Tuy rằng trên danh nghĩa là một cuộc Quân Chính nghị sự, nhưng trên thực tế không hề dính dáng gì đến quân sự, càng không có chỗ để quần thần thương nghị, chỉ là sự chuyên quyền độc đoán Dương Quảng, sau khi quyết định chọn ra hai ngàn người trong kỳ khoa cử liền qua loa kết thúc lần nghị sự ngắn ngủi này, các vị đại thần đều đi ra khỏi Văn Thành thiên điện.
- Bùi công xin dừng bước.
Đằng sau có người đang gọi Bùi Củ, Bùi Củ dừng lại, quay đầu thấy là Lư Trác, lão cười hỏi:
- Lư sứ quân có chuyện gì không?
Bùi Củ là trưởng bối của Lư Trác, lão có quan hệ vô cùng tốt với phụ thân của Lư Trác Lư Thận, lúc còn trẻ hai người từng là bạn thân cùng trường, Lư Trác được bổ nhiệm là tế tử của Quốc Tử Giám trên một phương diện nào đó là nhờ có sự tiến cử của Bùi Củ.
Lư Trác tiến lên hành lễ:
- Vãn bối gặp phải một số phiền phức, muốn thỉnh giáo thế thúc, không biết thế thúc có thời gian không ạ?
Bùi Củ thấy ngoài thiên điện đã không còn người, liền cười ha hả nói:
- Thỉnh giáo thì không dám, trò chuyện thì còn được, đến quan phòng của ta đi!
Lư Trác theo Bùi Củ đến quan phòng nằm tại Tỉnh Môn Hạ, , Bùi Củ có hai quan phòng, một là Lại bộ ở trong tỉnh Thượng thư, làm quan phòng của Lại bộ thượng thư, một cái khác ở trong tỉnh Môn Hạ, làm quan phòng của Hoàng môn thị lang.
Nhưng thượng không bàn đến chính vụ, cho nên thời gian Bùi Củ ở tỉnh Thượng thư không nhiều, đa số thời gian lão đều ở trong tỉnh Môn hạ xử lý chính vụ.
Kế bên quan phòng của Bùi Củ là quan phòng của tướng quốc Tô Uy, hai người đều ở trong tỉnh Môn Hạ, cho nên quan hệ cá nhân của hai người rất tốt.
Bùi Củ đi vào quan phòng, đưa áo choàng cho trà đồng, cười nói với Lư Trác:
- Mời hiền chất ngồi!
Lư Trác ngồi xuống, y thấm thỏm lo lắng nói:
- Hôm nay thế thúc cũng đã nghe rồi, thánh thượng yêu cầu chọn ra hai ngàn người, quả thật là chất nhi khó lòng mà xử lý được!
- Hiền chất cảm thấy chọn hai ngàn người là không thể tin nổi hay sao?
Bùi Củ mỉm khẽ cười nói.
Lư Trác thở dài nói:
- Từ khi tiên đế tiến hành chế độ khoa cử đến nay, số người được chọn chưa từng vượt quá 150 người, ba năm cuối cùng của Đại Nghiệp cũng chỉ có 440 người, nhưng lần này thánh thượng lại muốn chọn ra 2000 người, chất nhi chưa từng gặp qua, không biết rốt cuộc là thánh thượng đang nghĩ gì, chất nhi sợ sau khi chọn ra 2000 người xong lại xảy ra sự cố, đám sĩ tử không có chức quan nào để làm, cuối cùng trút hết tất cả lửa giận lên người của chất nhi.
Lư Trác nói rất súc tích. Y là sợ Dương Quảng nói một đằng làm một nẻo, cuối cùng đem toàn bộ trách nhiệm của việc chọn ra 2000 người đổ hết lên người của y.
Thật ra đây cũng là điều rất rõ ràng, muốn bổ nhiệm 2000 sĩ tử làm quan căn bản là điều không thiết thực, trong lòng mọi người đều rõ, cho nên trong lúc quân chính nghị sự không ai dám hé răng, sợ là sẽ rước họa vào thân.
Bùi Củ uống một ngụm trà, chậm rãi nói:
- Nươi cảm thấy yêu cầu tăng thêm người trúng tuyển của thánh thượng do nhất thời ấm đầu sao?
Lư Trác cả kinh:
- Lẽ nào thánh thượng đã dự tính từ trước?
Bùi Củ chậm rãi gật đầu:
- Sau khi ngài đăng cơ đã suy tính đến hai đại sự, một là việc quý tộc Quan Lũng nắm giữ binh quyền, hai là các hào môn thế gia khống chế quan phủ địa phương. Đến năm ngoái khi chiến dịch Cao Cú Lệ kết thúc, vấn đề quân quyền xem như đã được giải quyết, nhưng quyền khống chế quan phủ địa phương thì phải làm sao?
Kỳ khoa cử năm ngoái rời đi rời lại, rời từ mùa xuân đến mùa thu, rồi từ mùa thu đến năm nay, gộp khoa cử hai năm lại, ta liền biết là nhất định ngài muốn lợi dụng kỳ khoa cử để làm chuyện gì đó, chỉ là ta không nghĩ đến là ngài sẽ làm triệt để đến vậy, chọn 2000, ngài muốn làm một lần thảnh thơi một đời đây.
Đôi mắt Lư Trác bỗng nhiên trừng lớn, y vạn lần cũng không nghĩ đến bản thân mình lại bị cuốn vào một việc trọng đại và phức tạp đến vậy, lúc này, trong lòng y bỗng có cảm giác không ổn, lẽ nào thánh thượng bổ nhiệm mình làm Tế tửu của Quốc Tự giám thực tế là vì có âm mưu từ trước rồi hay sao?
Trong mắt y dâng lên một nỗi lo âu không cách nào che giấu được, thấp giọng hỏi:
- Thế bá, chẳng lẽ chất nhi thật sự sẽ trở thành con dê chịu chết thay hay sao?
Bùi Củ uống trà không nói, trên thực tế lão cũng là lúc sau mới nhận ra, thánh thượng bổ nhiệm Lư Trác lên làm Tế tửu Quốc Tử giám trên thực tế là có ý đồ sâu xa, gia tộc Lư thị là thế gia lớn thứ hai ở Bắc Hải, cũng là một trong Ngũ vọng Thất tính trong thiên hạ, rất có uy vọng trong lĩnh vực giáo dục, cho nên không ai thích hợp hơn Lư gia để làm người chủ trì cuộc cải cách khoa cử năm nay, ít nhất là các sĩ tộc Bắc Hải sẽ không kịch liệt phản đối.
Hôm nay đột nhiên thánh thượng đề xuất việc mở rộng chọn ra 2000 người, mới khiến cho Bùi Củ giật mình tỉnh ngộ, thánh thượng là muốn lợi dụng kỳ thi cử để thay đổi cục diện khống chế bất lực quan phủ địa phương của triều đình.
Cách nghĩ này là đúng, chỉ là thánh thượng muốn làm một lần thảnh thơi cả một đời, Bùi Củ lại cảm thấy không thiết thực, đầu tiên là không một lại bộ nào có biên chế đầy đủ và chính xác về tình huống của quan phủ địa phương, những quận huyện nào thiếu người? Những quận huyện nào không thuộc sự khống chế của triều đình?
Từ sau năm thứ 6 Đại nghiệp, Lại bộ đã không còn thống kê về tình huống của quan phủ địa phương nữa, bây giờ tình huống quan phủ địa phương không rõ, làm sao để bổ nhiệm quan viên mới. Làm không tốt thì sẽ dẫn đến tình trạng một huyện có đến hai huyện lệnh, điều này rất có khả năng, loạn phỉ bổ nhiệm một người, triều đình lại bổ nhiệm thêm một người.
Bùi Củ mỉm cười, an ủi y:
- Hiền chất yên tâm đi! Thánh thượng chỉ để ngươi đi chọn 2000 người, còn về sau đó bổ nhiệm sĩ tử như thế nào thì không liên quan đến ngươi nữa, ngươi chỉ cần cẩn thận làm tốt việc lựa chọn là được rồi, cũng không có ai đổ trách nhiệm lên đầu ngươi đâu, ai cũng đều biết cả, đây cũng không phải chỉ cần ngươi nói là xong chuyện đâu.
Tuy là nói vậy, nhưng trong lòng Lư Trác vẫn rất sầu lo, dù sao thì y cũng là người chấp hành việc mở rộng việc chọn người, tất cả cục diện hiện có đều thay đổi, quyền lợi của nhiều người cũng theo đó mà thiệt hại, lúc đó sao y có thể không có trách nhiệm trong việc này cơ chứ?
Lư Trác thở dài, lại hỏi:
- Thế thúc cảm thấy ta nên lựa chọn như thế nào đây, là chọn nhiều con em thế gia, hay là thiên về con em hàn môn hơn?
Bùi Củ mỉm cười:
- Không phải là hôm nay thánh thượng đã nói rồi sao? Tại sao con em thế gia lại thi kém như vậy, lời này của người ngươi phải nghe cho rõ, nếu như ngươi thuận theo ý của người chọn nhiều con em thế gia, vậy thì ngươi đã sai càng thêm sai rồi, mục đích của người là muốn bỏ hết những quan phủ địa phương đang bị thế gia hào môn nắm giữ, đương nhiên là muốn cắm vào một lượng lớn đệ tử hàn môn, nếu không cần chọn đến 2000 người để làm gì?
Lư Trác lặng lẽ gật đầu:
- Chất nhi hiểu rồi, đa tạ thế thúc chỉ điểm!
~~~~
Ngay khi Bùi Củ đang tiến hành giáo huấn đối với Lư Trác, ở trong ngự thư phòng, Dương Quảng đang trao đổi về Anh Hùng Hội với Binh bộ thượng thư Phàn Tử Cái và đại tướng quân Vũ Văn Thuật.
Một kỳ khoa cử, một Anh Hùng Hội, hai sự kiện lớn một văn một võ cùng được tổ chức trong tháng này, cũng giống khoa cử là một công cụ để Dương Quảng dùng để thu hồi quyền khống chế quan phủ địa phương, Anh Hùng Hội cũng là một phương pháp, một thủ đoạn mềm dẻo mà Dương Quảng dùng để bình ổn loạn phỉ khắp thiên hạ
Là một vị đế vương, Dương Quảng đương nhiên có tầm nhìn xa mà người thường khó có thể sánh bằng và có những hành động không tầm thường, thời cơ mà y lựa chọn để tổ chức Anh Hùng Hội vô cùng xảo diệu, chính là ngay khi quân Phi Ưng đã bình loạn xong loạn phỉ, đồng thời đại phá hãn phỉ Trương Kim Xưng ở Hà Bắc
Tin quân Phi Ưng liên tiếp chiến thắng khiến cho thiên hạ chấn động, rất nhiều loạn phỉ bất an lo sợ, chính tại thời điểm then chốt này Dương Quảng mời các anh hùng trong thiên hạ đến Lạc Dương tỷ võ quyết danh.
- Còn năm ngày nữa là Anh Hùng Hội sẽ được cử hành, trẫm muốn biết việc chuẩn bị đã tiến hành như thế nào rồi?
Dương Quảng hỏi hai người.
Lần Anh Hùng Hội này do Binh bộ và Quân phương liên hợp tổ chức, Phàn Tử Cái là Vũ Văn Thuật lần lượt đại diện cho Binh bộ và Quân phương, Phàn Tử Cái vội nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, đã chuẩn bị chu toàn, tổng cộng tiến hành trong ba lượt, sẽ tiến hành trong quân doanh Hữu Kiêu Vệ ở ngoài thành đông.
Vũ Văn Thuật cũng nói:
- Quân phương đảm bảo sẽ an toàn tuyệt đối, sẽ không xảy ra bất kỳ sơ suất gì.
Dương Quảng gật đầu rồi hỏi tiếp:
- Vậy còn tình huống chiêu an loạn phỉ được tiến hành đến đâu rồi?
Phàn Tử Cái sợ nhất là thánh thượng sẽ hỏi đến việc này, tiến triển không hề tốt, y chỉ đành cắn răng nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, loạn phỉ Quan Trung Tam lộ dưới sự lãnh đạo của Tôn Hoa đã tỏ rõ là sẽ nguyện ý quy thuật triều đình, Lý Tử Thông cũng đã tỏ ra nguyện ý, chỉ là những điều kiện mà gã đưa ra hơi ngặt nghèo.
- Điều kiện gì? Dương Quảng hỏi.
- Lý Tử Thông yêu cầu được phong làm huyện hầu, và bổ nhiệm gã là Thông thủ Đông Hải, tự gã sẽ thống lĩnh quân đội của mình, gã hứa là sẽ phối hợp với triều đình để tiêu diệt Tôn Tuyên Nhã và Vương Bạc của quận Lang Nha.
Phàn Tử Cái vốn cho là thánh thượng sẽ nổi trận lôi đình, cho nên y có chút nơm nớp lo sợ, không ngờ là Dương Quảng không hề tức giận, ngài trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Phong hầu không phải không được nhưng cần phải có chiến công, muốn giữ lại quân đội của gã trẫm cũng có thể đáp ứng, nhưng gã cần phải có thành ý, ngươi đi nói với Lý Tử Thông, chỉ cần gã có thể phối hợp với triều đình tiêu diệt được Tôn Tuyên Nhã và Vương Bạc, hơn nữa gã có thể lấy được đầu của Vương Bạc, trẫm sẽ phong gã làm quận công, Phàn thượng thư, ngươi hiểu ý của trẫm không?
Trong lòng Phàn Tử Cái thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:
- Vi thần hiểu rồi, điều kiện đề ra có thể đáp ứng được, nhưng nhất định phải lập công trước, mới thực hiện những điều kiện mà gã đã đề ra.
Dương Quảng gật đầu cười nói:
- Lấy độc trị độc là một phương pháp hiệu quả, nhưng muốn đạt được mục đích, nhất định phải làm mẫu, lần trước trẫm có nói, nếu luyến tiếc đứa trẻ thì sẽ không bắt được sói, nếu Lý Tử Thông có thể thành công, tin rằng sẽ có nhiều loạn phỉ hơn tranh nhau đến góp sức cho triều đình, lúc đó lo gì Ngõa Cương, Đậu Kiến Đức không bị lật đổ?
- Bệ hạ thánh minh, vi thần lập tức đi nói với Lý Tử Thông.
Phàn Tử Cái thi lễ rồi từ từ lui ra, lúc này Dương Quảng thản nhiên hỏi Vũ Văn Thuật:
- Đại tướng quân hôm qua nói với trẫm là Nguyên gia có cấu kết với Bột Hải Hội, trẫm muốn biết là Độc Cô Thuận có biết chuyện này không?
- Khởi bẩm bệ hà, có lẽ là Độc Cô Thuận không biết!
- Rất tốt! Nếu không ngại thì ngươi đi tìm một cơ hội để Độc Cô Thuận biết việc này, trẫm rất chờ mong nhìn thấy nội chiến trong quý tộc Quan Lũng.
Vũ Văn Thuật vội vàng thi lễ:
- Vi thần hiểu, việc này thần sẽ cho trưởng tử đi làm ngay!
- Vậy sao? Hiện nay Vũ Văn Hóa Cập cũng có tiền đồ rồi nhỉ?
- Nó chỉ là chậm hiểu thế sự, dù gì thì nó cũng không còn nhỏ nữa, không còn hoang đường như lúc còn trẻ nữa, bây giờ nó là trợ thủ đắc lực của thần, tin rằng nó sẽ không khiến cho bệ hạ thất vọng.
Dương Quảng gật đầu:
- Trẫm sẽ chú ý đến y, nếu quả thật biểu hiện của y không tệ, trẫm sẽ suy nghĩ đến việc cho y kế thừa sự nghiệp của đại tướng quân!
- Vi thần tạ hậu ân của bệ hạ!
Vũ Văn Thuật hành lễ mà cảm động đến rơi nước mắt, từ từ lui ra, đi ra khỏi cánh cửa lớn Ngự Thư Phòng, Vũ Văn Thuật kìm không nổi đắc ý cười lên, không có lợi sẽ không thu binh, nếu Vũ Văn Thuật lão không có chút lợi ích nào, sao có thể cứ như vậy mà từ bỏ ý đồ đi được?