Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 329 - Chương 287: Đại Hội Anh Hùng (3)

Chương 287: Đại hội anh hùng (3)
Chương 287: Đại hội anh hùng (3)

Vẻ mặt của Lưu Vũ Chu đỏ lên, y lớn tiếng quát, mã giáo trong tay như hoa tuyết phi loạn lên, thúc ngựa lao về phía Trương Huyễn. Y lớn tiếng dọa người, một giáo lao về phía Trương Huyễn.

Nguyên tắc cuộc tỷ võ của Anh hùng hội được nói rất rõ ràng, hai bên đều tới điểm thì dừng, không cho phép xuất hiện tình trạng làm tổn thương người khác. Nếu sơ suất làm tổn thương người ta, sẽ bị hủy tư cách tỷ võ. Cho nên, hai bên tỷ võ đều rất cẩn thận, nhưng đao thương không có mắt, cho dù có cẩn thận hơn nữa, vẫn xảy ra tình trạng làm tổn thương người khác, hơn nữa còn phải là số ít.

Một khi hai bên thế đều ngang nhau, sẽ rất khó khống chế được chừng mực. Trong ngày đầu tiên của cuộc tỷ võ vẫn xuất hiện hơn trăm người bị tử thương, người bị giết chết đã hơn 20 người.

Lưu Vũ Chu chính là tâm thái này. Y biết võ nghệ của mình không bằng Trương Huyễn, cho nên vừa bắt đầu đã liền ra tay, không chút lưu tình.

Trương Huyễn đã nhìn thấu tâm thái của Lưu Vũ Chu. Hắn cười lạnh trong lòng một tiếng, thúc ngựa xông lên, Lưu Vũ Chu liền đâm giáo lên không khí. Y bỗng kêu lên một tiếng không ổn rồi, mã giáo của mình múa loạn bay tứ tung, đầu mũi giáo vô số, chính là không muốn để Trương Huyễn nhìn thấy mục tiêu thực sự của mình. Không ngờ vẫn bị Trương Huyễn nhìn thấu một cách dễ dàng.

Một giáo của y bắn lên không trung, bên phải lập tức lộ ra sơ hở, liền thu giáo về, lại cản trên không. Trương Huyễn căn bản không có nhân cơ hội để nắm lấy sơ hở của y. Hai ngựa giao tranh mà tới, trên mặt Lưu Vũ Chu có chút nóng lên, y mới ý thức được Trương Huyễn thật sự là nhường mình một chiêu.

Lúc này, Trương Huyễn chậm rãi giơ song luân tử dương kích lên, sát khí tăng lên lập tức phóng đi. Ánh mắt hắn sắc lạnh nhìn chằm chằm Lưu Vũ Chu, giống như là toàn bộ tâm tư của y đều bị nhìn thấu vậy.

Lưu Vũ Chu bỗng nhiên có cảm giác không rét mà run. Y phát hiện thấy mình vẫn nghĩ quá đơn giản về Trương Huyễn.

Nhưng lúc này, y đã không còn đường lui nữa rồi, trong lòng quyết định, rống lên một tiếng, sau đó lại thúc ngựa tiến lên. Mã giáo như gió bão mưa rào đâm về phía Trương Huyễn. Trương Huyễn cũng không hề hoang mang, giống như là thái cực kiếm vẽ một vòng tròn trên không trung, không ngờ phạm vi tấn công của Lưu Vũ Chu bị hạn chế trong cái vòng mà mình đã vẽ.

Trương Huyễn dùng lực hai tay, quay lưỡi kích một vòng, chỉ nghe thấy mấy tiếng “răng rắc”. Mã giáo của Lưu Vũ Chu lại bị xoắn lại thành ba đoạn. Lưu Vũ Chu cầm một cây gậy dài 6 tấc lên kinh ngạc, sững sờ. Mã giáo của y có lẽ ngay cả đại đao cũng chém không gãy được, lại bị Tử dương kích của Trương Huyễn dễ dàng vặn nát.

Lúc này, trọng tài bên cạnh liền lớn tiếng hô lên:

- Bắc Hải quận Trương Huyễn thắng!

Trương Huyễn chắp tay cười nói:

- Rất xin lỗi đã làm hỏng binh khí của Lưu tướng quân. Đa tạ.

Mặt Lưu Vũ Chu đỏ bừng lên rồi tái đi, cuối cùng y thở dài một tiếng.

- Trương tướng quân thủ hạ lưu tình, Vũ Chu đa tạ!

Trong lòng Lưu Vũ Chu đã hiểu, dưới tay Trương Huyễn, y ngay cả một hiệp cũng đều không qua được. Đó là Trương Huyễn thủ hạ lưu tình, nếu không mình không chết cũng tàn phế rồi. Trong lòng y thầm thở dài một tiếng, Anh hùng hội của mình kết thúc như vậy.

Lưu Vũ Chu chắp tay hành một lễ, thúc ngựa chạy xuống dưới. Lúc này, Trương Huyễn lại quay đầu lại nhìn võ trường số 8. Bên phía La Thành cũng đã kết thúc tỷ võ. Hiện giờ thì hai võ sỹ khác đang chiến đấu kịch liệt, nhưng chỉ cần La Thành phát huy bình thường, Đỗ Phục Uy tất thua là điều không hề nghi ngờ.

Trương Huyễn thúc ngựa đi xuống dưới, lại không tìm thấy La Thành đâu, mà lại gặp Uất Trì Cung. Trương Huyễn vui mừng, thúc ngựa tiến lên phía trước hỏi:

- Lão Uất, ngươi thế nào rồi?

Uất Trì Cung gãi đầu cười nói:

- Đối thủ của ta là một tướng lĩnh Ngõa Cương quân, lần trước gặp tên là Vương Bá Đương.

- Hóa ra là gã ta, kết quả thế nào rồi?

Trương Huyễn liền hỏi.

- Chúng ta chiến đấu kịch liệt 30 hồi, ta may mắn đã giành chiến thắng, Vương Bá Đương nói gã ta thua tâm phục khẩu phục.

Trương Huyễn khẽ thở ra, trước đây Uất Trì Cung lực lượng hùng mạnh, nhưng chiêu số yếu kém. Còn thương pháp của Vương Bá Đương lại tinh nhuệ. Nếu trước đây, Uất Trì Cung rất có thể sẽ thất bại ở thương pháp. Nhưng từ khi Uất Trì Cung theo Trương Tu Đà học được bá vương thương, võ nghệ của y đã được nâng cao rất nhiều, cộng thêm sức mạnh hơn người, trước khi tiến vào có lẽ vấn đề không lớn.

- Người khác thì sao?

Trương Huyễn lại cười hỏi.

- Mọi người đều đã thông qua lượt thứ nhất rồi. Vừa rồi La Sỹ Tín đã quen với La Thành rồi, nói là huynh đệ của ngươi. Hai người thông cảm lẫn nhau, đi ra tỷ võ, ta nói họ còn có khả năng kết bái là huynh đệ, ai bảo họ đều là họ La?

Trương Huyễn bất giác không kìm nổi cười. Đôi khi Uất Trì Cung cũng khá là khôi hài. Lúc này, một viên quan chạy tới, hành một lễ với Trương Huyễn nói:

- Trương tướng quân, Vệ Thượng thư mời ngài qua một chút.

Trương Huyễn gật đầu, liền nói với Uất Trì Cung:

- Nhất định không được khinh địch, bất kỳ một đối thủ nào đều phải toàn lực ứng phó, tranh thủ hôm nay toàn thắng.

- Ta hiểu rồi, xin tướng quân yên tâm.

Uất Trì Cung dắt chiến mã của Trương Huyễn, Trương Huyễn đưa binh khí cho y, liền cùng quan viên bước nhanh về phía Vệ Huyền.

Quan phòng của Vệ Huyền được đặt ở trong nghị sự đường chủ tướng lớn nhất ở quân doanh. Trong căn phòng rộng lớn có rất nhiều người. Trên đại đường đặt không ít bàn, mấy chục quan viên đang bận rộn thống kê chiến tích tỷ võ của trận đầu tiên.

Trương Huyễn được đưa tới phía trước mặt Binh bộ Thượng thư Vệ Huyền. Vệ Huyền ước khoảng 70 tuổi, tóc bạc đầy đầu, nhưng tinh thần lại quắc thước, đang nghe mấy quan viên báo cáo, thỉnh thoảng cũng thể hiện ý kiến của mình với họ, đuổi quan viên đi. Vệ Huyền bật cười ha hả khoát tay nói với Trương Huyễn:

- Nào! Chúng ta ngồi xuống nói chuyện.

Trương Huyễn hành một lễ, ngồi đối diện với Vệ Huyền. Theo lý, là quan chính của Anh hùng hội, Vệ Huyền không nên tiếp kiến bất kỳ tướng lĩnh tham gia tỷ võ nào. Như vậy có khuyết điểm dễ bị hiềm nghi, nhưng Vệ Huyền dường như không hề quan tâm. Lão cười nói với Trương Huyễn:

- Trước tiên chúc mừng tướng quân đã giành chiến thắng trong cuộc chiến đầu tiên, lão phu cũng đã quan sát cuộc chiến rồi, quả thực là dễ dàng chiến thắng đối thủ. Hai vòng Tử dương kích của tướng quân quả thực là khác thường, lại còn xoắn gãy mã giáo.

Trương Huyễn không biết nguyên nhân thực sự Vệ Huyền muốn gặp mình là gì? Chắc chắn là không thể nói tỷ võ đơn giản như vậy, hắn miễn cưỡng cười nói:

- Ty chức chỉ là may mắn chiến thắng, Vệ Thượng thư quá khen rồi.

Vệ Huyền gật đầu, chuyển đề tài, chậm rãi nói:

- Tôi và tướng quân nói về thế cục bên phía Sơn Đông. Ngươi cũng biết, Lý Tử Thông vừa chết, kế hoạch của Dương Nghĩa Thần tấn công Tôn Tuyên Nhã và Vương Bạc cũng có chút nguy hiểm. Hôm qua Thánh thượng và ta đã bàn về tầm quan trọng của việc tiêu diệt sào huyệt của Tôn Tuyên Nhã. Tiêu diệt Tôn Tuyên Nhã, sẽ nhổ được cái gai lớn nhất của Sơn Đông. Từ Tề quân tới Từ Châu là một thể, Thánh thượng muốn ta sớm lên kế hoạch tiêu diệt Tôn Tuyên Nhã. Nhưng ta lại không thông thạo tình hình bên đó, chỉ có thể thỉnh giáo tướng quân.

Trương Huyễn lúc này mới hiểu nguyên nhân mà Vệ Huyền tìm mình, là muốn tìm chút manh mối từ bên phía mình. Trương Huyễn nhớ tới Vưu Tuấn Đạt đã từng nói với mình một câu, liền dò hỏi:

- Ý của Thánh thượng là Phi Ưng quân chúng ta cũng phải tham chiến sao?

Vệ Huyền gật đầu.

- Dương Nghĩa Thần muốn tập trung binh lực đối phó với bộ hạ cũ của Lý Tử Thông, e là cuộc chiến đấu của Tôn Tuyên Nhã vẫn lấy Phi Ưng quân là chủ lực. Đây là ý của Thánh thượng.

Trương Huyễn cũng đã hiểu thêm một chút rồi, đánh Tôn Tuyên Nhã e là vì để Bùi Nhân Cơ khống chế Phi Ưng quân, lợi dụng chiến tranh để củng cố quân quyền là thường dùng nhất, cũng là phương pháp hữu hiệu nhất.

Trương Huyễn đồng thời cũng hiểu ý của Vệ Huyền. Vệ Huyền có lẽ chỉ là vì nhắc nhở mình, để mình hiểu tấn công Tôn Tuyên Nhã là quyết định của Thánh thượng, mà không phải là ý của cá nhân Bùi Nhân Cơ. Vệ Huyền rõ ràng là đang ngầm giúp mình.

Chỉ là vì sao lão lại làm như vậy? là ý của Bùi Củ, hay là bản thân lão vì vụ án của Lý Tử Thông mà cảm ơn mình.

Trương Huyễn trầm ngâm một hồi nói:

- Mặc dù Tôn Tuyên Nhã dùng binh 20 vạn với Ngoại Tuyên, nhưng gã lại chỉ dựa vào một Lang Gia quận căn bản không thể nuôi dưỡng được 20 vạn đại quân. Theo kinh nghiệm của cá nhân tôi, điều này có lẽ gọi chung là Tôn Tuyên Nhã khống chế nhân khẩu, bao gồm già trẻ lớn bé. Trên thực tế, thanh niên cường tráng cũng có tới bốn năm vạn.

Ngoài ra, Tôn Tuyên Nhã và Vương Bạc là tự lĩnh quân đội. Mỗi người đều có quân đội của mình, cho nên có lẽ là hai cánh quân đội. Chúng ta có thể dùng các phương pháp đột phá để tiêu diệt họ, hoặc lợi dụng mâu thuẫn giữa họ để thực hiện kế phản gián, khiến cho giữa họ bất hòa.

Vệ Huyền cũng có chút hứng thú, lại cười hỏi:

- Trương tướng quân có lẽ cũng biết mâu thuẫn giữa họ là ở đâu?

Trương Huyễn cười nói:

- Giữa họ thật ra cũng không nghe nói có mâu thuẫn gì. Nhưng ta biết họ ra tay thường là tranh đoạt lương thực mà xảy ra xung đột, chuyện nhỏ không ngừng. Hơn nữa có một người rất có thể sẽ trở thành mầm mống mâu thuẫn giữa họ.

- Ai?

Trương Huyễn chậm rãi nói:

- Trước đây loạn phỉ Mạnh Nhượng cát cứ Cao Mật quận. Người này hiện giờ là thủ hạ của Tôn Tuyên Nhã. Nhưng hắn ta lại là người mà Vương Bạc hận nhất. Vương Bạc đã mấy lần yêu cầu giao Mạnh Nhượng cho gã. Nhưng Tôn Tuyên Nhã không đồng ý, còn bổ nhiệm Mạnh Nhượng là Tư mã, khiến cho Vương Bạc vô cùng bất mãn.

Vệ Huyền bật cười.

- Nghe xong lời Trương tướng quân, ta thực sự đã hiểu ra. Ta biết nên làm thế nào để viết tấu chương rồi, vô cùng cảm ơn ý kiến của tướng quân. Ngoài ra, Yến Vương điện hạ hôm nay muốn tới Trường An. Trước khi hắn ta chuẩn bị ra đi, còn muốn ta nhắc nhở tướng quân, phải cố gắng phối hợp với Bùi soái ổn định cục diện Sơn Đông.

Trương Huyễn bỗng hiểu ra, hóa ra Vệ Huyền là người của Yến Vương Dương Đàm.

Bình Luận (0)
Comment