Cho dù Vũ Văn Thuật là xuất phát từ lòng riêng đề xuất ra “10 người”, nhưng bản thân đề nghị này lại khiến cho rất nhiều người ủng hộ, thậm chí còn cảm thấy tiếc là đã đưa ra quá muộn. Quả thực như vậy, nếu đề xuất sớm một ngày, ví dụ như Tiết Nhân Cảo không thể bị Trương Huyễn loại trừ được. Nói không chừng, y còn có cơ hội lọt vào vòng năm mươi người.
Trương Huyễn là một trong số 10 người. Chiều hôm nay không có cuộc tỷ võ của hắn, nhưng hắn vẫn theo lệ thường vô cùng quan tâm tới cuộc tỷ võ của Uất Trì Cung. Trương Huyễn hy vọng hắn ta có thể lọt được vào vòng hai mươi người.
Đối thủ của Uất Trì Cung rút thăm được buổi chiều là người Trác quận Hầu Quân Tập. Trương Huyễn biết người này cũng là danh tướng cuối thời Tùy với danh tiếng võ dũng, nhưng đặc điểm tác chiến và sử dụng binh khí của hắn ta Trương Huyễn lại không biết gì cả. Để hiểu được người này, Trương Huyễn đã đi tìm La Thành.
La Thành cũng là một trong số mười người miễn tỷ võ buổi chiều, nhưng buổi chiều La Thành có việc, cho nên đúng lúc y cũng cùng mấy người U Châu quân phủ rời đi. Trương Huyễn gọi y từ phía xa.
- Buổi chiều ta phải đi thăm một vị trưởng bối, e là không thể tiếp đại ca được.
La Thành thúc ngựa tiến lên phía trước áy náy nói.
Trương Huyễn đương nhiên là biết La Nghệ rất kỳ vọng đối với quan cao triều đình. Bản thân lão không thể tới kinh thành, chỉ có thể để con trai thay mình ra mặt. Hôm qua La Thành cũng đã từng oán giận lão, danh sách quà tặng của phụ thân y chí ít cũng có tới phân nửa là người y chưa từng gặp. Điều này có nghĩa là sau mấy ngày nữa, y ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có nữa.
- Ta biết rồi, hiền đệ cứ đi đi. Nhưng ta cũng muốn hỏi qua một chút, hiện đệ có quen Hầu Quân Tập không?
La Thành suy nghĩ một hồi nói:
- Ta chỉ biết người này là bộ tướng của Quách Huyến, nhưng ta cũng không quen hắn ta. Tuy nhiên, người khác có thể sẽ biết đấy.
La Thành vẫy tay với Trương Công Cẩn.
- Nhị thúc, qua đây một chút.
Trương Công Cẩn chậm rãi thúc ngựa tiến lên phía trước, hành một lễ với Trương Huyễn.
- Tướng quân, chúng ta lâu rồi không gặp.
Trương Huyễn cũng đáp lại một lễ, liền nói chuyện về Hầu Quân Tập, Trương Công Cẩn nói:
- Tên Hầu Quân Tập này thật ra ta cũng biết một chút. Gia tộc của người này là đại tộc của Trác quận. Nghe nói có huyết thống người Hồ ở dải Hà Tây. Nhiều thế hệ làm thương nghiệp, thật ra cũng vì nghiệp, nhưng tên Hầu Quân Tập này lại là ngoại tộc của gia tộc. Từ nhỏ đã không học hành gì cả, rất thích đánh đấm nhau, chu du bên ngoài 10 năm, cũng đã học được thương pháp hay. Năm ngoái trở về Trác quận, đã dựa vào Quách Huyến, tự xưng là mãnh tướng số 1 U Châu. Lần này Quách Huyến cũng đã cử ra 7 bộ tướng tham gia vào Đại hội anh hùng, chỉ có một mình hắn ta được lọt vào vòng một trăm người.
Trương Huyễn lại cười hỏi:
- Nếu hắn ta tự xưng là mãnh tướng số 1 U Châu. Vậy thì so với Ngọc Lang thế nào?
Trương Công Cẩn cũng bật cười.
- Người này ngông cuồng tự đại, từ trước tới giờ không coi ai ra gì, sử một cây thiết thương nặng 70 cân, ở Trác quận bởi vì binh khí được xem trọng nhất, cho nên hắn ta đều không coi ai ra gì, thậm chí còn bao gồm cả La Đô đốc, cũng vì vậy mà được Quách Huyến coi trọng. Nghe nói Quách Huyến đã từng hứa với hắn ta, chỉ cần hắn ta có thể được lọt vào vòng hai mươi người đã thăng chức cho gã lên làm Võ Hùng lang tướng. Cho nên trận chiến buổi chiều, hắn ta nhất định không từ thủ đoạn, tướng quân Uất Trì phải chú ý đó.
Trong lòng Trương Huyễn cảm kích, liền chắp tay nói:
- Tiên sinh thành tâm báo cáo, Trương Huyễn cảm kích vô cùng!
- Tướng quân không cần khách khí, hy vọng Uất Trì tướng quân cũng có thể giết người bừa bãi được.
La Thành cũng cáo từ Trương Huyễn, đoàn người rời khỏi quân doanh mà đi.
Trương Huyễn lại quay trở về lán, lại thấy La Sĩ Tín đang giảng giải cho Uất Trì Cung về điều tuyệt diệu của Bá vương thương. Thấy Trương Huyễn quay trở lại, Uất Trì Cung liền bước lên nói:
- Tướng quân, chiều nay ta chuẩn bị dùng thương để đối quyết với Hầu Quân Tập.
Trương Huyễn gật đầu.
- Ta cũng có ý này, đối phương tất nhiên là nghiên cứu kỹ côn pháp của ngươi rồi. Dùng thương để đối phó với hắn ta, thì không cần phải để ý, là một cách hay.
La Sĩ Tín cười nói:
- Ta cũng đã giảng giải cho Uất Trì đại ca về điểm tuyệt diệu của Bá Vương thương, nhưng hình như là đại ca đều hiểu rồi!
Trương Huyễn vỗ vai y cười nói:
- Lão Uất hiểu về Bá Vương thương cũng không kém hơn ngươi đâu. Hắn ta chỉ là xuất phát từ sự tôn trọng mới nghe lời giảng giải của ngươi. Ngươi đi giúp Tần đại ca đi! Chiều nay huynh ấy sẽ đối mặt với Lương Sư Đô. Đó cũng là một cao thủ sử dụng Tấn thiết thương. Lão Uất bên này ta tới giúp hắn ta.
La Sỹ Tín thè lưỡi ra.
- Vậy ta đi đây.
Y khiêng thiết thương lên bước nhanh về phía Tần Quỳnh. Trương Huyễn bước lên phía trước nói với Uất Trì Cung:
- Vừa rồi ta đã tìm hiểu tình hình về tên Hầu Quân Tập. Thiết thương của hắn ta nặng 70 cân. Thương của ngươi so với hắn ta còn nặng hơn 30 cân. Đây là một ưu thế rất lớn, nhưng hắn ta quá chìm đắm trong thương pháp, mà thương pháp của ngươi thì lại thay đổi giữa chừng. Ta lo là về mặt thương pháp ngươi không thể thuần thục bằng hắn ta. Ngươi nhất định phải biết mấy tuyệt chiêu đặc biệt.
- Ta chuẩn bị dùng roi để ứng phó với hắn ta vào thời khắc quan trọng rồi.
Trương Huyễn lắc đầu.
- Roi sắt chỉ có thể để phụ trợ, chủ chiến vẫn nên dựa vào thương pháp. Nếu ngươi ngay cả cơ hội tiếp cận cũng không nắm được, roi sắt cũng không phát huy được tác dụng.
Trương Huyễn trầm tư một hồi lại hỏi:
- Ta còn nhớ La Sĩ Tín có một chiêu Cửu phương triều dương, ngươi đã học được chưa?
- Chiêu này ta biết, chính là trong nháy mắt làm chấn động ra 9 mũi thương.
Một thương xuất ra 9 mũi thương trong rất nhiều thương pháp cao minh đều có. Tử dương kích pháp của Trương Huyễn có Ngũ liên hoàn và Cửu liên hoàn. Ngũ câu thần phi thương gia truyền của La Thành cũng có một chiêu thương Ngũ đóa mai. Ban đầu Trương Huyễn cũnghọc được bí quyết chia lực từ La Thành.
Nhưng cho dù là Cửu phương triều dương, hay Cửu liên hoàn, hay Nhất thương cửu đóa mai, hoặc Cửu thương sưu hồn của Ngũ Vân Triệu đều là tám hư một thực.
Tuy nhiên Trương Huyễn đang khổ luyện Tử dương kích pháp sau một năm đã đột phá được sự hạn chế thực hư của Tử dương kích pháp. Hắn đã luyện được tới cảnh giới cao minh sáu hư ba thực.
Trương Huyễn rút bảo kiếm ra nói với Uất Trì Cung:
- Thanh kiếm này chính là thương, ngươi hãy nhìn kỹ lại xem.
Một kiếm của hắn đâm vào miếng gỗ bên cạnh, thoáng chốc đã xuất hiện chín đầu kiếm, khiến cho người ta hoa hết cả mắt, chỉ nghe thấy một hồi tiếng vang đâm vào tấm gỗ. Trương Huyễn nhanh chóng thu kiếm, trên tấm gỗ xuất hiện ba lỗ kiếm. Uất Trì Cung bỗng thấy kinh ngạc há hốc miệng ra. Y đương nhiên là hiểu đây là có ý gì. Điều đó chẳng khác nào ba thanh thương đồng thời đâm về phía đối phương, quả thực là không thể nào tưởng tượng nổi.
- Tướng quân, sao có thể đạt được tới điều này?
Đây vốn là bí quyết bất truyền của Trương Huyễn. Song vì muốn Uất Trì Cung được lọt vào vòng hai mươi người, hắn đã quyết định dạy Uất Trì Cung tuyệt chiêu này.
Trương Huyễn thấp giọng nói rất kỹ với Uất Trì Cung hai lần. Uất Trì Cung nhớ rất kỹ khẩu quyết của Trương Huyễn dạy y, gãi đầu nói:
- Khẩu quyết thì đã nhớ rồi, nhưng làm thế nào để chia lực thì ta lại không hiểu lắm.
Trương Huyễn liền nói cho Uất Trì Cung biết bí quyết chia lực. Uất Trì Cung trầm ngâm một hồi nói:
- Ta hiểu rồi, nhưng phải dùng thương luyện một chút!
- Điều này không thành vấn đề, ta tìm một không gian trong phòng cho ngươi.
Trương Huyễn tìm một quan viên, đề xuất yêu cầu một phòng trống. Phòng trống trong quân doanh rất nhiều, quan viên đó liền dẫn Uất Trì Cung tới một căn phòng trống.
Trương Huyễn thấy bóng Uất Trì Cung đã đi xa rồi, hắn có chút lo lắng. Uất Trì Cung chỉ có một canh giờ để luyện thương, liệu có kịp không?
…….
- Đông! Đông! Đông!
Cùng với tiếng trống trận vang dội, cuộc tỷ võ vòng hai của buổi chiều cũng đã sắp bắt đầu rồi.
Buổi chiều sẽ có 90 danh tướng đối trận, loại đi 60 người, chỉ còn lại 30 người, cộng thêm 10 cao thủ miễn chiến, trong cuộc chiến ngày mai sẽ chọn ra 20 người.
Do trước trận đấu Uất Trì Cung đều rất cứng rắn chiến đấu, cho nên binh khí đối thủ đều từ 60 cân trở lên. Vì vậy buổi chiều, y chỉ có một trận, chiến thắng đối thủ là y trực tiếp giành được tư cách quyết chiến vào ngày mai.
Còn Tần Quỳnh lúc trước cũng đã giành được chiến thắng khá nhẹ nhàng. Binh khí của đối thủ đều từ 50 cân trở xuống, cho nên buổi chiều y phải chiến đấu hai trận mới giành được tư cách quyết chiến vào ngày mai. Đó cũng xem như là một điều khá công bằng.
Trương Huyễn quay đầu lại nhìn về phía căn phòng mà Uất Trì Cung đang luyện võ, chỉ thấy Uất Trì Cung từ trong phòng đi ra, vẻ mặt đầy uể oải, trong lòng hắn hoảng hốt, liền bước lên hỏi:
- Thế nào rồi? Không luyện được sao?
- Ta quá ngu ngốc, đã phụ tướng quân rồi, chỉ luyện được 7 hư 2 thực.
Trương Huyễn bỗng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai y cười nói:
- Đã là rất tốt rồi, ta còn đang lo ngươi ngay cả một thương cũng không luyện thành. Nhớ kỹ, đây là tuyệt chiêu của ngươi, phải vào thời khắc quan trọng mới sử dụng, một trận chiến thắng.
- Tướng quân yên tâm, trong lòng ta rất hiểu.
Lúc này, có quan viên hô lớn:
- Uất Trì Cung, ra sân số 9!
Uất Trì Cung quay người lên ngựa, cầm thiết thương trăm cân của y thúc ngực chạy về phía sân tỷ võ số 9.
Bùi Hành Nghiễm chậm rãi bước lên, cười nói:
- Hôm nay lão Uất nhất định có thể thành công!
- Vì sao lại nói như thế?
Trương Huyễn cười hỏi.
- Lão Uất bên ngoài thô bên trong sâu sắc, điềm đạm chắc chắn, không hề nóng vội. Tâm thái của hắn ta đã chiếm thế thượng phong rồi. Ta thấy hắn ta càng tới thời khắc quan trọng thì càng có thể ổn định được chiến cuộc, tướng quân không cảm thấy sao?
Trương Huyễn gật đầu.
- Bùi Hành Nghiễm nói rất đúng. Uất Trì Cung quả thực là một người như vậy.
Lúc này, Trương Huyễn cũng đã nhìn thấy Hầu Quân Tập rồi, chỉ thấy da gã ngăm đen, thân hình khôi ngô tuấn tú, mũi cao mắt sâu, quả thực có vài phần huyết thống người Hồ. Tay gã cầm một cây đại thiết thương, đầu đội mũ sắt, sau ngực sau lưng đều có áo giáp bảo vệ, có chút uy phong lẫm liệt.
Trương Huyễn bỗng có chút lo lắng, mình đã để Uất Trì Cung bỏ mất thiết côn sở trường của hắn ta, liệu có sáng suốt không?