay là chúng ta ngày khác đến vậy!

Uất Trì Cung nhìn chằm chằm cửa hông một lúc, cười nói:

- Không cần, ta sẽ để tướng quân vào ngay lập tức.

Uất Trì Cung bước lên bậc thang, cười nói:

- Các vị, nhường một chút!

Cánh tay tráng kiện của y nhẹ nhàng vung qua hai bên, hơn mười sĩ tử đứng trước y giống như con gà con đứng không vững, nghiêng ngả lảo đảo qua hai bên, chúng sĩ tử thấy Uất Trì Cung dũng mãnh vô cùng, cũng không dám tiến lên, đứng ở hai bên lớn tiếng trách Uất Trì Cung vô lễ.

Nhưng Uất Trì Cung không thèm để ý họ, đẩy cửa một cái, không ngờ đại môn không khóa, chỉ một đẩy lập tức mở ra một khe hở, lúc này tât cả sĩ tử đều lặng ngắt như tờ, Uất Trì Cung vươn tay vào, một tay bắt lấy người gác cổng núp sau cánh cửa, kéo gã ra, cười nói:

- Đi bẩm báo với gia chủ nhà người, nói Trương Huyễn tướng quân tới chơi, không liên quan gì đến khoa cử.

Uất Trì Cung ngoảnh đầu lại nhìn Trương Huyễn, Trương Huyễn cười nói:

- Cứ nói là bằng hữu của Lư Khánh Nguyên.

- Tướng quân nhà ta là bạn tốt của Lư Khánh Nguyên, đặc biệt đến bái phỏng.

Người gác cổng không biết phải làm sao, chỉ đành thấp giọng nói:

- Trước tiên ngươi để ta đóng cửa lại đã, ta đi bẩm báo ngay!

Uất Trì Cung buông gã ra, rút tay lại, cánh cửa hông rầm một tiếng đóng lại, tiếng rống giận của sĩ tử lại vang lên lần nữa, giống như trách cứ Uất Trì Cung phá hủy cơ hội của họ,

Trương Huyễn bước lên cao giọng nói với mọi người:

- Các vị, làm vậy sẽ không có ích gì đâu, Lư công sẽ không gặp ai cả, vẫn là trở về đi! Đừng ảnh hưởng đến cuộc sống của người nhà của Lư công.

Tuy nói như vậy, nhưng đám sĩ tử nào chịu, một sĩ tử cười lạnh nói:

- Ngươi cho rằng chỉ cần dùng lời ngon tiếng ngọt là có thể lừa được người khác hay sao? Nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi có thể vào, thì cũng ta cũng có thể vào.

- Đúng vậy! Cơ hội của mọi người là ngang nhau, ngươi có thể vào, chúng ta cũng có thể!

Mấy chục sĩ tử phẫn nộ gầm lên, bọn họ đã đợi cả buổi sáng mà vẫn không có cơ hội, hai người này vừa đến là đã có cơ hội, thực khiến cho lòng của bọn họ vô cùng bất mãn.

Trương Huyễn thấy không thế nói lý với đám người đọc sách này, không khỏi lắc đầu, không thèm đến ý họ nữa, lát sau, cửa hông lại mở ra một khe nhỏ, người gác cổng vẫy tay với Uất Trì Cung:

- Chủ nhân nhà ta mời Trương tướng quân vào!

Trương Huyễn và Uất Trì Cung liền đi vào cửa hông, cửa hông lại đóng lại lần nữa, bên ngoài cửa chỉ còn lại tiếng chửi bậy đầy giận dữ của đám sĩ tử.

Trương Huyễn vào trong cửa, chỉ thấy Lư Khánh Nguyên đang cười híp mắt nhìn mình chằm chằm, Trương Huyễn chắp tay cười nói:

- Lư huynh, đã lâu không gặp!

Lư Khánh Nguyên nhìn qua lễ vật mà Uất Trì Cung đang gánh, hồi lễ cười nói:

- Chẳng lẽ là Trương tướng quân có người thân bằng hữu tham gia kỳ khoa cử năm nay?

- Đâu có! Hôm nay ta đến bái phỏng lệnh tôn và lệnh đường, đây là chút tâm ý, không biết họ đang ở đâu?

Lư Khánh Nguyên nao nao, Trương Huyễn lại đến để bái phỏng cha mẹ mình, đây là vì sao?

- Trương tướng quân cũng thấy đấy, bên ngoài nhiều người như vậy, hai ngày nay gia phụ đều ở trong triều phòng, không ở trong phủ, nhưng mẫu thân ta có ở đây, nếu tướng quân muốn gặp gia mẫu, ta có thể đi bẩm báo, nhưng không biết là tướng quân đến là có chuyện gì?

Trương Huyễn cũng biết là sự tình không giấu nổi Lư Khánh Nguyên, trước sau gì y cũng biết, mà nếu không có lý do đầy đủ thì làm sao có thể tùy tiện bái kiến mẫu thân của người ta, hắn chỉ đành thẳng thắn nói:

- Thật ra là ta muốn cầu thân với Lư gia.

- Cầu thân?

Lư Khánh Nguyên ngẩn người, một lúc lâu mới hồi hồn hỏi:

- Chẳng lẽ là tướng quân muốn cầu hôn Vân muội?

- Không! Không phải!

Trương Huyễn vội vàng xua tay:

- Ta là muốn cầu hôn lệnh muội!

Đôi mắt Lư Khánh Nguyên bỗng dưng trừng lớn, không ngờ Trương Huyễn lại muốn cầu hôn muội muội Lư Thanh của mình, sở dĩ lúc nãy y không nghĩ đến muội muội của mình, là do muội muội Lư Thanh của hắn theo lệ là sẽ liên hôn với Thôi thị, cho dù y không hề thích Thôi gia ngạo mạn đó, nhưng đây là kế ước gần trăm năm qua giữa hai nhà, muốn phá hủy kế ước này, không phải là người bình thường hoặc là người dũng cảm là có thể làm được.

Lư Khánh Nguyên cúi đầu trầm ngâm một lát, mặc dù y cảm thấy mẫu thân căn bản là sẽ không đáp ứng Trương Huyễn, nhưng y vẫn muốn cho Trương Huyễn một cơ hội, dù gì thì Trương Huyễn đã từng cứu mình khi còn ở quận Thanh Hà, hơn nữa việc Trương Huyễn có thể thuyết phục được mẫu thân hay không, đây không phải là điều y có thể khống chế được.

- Được rồi! Mời tướng quân đi theo ta!

~~~~

Bình Luận (0)
Comment