Trương Huyễn cẩn thận đánh giá tên Tiết Nhân Cảo này chút. Hắn ta cao hơn mình nửa cái đầu, cộng thêm chiến mã cũng cao lớn, hung hăng hơn Bảo Diệm Thú của mình. Và người này tay dài, nếu giao chiến gần, mình sẽ rơi vào thế yếu.
Bởi vì trong đồng bọn của Trương Huyễn có hai mãnh tướng cũng sử chùy, khiến cho Trương Huyễn càng lĩnh hội được loại binh khí này tốt hơn người bình thường. Bởi vì chùy ngắn, phải tiến sát người chiến đấu mới có thể phát huy được ưu thế lớn nhất của nó. Cho nên tướng sử chùy thường thì không thể chủ động tấn công, thường là sẽ sau chiêu thứ nhất, chờ tới khi song mã giao nhau mới phát động tấn công mãnh liệt. Lý Huyền Bá cũng như vậy.
Chính vì hiểu được điểm này, Trương Huyễn cũng không vội phát động tấn công trước, mà chờ hoành kích của Tiết Nhân Cảo mất kiên nhẫn.
Quả nhiên, chỉ chờ tới lúc này, Tiết Nhân Cảo liền không còn đủ kiên nhẫn nữa, y rống lên một tiếng, thúc ngựa xông về phía Trương Huyễn, tay phải dang ra, thiết chùy trong tay dường như tích tụ sức mạnh nghìn cân vậy.
Trương Huyễn không chút hoang mang, trong khoảnh khắc đối phương tiếp cận, vung trường kích lên, hóa thành 9 mũi tựa như tia chớp đâm vào cổ họng, trước ngực và hai bên sườn trái phải của Tiết Nhân Cảo. Chín mũi kích nhọn, sáu ảo ba thực, so với tám hư một thực của Ngũ câu thần phi thương của La Thành còn lợi hại hơn nhiều.
Tiết Nhân Cảo kêu lên một tiếng. Y đã không né được mũi kích của Trương Huyễn, mũi kích của Trương Huyễn đuổi theo. Đúng lúc này, chân phải của Tiết Nhân Cảo giơ lên, một đường ánh sáng lạnh từ dưới đế giày bắn ra, bay thẳng tới cổ họng Trương Huyễn.
Ám khí này vốn quá là đột ngột, Trương Huyễn kinh hãi, liền nghiêng đầu sang một bên “sát” một tiếng, ám khí màu xanh sượt qua cổ Trương Huyễn, suýt chút nữa đã bắn trúng cổ hắn, khiến cho Trương Huyễn vã mồ hôi hột.
Đây là một lưỡi dao hình lá liễu, có tẩm kịch độc, giấu ở trong giày Tiết Nhân Cảo, chỉ thấy khi giày đạp một cái liền bắn ra. Tiết Nhân Cảo đã khổ luyện hơn một năm, có thể nói là bách phát bách thắng. Mặc dù chỉ có một quả, nhưng vì tẩm độc, cho nên khả năng sát thương cực lớn.
Khi Trương Huyễn lóe lên, thế tấn công giảm đi, Tiết Nhân Cảo liền nhân cơ hội này, áp sát đối phương, vung chùy lên đánh về phía Trương Huyễn. Bỗng nhiên “ô …” lên một tiếng, thế chùy mạnh vô cùng.
Trong lòng Trương Huyễn tức giận tím mặt, không ngờ tên Tiết Nhân Cảo lại xảo quyệt như vậy. Hắn ta cố ý chủ động tấn công chính là để mình vung kích lên đâm, hắn ta sẽ thúc ngựa sang bên cạnh để né, tạo cơ hội bắn ám khí, đồng thời cũng không thể khiến cho mình nghi ngờ.
Hai tay Trương Huyễn dốc lực, giơ kích lên đỡ, chỉ nghe thấy hai tiếng “tang tang” vang lên. Thiết chùy trái phải thực sự đã nện vào cán kích của Trương Huyễn. Nếu là kim chùy của Lý Huyền Bá, thì hai chùy này Trương Huyễn không thể chống đỡ được. Nhưng sức mạnh của Tiết Nhân Cảo lại yếu hơn rất nhiều. Trương Huyễn ngay cả đại chùy của Bùi Hành Nghiễm cũng đều có thể tiếp nhận được, huống hồ binh khí so với thiết kích của mình còn nhẹ hơn 30 cân.
Trương Huyễn chống đỡ hai đòn mạnh, song mã lần lượt lui tới giao lưu, Trương Huyễn chỉ cảm thấy trong ngực khí huyết dâng lên cuồn cuộn. Hắn chậm rãi điều tiết khí huyết bình ổn, còn Tiết Nhân Cảo cũng tương tự bị lực phản làm chấn động khiến hai tay tê rần, dường như không giữ nổi thiết chùy nữa. Trong lòng y thầm kinh hãi, vừa rồi hai chùy đó y đã tận dụng khí lực toàn thân, cho dù là phụ thân y cũng không thể chịu nổi. Thế mà Trương Huyễn lại có thể chống đỡ được, trong lòng y bắt đầu cảm thấy không xong rồi, cuộc chiến này e là mình lành ít dữ nhiều.
Người quan sát cuộc chiến của hai bên cũng đều kinh sợ, ngay cả họ cũng đều nghe thấy tiếng vang rất lớn khi chùy đánh vào cán kích, có thể thấy là sức mạnh rất lớn, nhưng Trương Huyễn lại vẫn có thể chống đỡ lại được, mà lại còn không hề gì cả.
Lúc này, Ngư Câu La thấp giọng nói với Trương Tu Đà:
- Trong vòng một hiệp, Tiết Nhân Cảo tất sẽ thất bại là điều không hề nghi ngờ gì nữa!
Trương Tu Đà gật đầu, lão cũng đã nhìn thấy ám khí, nếu không phải ám khí này bắn ra, chiêu Cửu liên hoàn đó của Trương Huyễn Tiết Nhân Cảo căn bản không thể tránh được.
Trương Huyễn liếc mắt thấy lưỡi dao lá liễu lóe sáng dưới đất, liền cười lạnh một tiếng, vung trường kích lên, thúc ngựa xông về phía Tiết Nhân Cảo. Tốc độ kích này không nhanh, giống như là giơ lên lực ngàn cân, nhưng lại không hề chậm, khiến cho đối phương không thể phản kích, chỉ có thể đỡ đòn.
Tiết Nhân Cảo hét lớn lên một tiếng, vung chùy lên xông về phía đầu mũi kích của Trương Huyễn, không ngờ chùy lại đánh hụt, chỉ cảm thấy bên tai đau nhức, máu tóe ra. Lưỡi kích của Trương Huyễn đã cắt mất tai trái của y.
Đao lực của Trương Huyễn và góc độ được lấy vô cùng tinh xảo. Nếu là chiến trường, nửa cái đầu của Tiết Nhân Cảo đã không còn nữa rồi. Nhưng đây dù sao cũng chỉ là tỷ võ, Trương Huyễn giữ lại cái mạng cho y, chỉ cắt một tai của y mà thôi, xem như là cảnh cáo y vừa rồi đã sử dụng ám khí.
Tiết Nhân Cảo sợ tới mức hồn siêu phách lạc, kêu lên một tiếng, quay đầu ngựa chạy ra khỏi trường đấu. Phụ thân của y Tiết Cử và mấy thúc tộc xông lên, đỡ lấy đứa con thua cuộc. Tiết Cử quay đầu lại trừng mắt nhìn Trương Huyễn, đỡ con trai rời khỏi quân doanh.
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, thúc ngựa từ từ đi ra khỏi cuộc chiến, xung quanh quân doanh liền vang lên tiếng vỗ tay ủng hộ.
……
Buổi sáng chỉ tổ chức một vòng tỷ võ, nhưng so với hôm qua, cuộc tỷ võ đều phấn khích vô cùng, mỗi người thất bại đều khiến người ta cảm thấy tiếc nuối. Chư tướng Phi Ưng quân cũng xuất hiện bại tích, Vưu Tuấn Đạt sau khi chiến đấu 20 hiệp cuối cùng đã bị Hoa đao tướng Ngụy Văn Thông đánh bại. Tần Dụng không may bốc phải Vũ Văn Thành Đô, một hiệp là bại trận.
Tần Quỳnh đánh bại Nguyên Dũng, Uất Trì Cung đánh bại Lý Hiếu Cung. Bùi Hành Nghiễm và La Sĩ Tín cũng đồng thời đánh bại đối thủ tiến vào cuộc tỷ võ thứ hai buổi chiều.
Tất cả những người thất bại đều lui về trại chờ. Trong năm trại chờ lớn, hàng trăm chiến tướng tiến vào vòng tiếp theo túm năm tụm ba lại với nhau, vừa ăn cơm trưa vừa tranh luận thế cục trước mắt với nhau.
Năm người Trương Huyễn ngồi vây vào một góc, binh sỹ mang bánh thịt và canh nóng tới cho họ. La Sĩ Tín bưng một bát canh uống cạn một hơi, chẹp miệng nói:
- Không có mùi vị gì cả, còn không sướng bằng một bát rượu.
Trương Huyễn liền nhéo tai y một cái, kéo y ngồi xuống.
- Tiểu tử ngươi im lặng chút đi!
La Sĩ Tín thực sự sợ Trương Huyễn, chỉ còn biết ngoan ngoãn ngồi xuống, lại xoa xoa lỗ tai lẩm bẩm:
- May mà không phải lưỡi kích, nếu không lại mất một tai rồi.
Mọi người đều không kìm nổi tiếng cười, Trương Huyễn thấy Tần Quỳnh rầu rĩ không vui, liền biết hắn ta là vì Tần Dụng bị đào thải mà tâm tình không vui, liền khuyên nhủ:
- Dù sao cũng chỉ là một cuộc tỷ võ, Thúc Bảo không cần phải để trong lòng làm gì.
Tần Quỳnh cười khổ lắc đầu không nói. Mặc dù chỉ là một cuộc tỷ võ, nhưng mọi người đều biết, điều này thực tế chính là thi võ, người chiến thắng cuối cùng không chỉ có thể nổi tiếng thiên hạ, mà còn có thể phong quan tiến chức, e là chỉ có một cơ hội này.
Y thở dài nói:
- Thực lực của Xảo Lang có lẽ có thể xếp vào vòng hai mươi, tiếc là nó đã gặp phải Vũ Văn Thành Đô, cũng là ông trời đã không cho nó cơ hội.
La Sĩ Tín bên cạnh cũng không nhịn nổi nói:
- Xui xẻo lại không phải chỉ có một mình hắn ta, còn nhiều người hơn nữa.
Vẻ mặt Tần Quỳnh trầm xuống, câu này của La Sĩ Tín đã khiến cho y có chút không vui. Lúc này, Trương Huyễn lại cười nói:
- Kỳ thực chúng ta đã rất tốt rồi, 7 người chỉ bị loại hai người. Bên phía Ngõa Cương quân nghe nói có 13 người báo danh, bây giờ chỉ còn lại có hai người Đơn Hùng Tín và Vương Quân Khuếch. Bên phía Lý gia chỉ còn lại Lý Nguyên Bá. Vũ Văn Thập Tam Thái Bảo chỉ còn lại Vũ Văn Thành Đô và Ngụy Văn Thông. Mọi người tranh thủ một chút, trận tiếp theo chúng ta sẽ qua được hết.
Lúc này, La Thành mỉm cười bước tới.
- Các huynh ở đây à! Ta đi tìm khắp nơi, có tin tốt lành muốn cho các vị biết.
La Sĩ Tín liền mỉm cười kéo y ngồi xuống.
- Nhị ca mau nói đi, có tin gì thế?
Mọi người đều biết tin tức của La Thành rất linh thông, đều hỏi:
- Có tin gì thế?
La Thành thấp giọng nói:
- Ta nghe nói quy tắc buổi chiều có sự thay đổi, đề cử ra 10 người miễn chiến. 10 người này có thể trực tiếp tham gia vào trận quyết chiến cuối cùng ngày mai, không cần phải tham gia vào cuộc tỷ võ chiều nay.
Tin tức này thực sự đã khiến cho người ta rung động. Trương Huyễn nhíu mày nói:
- Đây là đề nghị của ai?
- Nghe nói Vũ Văn Thuật đã đề xuất. Nghe nói là vì Tam Thái Bảo Thượng Sư Đồ của y hôm nay đã bốc phải Lý Huyền Bá, bị một chùy mà bại, trong lòng y vô cùng bất mãn, yêu cầu bảo vệ hai người còn lại của mình. Vũ Văn Thành Đô đương nhiên là không có vấn đề gì, có lẽ hắn ta là muốn bảo vệ Nhị Thái Bảo Ngụy Văn Thông. Nghe nói Ngụy Văn Thông buổi chiều đã rút được Lý Huyền Bá. Đề nghị của hắn ta đã được thông qua rồi, có lẽ rất nhiều người cũng cảm thấy không được công bằng.
- Điều kiện của 10 người là gì?
Tần Quỳnh liền hỏi.
- Do Vệ Thượng thư căn cứ vào thành tích tỷ võ mà chọn ra ba mươi người, sau đó do Đại tướng quân ở hiện trường bỏ phiếu biểu quyết, chọn ra 10 người mạnh nhất. Hiện giờ danh sách vẫn chưa có.
Mọi người đều im lặng không nói, không biết cuối cùng sẽ chọn ai?
Lúc này, ở phía xa vang lên tiếng đồn xì xào, không ít người đã chạy về phía khán đài phía đông, chỉ thấy trên bảng cáo thị phía dưới khán đài phía đông dán một tờ giấy lớn. La Thành liền phản ứng lại.
- Nhất định là danh sách 10 người rồi!
La Sĩ Tín liền nhảy dựng lên, chạy về phía khán đài. La Thành và Bùi Hành Nghiễm cũng chạy theo, Tần Quỳnh do dự một hồi nhưng cuối cùng y cũng đứng lên cười nói với Trương Huyễn:
- Ta cũng đi xem xem!
Tần Quỳnh cũng đi rồi, chỉ còn lại Trương Huyễn và Uất Trì Cung không hề động đậy. Uất Trì Cung đã rót đầy bát canh cho Trương Huyễn, cười nói:
- Tướng quân chắc chắn có thể giành được bảng vàng, không đi xem đi!
- Vậy sao ngươi lại không đi?
Trương Huyễn cười hỏi.
- Trong lòng ta cũng đã có dự tính rồi, vòng này không tới phiên ta. Lúc trước tiên sinh cũng đã nói rồi, nói thiên hạ ngọa hổ tàng long nhiều. Võ nghệ của ta còn kém xa, cho nên lần này ta có thể lọt vào vòng một trăm người cũng đã thấy đủ rồi.
Trương Huyễn gật đầu cười nói:
- Tâm thái của ngươi rất tốt. Kỳ thực võ nghệ xếp thứ bao nhiêu cũng chỉ là lợi lộc công danh. Nhưng ta thấy lợi lộc công danh không phải chỉ dựa vào tỷ võ mà có được, mà là phải xem chiến công. Đương nhiên, còn phải chọn đúng chủ công. Nhưng dù thế nào, kiên trì nguyên tắc của mình mới là thái độ của người biết đối nhân xử thế.
Uất Trì Cung bình tĩnh nói:
- Lời của tướng quân ta xin ghi nhớ.
Lúc này, La Sĩ Tín giống như nhảy vào gió lửa lao tới, chạy vội tới, xiết chặt quả đấm vui mừng nói:
- Ông trời có mắt rồi!
Uất Trì Cung liền ấn y ngồi xuống, cưởi hỏi:
- Tướng quân có chứ!
- Đương nhiên có rồi, chúng ta có ba người, một đại ca, hai Nguyên Khánh, Tiểu La ta cũng có tên.
- Tiểu tử ngươi cũng có thể xếp hạng sao? Xem ra là ông trời cũng có lức ngủ gật rồi.
Trương Huyễn vui vẻ cười đùa, lại hỏi:
- Còn có ai nữa?
- Hai người ở Lý gia và Vũ gia, ta không nói nữa, còn có Ngũ Vân Triệu, La Thành, Tô Định Phương, Tống Lão Sinh, Ngụy Văn Thông.
Lúc này Tần Quỳnh buồn bực từ phía xa quay về. Trương Huyễn hiểu tâm tình của Tần Quỳnh lúc này. Trương Huyễn liền vỗ vai La Sĩ Tín, cắt ngang niềm vui của y, thấp giọng dặn dò:
- Ngươi không được nói linh tinh, phải chú ý một chút tới tâm tình của Tần đại ca ngươi, hiểu chứ?
La Sĩ Tín ngây người ra một hồi, lúc sau mới “ồ” lên một tiếng.