Quân doanh Hữu Vệ Kiêu nơi Anh Hùng Hội tổ chức là một quân doanh đã bị vứt bỏ, tất cả các vật tư đều đã được dọn sạch, chỉ còn lại mấy trăm nhà đất và một thao trường rộng mấy trăm mẫu bỏ trống.
Lúc này, thao trường được chia ra thành 20 sân tỉ võ, có thể đồng thời tiến hành 20 trận tỉ võ, lúc này tỉ võ vẫn chưa bắt đầu, đám quan viên Binh vộ đang khẩn trương rút thăm quyết định.
Vì để đề phòng có người đụng tay chân, cho nên tất cả các võ sĩ tham gia tỉ võ trong Anh Hùng Hội lúc báo danh sẽ nhận được một miếng thẻ đồng, bên trên có dãy số, cho nên ngay cả quan viên rút thăm cũng không biết rốt cuộc là ai sẽ đánh với ai, sau khi rút số xong, sẽ do quan viên khác viết tên của hai bên lên tấm biển lớn trên luận võ trường.
Mã số của Trương Huyễn là số 35 Ất hợi, Ất hợi là số của sân, nằm ở góc đông bắc, Trương Huyễn cần phải đến đó để chờ, tiện cho quan viên thông báo hắn việc tỉ võ.
Bởi mã số là rút thăm ngẫu nhiên, sau khi Trương Huyễn tiến vào sân liền tách ra với đồng bạn, hắn một người một ngựa đi đến sân Ất hợi, chỗ này đã có hơn 10 người chờ, lúc Trương Huyễn đi gần đến trên, thì vô tình phát hiện một người quen.
- Ngọc Lang!
Trương Huyễn cười vẫy vẫy tay.
Chỉ thấy một người tướng lĩnh trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn xoay người lại, hiển nhiên chính là La Thành, hôm nay La Thành mặc một bộ Ngân Khôi Ngân Giáp, la bào màu đen, tay cầm một Lượng Ngân Thương, chùm tua đỏ sậm trên nón bay phất phới, có vẻ vô cùng oai hùng phóng khoáng.
La Thành cũng nhìn thấy Trương Huyễn, vô cùng xúc động mà nhanh chóng bước lên, hai người ôm chặt nhau một lúc, Trương Huyễn vỗ vào vai y một quyền, cười nói:
- Đến Lạc Dương lâu chưa, tại sao không đến tìm ta?
La Thành cười nói:
- Mười ngày trước ta mới đến, đi từ sáng đến tối, mệt như chó vậy, mấy lần muốn đến tìm huynh trưởng, nhưng không có thời gian, định là sau Anh Hùng Hội sẽ đến thăm hỏi huynh trưởng.
- Ngươi mỗi ngày bận rộn làm gì?
- Phụ thân đã an bài sẵn cho ta rồi, thay ông ấy đi bái phỏng quan lớn, còn phải đi tỉ võ, lập danh tiếng, ngay từ một tháng trước. Trương Công Cẩn đã tiến kinh để thay ta chuẩn bị. Ta mỗi ngày đều giống con rối gỗ, y an bài ta làm cái gì, thì ta làm cái đó, căn bản là bản thân không suy nghĩ gì cả.
Trương Huyễn thầm gật đầu. Anh Hùng Hội quả thật là một cơ hội để tranh thủ giành danh tiếng trong thiên hạ, đặc biệt là người quan lớn trong quân đội như La Nghệ càng phải nắm bắt chắc thời cơ. Phái chuyên gia đến vận hành và thao tác.
Cho nên La Thành mới tiến kinh có 10 ngày đã giành được thanh danh Song La Song Thương, song song với Bá Vương Thương của La Sĩ Tín, hiệu quả hết sức rõ ràng. Mà mình nếu không kịch chiến trận ấy với Ngũ Vân Triệu, e là bây giờ mình vẫn không có tiếng tăm gì. Cũng xem như là đánh bừa mà một trận thành danh.
- Đối thủ của ngươi trong trận đầu tiên đã được quyết định chưa?
Trương Huyễn cười hỏi.
- Vừa được định ra, là số 12 Bính tử, hình như là người của quận Lịch Dương tên là Đỗ Phủ Vi. Không biết là người thế nào?
Trong lòng Trương Huyễn thầm nghĩ, chẳng lẽ là Đỗ Phục Uy? Dùng tên giả là Đỗ Phục Vi. Chính là Đỗ Phục Uy đang khống chế quận Lịch Dương sao?
- Ngọc Lang phải cẩn thận, có thể là Đỗ Phục Uy.
La Thành cả kinh:
- Có thể là y sao?
Trương Huyễn gật đầu:
- Theo ta được biết, rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn đều đã tiến kinh, có người là vì thanh danh, có người là vì chiêu mộ tướng tài, Đỗ Phục Uy tiến kinh là hoàn toàn có khả năng, người này dùng song kích, ra tay tàn nhẫn, Ngọc Lang nhất định phải cẩn thận.
- Ta biết rồi, đa tạ huynh trưởng nhắc nhở.
Lúc này, một binh sĩ chạy đến, hô to:
- Số 7 Ất hợi La Thành chuẩn bị lên sân, sân số 8.
La Thành chắp tay cười nói với Trương Huyễn:
- Tiểu đệ đi trước một bước rồi, lúc về mới mời đại ca uống rượu.
- Đi đi! Nhớ cẩn thận.
La Thành xoay người lên ngựa, chạy về sân đấu võ, 20 sân đấu võ là dùng vôi sống vẽ khuôn, chính giữa còn có một đường chuyên dành cho ngựa chạy, mỗi giao giới giữa các sân được lên dựng một tấm biển lớn, trên biển có dán một tờ giấy to, viết số của sân và tên của hai bên đối chiến, tuy rằng cách cả trăm bước, nhưng Trương Huyễn vẫn nhìn rõ ràng chữ màu đen trên đó, viết là sân số 8 trận số 2, La Thành quận Trác đấu với Đỗ Phủ Vi quận Lịch Dương.
Lúc này trên sân đã có một đại tướng cưỡi ngựa chờ ở trong sân, Trương Huyễn nhìn thấy rất rõ, người đó dáng người vạm vỡ, gương mặt đen thui, lông mày rất đậm, giống hệt bàn chải, hiển nhiên là đã hóa trang, nhưng binh khí của y lại không đổi được, quả nhiên là một đôi song kích.
Xem ra người này đúng là Đỗ Phục Uy rồi, lại dám âm thầm tiến kinh, lá gan cũng thật lớn.
Lúc này, lại có một binh sĩ chạy đến hô:
- Số 35 Ất hợi, Trương Huyễn quận Bắc Hải, chuẩn bị trận kế tiếp ra trận, sân số 12.
Trương Huyễn vội vàng hỏi:
- Đánh với ai?
- Lưu Chu Vũ quận Mã Ấp.
Trương Huyễn liền ngẩn người, quả là khéo quá, không ngờ gặp Lưu Chu Vũ, hắn lập tức nhìn qua sân số 12. Ngay kế bên sân số 8 nơi mà La Thành đang đối chiến, lúc này, hai võ tướng đang giao thủ kịch liệt, hai người đều dùng đao, Trương Huyễn không quen, nhưng xem ra võ nghệ chỉ bình thường.
Lúc này, bên ngoài sân vang lên những tiếng Hảo, La Thành đã bắt đầu chiến với Đỗ Phục Uy, thương pháp của La Thành như lê hoa bão tuyết đâm về phía đối phương, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta phải tròn mắt líu lưỡi, ngay cả Trương Huyễn cũng nhịn không được thầm khen ngợi.
Hơn nửa năm không gặp, thương pháp của La Thành đã tiến bộ thần tốc, thương pháp vô cùng tinh xảo, cương kết hợp với nhu, đã có phong thái của người bậc thầy, hoàn toàn không thua kém gì với Kim Thương Tướng Ngũ Vân Triệu, so với Ngũ Câu Thần Phi Thương của y lúc truớc đã có sự tăng vọt về chất, quả thật là đã có mang đến sự biến hóa cho Tử Dương Kích Pháp của hắn.
Tuy nhiên Trương Huyễn phát hiện, tuy rằng thương pháp của La Thành tinh xảo, ngang bằng với Ngũ Vân Triệu, nhưng so với mình vẫn còn kém nhiều lắm.
Mấu chốt là ở Tử Dương Pháp Kích dùng với binh khí nặng, rất nhiều chiêu thức tinh xảo cho dù là La Thành lĩnh ngộ cũng không hết nổi, ví dụ như Kích Quyển Thức, nhất định phải có sức mạnh to lớn để làm cơ sở, cho nên La Thành chỉ có thể luyện tập thêm về mặt tốc độ, cho nên thương pháp của y nhanh đến kinh người, ngay cả Ngũ Vân Triệu cũng không bằng, trên chữ ‘nhanh’, thương pháp của La Thành có thể đứng đầu thiên hạ.
Rõ ràng là Đỗ Phục Uy đã rơi vào hoàn cảnh xấu, cho dù song kích của Đỗ Phục Uy giống như hai con rồng đen, bay lượn ngược xuôi, phòng ngự kiên cố, nhưng dưới sự tiến công nhanh như gió của La Thành, Đỗ Phục Uy chỉ có thể phòng thủ, căn bản là không có sức để hoàn thủ.
Trương Huyễn thầm thở dài, võ nghệ của Đỗ Phục Uy không tệ, mà lại gặp phải La Thành, khiến y không thể tiến vào vòng trong, ngay vòng thứ nhất đã bị loại, đây cũng là điểm không hợp lý của Anh Hùng Hội, nhưng cũng không làm gì được.
Nếu như mình ngay vòng thứ nhất gặp phải Lý Huyền Bá hay Vũ Văn Thành Đô, mình cũng sẽ giống vậy bị loại ngay vòng đầu, như vậy thì, xếp hạng cuối cùng cũng có phần bất công, không phải danh sách người có võ nghệ cao thấp thật sự, đương nhiên, người có võ nghệ thấp vận khí dù tốt đến đâu cũng không thể lọt vào top 20 người đứng đầu, chỉ có thể nói là rất nhiều người sẽ bị mai một.
- Trương Huyễn quận Bắc Hải, đến lúc ra sân rồi!
Một binh sĩ chạy tới hô to.
Lúc này Trương Huyễn mới tỉnh lại, chỉ thấy cuộc tỷ thí ở sân số 12 của mình đã sớm kết thúc, đối thủ của hắn là Lưu Vũ Chu đã ở trên sân chờ hắn, Trương Huyễn thúc ngựa, chạy về sân số 12.
Lúc Trương Huyễn ra sân, bốn phía lập tức vang lên những tiếng kinh hô, thay vì nói vốn thanh danh của bản thân Trương Huyễn lớn, không bằng nói là binh khí của hắn đã được truyền nhau vô cùng kì diệu, được gọi là thần bí nhất, cũng là một trong ba đại binh khí cường hãn nhất thiên hạ, cùng nổi danh với Lôi Cổ Úng Kim Thương của Lý Huyền Bá, Phượng Sí Lưu Kim Thang của Vũ Văn Thành Đô.
Lúc này vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Song Luân Tử Dương Kích tím sẫm ấy của Trương Huyễn, dưới ánh mặt trời, lấp lóe một loại ánh sáng thần bí, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc thán phục, đây chính là vua của các loại thiết Vương Ca Sa Huyền thiết sao?
Lưu Vũ Chu cũng nheo mắt lại, lúc này Lưu Vũ Chu đã được thăng lên làm Võ Dũng Lang Tướng, trở thành người đứng thứ hai của Trú quân quận Mã Ấp, cho dùng y sức lớn dũng mãnh, nhưng trong lòng y cũng hiểu, thiên hạ anh hùng xuất hiện lớp lớp, y rất khó có thể tiến vào top 20, nhưng y hy vọng có thể tiến vào top 50, nhưng vòng thứ nhất y đã gặp phải Trương Huyễn, e rằng hy vọng thấp nhất của y cũng tan tành rồi.
Binh khí của Lưu Vũ Chu là một cây mã giáo, dài một trượng tư, nặng 50 cân, mã giáo nằm giữa thương và mâu, cứng hơn so với thương, mềm hơn so với mâu, rất thích hợp để giao chiến trên lưng ngựa, có đủ tính dẻo dai, cũng có ưu thế về tốc độ giống như thương, không phí nhiều sức, thích hợp đánh lâu, được xưng là Mã Chiến Chi Vương.
Mã giáo tuy rằng rất thích hợp với hỗn chiến, nhưng lại không chiếm được ưu thế trong chiến đấu đơn độc, giống như tất cả các binh khí khác, khi chiến đấu, mã giáo với trọng lượng nhẹ cũng sợ gặp phải binh khí có trọng lượng nặng, Lưu Vũ Chu chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào việc trường kích của Trương Huyễn vụng về, khiến cho mã giáo của mình chiếm chút ưu thế về sự linh hoạt.
Trương Huyễn chạy gấp đến sân tỷ thí, ghìm chặt chiến mã, chắp tay cười nói với Lưu Vũ Chu:
- Lưu tướng quân, vẫn khỏe chứ?
Lưu Vũ Chu cũng hồi lễ, cười nhạt nói:
- Năm ngoái tướng quân vẫn là một thị vệ, năm nay đã được thăng lên làm Hổ Bí Lang Tướng, thăng chức nhanh đến nỗi người khác phải cảm thán thế sự vô thường, cũng khiến cho Vũ Chu cảm nhận sâu sắc về tầm quan trọng của thế lực sau lưng, Vũ Chu rất hâm mộ lão đệ đấy!
Hàm ý của Lưu Vũ Chu là nói, Trương Huyễn là nhờ có thế lực chống lưng mới có thể có được ngày hôm nay, trong lời nói tràn đầy sự mỉa mai.
Trương Huyễn cũng lười phải lôi thôi với y, vung trường kích lên, lạnh lùng nói:
- Nhường ngươi một chiêu, động thủ đi!