Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 335 - Chương 293: Đại Hội Anh Hùng (9)

Chương 293: Đại hội anh hùng (9)
Chương 293: Đại hội anh hùng (9)

Sức ảnh hưởng của Đại hội anh hùng cùng với mức độ kịch liệt của cuộc tỷ võ nhanh chóng lan tràn vào thành Lạc Dương. Trên dưới thành Lạc Dương đều nhiệt liệt bàn luận về thắng thua của cuộc tỷ võ, bàn luận về danh sách võ lực mới nhất. Xếp hạng bát quái này từ xưa tới nay đều là đề tài được những người phổ thông bàn tán say sưa.

Cho dù còn có một ngày nữa mới có thể có được danh sách quyết định cuối cùng, nhưng rất nhiều người đã không nén nổi sự nóng vội đưa ra một bảng xếp hạng. Trên dưới Lạc Dương đang tranh luận xôn xao. Những sỹ tử khoa cử đã từng tỏa sáng nhất thời đó lúc này chỉ có thể đơn độc ngồi ở một góc uống rượu. Họ sớm đã bị triều đình và người Lạc Dương quăng ra phía sau rồi.

Trong mấy hành lang của quán rượu Thiên Tự Các vẫn ồn ào la hét ầm ĩ như thế, không hề yên tĩnh chút nào. Nhưng dường như tất cả mọi người đều đang đàm luận về một vấn đề, Đại hội anh hùng xếp hạng thế nào?

- Mười đại tướng đều đã được nhóm riêng ra, xếp hạng còn có nghi ngờ gì nữa?

Một người đàn ông trung niên đầu trọc kéo tay áo lên trừng mắt quát mấy người bạn:

- Số 1 chắc chắn là tên mặt đen Lý Huyền Bá. Đại chùy của hắn ta đã được công nhận rồi. Số 2 chắc chắn là tướng quân Thiên Bảo Vũ Văn Thành Đô. Ai cũng không thể dị nghị được. Số 3 là Bạch Mã ngân chùy Bùi Nguyên Khánh….

- Dừng lại! Dừng lại!

Mấy người bạn bên cạnh cũng đều hô lên:

- Người thứ ba có ý kiến khác, Bùi Nguyên Khánh có lẽ là xếp thứ 4. Thứ 3 là thần tướng thiên kích Trương Huyễn. Chúng ta đều nghĩ như vậy.

- Đại chùy của Bùi Nguyên Khánh so với thiên kích của Trương Huyễn còn nặng hơn chục cân, hắn ta có lẽ là số 3!

- Thiên kích còn dài hơn ngân chùy gấp mấy lần! Không thể chỉ dựa vào xem trọng lượng binh khí, có lẽ còn phải xem võ nghệ cao cường.

Dường như tất cả tranh luận đều bàn về mười người đứng đầu. Lúc này trên khắp các phố lớn ngõ nhỏ của Lạc Dương đều lưu truyền bảy tám bản danh sách xếp hạng. Có người cho rằng Trương Tu Đà có lẽ xếp thứ 5. Ngư Câu La có lẽ xếp thứ 8. Khuất Đột Thông hẳn cũng xếp thứ 20. Mặc dù họ không tham gia tỷ võ ở Đại hội anh hùng.

Nhưng cũng có người phản bác lại, cho rằng họ là 10 đại mãnh tướng của thời đại trước rồi, không nên tham gia vào bảng xếp hạng mới. Người tán thành cũng có, mà người phản đối cũng có. Ai nấy cũng giống như cuộc tranh luận chọi gà vậy, nhất thời cũng giương cung bạt kiếm, không ai nể mặt ai.

Trong một nhã phòng ở lầu bốn của quán rượu Thiên Tự Các, mười mấy đại tướng đang tụ tập uống rượu chúc mừng nhau. Ngoài 7 người Trương Huyễn ra, La Thành và Tô Định Phương cũng được mời tới. Ngoài ra còn có bốn năm đại tướng U Châu, Trương Công Cẩn và Sử Đại Nại cũng cùng tới uống rượu.

Hôm nay không chỉ có Uất Trì Cung chiến thắng Hầu Quân Tập bước vào trận quyết chiến ngày mai, mà Tần Quỳnh cũng liên tiếp đánh bại hai tướng đi vào cuộc quyết chiến ngày mai. Như vậy, thất tướng Phi Ưng ngoài Vưu Tuấn Đạt và Tần Dụng ra, 5 người còn lại đều lọt vào vòng bốn mươi người rồi, thậm chí còn có 3 người có thể lọt vào vòng mười người, trở thành tiêu điểm đáng chú ý nhất của Lạc Dương.

La Thành uống một hớp, thần bí cười nói với mọi người:

- Nghe nói sáng mai 10 tướng không cần phải bước vào tỷ võ vòng đầu tiên, trực tiếp tham gia vào cuộc tỷ võ buổi chiều.

- Điều này có chút không ổn!

La Sĩ Tín là người chân thật nói lời ngay thẳng, liền cướp lời nói trước:

- Mười tướng không phải chắc chắn lọt vào vòng hai mươi rồi sao? Như vậy không công bằng!

La Sĩ Tín căm giận bất bình. Y dường như đã quên mất mình cũng là một trong số 10 tướng. Tần Quỳnh cũng nhíu mày nói:

- La công tử, tin này của cậu có chính xác không?

- Hẳn là chính xác rồi, chiều nay vừa mới quyết định, nhưng nếu người phản đối quá nhiều, có lẽ sẽ bị hủy bỏ.

Tô Định Phương cười nói:

- Kỳ thực cũng hay mà cũng không hay. Hay là không phải lo lắng đụng phải Lý Huyền Bá và Vũ Văn Thành Đô. Không hay là danh ngạch biến đổi nhẹ, 30 người chiến đấu chọn ra 10 người. Điều này có lẽ là sẽ máu chảy thành sông, nhưng tin tức mà ta có được cũng có chút du di.

Tô Định Phương là tôn tộc của tướng quốc Tô Uy, lại sống trong phủ Tướng quốc. Tin tức mà y có được chắc chắn là có sức thuyết phục. Mọi người đều lần lượt nói:

- Tô công tử nói xem sao!

- Vừa rồi La công tử nói quả thực là có chuyện như vậy, là Đại tướng quân Hữu Hầu Vệ Triệu Tài đề nghị. Nhưng người phản đối cũng không ít. Thượng thư Vệ đề xuất một phương án, 10 tướng ngày mai cũng tham gia bốc thăm tỷ võ, nhưng giữa 10 tướng phải tách nhau ra. Như vậy Lý Huyền Bá không thể gặp được Vũ Văn Thành Đô. Rốt cuộc là dùng phương án nào, có lẽ sáng mai mới có được quyết định cuối cùng.

Lúc này, Vưu Tuấn Đạt đi vệ sinh trở về. Trương Huyễn nhìn thấy y tinh thần có vẻ khác lạ, liền thấp giọng hỏi:

- Sao thế?

Vưu Tuấn Đạt do dự một hồi nói:

- Vừa rồi ta mới nghe được một tin tức, ngày mai Thánh thượng có lẽ muốn thu lưới rồi, tất cả loạn phỉ tham gia Đại hội anh hùng phải một lưới bắt hết.

Tin tức này quá chấn động, tất cả mọi người đều ngây người ra, Trương Huyễn liền hỏi:

- Ngươi nghe ai nói?

- Bên ngoài lúc này đều đang bàn luận về tin này, dường như là xuất hiện đột ngột vậy.

La Sĩ Tín kéo Tần Quỳnh một phen, hai người chạy ra ngoài, chỉ một lát sau, liền chạy trở về nói:

- Hình như là thật, rất nhiều người đều đang tính tiền chạy lấy người, chuẩn bị rời khỏi Lạc Dương.

Trương Huyễn quay đầu lại nhìn về hướng Tô Định Phương, chỉ thấy gã trầm ngâm không nói. Trương Huyễn liền hỏi:

- Tô công tử, tin này là thật chứ?

Tô Định Phương thở dài một tiếng nói:

- Tin này là thật. Nhưng tìn này rất tuyệt mật, chỉ có ít trọng thần biết. Ta thấy rất lạ, sao tin tức lại lưu truyền như vậy? Rốt cuộc là ai đã tiết lộ ra bí mật này?

- Sáng mai sẽ ra tay sao?

Trương Huyễn hỏi lại.

- Thật ra cũng không phải, ý của Thánh thượng là trước tiên tổ chức Đại hội anh hùng, sau đó sẽ tiến hành chiêu an, loạn phỉ không tiếp nhận chiêu an sẽ bắt giữ hết.

La Sĩ Tín không kìm nổi tức giận nói:

- Trong cáo thị thiên hạ rõ ràng viết người tham gia Đại hội anh hùng thì bỏ qua hết chuyện cũ. Bây giờ lại muốn bắt, loại Hoàng đế này nói chuyện như rắm thối, ai còn dám tin lão ta nữa chứ?

- Sĩ Tín!

Tần Quỳnh tức giận quát y.

- Không được nói linh tinh.

La Sĩ Tín oán hận ngồi xuống, rót cho mình một bát rượu, một người ngồi ở trong góc uống rượu giải sầu, Trương Huyễn thấy không khí uống rượu đã hỏng rồi, liền nói với mọi người:

- Tin này tạm thời không liên quan tới chúng ta. Chúng ta không cần phải chú ý tới nó. Mọi người hôm nay về nghỉ sớm chút đi, dưỡng tinh thần để tham gia vào cuộc quyết chiến ngày mai, hy vọng ngày mai mọi người đều có thể giành được thành tích.

Mọi người tính tiến, quay về chỗ ở của mình. Trương Huyễn lại chú ý tới Vưu Tuấn Đạt, hắn cảm thấy Vưu Tuấn Đạt có chút là lạ, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Lúc này vẫn chưa đóng cửa phường và cửa thành, Vưu Tuấn Đạt không quay về cùng mọi người, mà viện cớ ở lại. Nhưng y lại không có thấy Trương Huyễn quay trở lại, trực tiếp đi lên lầu 3. Trương Huyễn đi theo Vưu Tuấn Đạt ở phía xa, thấy y đi vào trong một gian phòng ở trong cùng. Ngoài cửa có hai gã cường tráng đứng, khoanh tay trước ngực, không cho bất kỳ ai tới gần căn phòng.

Hai người đàn ông hung hãn này Trương Huyễn cũng đã từng gặp rồi. Trên đường vào kinh, hai người đàn ông chỉ đi cùng Đơn Hùng Tín, có lẽ là thân binh của Đơn Hùng Tín. Trương Huyễn dường như đã hiểu ra điều gì đó. Hắn thầm thở dài một tiếng, bước ra bên ngoài quán rượu, ngồi xuống bậc thang ở cửa chính.

Trương Huyễn không ngờ Vưu Tuấn Đạt lại bước tới bước này. Hắn cảm thấy đau lòng, lại cảm thấy vô cùng oán hận, lại không thể nói lên điều gì.

Lúc này, Vưu Tuấn Đạt từ quán rượu vội vàng đi ra. Y vẫn không chú ý tới Trương Huyễn, lướt qua bên cạnh hắn mà đi qua. Trương Huyễn liền đứng lên gọi:

- Tuấn Đạt!

Vưu Tuấn Đạt quay đầu lại nhìn thấy Trương Huyễn. Y bỗng ngây người ra.

- Sao Nguyên Đỉnh vẫn chưa về?

Trương Huyễn chậm rãi bước lên.

- Vừa rồi ta đã nhìn thấy ở lầu 3 rồi, ngươi đi gặp Đơn Hùng Tín, đúng không?

Vưu Tuấn Đạt tái mặt đi. Y cố gắng kìm nén sự căng thẳng trong lòng, miễn cưỡng gật đầu nói:

- Hắn ta và ta đã từng kết bái huynh đệ. Đêm nay họ muốn rời khỏi kinh thành ngay trong đêm, đặc biệt tới cáo biệt ta.

Trương Huyễn cũng không hỏi nhiều hơn nữa, hắn kêu tửu bảo đi dắt ngựa. Hai người nhảy lên lưng ngựa từ từ mà đi. Hai người mỗi người trong lòng đều có tâm sự riêng, đều không ai nói gì, thấy sắp tới phủ đệ của Trương Tu Đà, cuối cùng Trương Huyễn cũng đã phá vỡ sự im lặng.

- Tuấn Đạt cũng muốn tới Ngõa Cương sao?

Vưu Tuấn Đạt đã hiểu Trương Huyễn đã nhìn thấu mình. Y cũng không giấu diếm nữa, im lặng gật đầu.

- Vậy vợ ngươi thì làm thế nào?

Trương Huyễn lại hỏi.

Vưu Tuấn Đạt thở dài nói:

- Vợ con ta bây giờ có lẽ đã trên đường tới Ngõa Cương rồi.

Đã tới bước này rồi, Trương Huyễn biết không thể cứu vãn được nữa rồi. Hắn chỉ còn biết thành thật nói với Vưu Tuấn Đạt:

- Con người ai cũng có chí hướng của riêng mình, ta cũng không miễn cưỡng, ta chỉ hy vọng có một ngày, chúng ta còn có thể cùng nhau.

Khóe mắt Vưu Tuấn Đạt có chút ươn ướt. Y ngửa đầu lên trời nói:

- Ta biết huynh đệ cũng là người có chí lớn. Nếu thực sự có ngày đó, ta sẽ tới tìm ngươi. Vưu Tuấn Đạt ta ở Phi Ưng quân duy nhất để mắt chính là huynh đệ ngươi.

Trương Huyễn gật đầu lại hỏi:

- Tuấn Đạt định khi nào rời đi?

- Ngày mai có lẽ các ngươi không còn nhìn thấy ta nữa.

- Vậy được! Tuấn Đạt đi đường bảo trọng.

- Đa tạ, còn nhớ đêm đó ta đã nói với ngươi, Nguyên Đỉnh, quan trường hung hiểm, ngươi phải từng bước thận trọng.

Trương Huyễn nhìn theo Vưu Tuấn Đạt đi vào cửa phủ. Hắn biết Vưu Tuấn Đạt chỉ là đi thu dọn đồ đạc. Đơn Hùng Tín đang chờ y đi cùng.

Hắn cũng tin Vưu Tuấn Đạt là đã suy nghĩ rất nhiều rồi, không phải là nhất thời xung động, có thể nói chính là vì Trương Tu Đà bị điều đi mới khiến cho Vưu Tuấn Đạt phải ra đi.

Nhưng Vưu Tuấn Đạt chỉ là người thứ nhất, người tiếp theo có lẽ chính là Phí Thanh Nô. Quả ác khi Trương Tu Đà bị điều đi cuối cùng đã bắt đầu thể hiện ra rồi.

Bình Luận (0)
Comment