Hầu Quân Tập hiện là bộ tướng của Quách Huyến, khoảng chừng 30 tuổi. Mặc dù người này kiêu căng tự ngạo, nhưng cũng vô cùng khôn khéo. Gã biết mâu thuẫn giữa Quách Huyến và La Nghệ, cho nên sự kiêu ngạo càng nhằm vào La Nghệ. Cho nên rất được Quách Huyến trọng dụng, thỉnh thị lên triều đình thăng gã làm Võ Dũng lang tướng, trở thành một trong những ái tướng tâm phúc của Quách Huyến.
Võ nghệ của Hầu Quân Tập quả thực là cao cường, sử dụng một cây thiết thương nặng 70 cân. Chỉ dựa vào điểm này gã cũng đã càn quét được toàn bộ đại tướng U Châu quân rồi, ngay cả La Thành cũng không thể sánh được với gã về mặt binh khí.
Hơn nữa thương pháp của gã được một danh sư chỉ điểm, thương pháp xuất quỷ nhập thần. Nếu La Thành không phải học được một số tinh hoa của Tử dương kích, Ngũ câu thần phi thương gia truyền cũng không thể là đối thủ của gã được.
Hầu Quân Tập cũng giống như Uất Trì Cung, phải hạ được đối thủ mạnh mới có thể lọt vào Top 100. Gã chỉ cần chiến thắng Uất Trì Cung là có thể lọt vào trận quyết chiến ngày mai rồi. Trong lòng Hầu Quân Tập cũng mang đầy kỳ vọng.
Nhưng lúc này trong lòng Hầu Quân Tập bỗng cảm thấy áp lực rất lớn. Áp lực này không phải vì Uất Trì Cung có dáng người khôi ngô tuấn tú, mà là vì Uất Trì Cung cầm đại thiết thương trong tay.
Sau khi rút thăm buổi sáng, gã đã bắt đầu cùng với mấy tướng lĩnh U Châu nghiên cứu kỹ võ nghệ của Uất Trì Cung và nhược điểm của y rồi. Có thể nói gã đối với côn pháp và tác phong tác chiến của Uất Trì Cung cũng đã thuộc nằm lòng rồi. Nhưng bây giờ Uất Trì Cung bỗng nhiên lại đổi thiết côn thành thiết thương, bỗng nhiên đã tạo cho gã một cảm giác hụt hẫng.
Hầu Quân Tập đã cố kìm nén nỗi bất an trong lòng, trường thương vung lên, chờ mệnh lệnh bắt đầu. Uất Trì Cung dùng hoành thương bình tĩnh quan sát đối thủ, trong lòng lại nhớ lại chiêu tinh túy đó Trương Huyễn đã dạy y, có chiêu thương pháp này ở cuối, trong lòng y cũng đã kiên định hơn rất nhiều.
- Bắt đầu!
Quan viên bên cạnh hô lên một tiếng, cuộc đọ sức của hai bên chính thức bắt đầu. Hai người đồng thời thúc chiến mã, giơ thương xông về phía đối phương.
“Tang!” một tiếng vang lên, hai thương va vào nhau. Mặc dù trọng lượng binh khí của Uất Trì Cung chiếm ưu thế, nhưng thương so về sức mạnh thì càng là đọ sức về chiêu thức võ nghệ. Thiết thương của Hầu Quân Tập như vũ bão đâm về phía Uất Trì Cung. Uất Trì Cung không chút hoang mang, trường thương như Ô Long xuất biển, hắt nước bất nhập, trước tiên là củng cố phòng thủ, sau đó chờ thời cơ phản kích.
Cho dù thương pháp của Hầu Quân Tập vô cùng tinh nhanh, còn hơn Uất Trì Cung một bậc, tuy nhiên lực lượng của Uất Trì Cung lại chiếm thế thượng phong. Hai bên mỗi bên đều có ưu điểm riêng của mình, thế lực ngang nhau, thoáng chốc đã chiến đấu kịch liệt mười mấy hiệp rồi.
Ánh mắt Trương Huyễn không hề chớp mắt quan sát cuộc chiến đấu kịch liệt giữa Uất Trì Cung và Hầu Quân Tập. Bùi Hành Nghiễm bên cạnh cũng đang theo dõi trận đấu quyết liệt của hai người. Bùi Hành Nghiễm cười nói:
- Quả nhiên là không nằm ngoài dự tính của ta, lão Uất chiến đấu rất điềm đạm, chắc chắn, không hề nóng vội.
Trương Huyễn gật đầu nói:
- Ngươi đã nói đúng, hắn ta áp dụng chiến lược phòng thủ tấn công quả thực là hành động sáng suốt. Hơn nữa bản thân Bá Vương thương mà hắn ta học được còn hơn Hầu Quân Tập nhưng vì sử dụng vẫn chưa thuần thục, cho nên thương pháp cũng đã giảm bớt vai trò. Nếu cùng với Hầu Quân Tập chiến đấu ngang tay, đợi một thời gian, Hầu Quân Tập tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn ta.
Lúc này, phía sau có người lo lắng nói:
- Uất Trì tướng quân đánh quá bảo thủ, cơ thể hắn ta quá nặng, thời gian kéo quá lâu chiến mã sẽ không chịu nổi, phải kết thúc trong vòng 50 hiệp, nếu không Uất Trì Cung tất bại là điều không thể nghi ngờ.
Trương Huyễn và Bùi Hành Nghiễm quay đầu lại nhìn, lại thấy Trương Tu Đà không biết đã tới phía sau họ từ lúc nào. Hai người liền thi lễ.
- Tham kiến đại soái!
Trương Tu Đà gật đầu. Thương pháp của Uất Trì Cung là lão truyền thụ. Lão quan tâm tới Uất Trì Cung chẳng kém gì Trương Huyễn, lại nói:
- Nguyên Đỉnh phải nghĩ cách để nhắc nhở hắn ta chút.
Trương Huyễn khẽ mỉm cười nói:
- Đại soái không cần vội, không thể kéo dài tới 50 hiệp đâu, bản thân Hầu Quân Tập cũng không thể chờ nổi.
- Sao ngươi có thể nhìn ra được chứ?
Trương Tu Đà không hiểu hỏi lại.
- Ta cũng đã thăm dò qua rồi, con người này luôn kiêu ngạo tự đại. Với tính cách này biểu hiện ngoài chiến trường chính là sốt ruột cầu thắng, cho nên ta có thể đoán được.
- Thật sao?
Trương Tu Đà vuốt râu cười.
- Ta cũng muốn xem xem phán đoán của ngươi có chính xác hay không?
Không bao lâu sau, Uất Trì Cung và Hầu Quân Tập đã chiến đấu kịch liệt 30 hiệp rồi, vẫn khó phân thắng bại. Kỳ thực rất nhiều người đều đã nhìn thấy rõ, võ nghệ của Uất Trì Cung đã hơn Hầu Quân Tập. Nhưng bởi vì Uất Trì Cung đánh bảo thủ, cho nên vẫn luôn khó phân thắng bại. Hầu Quân Tập cũng đã ý thức được, trong lòng gã cũng đã bắt đầu cuống rồi, nếu tiếp tục kéo dài nữa, chiến cục sẽ bất lợi cho gã.
Lúc này, Hầu Quân Tập hét lên một tiếng, trường kích run lên, bỗng nhiên xuất hiện 7 đầu thương. Uất Trì Cung ý thức được chiến cơ đã tới, y cũng rung trường thương lên. Y lại rung ra 9 đầu thương, 7 hư 2 thực, một thương đánh gãy cuộc tấn công của Hầu Quân Tập. Thương còn lại đâm thẳng vào ngực Hầu Quân Tập.
Hầu Quân Tập kinh ngạc, rõ ràng hai thương chạm vào nhau, sức mạnh triệt tiêu, sao đối phương lại có thể đâm được về phía mình?
Gã không kịp suy nghĩ, liền nghiêng người né thương. Trong lúc vội vã bên trái cơ thể đã để lộ sơ hở, hai mã tương giao, Uất Trì Cung đã nắm lấy khe hở của Hầu Quân Tập. Tay trái cầm thương, tay phải rút roi sắt phía sau, hung hắng đánh phía sau Hầu Quân Tập.
Chỉ nghe thấy tiếng vang “ba!” của tiếng roi sắt thực sự đánh phía sau Hầu Quân Tập. Chỉ thấy lá áo giáp bay khắp nơi, một dòng máu tươi từ Hầu Quân Tập phun ra, bỗng nhiên mình bị thương trầm trọng. Gã thúc ngựa bỏ chạy, Uất Trì Cung cũng không đuổi theo, cho roi sắt vào trong vỏ. Y đã giành chiến thắng trong trận đấu này.
Bên cạnh sàn đấu, La Sĩ Tín bỗng nhiên vui mừng nhảy dựng lên. Trương Tu Đà gật đầu, vỗ vai Trương Huyễn.
- Ngươi nói rất đúng, thay ta chúc mừng Uất Trì nhé, ta đi trước đây.
Trương Tu Đà quay người bước nhanh ra ngoài. Trương Huyễn liền bước lên cười nói:
- Chúc mừng Uất Trì đã lọt vào vòng bốn mươi người!
Uất Trì Cung gãi đầu, ngượng ngùng cười nói:
- Đêm nay ta mời, tới Thiên Tự Các uống sảng khoái!
Mọi người cười lớn.
- Được! Khó mà được lão Uất mời, hôm nay phải mổ trâu ăn mừng một chút!
……..
Trong ngự thư phòng, thiên tử Dương Quảng đang nghe Binh bộ Thượng thư Vệ Huyền báo cáo. Bên cạnh còn có cháu trai thứ Việt Vương Dương Đồng của lão và Đại tướng quân Vũ Văn Thuật.
- Khởi bẩm Bệ hạ, Đại hội anh hùng lần này quả thực đã vượt qua cả dự kiến của lão thần, vô cùng kịch liệt, có thể gọi là tướng tài xuất hiện lớp lớp. Mấy vị Đại tướng quân đều khen người tham dự ai nấy đều võ nghệ cao cường, phổ biến vượt qua 10 đại mãnh tướng năm đó. Vi thần kiến nghị Bệ hạ giữ lại một số anh tài tuấn kiệt này, để họ vì Đại Tùy ta.
Dương Quảng nhìn danh sách 40 người, về cơ bản thì tướng Tùy chiếm đa số. Cuối cùng ông cũng miễn cưỡng gật đầu.
- Xem ra phán đoán của Trẫm không sai, phỉ loạn phần lớn là ô hợp, nhân tài thực sự vẫn ở trong quân đội. Trẫm suy nghĩ lại một chút, nếu người có thể vào được vòng hai mươi, có lẽ Trẫm phải gia phong là Võ Dũng Lang tướng, sử dụng cho Đại Tùy ta.
Vệ Huyền vui vẻ, cho dù Thánh thượng trả lời miễn cưỡng, nhưng lão vẫn cảm thấy có thu hoạch rồi.
- Bệ hạ thánh minh!
Lúc này, Việt Vương Dương Đồng bên cạnh liền hỏi:
- Khởi bẩm Hoàng tổ phụ, giả dụ trong hai mươi người có loạn phỉ trà trộn vào trong đó, nên làm thế nào?
Dương Quảng cười lạnh một tiếng.
- Trẫm cho họ cơ hội cải tà quy chính. Nếu họ không tiếp nhận, vẫn tiếp tục muốn làm phỉ, vậy thì nhân cơ hội lần này mà một lưới bắt hết đi.
Vệ Huyền bỗng nhiên ngẩn người ra, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Bệ hạ đã đồng ý cho người tham gia Đại hội anh hùng là chuyện cũ sẽ bỏ qua, nếu Bệ hạ đổi ý, e là sẽ ảnh hưởng tới uy tín của Bệ hạ.
Trong lòng Vệ Huyền rất sốt ruột, nhưng lão là người bảo đảm, trên cáo thị Đại hội anh hùng khắp nơi cũng đã nói rất rõ ràng. Lão lo lắng cho sự an toàn của tất cả những người tới tham gia. Bây giờ Thánh thượng lại lật lọng như vậy, khiến cho lão sao không nóng vội cho được chứ?
Dương Quảng lại lạnh lùng liếc nhìn.
- Vệ Thượng thư muốn bảo vệ loạn phỉ sao?
- Ty chức không dám, chỉ là ….
Dương Quảng không chờ lão nói xong, lại hừ một tiếng nói:
- Trẫm chỉ là nói chuyện cũ bỏ qua, nhưng không có nói không truy cứu những việc sau này họ làm, không chịu tiếp nhận chiêu an của triều đình, chính là muốn tiếp tục làm phỉ. Trẫm sao có thể tha cho họ được. Vệ Thượng thư không nên biện hộ thêm cho họ nữa.
Vệ Huyền thầm thở dài một tiếng. Thánh thượng rõ ràng là thay đổi rồi. Nhưng lão không dám nói thêm gì nữa.
Lúc này Dương Quảng tiếp tục nói:
- Ngày mai Trẫm cũng sẽ tham gia Đại hội anh hùng, và đích thân trao thưởng cho anh hùng thiên hạ!
……..
Mặc dù Vũ Văn Thuật và Vệ Huyền cùng vào gặp thiên tử, nhưng gã không hề nói câu nào. Gã đã thấy Dương Quảng có ý muốn dẹp tan loạn phỉ, lúc này tuyệt đối không nên rước họa vào thân.
Trở về phủ của mình rồi, Vũ Văn Thuật liền sai người đi tìm hai con trai và mưu sỹ Hứa Ấn tới, nói với họ:
- Thiên tử định một lưới bắt hết loạn phỉ, các ngươi thấy thế nào?
Vũ Văn Hóa Cập hoảng sợ nhảy dựng lên.
- Thiên tử đâu không phải là tự hủy danh dự sao? Sau này ai còn dám tin người nữa?
Vũ Văn Thuật cười lạnh một tiếng nói:
- Người muốn hủy hoại danh dự, ta cầu còn không được. Hơn nữa người cũng không phải là lần đầu tiên làm như vậy, điểm này ta không thấy gì là lạ.
Vũ Văn Trí Cập đứng bên cạnh là người chủ quản của Vũ Văn Thái Bảo tham gia Đại hội anh hùng lần này. Y rất hiểu tình hình của Đại hội anh hùng. Y thận trọng nói:
- Phụ thân, nếu Ngũ Vân Triệu và Vương Quân Khuếch không tham gia vào cuộc quyết chiến ngày mai, thứ tự của Ngụy Văn Thông sẽ tiến lên một bậc, chí ít thì cũng chắc chắn đứng ở vòng mười người.
Vũ Văn Thuật gật đầu, con trai chỉ là suy nghĩ sự việc này từ thứ tự tỷ võ, nhưng Vũ Văn Thuật lại suy nghĩ sâu sắc hơn. Lão liếc nhìn về phía Hứa Ấn, hỏi:
- Tiên sinh thấy thế nào?
Hứa Ấn quá hiểu suy nghĩ của Vũ Văn Thuật, liền vuốt râu cười nói:
- Lần này quả thực là một cơ hội. Nếu anh hùng thiên hạ đều biết Thánh thượng muốn nhân cơ hội tung một mẻ lưới bắt hết, như vậy người trong thiên hạ sẽ không còn tin tưởng Thánh thượng nữa. Thiên hạ sẽ càng loạn hơn, chỉ cần thiên hạ đại loạn, cơ hội của Đại tướng quân tới rồi.
Vũ Văn Thuật khẽ thở dài.
- Tiên sinh hiểu ta!
Vũ Văn Thuật liền nói với Vũ Văn Hóa Cập:
- Nhiệm vụ của con đêm nay là phải truyền tin này đi, truyền càng xa càng tốt, để tất cả mọi người ở Lạc Dương đều biết quyết định của Thánh thượng.