Trong sự nhất trí nỗ lực phối hợp của toàn thể chúng tăng lữ, đại đa số khách hành hương trong chùa đều đã rời đi, tuy rằng vẫn còn không ít khách hành hương, nhưng đa phần cũng ở trong những góc điện, không gây sự chú ý cho người khác.
Nhưng chỉ có một nam nhân không biết là khách hành hương hay là khách du lịch ở trong Đại Hùng bảo điện, trước sau đều phớt lờ sự thúc giục của chúng tăng lữ, chắp tay sau lưng quan sát cẩn thận tạo hình của Thập Bát La Hán.
Người nam tử trẻ tuổi dáng người cao ráo này đương nhiên chính là Trương Huyễn, Lư Thanh thông qua A Viên đã gửi cho hắn một mảnh giấy, nói cho hắn là sáng nay nàng sẽ đến Thiền Lâm Tự dâng hương tạ thần, thật ra là đã lấy hết dũng khí để mời hắn đến chùa để gặp mặt, Lư Thanh có thể bỏ qua sự rụt rè của nữ giới để mời mình đến , lẽ nào Trương Huyễn hắn lại có thể cao ngạo mà không đến?
Hôm nay là ngày mở màn đầu tiên của Anh Hùng Hội, nhưng hôm nay và ngày mai đều là ngày tỉ võ của một số người có binh khí nặng chưa đạt tới tiêu chuẩn, không liên quan với Trương Huyễn hắn, cũng không có gì đáng chú ý, phải đến ngày kia, ngày mà giai đoạn tỉ võ thứ hai bắt đầu, sức ảnh hưởng của Anh Hùng Hội mới có thể nhanh chóng lan rộng.
- Vị công tử này, ngươi đã ngây ngốc ở đây cả nửa canh giờ rồi, khẩn cầu ngươi rời đi!
Vị sư già tiếp khách khuyên Trương Huyễn rời đi với vẻ mặt đau khổ.
Hôm nay Trương Huyễn mặc một bộ áo đơn đay màu thiên thanh, hông thắt thắt lưng da, đầu đội mũ sa, đây là một kiểu trang phục rất phổ biến của bình dân Đại Tùy.
Nhưng dáng người cao ráo của Trương Huyễn lại khiến hắn khác hẳn với những người bình dân tầm thường kia, cái khí chất lỗi lạc bất phàm, cái khí thể không giận mà uy khiến cho tăng nhân không dám nặng lời với hắn, chỉ có thể đau khổ cầu xin.
Trương Huyễn liếc mắt nhìn vị sư già, cười nói:
- Ta rất thích La Hán ở đây, cũng rất thích thiền viện này, nói không chừng có một ngày ta cũng sẽ cung phụng ở đây, cũng sẽ trở thành khách quý của các ngươi, còn đuổi ta đi như vậy không?
Vị sư già tiếp khách cười khổ nói:
- Đa tạ tấm lòng của công tử, nhưng bởi vì sắp có một nữ quyến nhà quan đến để dâng hương, công tử ở đây quả thật là không tiện, nếu không mời công tử đến thiền phòng nghỉ ngơi đã, đợi nữ khách rời đi, công tử thích tham quan bao lâu cũng được.
Đối phương đã khẩn cầu đến mức này, Trương Huyễn cũng có cảm thấy không đành lòng. Hắn cười rồi nói:
- Được rồi! Ta đến nơi khác trước, thiền phòng thì khỏi vậy, ta đi vòng vòng trong sân, không ảnh hưởng đến nữ khách quý dâng hương là được.
Trong lòng vị sư già tiếp khách thầm thở dài, xem ra đây là sự thỏa hiệp lớn nhất của người này rồi, lão cũng vạn bất đắc dĩ, chỉ đành chắp tay lại:
- Mời công tử tự nhiên!
Trương Huyễn cười ha hả, xoay người rời khỏi Đại Hùng Bảo điện, vị sư già tiếp khách thở phào ra, có lẽ con gái của Lư Sứ quân sẽ không đến gác chuông đâu.
Lúc này, một tiểu hòa thượng vội vã chạy đến, thở hồng hộc:
- Xe ngựa của Lư gia đã đến rồi, chủ trì bảo sư phụ nhanh đi nghênh đón.
Vị sư già tiếp khách giật mình, vội vàng chạy ra ngoài cửa lớn...
Ngoài cửa lớn, mười mấy gia đinh cưỡi ngựa đang bảo vệ một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng trước chùa. Trong xe, Lư Thanh xuyên qua rèm cửa nhìn vào trong cửa lớn chùa, trong lòng nàng vừa vui mừng vừa khẩn trương.
Vui mừng là vì mẫu thân nói thân thể không được khỏe, không cùng đến, khiến cho điều mà nàng lo lắng nhất sẽ không xảy ra nữa, mà thay vì nói là khẩn trương, thì đúng hơn là ngượng ngùng, nàng sắp được gặp lại Trương lang rồi, nàng nên nói gì đây? Huynh ấy liệu có bởi vì mình chủ động mời mà khinh thường mình không?
Tiểu a hoàn A Viên ở bên cạnh cứ mím môi cười mãi, hôm nay trời chưa sáng cô nương đã thức dậy, trang điểm cũng mất cả một canh giờ, mái tóc của cô nương được bới thành kiểu Đơn Hoàn Vọng Tiên, trâm cài tóc ngọc bích được cắm nghiêng nghiêng, lông mày mỏng như cành liễu non, môi điểm màu thạch lựu, cổ cao trắng như tuyết.
Nàng mặc một bộ áo la xuân năm lớp, áo khoác lụa mỏng màu đỏ, tay đeo một cái xuyến tay ngọc bích, dưới mặc một chiếc váy màu vàng đất, trang điểm như hoa như ngọc, thêm dung mạo vốn dĩ khuynh thành của nàng, e rằng ngay cả phi tử trong cung cũng khó sánh bằng nàng.
A Viên biết là cô nương đã chờ ngày này từ rất lâu rồi, cho nên khi ngày hôm nay đến, cô nương sẽ gặp ái lang của mình với dung mạo xinh đẹp nhất.
- Cô nương, đến rồi!
A Viên nhỏ giọng nhắc nhở.
Lư Thanh khẽ gật đầu, lại có chút khẩn trương thấp giọng hỏi:
- A Viên, em nói xem hôm nay chàng có đến hay không?
- Cô nương yên tâm đi! Hắn nhất định sẽ đến.
Tuy là nói vậy, nhưng trong lòng A Viên cũng có phần khẩn trương, trong lòng nàng thầm cầu nguyện:
- Công tử, người nhất định phải đến đó! Nếu không quả thật đã phụ tấm lòng của Lư cô nương.
Cửa xe mởi ra, A Viên ngồi bên cạnh cửa xe liền xuống xe trước, lại cẩn thận đỡ cô nương xuống, hôm nay Lư Thanh chỉ mang theo một a hoàn là A Viên, những a hoàn còn lại không mang theo người nào cả, nàng không hề lo lắng về đám tùy tùng, có thể để bọn họ chờ ở ngoài chùa được.
Lúc này, chủ trì Hoằng Trí Pháp Sư đợi chờ đã lâu liền vội vàng đi lên nghênh đón, chắp tay thi lễ nói:
- A Di Đà Phật, hoan nghênh Lư cô nương đến tiểu tự dâng hương.
Lư Thanh áy náy gật đầu:
- Vốn là hôm nay mẫu thân cũng cùng đến, nhưng hôm nay mẫu thân thân thể không được khỏe, chỉ đành để một mình ta đến, đã thêm phiền phức cho đại sư rồi.
- Đâu có! Đâu có! Không phiền chút nào, mời Lư cô nương vào.
Lư Thanh liền dặn dò tùy tùng chờ ở ngoài chùa, A Viên đỡ nàng, cùng với chủ trì đi vào trong chùa.
Trong đại môn của chùa, Thôi Văn Tượng chỉnh trang lại quần áo, trong lòng y vô cùng khẩn trương, không ngừng nghĩ xem lúc gặp biểu muội nên viện cớ gì, nói là sợ muội ấy gặp chuyện bất trắc, nhưng muội ấy mang theo mấy chục gia đinh, vấn đề an toàn hình như không phải là cái cớ tốt.
Nói là Thôi gia cũng cung phụng Thiền Lâm Tự, nhưng cũng không đúng, tất cả mọi người đều biết là Thôi gia cung phụng Bạch Mã Tự, cho dùng mình muốn dâng hương tạ thần, thì cũng phải đến Bạch Mã Tự mới đúng.
Dưới tình huống cấp bách, Thôi Văn Tượng bỗng nhiên nghĩ ra một cái cớ hay, y thay cô mẫu đến truyền lời, dù gì cô mẫu khẳng định sẽ đồng ý che giấu lời nói dối này, Thôi Văn Tượng đã tìm được cớ, trong lòng đã an tâm, liền xốc lại tinh thần đi ra phía cửa lớn.
Lúc này, phương trượng Hoằng Trí Pháp Sư dẫn theo Lư Thanh đi vào trong chùa, liền thấy khuôn mặt tươi cười của Thôi Văn Tượng, Lư Thanh lập tức ngớ người:
- Ngươi...ngươi đến đây làm gì?
Thôi Văn Tượng tiến lên cười trừ:
- Ta đến để chuyển lời giùm cô mẫu, cô mẫu muốn ta nhắn lại với biểu muội, bảo biểu muội sau khi dâng hương xong thì trực tiếp đến tửu quán Thiên Tự Các
Thôi Văn Tượng cảm thấy lý do của mình rất hay, nói không chừng y còn có thể uống với biểu muội một chén.
Nhưng A Viên ở bên cạnh lại lầm bầm một câu:
- Truyền lời mà lại ăn mặc đẹp đẽ như vậy, lại còn đến sớm hơn cả chúng ta, đây là cái đạo lý gì?
Khuôn mặt xinh đẹp của Lư Thanh liền trầm xuống, nàng bỗng hiểu ra vì sao mẫu thân lại không muốn cùng tới dâng hương rồi, đây rõ ràng là mẫu thân đã an bài từ trước, để người này ở đây đợi mình.
Ngay lúc này, lòng Lư Thanh bỗng bất an, nàng nhìn thấy trên con đường nhỏ cách đó không xa có một người đang đứng, chính là Trương lang mà mình ngày đêm vẫn hằng mong nhớ, đang bình tĩnh nhìn mình, rồi lặng lẽ xoay người đi vào trong chùa.
Lư Thanh lập tức nghĩ tới việc Trương lang có thể sẽ hiểu lầm mình, trong lòng nàng nóng vội, vội vã hô lên:
- Trương tướng quân, xin dừng bước!
Nàng không để ý đến Thôi Văn Tượng đang đứng kế bên, kéo làn váy dài lên chạy dọc con đường nhỏ.
Thôi Văn Tượng quay đầu lại, y cũng nhìn thấy Trương Huyễn, sắc mặt lập tức thay đổi, liên tiếp lui về phía sau vài bước, khuôn mặt trở nên xấu hổ và giận dữ vô cùng, lập tức biến thành màu gan lợn.
Trương Huyễn dừng bước, quay đầu nhìm chăm chăm Lư Thanh, trên mặt nở nụ cười, hắn vốn chỉ muốn không khiến Lư Thanh phải khó xử, mà không ngờ là Lư Thanh lại đuổi theo mình, bất chấp tất cả như vậy, trong lòng của hắn cảm động không nói nên lời, cũng có chút hổ thẹn, mình nên chủ động tiến đến chào nàng ấy mới phải lẽ.
- Lư cô nương, nàng đi dâng hương trước đi! Ta chờ nàng ở đây.
Trương Huyễn cười nói.
Lư Thanh khẽ cắn môi, thấp giọng nói:
- Tướng quân có thể đi cùng ta không.
- Được! Ta đi cùng nàng.
Lúc này, Thôi Văn Tượng đã nghiến răng ken két, y tức đến khuôn mặt cũng biến dạng rồi, hung hăng giẫm chân, xông ra ngoài như một cơn gió.
Chủ trì Hoằng Trí Pháp Sư đứng bên cạnh chắp tay nói:
- A Di Đà Phật, ma tùy tâm sinh, thiện tai! Thiện tai.
~~~~
Trương Huyễn đi cùng với Lư Thanh vào Đại Hùng Bảo Điện, đằng sau mười mấy bước có tiểu a hoàn A Viên cùng một đám tăng nhân, Lư Thanh lặng lẽ nhìn Trương Huyễn, giải thích với hắn:
- Ta không biết...biểu ca huynh ấy cũng đến...ta,...căn bản là không có gọi y.
- Ta biết.
Trương Huyễn cười nói:
- Nếu như y đi cùng nàng, thì sẽ vào cùng với nàng.
- Có lẽ là mẫu thân nói cho y biết, hôm nay vốn dĩ là mẫu thân cũng sẽ đến, nhưng bà không đến.
- Là vì Thôi Văn Tượng sao?
Lư Thanh khẽ gật đầu, thấp giọng nói nhỏ:
- Ta từng nói với chàng, mối quan hệ giữa hai nhà Thôi Lư, nhưng mà...ta tuyệt đối không đồng ý.
Ngay lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chỉ nghe thấy có người giận dữ quát:
- Dâm tặc vô sỉ từ đâu đến?
Tất cả mọi người đều ngẩn người, quay đầu lạ, chỉ thấy mười mấy tùy tùng của Lư thanh xách đao vội xông đến hướng này.