Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 325 - Chương 283. Mẹ Con Xung Đột

Chương 283. Mẹ con xung đột
Chương 283. Mẹ con xung đột

Lư Thanh lập tức giận đến mặt trắng bệch, Thôi Văn Tượng quả thật quá đáng quá rồi, lại dám cho gia đinh của mình vào bắt dâm tặc, nàng tức đến giẫm chân, xông lên:

- Các ngươi đều đứng lại cho ta!

Bọn gia đinh hoảng hốt dừng lại, tên gia đinh dẫn đầu nhìn Trương Huyễn đang đứng phía xa, gãi đầu nói:

- Thanh cô nương, là Thôi công tử nói với bọn ta trong chùa có...

- Đừng nghe y nói hươu nói vượn, không cho các ngươi quấy rầy sự thanh tu của nhà chùa,đều đi ra ngoài hết!

Bọn gia đinh đều thu hồi đao, tên gia đinh dẫn đầu nhìn Trương Huyễn một cái, gã nhận ra Trương Huyễn, trong lòng bỗng ngộ ra, âm thầm thở dài, phất tay:

- Chúng ta ra ngoài!

Mười mấy tên gia đinh cùng thi lễ, đi ra khỏi chùa, Lư Thanh áy náy nói với Trương Huyễn:

- Gia đinh vô lễ, mong tướng quân thứ lỗi!

Từ đầu chí cuối Trương Huyễn đều không nói năng gì, dù gì thì đó cũng là gia đinh của Lư phủ, bọn họ là vì bảo vệ sự an toàn của chủ nhân của mình, chuyện này chỉ cần không đụng chạm đến hắn, hắn sẽ tận lực bảo trì trầm mặc, tin rằng Lư Thanh có thể xử lý tốt.

Trương Huyễn mỉm cười nói:

- Bọn họ rất tận tụy với công việc của mình!

Lư Thanh khẽ thở phào, cười khổ lắc đầu:

- Tướng quân, chúng ta đi thôi!

Hai người đi đến Đại Hùng Bảo Điện, tăng nhân đều thức thời chờ ở ngoài điện, lúc này chủ trì Hoằng Trí Pháp Sư đã biết được thân phận của Trương Huyễn từ miệng của A Viên, thì ra người thanh niên trẻ tuổi này chính là đại tướng Trương Huyễn uy danh hiển hách, là Hổ Bí Lang Tướng trẻ tuổi nhất của Đại Tùy, lão bỗng hiểu hết mọi đầu đuôi ngọn ngành, xem ra vị Trương tướng quân này và Thôi công tử đều thích Lư cô nương, nhưng dường như Lư cô nương thích Trương tướng quân này hơn, khiến cho Thôi công tử tức giận, cho nên mới dẫn đến sự hiểu nhầm.

Tuy rằng Hoằng Trí Pháp Sư là người xuất gia, nhưng cũng rất thấu hiểu sự đời, lão biết rằng chùa nhỏ của mình không thể trêu phải Trương Huyễn được, chỉ cần bọn họ thủ lễ, thì mình vẫn là không nên can thiệp vào chuyện của họ, để tránh rước họa vào thân, lão nháy mắt ra hiệu cho tất cả tăng nhân, để bọn họ đều ra ngoài điện chờ.

Trong đại điện, Lư Thanh dâng lên ba cây nhanh, duyên dáng quỳ xuống trước mặt phật tổ, chắp tay lại nhỏ giọng nói:

- Tiểu nữ cầu xin trước mặt phật tổ , khẩn xin Phật tổ phù hộ cho tâm nguyện của con trở thành hiện thực, tiểu nữ nhất định sẽ tu sửa lại kim thân cho Phật tổ, xin Phật tổ phù hộ!

Lúc này, Trương Huyễn cũng quỳ xuống cạnh nàng, chắp tay khẩn cầu Phật tổ:

- Đệ tử Trương Huyễn một lòng muốn cưới Lư cô nương làm thê, tấm lòng này trời đất có thể chứng giám, mong Phật Tổ phù hộ cho nguyện vọng của đệ tử trở thành hiện thực, đệ tử nhất định sẽ trùng tu lại Thiền Lâm Tự.

Lư Thanh quỳ ngay bên cạnh Trương Huyễn, lời của Trương Huyễn nàng nghe rất rõ ràng, gương mặt lập tức ửng đỏ vì xấu hổ, ngay cả tai cũng đỏ lên, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy rất ngọt ngào, nàng và Trương Huyễn cùng dập đầu lạy ba cái, rồi đứng lên, nhưng không dám nhìn Trương Huyễn, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Ta đi xung quanh nhìn ngắm phong cảnh, tướng quân có đi với ta không?

Trương Huyễn cười nói:

- Cô nương có lệnh, Trương Huyễn nào dám không phục tùng.

Sóng mắt Lư Thanh lưu động, đôi mắt đẹp ngượng ngùng liếc nhìn Trương Huyễn, liền nhanh chóng ra khỏi Đại Hùng Bảo Điện.

Lư thanh ra khỏi chùa bước lên xe ngựa trước, Trương Huyễn thì đến chuồng ngựa của chùa dắt chiến mã của mình lúc này, Hoằng Trí Pháp Sư dẫn theo vị sư già tiếp khách và vài tăng nhân đi lên chắp tay với Trương Huyễn:

- Bần tăng không biết là Trương tướng quân, lúc nãy đã đắc tội, mong tướng quân lượng thứ!

Trương Huyễn mỉm cười:

- Chủ trì là làm tròn trách nhiệm của mình, sao lại có tội, mặt khác cảm tạ quý tự đã giúp ta có một cơ hội, đây cũng là duyên phận của ta với quý tự, ta muốn quyên một chút tiền nhang dầu, thêm vài bộ áo quần cho chúng tăng nhân, để tỏ chút lòng thành.

Nói xong, Trương Huyễn lấy ra một cái túi vải màu vàng, đưa cho vị sư già tiếp khách ở bên cạnh, vị sư già tiếp khách vội đưa tay nhận lấy, chỉ thấy tay trầm xuống, lão suýt nữa không cầm nổi.

Trương Huyễn mỉm cười:

- Đại sư, cáo từ!

Hắn dắt ngựa đi ra khỏi chùa, Hoằng Trí Pháp Sư nhìn theo hắn đi xa dần, cười gật đầu, người thanh niên này quả thật xuất chúng hơn người.

Lúc này, vị sư già tiếp khách kinh ngạc hô lên, chỉ thấy bọc đồ đã mở ra, bên trong không ngờ lại là bốn thỏi vàng vàng óng, ít nhất cũng có hơn hai trăm lượng, cái này đủ cho tiền củi gạo hai năm của chùa, Hoằng Trí Pháp Sư vội vàng chắp tay:

- A Di Đà Phật, thiện tai! Thiện tai! Trương tướng quân quả thật là người lương thiện!

Thiền Lâm Tự cách Long môn không xa, một con sông nhỏ trong veo từ phương xa uốn lượn chảy đến, cuối cùng chảy vào Lạc thủy, con sông nhỏ này gọi là Đào Lê khê, có tên là vậy bởi vì hai bên bờ sông có trồng hàng ngàn cây đào và cây lê, sắp đến tháng ba, hai bên bờ sông mọc đầy Oanh phi thảo, đào đỏ lê trắng, đua nhau khoe sắc, ngọn núi xa xa lúc ẩn lúc hiện, cảnh sắc tươi đẹp, giống như một cuộn tranh đang mở ra, vẻ đẹp khiến người khác không sao tả xiết.

Đào lê khê cũng là một thắng địa ngắm hoa đào và hoa lê nổi tiếng của thành Lạc Dương, lúc này hoa đào và hoa lê vừa nở rộ, hai bên sông đầy xe ngựa của những người đến thưởng thức cây đào và cây lê, từng tốp nam nữ trẻ tuổi chạy trong rừng đào cười đùa vui vẻ

Không ít văn nhân nhã sĩ trải chiếu trúc trên bão cỏ, uống rượu ngắm hoa, lúc thì ngâm thơ làm phú, cảm khái về cuộc đời, đương nhiên, bên cạnh nhất định sẽ có vài ca cơ trang điểm lòe loẹt ở kế bên, không có bọn họ, cảnh sắc có đẹp hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì.

Lư Thanh xuống xe ngựa, sóng vai cùng Trương Huyễn chậm rãi đi trong rừng lê, những bông hoa lê mọc thành chùm ở trước mắt, quyện với nhau thành từng tầng, từng lớp, giống như mây trời đang trôi lững lờ, ở dưới ánh xuân ấm áp, như hoa như ngọc, vô cùng thánh khiết, lung linh, óng ánh.

Bọn gia đinh không có cùng vào rừng, mà thức thời đứng chờ ở ngoài rừng, có Trương Huyễn ở đây, bọn họ căn bản là không cần phải lo lắng về sự an toàn của chủ nhân, điều quan trọng hơn là, thân là hạ nhân, bọn họ không được quấy nhiễu việc tư của chủ nhân.

Trong rừng lê, Trương Huyễn nắm lấy bàn tay trắng nõn mềm mịn như tuyết trắng của Lư Thanh, mặt Lư Thanh lại đỏ lên, ánh mắt đẹp lấp lánh như ánh sáng bảo thạch, gương mặt xinh đẹp càng thêm rạng rỡ, khó có thể che dấu tâm trạng vui sướng trong lòng của nàng.

Hai người nắm tay nhau bước chầm chậm trong rừng lê, đi đến trung tâm rừng lê nơi những cành lê đan vào nhau, những cánh hoa mềm mại rơi xuống, rơi trên đầu và trên vai của họ, Lư Thanh ngẩng cái cổ thiên nga trắng như tuyết lên, si ngốc nhìn những bông hoa lê như bông tuyết trắng trên đỉnh đầu, nàng cảm thấy dường như mình đã lạc vào cảnh tiên, chỉ mong thời gian này dừng lại, nàng và ái lang đời đời kiếp kiếp nắm tay nhau tại đây, mãi mãi không chia lìa.

Lúc này, Trương Huyễn nhẹ nhàng ôm Lư Thanh vào trong ngực, hôn lên cái trán trơn bóng của nàng, cả người Lư Thanh run lên, nàng ngẩng đầu nhìn ái lang, đôi mắt đẹp như đầm sâu dường như đã chếnh choáng men say, đôi mắt mê ly, Trương Huyễn cũng say đắm bởi người con gái đẹp như tiên nữ ở trước mắt. Hắn từ từ cúi đầu, hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng của Lư Thanh.

Lúc xế chiều, Trương Huyễn tiễn Lư Thanh về đến phủ đệ, trong cửa phủ, Lư phu nhân mặt trầm như nước đã sớm chờ từ rất lâu, bà nhìn thấy con gái xuống xe ngựa, đang lưu luyến không nỡ rời xa với Trương Huyễn đang cưỡi ngựa, mình khổ tâm an bài con gái dâng hương lại thành ra thành toàn cho Trương Huyễn, chất nhi của mình lại bị nhục nhã, chạy về khóc lóc kể lể, cả trời cũng sắp lật.

Lư phu nhân cố nén sự căm phẫn đang dâng trào, hừ mạnh một tiếng, xoay người đi về hậu đường, để lại một câu cho mấy nha hoàn, bà tử:

- Dẫn nó vào gặp ta!

Lư Thanh đứng trên bậc thang nhìn ái lang đi xa dần, lại vẫy vẫy tay với hắn, lúc này mới vui vẻ thỏa mãn đi vào cửa lớn, vừa vào cửa lớn, bà quản gia liền bước lên cười trừ nói:

- Cô nương, phu nhân bảo cô nương đến hậu đường gặp bà.

Thái độ của mẫu thân đã nằm trong dự liệu của Lư Thanh, nhưng nàng không hề sợ hãi, cuộc gặp mặt ái lang đã khiến cho nàng tràn đầy kiên cường và dũng khí, nàng gật đầu, đi theo bà quản gia nhanh chóng đi vào hậu viện.

Đi vào hậu viện, chỉ thấy mậu thân sắc mặt âm trầm đang ngồi trên đại đường, Lư Thanh tiến lên thi lễ:

- Tham kiến mẫu thân!

- Thanh nhi, có gặp biểu ca của con không?

Lư phu nhân lạnh lùng hỏi.

- Nữ nhi đi dâng hương liên quan gì đến y? Tại sao mẫu thân lại bảo y đến quấy rầy con.

- Hỗn láo.

Lư phu nhân giận tím mặt, ném cái ly thật mạnh xuống đất ‘Xoảng’ một tiếng, ly sứ biến thành mảnh vỡ, bà chỉ vào con gái tức giận nói:

- Vậy con giải thích cho ta, tại sao Trương Huyễn lại ở Thiền Lâm Tự?

Lư Thanh bình tĩnhh nói:

- Là nữ nhi mời chàng đến.

- Con....

Lư phu nhân tức đến nỗi muốn té xỉu, bà cố áp chế sự phẫn nộ đang dâng trào, chỉ vào con gái run giọng nói:

- Con...con khiến ta quá thất vọng.

- Hôn nhân đại sự của nữ nhi đương nhiên phải do tự con làm chủ, đây là điều mà phụ thân đã đáp ứng nữ nhi, nói tóm lại, con tuyệt đối sẽ không gả cho Thôi gia, cho dù mẹ có vui hay không chăng nữa, nữ nhi không muốn tranh cãi với mẹ, xin về phòng trước.

Nói xong, Lư Thanh xoay người đi về khuê phòng của mình, Lư phu nhân giận đến run người, bà quản gia vội đến đỡ bà:

- Phu nhân, hôn nhân của con cái là do cha mẹ làm chủ, Thanh cô nương chỉ nói vậy thôi, phu nhân đừng tức giận nữa.

Lư phu nhân hít vào một hơi thật sâu, gật đầu nói:

- Ngươi nói rất đúng, nó muốn gả cho ai cũng vô dụng, phải là ta nói mới được tính.

Lư phu nhân lập tức nghiến răng nghiến lợi ra lệnh:

- Từ hôm nay trở đi, không cho nó ra khỏi lầu dù chỉ một bước, cho đến khi Thôi gia đến đón dâu, ai dám ra ngoài truyền tin giúp nó, ta sẽ đánh chết người đó.

Bình Luận (0)
Comment