Trương Huyễn về phủ của Trương Tu Đà, trong phủ vô cùng yên tĩnh, Trương Huyễn đi một vòng ở trong đình, vẫn không thấy bóng dáng của người nào.
- Đừng tìm nữa, bọn họ đều đi tham gia Anh Hùng Hội rồi.
Trương Huyễn quay đầu lại, chỉ thấy Vưu Tuấn Đạt từ cửa hông chậm rãi bước đến, sau khi trải qua vụ phong thưởng phong ba, tính cách của y càng lúc càng u sầu, càng lúc càng trầm mặc ít nói.
Trương Huyễn cười nói:
- Tại sao Tuấn Đạt không đi?
- Ta không có hứng thú với Anh Hùng Hội.
Vưu Tuấn Đạt thản nhiên nói:
- Chút võ nghệ của ta, tham gia Anh Hùng Hội cũng chỉ là thêm số lượng mà thôi, còn không bằng ở nhà ngủ.
Mối quan hệ giữa Trương Huyễn và Vưu Tuấn Đạt khá tốt, thỉnh thoảng bọn họ sẽ trò chuyện, Trương Huyễn biết tâm sự của Vưu Tuấn Đạt, cười với y:
- Vưu huynh, chúng ta ngồi trò chuyện đi!
Vưu Tuấn Đạt gật đầu, đi theo Trương Huyễn đến đại sảnh, Trương Huyễn trầm mặc một hồi rồi hỏi:
- Vưu huynh vẫn đang nghĩ đến việc kia ư?
Vưu Tuấn Đạt đương nhiên biết việc Trương Huyễn mà Trương Huyễn nói, y lắc đầu:
- Sự việc đã qua rồi, nghĩ về nó nữa thì cũng không còn ý nghĩa gì, càng thêm phiền não, chỉ là lúc đầu hy vọng quá lớn, kết quả thất vọng càng nhiều.
- Nếu như ta nói, ta không hề để cái chức Hổ Bí Lang Tướng ở trong lòng, Tuấn Đạt có tin không?
Vưu Tuấn Đạt nhìn chăm chăm Trương Huyễn, có phần kinh ngạc hỏi:
- Tại sao?
Trương Huyễn cười nói:
- Cái thứ như quan chức thật ra là một cạm bẫy, tuy rằng thăng lên làm Hổ Bí Lang Tướng, nhưng thực tế quyền lực không hề tăng thêm, mà ngược lại khiến cho thánh thượng bắt đầu để mắt tới ngươi, một số người cũng bắt đầu để mắt tới ngươi, nếu như ngươi có hành động gì, bọn họ sẽ lập tức buộc tội ngươi có dị tâm, muốn tự giữ binh...giống như đại soái vậy, chẳng qua là ngài chỉ mới đánh thắng mấy trận, liền bị người khác gièm pha, bị thánh thượng nghi kỵ, cho nên ta thà rằng cứ thấp bé một chút, như vậy sẽ được tự do hơn.
Vưu Tuấn Đạt lặng lẽ gật đầu, y hiểu những gì mà Trương Huyễn nói. Vưu Tuấn Đạt khẽ than thở:
- Thật ra ta chỉ cảm thấy bất công, tuy rằng ta không trực tiếp đánh trận, nhưng là chủ tướng của hậu quân, bảo hộ sự an toàn của lương thực quân nhu. Kịp thời đưa lương thảo quân nhu đến tiền tuyến, đảm bảo cung ứng hậu cần. Có cống hiến cho sự chiến thắng của cuộc chiến không thua kém gì với người chủ tướng ngoài tiền tuyến, tin rằng bất cứ vị đại tướng dẫn binh nào thậm chí Binh bộ cũng không thể không biết, trong thư báo công của đại soái còn cố tình viết rõ ta là chủ tướng hậu quân. Nhưng đến cuối cùng Binh bộ vẫn vờ như không thấy.
Ánh mắt của Vưu Tuấn Đạt trở nên sắc bén, lại lạnh lùng nói:
- Người nào đó còn nói Giả Vụ Bản và Phí Thanh Nô cũng không được phong thưởng... vậy tại sao chỉ có ta là không cam tâm, đây quả thật là lẫn lộn phải trái, Giả Vụ Bản và Phí Thanh Nô căn bản không tham gia chiến đấu. Mà ta lại là chủ tướng của hậu quân, lương thực bọn chúng ăn đều do ta mạo hiểm tính mang đưa tới. Cái này có thể so với nhau được hay sao?
Trương Huyễn biết ‘người nào đó’ mà Vưu Tuấn Đạt ám chỉ là ai, thật ra đó là đang nói Tần Quỳnh, trong lòng của Vưu Tuấn Đạt vô cùng bất mãn với Tần Quỳnh. Điều này thì hắn phải khuyên kiểu nào.
- Nguyên Đỉnh, quả thật là thời gian ngươi đến Phi Ưng quân không lâu, mà lại còn tự xây phủ, ngươi không giống với chúng ta, cho nên có vài chuyện ngươi không hiểu, thật ra Phi Ưng quân cũng có luật lệ ngầm.
Trương Huyễn không nói tiếp, đợi Vưu Tuấn Đạt nói.
Trong lòng Vưu Tuấn Đạt vốn đã nhịn từ lâu, nếu y không nói ra thì sẽ không vui lên nổi.
Ngay từ khi bắt đầu thì chúng ta đã biết Bùi Nhân Cơ là đến để thay thế đại soái, người như đại soái mà không có hậu đài chống lưng, thì trên bề mặt sao có thể để y dẫn binh được, làm sao nắm được binh quyền.
Vưu Tuấn Đạt thở dài:
- Yêu cầu Phi Ưng quân quyết chiến với tứ quận cũng là do Bùi Nhân Cơ đề ra, thật ra đại soái không đồng ý, bởi vì ngài ấy biết tổ chức dân đoàn của quan phủ địa phương đều là đám ô hợp, nhưng đại soái cũng lường đến việc dân đoàn tứ quận sẽ bị Trương Kim Xưng dụ xuất binh, cho nên phái năm ngàn quân của Tần Quỳnh vội đến để tập kích bất ngờ hậu quân của Trương Kim Xưng, nhưng không biết vì sao, Tần Quỳnh đến trễ nửa ngày so với thời gian dự định, cuối cùng dẫn đến toàn dân quân tứ quận đều bị tiêu diệt.
Trong lòng Trương Huyễn thầm giật mình, Vưu Tuấn Đạt là đang nói, sự chậm trễ của Tần Quỳnh đã khiến cho việc Trương Tu Đà cứu viện dân đoàn tứ quận thất bại, đây là vì sao? Chẳng lẽ là...
Vưu Tuấn Đạt biết là Trương Huyễn đã đoán ra, không khỏi cười lạnh:
- Ta đã sớm biết kì thật y đã sớm đầu phục Bùi Nhân Cơ rồi, nếu không lần này y làm sao có thể thăng lên làm Hùng Võ Lang Tướng? Năm ngoái vẫn chỉ là một hiệu úy nhỏ bé, trong vòng một năm liên tiếp thăng hai cấp, nếu không có người chống lưng, thì có thể làm được sao?
- Nhưng La Sĩ Tín cũng được thăng cấp.
- La Sĩ Tín được thăng cấp là vì y là đồ đệ của đại soái, bên trên vì muốn trấn an đại soái cho nên mới thăng chức cho y, trong lòng ta rõ như gương sáng, lần phong thưởng này mọi người đều nói là do thánh thượng tự phong, nhưng thánh thượng sao mà biết được là ai nên phong ai không nên phong?
Là vì Bùi Nhân Cơ đã viết một bức mật thư cho thánh thượng, lần phong thưởng này hoàn toàn là căn cứ vào kiến nghị của Bùi Nhân Cơ, có đại soái ở đây, còn có thể trấn an được các phe phái trong Phi Ưng quân, đại soái không ở đây, chỉ bằng tâm tư riêng của Bùi Nhân Cơ, y sao có thể khống chế nồi Phi Ưng quân, ta đoán rằng sẽ không lâu nữa Phi Ưng quân sẽ chia rẽ thôi.
- Tuấn Đạt có thể nói cho ta biết về phe phái trong Phi Ưng quân không?
Trương Huyễn lại hỏi.
Vưu Tuấn Đạt gật đầu, nói với Trương Huyễn:
- Tiền thân của Phi Ưng quân là Tề quận Quân phủ, lúc đó, trong Quân phủ có bốn hiệu úy, lão Cổ, Tần Quỳnh, ta còn có một Cam Lăng Chí, lão Cổ là con rể của nhà quyền quý đứng thứ hai của Tề quận, thực tế chính là đại biểu của Yến gia ở trong Quân phủ, Tần Quỳnh vốn là tòng quân Binh Tào của quận Lịch Thành, vốn là người được thái thú quận Tề Đường Bích cắm vào Quân phủ
Còn Cam Lăng Chí, y là do lão Cổ giới thiệu, có thể xem là người của lão Cổ, nhưng y trong trận chiến với Vương Bạc đã trúng tiễn bỏ mình, để thay thế vị trí của y, con trai của lão Cổ, Cổ Giả Nhuận liền nhận chức, ta thì là bá chủ một phương, xem như là người đứng đầu, nhưng không có ai chống lưng, là một trong những người yếu nhất trong phe phái của quận Tề.
- Sau đó thì sao?
Trương Huyễn hứng thú hỏi.
- Đại nghiệp năm thứ tám, Vương Bạc tạo phản ở Trường Bạch Sơn, quận Tề trở thành nơi đầu sóng ngọn gió, chúng ta đã mấy lần bao vây tiêu diệt Vương Bạc, nhưng đều thất bại, mãi đến khi đại soái đến tình thế mới xoay chuyển, đại soái dẫn ba ngàn binh của chúng ta tiêu diệt Vương Bạc, giết chết Tôn An Tổ, huyết tẩy La Phách Đạo, lấy một vạn quân liên tiếp đánh bại hơn mười vạn quân phản loạn, tạo nên uy danh hiển hách của Phi Ưng quân.
- Đợi đã!
Trương Huyễn bỗng nhiên phát hiện một manh mối, vội hỏi:
- Lão Phí thì sao? Sao ngươi không đề cập đến y?
Vưu Tuấn Đạt liên thanh cười lạnh:
- Ngươi sẽ không bao giờ nghĩ ra được Phí Thanh Nô là người như thế nào đâu. Vốn y là thủ lĩnh của chúng ta, là Ưng Dương Lang Tướng của Quân phủ quận Tề, bởi vì diệt phỉ thất bại nên bị giáng chức thành giáo úy.
Trương Huyễn kinh ngạc, thì ra Phí Thanh Nô là tiền nhiệm của Trương Tu Đà, hắn quả thật không nghĩ đến, nhưng dường như Phí Thanh Nô rất thuần phục Trương Tu Đà, không hề có dấu hiệu bất mãn, rất khó để người khác nghĩ đến lúc trước y từng là thủ lĩnh của Quân phủ.
- Người duy nhất mà lão Phí bội phục đó là đại soái, cam tâm tình nguyện để đại soái sai khiến, nhưng y lại không phục Bùi Nhân Cơ, cho nên ta nói Phi Ưng quân sẽ bị chia rẽ, thêm nữa lão Cổ cũng không phục Bùi Nhân Cơ, chỉ là lão cổ phải tuân theo sự an bài của Yến gia, nếu như Bùi Nhân Cơ vẫn được lòng của Yến gia, vậy thì lão Cổ sẽ không có ý kiến gì cả, nhưng Phí Thanh Nô chưa chắc sẽ phục tùng, nếu ta đoán không sai, mâu thuẫn giữa Phí Thanh Nô và Tần Quỳnh nhất định sẽ bùng nổ.
Lúc hai người đang nói, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân, chỉ nghe thấy giọng nói hưng phấn của La Sĩ Tín:
- Trương đại ca, sao ngươi không đi xem Anh Hùng Hội, quả thật là con mẹ nó thú vị!
- Bọn họ đã về!
Vưu Tuấn Đạt đứng dậy, nói với Trương Huyễn:
- Nguyên Đỉnh, tối nay ta có việc, không cùng ngươi uống rượu nữa, để lần sau vậy! Chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện.
Vưu Tuấn Đạt nhanh chóng rời khỏi phòng, Trương Huyễn cũng nhanh chóng đi đến viện, chỉ thấy đám người La Sĩ Tín, Uất Trì Cung, Tần Quỳnh, liền cười nói:
- Ta cũng đói rồi, chúng ta cùng đi uống một ly nào, ta mời!
La Sĩ Tín nhảy lên:
- Đi Thiên Trì Các, trời ạ, cơn nghiện rượu của ta trỗi dậy rồi, ta đi giành chỗ trước.
Y liền kéo Tần Dụng chạy ra ngoài, lúc này, Tần Quỳnh nhìn thoáng qua tây viện rồi cười hỏi:
- Tuấn Đạt đâu? Gọi y cùng đi.
- Không cần!
Trương Huyễn cười nói:
- Lúc nãy ta có mời y, y nói tối nay có việc, không đi cùng chúng ta, lần sau vậy!
Trong lòng Tần Quỳnh có chút kinh ngạc, nhưng y không hỏi nhiều, liền gật đầu cười nói:
- Vậy chúng ta đi thôi! Ta cũng hơi đói rồi!
Mọi người vừa cười vừa nói đi ra ngoài phủ, lúc này, Vưu Tuấn Đạt chầm chậm đi ra từ trong viện, vẻ mặt y ngưng trọng, trầm mặc một hồi, liền xoay người đi ra từ cửa sau.
~~~~
Vưu Tuấn Đạt đến một tửu quán nhỏ tên là ‘Dạ tửu hương’ ở gần Đông môn, một tên tửu bảo cười nghênh đón:
- Khách quan đi một mình sao?
- Ta đến tìm một người bạn, hẳn là y đã đến rồi.
- Tiểu nhân biết rồi, khách quan là đến tìm Tam gia phải không?
Vưu Tuấn Đạt gật đầu:
- Y đến rồi sao?
- Tam gia đã đến rồi, mời ngài đi theo ta!
Tửu bảo dẫn Vưu Tuấn Đạt lên lầu hai, đến một gian phòng ở trong cùng:
- Xin mời! Tam gia đang chờ ở trong.
Vưu Tuấn Đạt do dự một chút, đi vào trong phòng, một đại hán dáng người cao to vạm vỡ cười đứng dậy:
- Tuấn Đạt, nhiều năm không gặp!
Người đại hán vạm vỡ chính là Đơn Hùng Tín của quân Ngõa Cương, mười năm trước từng kết bái với Vưu Tuấn Đạt, hai người cười ôm chặt nhau một lúc, Vưu Tuấn Đạt ngồi xuống cười hỏi:
- Lõa Đơn, ngươi đến một mình sao? Sao Lý Mật không cùng đến?