Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 331 - Chương 289: Đại Hội Anh Hùng (5)

Chương 289: Đại hội anh hùng (5)
Chương 289: Đại hội anh hùng (5)

Lý Huyền Bá tới bên ngoài quân doanh đã mang tới chấn động rồi, vô số người lao tới vây quanh. Trên thực tế, sở dĩ Lý Huyền Bá nổi tiếng như vậy cũng là vì kết quả cố ý vận tác của người anh Lý Thế Dân của y.

Mấy hôm trước, Lý Thế Dân dẫn huynh đệ tới thăm lão tướng Ngư Câu La. Ngư Câu La và Lý Huyền Bá giao đấu với nhau, chỉ một hiệp đã khiến cho đại đao của Ngư Câu La bị đánh bay. Ngư Câu La lúc này đã thừa nhận Lý Huyền Bá là mãnh tướng số 1 thiên hạ. Tin tức nhanh chóng được truyền tới Lạc Dương, lại cộng thêm ba chùy của Lý Huyền Bá đã đánh bại được Bùi Hành Nghiễm, chuyện tốt càng được vang xa, trở thành thanh danh của Lý Huyền Bá.

Đám người Lý Thế Dân, Lý Huyền Bá, Sài Thiệu, Lý Nguyên Cát, Lý Hiếu Cung và Trưởng Tôn Vô Kỵ cưỡi ngựa từ từ đi vào. Trong đám lửa bên ngoài quân doanh, người xem hai bên đều xì xào bàn tán.

- Người đó chính là Lý Huyền Bá, số 2 chính là như vậy!

- Bộ dạng rất đen gầy, dung mạo không có gì nổi bật!

- Tướng mạo không quan trọng, nhìn đôi đại chùy của người ta, đó chính là lôi thần chùy, võ nghệ số 1 thiên hạ, ai có thể chịu được nửa chùy của hắn ta chứ.

Sớm có quan viên chào đón họ đưa vào sân đấu. Lúc này, phía sau lại vang lên tiếng vỗ tay, có người hô lớn:

- Chư tướng Phi Ưng quân tới rồi!

Trong lòng Lý Thế Dân bỗng thấy xúc động, thấp giọng nói với Sài Thiệu:

- Ngươi dẫn mọi người vào đi, ta đi xem xem.

Lý Thế Dân liền quay đầu ngựa lại, thúc ngựa chạy về phía đoàn người, quả nhiên là chư tướng Phi Ưng quân, người dẫn đầu là Trương Huyễn. Lý Thế Dân mỉm cười chắp tay nói với Trương Huyễn:

- Trương tướng quân, lâu rồi không gặp.

Từ sau khi Trương Huyễn và Lý Thế Dân liên thủ bắt được Nguyên Mân về, họ cũng đã kết thúc mối quan hệ hợp tác, mỗi người đi một nơi. Trương Huyễn cũng không đi tìm Đậu Khánh, vào thời khắc nhạy cảm, hai bên vẫn nên tránh là hơn, tránh bị người ta nhìn thấy sơ hở.

Trương Huyễn thúc ngựa đi sang một bên, sánh vai cùng Lý Thế Dân. Hắn cười nói với Lý Thế Dân:

- Lệnh đệ tới rồi sao?

- Tới rồi! Đi vào đã.

- Rất hy vọng hôm nay có thể thấy được uy võ của lệnh đệ, nhưng lại hy vọng không phải gặp ta.

- Ta cũng chúc cho Trương tướng quân giành được thành tích tốt.

Hai người cười nói vài câu, Lý Thế Dân lại thấp giọng nói:

- Ngoại tổ phụ ta muốn mời tướng quân ăn một bữa cơm, không biết mấy ngày này tướng quân có thời gian không?

Trương Huyễn mỉm cười, từ chối:

- Hai bên chúng ta hợp tác cũng rất vui vẻ, tin chắc sau này sẽ còn hợp tác với nhau nữa. Nhưng với tình hình hôm nay, chúng ta tạm thời vẫn nên khiêm tốn một chút. Thánh thượng đã giết chết Nguyên Mân rồi, tất nhiên sẽ nghiêm mật giám sát nhất cử nhất động của quý tộc Quan Lũng. Ta thấy sau này sẽ có rất nhiều cơ hội uống rượu nói chuyện, Lý công tử thấy thế nào?

Trương Huyễn kỳ thực chính là từ chối lời mời của Đậu Khánh. Nhưng hắn nói rất có lí lẽ, khiến cho Lý Thế Dân không thể không vui vẻ tán thành.

- Tướng quân nói rất đúng, bây giờ quả thực cần phải khiêm tốn.

Lý Thế Dân bỗng nhiên có chút lo lắng. Huynh đệ y cao ngạo như vậy liệu có phải là rước họa không?

Trương Huyễn hiểu được sự lo lắng của Lý Thế Dân, lại khẽ mỉm cười:

- Lưỡi dao sắc có thể làm tổn thương người ta mà cũng có thể làm tổn thương mình. Quan trọng là ai vung đao. Tin chắc Thánh thượng có hứng thú với mãnh tướng số 1 thiên hạ. Lý công tử nắm được điểm này, chẳng phải là phúc của phụ thân công tử rồi sao?

Lý Thế Dân im lặng gật đầu, trong lòng hiểu được thâm ý của Trương Huyễn. Y cũng khẽ thở dài nói:

- Luận về quyền mưu võ nghệ, tướng quân mới thật sự là tướng số 1 thiên hạ.

Trương Huyễn bật cười nói:

- Cảm tạ công tử đã khen, tiếc là Đại hội anh hùng chỉ quan tâm tới võ nghệ, không luận về quyền mưu.

Lúc này, ở xa có người gọi Lý Thế Dân. Lý Thế Dân liền hành một lễ với Trương Huyễn, thúc ngựa đi trước. Tần Quỳnh thúc ngựa tiến lên phía trước, nhìn theo bóng của Lý Thế Dân hỏi:

- Lý Nhị Lang tìm tướng quân có việc gì thế?

- Còn có thể là việc gì nữa chứ?

Trương Huyễn thản nhiên cười.

- Là vì xin lỗi lần trước vô lễ, đồng thời làm công tác chuẩn bị cho việc không vui có thể xảy ra hôm nay.

- Vị Lý công tử này quả là người có lòng ghê!

Ngữ điệu của Tần Quỳnh có chút bông đùa.

- Con cháu nhà quan chức mà! Hầu như đều suy nghĩ tới điều này hơn là người bình thường!

Trương Huyễn liền giải thích, quay đầu lại nói với mọi người:

- Mọi người đi đưa tin trước đi, không cần phải đi tản ra.

Mọi người liền nhanh chóng chạy vào quân doanh.

……..

Cuộc tỷ võ ngày thứ hai vẫn giống như ngày đầu tiên, cũng thông qua rút thăm hai bên đối trận tuyệt đối, sẽ có một trăm đại tướng vào trận chém giết. Do Yến Vương Dương Đàm đi Trường An, hôm nay sẽ do Việt Vương Dương Đồng đại diện thiên tử Dương Quảng tới tọa trấn Đại hội anh hùng.

Ngoài Dương Đồng ra, đám người Đại tướng quân Vũ Văn Thuật, Ngư Câu La, Trần Lăng, Khuất Đột Thông, Trương Cẩn, Tiết Thế Hùng, Vân Định Hưng, Trương Tu Đà cũng lần lượt tiến lên phía trước quan sát trận chiến trong chiến trường tỷ võ. Do Binh bộ Thượng thư Vệ Huyền đích thân chủ trì, quy cách của cuộc tỷ võ cũng đã cao hơn hôm qua rất nhiều.

Trời cũng đã dần sáng rồi, trên khán đài phía đông, Việt Vương Dương Đồng và các vị Đại tướng quân đang quy tụ lại. Ngư Câu La thấp giọng nói với Trương Tu Đà:

- Lần này lệnh đồ có lẽ là sẽ được lọt vào vòng mười người.

“Lệnh đồ” mà Ngư Câu La nhắc tới chính là La Sĩ Tín. Gã là ái đồ của Trương Tu Đà, được chân truyền của Trương Tu Đà.

Trương Tu Đà lắc đầu nói:

- Mặc dù nó hiệu xưng là Bá Vương thương, nhưng chỉ là hữu danh vô thực, có thể lọt được vào vòng hai mươi người cũng đã là tạo hóa của nó rồi.

- Không đến mức đó đâu!

Trương Tu Đà cười khổ một tiếng nói:

- Ta thật ra không phải cố ý hạ thấp nó đâu. Trình độ của nó ta biết chứ, dù bẩm sinh thần lực, khả năng lĩnh ngộ thương pháp cao, nhưng tư chất vẫn còn kém. Trong chư tướng Phi Ưng quân, nó chỉ có thể xếp hàng thứ 3, cùng với Uất Trì Cung sàn sàn ngang nhau, vẫn còn kém xa Bùi Hành Nghiễm và Trương Huyễn.

- Bùi Hành Nghiễm thì ta biết, võ nghệ so với Vũ Văn Thành Đô cũng còn kém nhiều, nhưng Trương Huyễn thì ….

Ngư Câu La nhíu mày.

- Hiền đệ đã xem hắn quá cao rồi! Khi ta ở Trác quận cũng đã từng được xem qua võ nghệ của hắn rồi, hình như là không có mạnh như trong truyền thuyết đâu.

- Đó chỉ là Trác quận, võ nghệ của hắn tiến bộ hàng ngày, càng quan trọng là tư cách của hắn, e là không có mấy người có thể so được với hắn. Ngày xưa ở Tề quận, hắn kỳ thực có thể đánh bại được ta trong vòng 10 chiêu, nhưng hắn là nể mặt ta, trong lòng ta cũng vô cùng cảm kích rồi.

Ngư Câu La nghĩ cũng đúng, ngày xưa ở Trác quận, binh khí của Trương Huyễn chẳng qua mới là 70 cân. Bây giờ lại là một cây đại kích 150 cân, được gọi là thiên kích, tiến bộ nhanh khiến cho người ta khó mà tưởng tượng được.

Ngư Câu La mỉm cười gật đầu.

- Nếu đã như vậy, ta phải xem xem phong thái của vị tướng số 1 Phi Ưng quân này.

…….

Trong lều chuẩn bị chiến, Trương Huyễn kiểm tra chiến mã của mình cẩn thận, vừa rồi đã rút thăm rồi, hắn sẽ khai chiến ở trận thứ ba. Trong cuộc tỷ võ thứ 7, đối thủ là Tiết Nhân Cảo.

Tiết Nhân Cảo là con trai của mãnh tướng Lũng Tây Tiết Cử, kế thừa sự dũng mãnh của phụ thân y, sử một đôi Thiên vương tấn thiết chùy nặng trăm cân, được liệt vào tứ mãnh bát đại chùy, ở Tắc Tiền đã nổi tiếng rồi.

Đối với đối thủ như vậy, Trương Huyễn không dám có chút khinh suất nào. Hôm qua mãnh tướng số 1 thủ hạ của Đậu Kiến Đức Vương Phục Bảo đã thua Uất Trì Cung, chính là vì có chút khinh thường. Nếu Vương Phục Bảo dốc toàn lực ứng phó, với đại đao 120 cân của hắn ta, chưa chắc đã thua Uất Trì Cung.

Lúc này, một quân sỹ đi nhanh tới, chắp tay nói:

- Trương tướng quân, chuẩn bị bắt đầu rồi.

Trương Huyễn quay đầu lại nhìn về phía võ trường tỷ võ số 7, cuộc tỷ võ đã kết thúc rồi, Vương Quân Khuếch đã đánh bại đối thủ, sân bãi trống không.

Trương Huyễn lại nhìn về phía trường đấu số 6 bên cạnh đó, bất ngờ thấy cuộc chiến đấu kịch liệt giữa Kim Thương tướng Ngũ Vân Triệu và một đại tướng sử đao.

Trương Huyễn không khỏi sửng sốt, Ngũ Vân Triệu không phải vì cái chết của Lý Tử Thông mà quay về Đông Hải rồi sao? Sao lại còn ở lại Lạc Dương?

Hắn không kịp suy nghĩ nhiều hơn nữa, liền nhảy lên lưng ngựa, thúc chiến mã chạy về bãi số 7. Lúc này, các cuộc tỷ võ đều đang diễn ra kịch liệt, tiếng hô hào xung quanh vang lên như sóng thần, tiếng trống trận đánh vang trời.

Lúc này, một chiêu liên hoàn cửu châu sắc bén của Ngũ Vân Triệu đã ép đối phương không thể không bỏ đao xuống. Y liền ngạo nghễ vuốt râu mỉm cười, vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Trương Huyễn ở bên cạnh. Vẻ mặt của Ngũ Vân Triệu có chút lúng túng, thúc ngựa tiến lên phía trước, chắp tay nói:

- Trương tướng quân, cũng sắp bắt đầu rồi chứ?

- Đến lượt ta rồi, nhưng Ngũ tướng quân sao vẫn còn ở Lạc Dương thế?

Trương Huyễn không hiểu liền hỏi.

Ngũ Vân Triệu cười khổ một tiếng.

- Vốn dĩ là muốn quay về Đông Hải rồi, nhưng đến huyện Yển Sư thì dừng lại, vẫn có chút không cam lòng!

- Hóa ra là như vậy, hy vọng Ngũ tướng quân có thể tiếp tục huy hoàng!

- Đa tạ!

Ngũ Vân Triệu thấy đối thủ của Trương Huyễn đã tới rồi, liền chắp tay nói:

- Cũng chúc Trương tướng quân kỳ khai đắc thắng!

Y thúc ngựa lui xuống trước. Lúc này Trương Huyễn cũng quay đầu ngựa lại, vừa thấy Tiết Nhân Cảo ngăm đen.

Tiết Nhân Cảo khoảng chừng 20 tuổi, nhưng thân người lại có thể so với Uất Trì Cung, vẻ mặt đầy dữ tợn, hai bên lông mày dựng đứng, vẻ mặt dữ tợn, dưới háng cũng là tuấn mã vô đối, trong tay là một đôi Tấn thiết đại chùy đen bóng, càng thể hiện được sự hung hãn, dũng mãnh của y.

Cho dù y đối mặt với mãnh tướng Trương Huyễn, nhưng y dường như không hề có chút lo lắng nào, hầu như không hề để ý gì. Cặp mắt hung tợn nhìn chằm chằm Trương Huyễn.

Lúc này, Việt Vương Dương Đồng ngồi trên khán đài cũng đã nhìn thấy Trương Huyễn. Y hỏi hai bên:

- Người đối trận với Trương tướng quân là ai?

Ngư Câu La cũng là người Tây Lũng, quen với Tiết Nhân Cảo, liền đáp:

- Người này là con cháu hào môn Tiết thị số 1 Tây Lũng, tên là Tiết Nhân Cảo, là con của Lang tướng Tiền Ưng Dương Tiết Cử.

- Võ nghệ của người này thế nào?

Việt Vương Dương Đồng lại hỏi.

- Dũng lực của người này hơn người, đôi thiết chùy đánh vô địch ở Tây Lũng. Nhưng đặc điểm lớn nhất của hắn ta không phải là dũng mãnh, mà là biểu hiện của hắn ta hung hãn vô trí. Tuy nhiên, trên thực tế lại giảo hoạt vô cùng, rất thiên về ngụy trang bản thân.

Trương Tu Đà ngồi bên cạnh bất giác có chút lo lắng cho Trương Huyễn.

Bình Luận (0)
Comment