- Biểu muội có ở nhà không?
Thôi Văn Tượng hỏi có phần khẩn trương.
- Đương nhiên là có, chỉ là hôm nay sức khỏe nó không được tốt, không thể ra chào Văn Tượng được.
Lư phu nhân nói qua loa lý do nữ nhi không muốn ra là vì cơ thể không khỏe, trong lòng bà quả thật rất tức giận, vừa đúng mấy ngày này trượng phu không ở nhà, bà có thể lợi dụng khoảng thời gian này để thúc đẩy việc trao đổi tình cảm giữa nữ nhi và chất tử, chỉ cần hai đứa tâm đầu ý hợp, vậy thì trượng phu phản đối cũng vô dụng, việc liên hôn giữa hai nhà Thôi Lư liền nước chảy thành sông.
Mà tính tình nữ nhi lại là loại ngoài mềm trong cứng, nó kiên quyết không chịu ra gặp Thôi Văn Tượng, khiến cho bà tức giận nhưng lại không thể làm gì.
- Nếu Văn Tượng muốn gặp nó, thật ra thì sau này vẫn còn cơ hội, không cần gấp gáp như thế.
Thôi Văn Tượng không giấu nổi sự thất vọng, hôm nay y đến là để gặp biểu muội, dỗ dành làm nàng ấy vui vẻ, sau đó lại mời nàng ấy đi đạp thanh, từng bước từng bước tăng thêm quan hệ thân mật với nàng ấy, vậy thì mục đích cuối cùng của y cũng có thể đạt được, nhưng cô mẫu nói thân thể biểu muội không đươc khỏe, lại không cho mình đi thăm nàng ấy, điều này cho thấy rõ là biểu muội không muốn gặp mình, chưa hẳn là bị bệnh.
Y thở dài, lấy hết dũng khí dứt khoát nói:
- Cô mẫu, có thật là tiểu chất không còn cơ hội nữa ư?
Lư phu nhân cười lên, người trẻ tuổi luôn thiếu kiên nhẫn, chỉ có một chút trắc trở là đã mất đi lòng tin rồi, nhu nhược như vậy sau này làm sao có thể làm chủ Thôi gia, bà an ủi Thôi Văn Tượng:
- Yên tâm đi! Cô mẫu sẽ giúp con, nhất định để con vừa lòng đẹp ý.
- Nhưng bên cô phụ...
- Cô phụ của con vẫn chưa tỏ rõ thái độ, nhưng cũng không có phản đối việc liên hôn giữa hai nhà Thôi Lư, chỉ là nhất định phải để phụ thân con cùng cô phụ con nói chuyện với nhau, nhượng bộ một chút trên phương diện nào đó, ta nghĩ cô phụ con cũng sẽ đồng ý thôi, còn về phía biểu muội con, thật ra cũng không phải vấn đề gì quá lớn, lời của bà mối, lệnh của cha mẹ! Nữ nhân một khi xuất giá hoặc có con thì những cảm xúc khi còn là một tiểu cô nương sẽ quên dần thôi, con không cần phải lo lắng quá.
Cô mẫu nói rõ như vậy khiến cho Thôi Văn Tượng mừng khôn kể xiết, thì ra chỉ cần phụ thân chịu nhượng bộ một chút, cô phụ sẽ chịu đáp ứng. Vấn đề là ở mối quan hệ giữa hai nhà Thôi Lư, vấn đề này cũng không khó, mình có thể thuyết phục phụ thân được.
Vẻ mặt Thôi Văn Tượng lập tức trở nên rạng rỡ, cười nói:
- Con nghe Khánh Nguyên nói, cô phụ đi tuần tra quan học ở Trường An và Thành Đô, ít nhất một tháng mới trở về, là thế sao!
Lư phu nhân gật đầu:
- Bởi vì người cầu xin cô phụ con quá nhiều đi, rất là phiền toái. Bảng danh sách đã định ra rồi, vậy thì ông ta liền đi ra ngoài né tránh, thiếu nhiều nhân tình quá thì ông ta cũng khó mà gánh nổi, ước chừng là phải một tháng mới trở về, đợi khi xuân về hoa nở, để phụ thân con đến nói chuyện cho tốt, ta nghĩ mối hôn sự này liền có thể định được rồi.
Lư phu nhân rất hiểu trượng phu của mình, trượng phu không chỉ một lần oán than qua với mình, thế lực Thôi thị quá cường hãn, trên mọi phương diện đều áp chế Lư thị, ông ta nhất định phải thay đổi cục diện này, Lư phu nhân liền có thể đoán ra được suy nghĩ thật của trượng phu, ông ta không phải là không đồng ý với việc liên hôn giữa hai nhà Thôi Lư, mà là muốn lợi dụng cơ hội liên hôn này, buộc Thôi thị nhượng bộ.
Tỷ như Thôi gia học không chịu chào đón đệ tử Lư thị, tỷ như khi Thôi tỉ tổ chức nghi thức trọng đại mà Lư thị không có chỗ ngồi tôn quý... Trượng phu là một người rất chú ý đến từng khâu nhỏ, ông ta nhất định sẽ từ những khâu nhỏ yêu cầu huynh trưởng của mình nhượng bộ, chỉ cần huynh trưởng của mình có thể nhượng bộ nhiều khâu nhỏ, đảm bảo được tôn nghiêm của Lư gia, vậy thì mối hôn sự này tự nhiên sẽ thuận lý thành chương thôi.
Dù sao chăng nữa bà cũng sẽ se mối cho mối lương duyên này, thúc đẩy việc liên hôn đời tiếp theo của hai nhà Thôi Lư.
Thôi Văn Tượng nhận được sự đảm bảo của cô mẫu, tâm tư của y cũng bắt đầu trở nên rung động, nếu có thể có được tiền đề bảo đảm trong hôn nhân, thêm nữa có thể thúc đẩy giúp mình và biểu muội tâm đầu ý hợp, vậy cuộc hôn nhân này chẳng phải là càng ngọt ngào hơn hay sao, quan trọng là phải để cho biểu muội tâm cam tình nguyện tiếp nhận mình, vừa hay vẫn còn thời gian những một tháng, y hoàn toàn có thể tranh thủ chút cơ hội để dỗ ngọt biểu muội thích mình.
Nghĩ đến đây, Thôi Văn Tượng cười nói:
- Mấy ngày này tiểu chất vừa khéo có thời gian, muốn dẫn biểu muội đi đạp thanh, để thư giãn tinh thần, cô mẫu xem việc này có được hay không?
Lư phu nhân rất hài lòng với thái độ chủ động ra quân này của chất nhi, bà gật đầu cười nói:
- Sáng mai, biểu muội con vừa hay đi Thiện Lâm Tự dâng hương, con có thể lợi dụng cơ hội này dẫn biểu muội con cùng đi ra ngoài.
Thôi Văn Tượng mừng rỡ, y lại cười nói:
- Cô mẫu không đi sao?
- Vốn là ta muốn cùng đi, bất quá vẫn là để cơ hội này lại cho đám thanh niên các con đi!
Thôi Văn Tượng vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Tiểu chất đa tạ cô mẫu thành toàn!
~~~~
Thiền Lâm Tự nằm ở gần Long Môn Lạc Dương, trong ba mươi mấy tòa chùa chiềng ở Lạc Dương, quy mô của nó chỉ coi là ở bậc trung, tiếng tăm cũng bình thường, thuộc loại chùa chiềng nhị lưu, nhưng có không ít quan lại vẫn xem nó như chùa chiềng cung phụng của chính mình.
Đây cũng là một thông lệ của chùa, sau khi phật pháp đạt đỉnh cao trong thời Lưỡng Tấn Nam Bắc triều, phật pháp đã ăn sâu vào lòng người, gần như từng nhà đều có chùa chiềng dâng hương cố định của riêng mình, quan lại quyền quý càng có chùa chiềng cung phụng của chính mình, mỗi năm dâng hương, dầu, tiền cấp dưỡng tăng lữ, ngay cả Tùy Văn đế Dương Kiên cũng có giác tự của riêng mình.
Lư Trác đã đến kinh thành làm quan thì đương nhiên cũng phải chọn một chùa chiềng để cung phụng, sở dĩ ông ta chọn Thiền Lâm Tự là vì tộc nhân làm quan ở Kinh Thành là Lư Sở đề cử, Lư gia liền chính thức chọn Thiền Lâm Tự làm chùa chiềng chung phụng của bản thân mình, một năm bốn mùa đều dâng hương, dầu, tiền, cuối năm còn quyên thêm lúa gạo, đối với hơn ba trăm tăng lữ của Thiền Lâm Tự mà nói, Lư Trác là khách hành hương tôn quý nhất của họ, không phải là vì chức quan cao hay thấp, mà do danh vọng của ‘Phạm Dương Lư Thị’
Hôm nay là ngày 27 tháng 2, một tháng trước Thiền Lâm Tự đã nhận được thư do Lư phu nhân phái người đưa đến, nói là sẽ dẫn theo nữ nhi đến Thiền Lâm Tự tạ thần, hy vọng chùa sẽ an bài thỏa đáng.
Cái gọi là an bài, chính là không hy vọng người ngoài đến quấy rầy, cho nền trước một ngày Thiền Lâm Tự đã bắt đầu quét dọn sạch sẽ chùa chiềng, thay bồ đoàn mới, lại ước định thời gian trước một canh giờ sẽ ngừng đón tiếp khách hành hương.
Buổi sáng, Thôi Văn Tượng dẫn theo mấy tên tùy tùng đến Thiền Lâm Tự trước, hôm nay y cố tình ăn mặc đẹp, đầu đội kim quan, trên mặt đánh một lớp phấn mỏng, càng hiện rõ vẻ môi hồng răng trắng, anh tuấn tiêu sái của y, y mặc một bộ cẩm bào nền trắng thêu hoa, eo thắt đai ngọc, thắt lưng giắt một thanh bảo kiếm khảm vàng, có lẽ là do nguyên nhân y đang vô cùng tự tin nên trông vẻ mặt của y càng thêm rạng ngời, không ít cô nương trẻ tuổi đến ngoại ô đạp thanh đều không kiềm nổi ném cho y một ánh mắt mến mộ.
Điều kiện của Thôi Văn Tượng quả thật không tệ, đích tử thế gia danh môn, có tên trong bảng vàng, tuổi trẻ tài cao, có bối cảnh gia tộc và phụ thân hùng hậu, lại có tiền đồ vô lượng, thêm nữa bản thân y lại uyên bác đa tài, tướng mạo anh tuấn, lang quân như vậy ai không muốn gả? Thôi Văn Tượng trở thành đối tượng được vô số thiếu nữ thế gia Hà Bắc ái mộ.
Nhưng thế gian lại cứ thú vị như vậy, cho dù có hơn chín thành thiếu nữ thế gia Hà Bắc đều mến mộ Thôi Văn Tượng, nhưng người biểu muội mà bản thân Thôi Văn Tượng thích lại cứ không thích y, điều này khiến y vô cùng uể oải.
Chẳng qua cùng với lời hứa hẹn rõ ràng của cô mẫu, lại khiến cho Thôi Văn Tượng nhìn thấy được ánh rạng đông của cuộc hôn nhân này, quả thật, Thôi Trác hai nhà đã liên hôn trăm nay qua, cho dù đôi khi cũng có chút sóng gió và không vui vẻ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến lợi ích lâu dài giữa hai gia tộc.
Thôi Văn Tượng đã đến Thiền Lâm Tự, y xoay người xuống ngựa đi vào đại môn của chùa, chỉ thấy không ít khách hành hương đang lục tục đi ra từ trong chùa, y vừa vào cửa, một vị sư già đã chắp tay ngăn y lại.
- A Di Đà Phật, bỉ tự sắp có khách quý đến thăm, có thể mời công tử hôm sau hãy đến không, thật sự xin lỗi!
Thôi Văn Tượng mỉm cười nói:
- Khách quý của các ngươi là Lư phu nhân, đúng không!
- Sao công tử biết?
Vị sư già kinh ngạc hỏi.
- Hôm qua ta đã gặp Lư phu nhân, bà ấy bảo ta đến chùa đợi họ, nhưng mà hôm nay Lư phu nhân có việc không đến, chỉ có một mình tiểu thư Lư gia đến trước, ta chính là đến để đợi nàng ấy.
Vị sư già càng thêm nghi ngờ, vội hỏi:
- Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử là?
Thôi Văn Tượng có phần đắc ý nhướng mày nói:
- Tại hạ Thôi Văn Tượng, người Bác Lăng Thôi Thị, là con trai của Thôi Thị Lang!
Vị sư già lập tức tôn kính hẳn lên, thì ra là con trai của Thôi Triệu, thế tử Bác Lăng Thôi Thị, lão vội vàng thi lễ nói:
- Vừa rồi bần tăng thất lễ, mời công tử đi theo lão!
Thôi Văn Tượng theo vị sư già đến phòng dành cho khách quý, có người chạy đi bẩm báo với chủ trì, một lát, trụ trì Hoằng Trí Pháp Sư nhanh chóng đi đến, chắp tay thi lễ:
- Hoan nghênh Thôi công tử quang lâm tiểu tự.
Thôi Văn Tượng mỉm cười:
- Trụ trì không cần khách khí, ta chỉ là đến cùng dâng hương với Lư cô nương, không biết nàng ấy khi nào mới đến?
- Hẳn là sắp đến rồi! Mời Thôi công tử vào phòng uống trà chờ một chút.
Thôi Văn Tượng bước vào phòng dành cho khách quý ngồi xuống, một tiểu hòa thượng dâng trà lên cho y, y uống một ngụm cười nói:
- Không biết là những khách hành hương khác đều đã được mời ra khỏi tự hết chưa?
- Đã thông báo rồi, bọn họ sẽ tự rời đi, đều là khách hành hương quen cả, cũng không thể quá vô lễ được, mong công tử thứ lỗi!
Lúc này, Hoằng Trí Pháp Sư bỗng nhớ đến một vị khách hành hương, vội vàng vẫy tay gọi vị sư tiếp khách, thấp giọng dặn y:
- Ngươi nhanh chóng đến Đại Hùng Bảo Điện, mời vị khách hành hương đang ngắm La hán rời đi.