Đang lúc hoàng hôn, tửu quán ở gần Nam thị đều chật ních, hàng nghìn người tham gia đại hội anh hùng đều đứng đầy các quán rượu. Đoàn người Trương Huyễn không thể đặt được chỗ ngồi trong tửu lầu Thiên Tự Các, chỉ ở trong quán rượu của thôn Giang Thượng gần đó tìm được một nhã phòng. Mặc dù quán rượu hơi kém một chút, nhưng mọi người lại rất nhiệt tình, như vậy cũng đã bù lại được những chỗ thiếu sót.
- Đối thủ của Nguyên Khánh có hứng thú nhất, nhìn chằm chằm vào chiếc chùy bạc của Nguyên Khánh hồi lâu, ngươi có đoán được hắn ta nói gì không?
Trong phòng, La Sĩ Tín giống như con khỉ luồn lên nhảy xuống, cả phòng đều nghe thấy được tiếng quát tháo của y. Y nhảy lên bàn hoa chân múa tay nói:
- Người đó không ngờ lại hỏi, huynh đệ, chùy của ngươi không phải làm bằng gỗ chứ?
Mọi người cùng bật cười, thật ra không phải là vì La Sĩ Tín nói buồn cười, mà là bộ dạng của y thực sự là quá linh hoạt.
- Còn có! Còn có!
La Sĩ Tín lại chỉ về phía Tần Dụng cười nói:
- May mà trong trận đấu cũng rất vui, không ngờ lại còn dập đầu chiến mã trước, ngoài miệng vẫn lẩm bẩm nói, sau đó lại lên ngựa. Ta còn cho rằng y là đang cúng tế thần ngựa.
Bùi Hành Nghiễm và Tần Dụng đưa mắt nhìn nhau, hai người cùng đi lên, túm La Sĩ Tín xuống, ấn xuống dưới đất, nói vào lỗ tai y. La Sĩ Tín sợ hãi kêu lên:
- Các vị đại ca, ta sai rồi, xin tha lỗi cho ta nhé!
Mọi người lại được cười lớn một trận, kết thúc ba trận tỷ võ hôm nay mọi người đều thắng đối thủ thuận lợi. Khi bước vào cuộc tỷ võ vòng thứ hai, ngay cả Vưu Tuấn Đạt vẻ mặt vẫn luôn trầm ngâm cũng đã nở nụ cười hiếm thấy, nâng ly rượu lên cười nói với Trương Huyễn:
- Hôm nay ta rất may mắn, ngay cả ba trận đấu đối thủ đều khá yếu. Ngày mai xem ra cũng đủ rồi, nhưng Uất Trì luôn để người ta phải khâm phục, ba trận đều là chiến đấu cứng rắn.
Biểu hiện của Uất Trì Cung hôm nay khá là dũng mãnh, trận chiến đầu tiên đã đánh bại mãnh tướng Ngõa Cương Vương Bá Đương. Trận chiến thứ hai đã đánh bại mãnh tướng đứng đầu trong số thủ hạ của Đậu Kiến Đức là Vương Phục Bảo. Trong trận chiến thứ ba đã đánh bại đại tướng thủ hạ của La Nghệ là Sử Đại Nại. Mặc dù ba người đều bị bại trong tay Uất Trì Cung, nhưng đều thầm tâm phục khẩu phục. Uất Trì Cung là dùng sức mạnh đánh thực và võ nghệ chiến thắng họ, không hề có chút mưu kế nào.
Mặc dù vận khí của Uất Trì Cung không tốt lắm. Nhưng cả ba trận đấu đều đã đánh thắng, danh tiếng của y cũng đã nổi lên như cồn. Mọi người đều biết Phi Ưng quân không chỉ có Bùi Hành Nghiễm và La Sĩ Tín, còn có một linh thần lớn sức mạnh vô cùng Uất Trì Cung. Tên tuổi của Uất Trì Cung cũng nhanh chóng được truyền tới Lạc Dương.
Trương Huyễn cười nói:
- Hôm nay lão Uất quả thực đáng kính phục, chúng ta kính lão Uất một ly.
Mọi người đều nâng chén rượu lên uống cùng Uất Trì Cung. Uất Trì Cung ngượng ngùng gãi đầu.
- Đa tạ các vị, ta uống một bát đáp lễ mọi người.
Y dùng bát lớn đổ đầy bát rượu, nâng cao qua đầu, ừng ực ừng ực uống một hơi cạn. Mọi người liền trầm trồ khen ngợi.
Lúc này, Tần Quỳnh nâng ly lên cười nói với Vưu Tuấn Đạt:
- Nói ra cũng thật là hổ thẹn, so với Tuấn Đạt ta mới là may mắn. Hai trận trước không chỉ đối thủ yếu, đối thủ của trận thứ ba bởi vì bị thương không thể tái chiến, ta không chiến mà thắng. Tuấn Đạt còn mạnh hơn ta nhiều. Nào! Ta kính Tuấn Đạt một ly.
Vưu Tuấn Đạt miễn cưỡng nâng ly uống với y một ly rượu, cũng không nói gì. Trương Huyễn thấy thế liền cười hòa giải nói:
- Cuộc tỷ võ vòng hai ngày mai chỉ có hai trăm người tham gia, nghe nói tỷ võ hai trận. Sau khi chỉ còn lại 50 người sẽ bước vào trận quyết thắng, hy vọng ngày mai chúng ta đều có thể qua được. Nào! Chúng ta lại uống thêm ly này nữa.
Mọi người lại nâng ly uống cạn. Không khí trong phòng lại một lần nữa trở lên sinh động. Lúc này, bên ngoài phòng có người gõ cửa, La Sĩ Tín bước lên mở cửa, chỉ thấy từ bên ngoài bước vào mấy vị đại tướng. Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi. Mặc dù dáng người của y không cao, nhưng lại vô cùng cường tráng, có một cái mũi rất lớn, hai mắt lõm sâu vào, hai mắt hình tam giác, ánh mắt hung ác mà sắc nhọn. Do tướng mạo vô cùng âm hiểm, nụ cười trên mặt cũng rõ ràng không được chân thực nữa.
Tần Quỳnh đã nhận ra người này, liền bước lên phía trước khom người hành lễ:
- Hóa ra là vương soái, tại hạ Tần Quỳnh có lễ.
- Tần tướng quân không cần khách khí!
Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Trương Huyễn.
Trương Huyễn dường như cũng đã gặp người này rồi, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được, liền hỏi Tần Quỳnh:
- Thúc Bảo, vị này là ….
Tần Quỳnh liền nói:
- Ta giới thiệu với mọi người một chút, vị này là Hữu Kiêu Vệ Vương tướng quân nhậm chức thông thủ Thanh Hà.
Trương Huyễn mới nhớ ra, hóa ra người này chính là Vương Thế Sung. Hắn đã từng gặp một lần ở Trác quận. Khi đó người đến chúc mừng hắn quá nhiều, hắn nhất thời không thể nhớ ra được.
Vương Thế Sung hiện là tướng quân Hữu Kiêu Vệ, sắp đảm nhiệm thông thủ quận Thanh Hà. Y nheo mắt nâng ly nói với Trương Huyễn:
- Thần binh thần dũng của Trương tướng quân khiến cho Thế Sung ngưỡng mộ vô cùng. Đêm nay chúng ta trùng hợp được đoàn tụ ở đây, cũng xem như là duyên phận, ta kính Trương tướng quân một ly, kính các vị một ly.
Tần Quỳnh liền nâng ly rượu lên.
- Vương tướng quân quá khách khí rồi, chúng ta không dám nhận!
Vẻ mặt Vương Thế Sung vẫn tươi cười như trước, nhưng ánh mắt lại càng thêm sắc nhọn, không lộ thanh sắc, chờ Trương Huyễn tỏ thái độ. Mấy người bên cạnh đều trầm ngâm không nói. Uất Trì Cung và Bùi Hành Nghiễm là bộ tướng của Trương Huyễn. Họ đương nhiên chỉ nghe theo lệnh của Trương Huyễn rồi.
Quan hệ của Vưu Tuấn Đạt và Trương Huyễn rất tốt, cũng thấy được thái độ của Trương Huyễn, lạnh lùng không nói. Mặc dù La Sĩ Tín nhanh mồm nhanh miệng, nhìn rất đơn thuần, nhưng tính nguyên tắc của y cực mạnh. Họ vất vả đánh hạ được quận Thanh Hà, lại bị Vương Thế Sung cướp đi. Trong lòng y đương nhiên là rất bất mãn, nhưng La Sĩ Tín vô cùng tôn sùng Trương Huyễn. Y cũng phải theo thái độ của Trương Huyễn.
Chỉ cần Tần Dụng thấy phụ thân nâng ly rượu lên, cũng liền nâng ly rượu trên bàn lên, lại có chút không biết nên làm thế nào.
Trương Huyễn mỉm cười, nói với mọi người:
- Vương tướng quân đặc biệt kính rượu chúng ta, mặt mũi này sao có thể không nể chứ, nào! Chúng ta cũng kính Vương tướng quân một ly.
Mọi người lúc này mới lần lượt nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn. Trương Huyễn lại liếc mắt nhìn hai vị đại tướng phía sau Vương Thế Sung, cười nói:
- Ta nhớ không lầm, hai vị mãnh tướng này hôm nay cũng đã thông qua ba trận chiến đấu kịch liệt. Vương tướng quân có thể giới thiệu một chút được không?
Vương Thế Sung bật cười ha hả.
- Đương nhiên được rồi!
Hai vị đại tướng phía sau y đều ngoài 20 tuổi, dáng vẻ vô cùng trẻ trung. Vương Thế Sung kéo hai người lên, giới thiệu với mọi người:
- Đây là hai cháu ta, một tên là Vương Uyển, một tên là Vương Nhân Tắc, đều là người có võ nghệ. Hôm nay cũng là may mắn giành được chiến thắng. Nếu ngày mai gặp các vị tướng quân, xin các vị tướng quân thủ hạ lưu tình.
Ánh mắt Trương Huyễn hướng về phía người mặt đầy râu là Vương Nhân Tắc. Hóa ra y chính là Vương Nhân Tắc. Lúc này Vương Thế Sung lại cười nói với Trương Huyễn:
- Trương tướng quân có thể đi ra ngoài nói chuyện được không?
Trương Huyễn gật đầu, cùng Vương Thế Sung đi ra ngoài cửa. Vương Thế Sung thấp giọng nói:
- Thánh thượng muốn ta chuẩn bị sau khi khai xuân đánh Cao Sĩ Đạt, có lẽ tới khi đó còn cần sự chi viện của tướng quân. Tới khi đó mong tướng quân chiếu cố nhiều hơn nữa.
Trương Huyễn cười nói:
- Ta đương nhiên là sẽ tận tình giúp đỡ. Tuy nhiên ta cũng đề nghị Vương tướng quân vẫn phải nói qua với Bùi soái một câu. Dù sao không có lệnh của ông ta, ta cũng không thể tự ý xuất binh được.
- Điều này ta đương nhiên hiểu rồi, nhưng tướng quân là độc lập dựng phủ, chỉ dựa vào mệnh lệnh của Bùi soái vẫn không đủ để điều động tướng quân!
Vương Thế Sung gượng cười vài tiếng, y cực kỳ khôn khéo, sớm đã nhìn thấu nội bộ bất ổn của Phi Ưng quân rồi. Trước đây là dựa vào uy vọng cá nhân của Trương Tu Đà hùng mạnh điều động Phi Ưng quân. Nhưng bây giờ Bùi Nhân Cơ chưa hề có chiến công hơn người, cũng không còn uy vọng của Trương Tu Đà nữa, còn trông cậy vào Bùi Nhân Cơ dẫn quân đi chi viện mình chi bằng tạo mối quan hệ tốt với các đại tướng cấp dưới, trực tiếp được họ ủng hộ.
Đặc biệt là Trương Huyễn, tiêu diệt toàn bộ quân đội của Trương Kim Xưng, ở Thanh Châu còn có uy vọng rất lớn, nếu y có thể bị mình lôi kéo, đối với thế lực của mình ở Thanh Châu Hà Bắc cũng có tác dụng khuếch trương vô cùng quan trọng.
Trương Huyễn vừa cười vừa nói:
- Cá nhân ta thì không có vấn đề gì, ta vẫn là câu nói đó, chỉ cần Bùi soái có lệnh, Trương Huyễn tất sẽ toàn lực ứng phó.
Trương Huyễn vẫn luôn ấn định Bùi Nhân Cơ. Trong lòng Vương Thế Sung cũng có chút bất đắc dĩ. Y ra vẻ nheo mắt cười, vỗ vai Trương Huyễn nói:
- Có câu này của lão đệ, ta cũng đã tự tin tiêu diệt loạn phỉ Hà Bắc rồi.
Trương Huyễn cười thản nhiên, có câu nói hắn lại không nói ra, thỏ khôn tận, chó đi nấu. Kết cục của Trương Tu Đà có lẽ Vương Thế Sung hiểu hơn ai hết.
…..
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, mọi người lại một lần nữa tới võ trường của đại hội anh hùng. Trong quân doanh vẫn là tiếng ồn ào huyên náo, hàng nghìn người từ khắp mọi nơi đổ về. Nhưng so với hôm qua, hôm nay tuyệt đại đa số đều đã trở thành khách xem. Số người tham gia tỷ võ hôm nay chỉ còn lại 200 người. Đây là người nổi bật còn lại trong 3 vòng tỷ võ hôm qua, mỗi người đều có võ nghệ cao cường, thanh danh bên ngoài.
Cho nên mỗi lượt người tới đều rộ lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Tất cả mọi người đều vô cùng kỳ vọng vào cuộc tỷ võ của hôm nay. Hôm nay không chỉ có võ sỹ tham gia Đại hội anh hùng, còn có rất nhiều quần chúng nhân dân cũng hứng thú chạy tới xem. Quần chúng tràn vào quân doanh đã lên tới hàng vạn người.
Hôm nay có mấy đoàn thể có phần khiến cho người khác chú ý, một là gia tộc Lý Uyên, có ba người hôm nay cũng tới tham gia tỷ võ, bao gồm cả Lý Huyền Bá người đã đoạt giải nhất. Hôm qua ba người đọ sức với y không có người nào có thể chịu được một chùy của y, bao gồm cả Nguyên Dũng và Lai Uyên có thực lực rất mạnh. Lý Huyền Bá đã được công nhận là mãnh tướng số 1 thiên hạ. Mọi người muốn xem kết quả đọ sức giữa y và Vũ Văn Thành Đô.
Gia tộc Lý Uyên còn bao gồm cả hai người Lý Nguyên Cát và Lý Hiếu Cung cũng đã đánh được tới vòng thứ hai tỷ võ hôm nay. Ngoài ra còn có trưởng tôn Thuận Đức, võ nghệ của gã vô cùng cao cường, cùng đi với Lý Thế Dân tới đây. Tuy nhiên, gã lại là Đại tướng quân Trương Cẩn đề cử.
Tiếp đến là gia tộc Vũ Văn, chủ yếu là ba con nuôi của Vũ Văn Thuật, còn có ba người Tướng quân Thiên Bảo Vũ Văn Thành Đô, Hoa Đao tướng Ngụy Văn Thông và Bảo Khâm tướng Thượng Sư Đồ, thực lực vô cùng hung hãn.
Lượt thứ ba đi vào chính là chư tướng Phi Ưng quân, bao gồm Thiên kích chiến tướng Trương Huyễn, Bạch mã ngân chùy tướng Bùi Hành Nghiễm, Bá vương thương La Sĩ Tín, Tiểu mạnh thường Tần Quỳnh, Đồng chùy tiểu tướng Tần Dụng, Cự linh thần Uất Trì Cung, Tuần hải dạ xoa Vưu Tuấn Đạt.
Bảy người đểu là mãnh tướng Sơn Đông tiếng tăm lừng lẫy, chỉ vì họ không có anh hùng cái thế như Lý Huyền Bá và Vũ Văn Thành Đô, cho nên sự chú ý cũng kém hơn một bậc. Tuy nhiên, chỉnh thể thực lực, thì họ lại là mạnh nhất.
Nhóm thứ tư tiến vào chính là Ngõa Cương quân, bao gồm cả đám người Đơn Hùng Tín, Vương Quân Khuếch, Tạ Ánh Đăng, Hách Hiếu Đức tiến vào vòng vây, cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
Còn có cha con Tiết thị của Lũng Tây, U Châu quân La Thành, Quan Trung Tô Định Phương, … cũng đều vô cùng thu hút sự chú ý.
Lúc này bỗng có tiếng gọi lớn.
- Lý Huyền Bá tới rồi!