Ngày kế tiếp trời còn chưa sáng, Trương Huyễn đã bị những tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, không đợi hắn ngồi dậy, La Sĩ Tín đã xông vào như một trận gió:
- Trương đại ca, không thấy Vưu Tuấn Đạt nữa.
- Là sao?
Trương Huyễn cố làm ra vẻ mơ hồ hỏi.
- Y để lại thư, nói là về trước rồi!
La Sĩ Tín nghiêm túc nhìn Trương Huyễn:
- Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trương Huyễn day huyệt thái dương, tối qua hắn ngủ không ngon giấc, đã suy nghĩ cả đêm chuyện của Vưu Tuấn Đạt, cái trán cứ đau buốt từng hồi:
- Y nói không rõ lắm, nói là muốn đi tìm một người bạn, ta cũng không tiện hỏi nhiều, liệu có phải là bởi vì y bị loại, cho nên tâm trạng không tốt, nên về quận Tề trước rồi.
- Chắc chắn không phải vậy!
La Sĩ Tín cắn môi, ngồi xổm trước mặt Trương Huyễn:
- Đại ca, huynh nói cho ta biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Trương Huyễn nhìn chăm chăm vào mắt y một lúc, bất đắc dĩ, chỉ đành thấp giọng nói với y:
- Ta có thể nói cho đệ biết, nhưng đệ phải hứa là không được nói với bất kỳ ai!
- La Sĩ Tín ta xin thề với trời, nếu ta tiết lộ chỉ một chút bí mật của đại ca, trời đất sẽ không dung ta!
- Đi đóng cửa lại!
La Sĩ Tín nhanh chóng đóng cửa lại, nhìn trong sân, không có ai, liền tiến lên thấp giọng hỏi:
- Vưu đại ca sao rồi?
Trương Huyễn chậm rãi nói:
- Y không thể chấp nhận việc Bùi Nhân Cơ làm chủ soái, quyết định đầu nhập quân Ngõa Cương rồi!
- A!
La Sĩ Tín giật mình, vội nói:
- Đại ca sao không khuyên y, sao y có thể nương thân nơi giặc?
Trương Huyễn bất đắc dĩ nói:
- Y lại không phải là đứa trẻ ba tuổi, đây là quyết định sau khi y suy nghĩ cặn kẽ, ta sao mà khuyên y? Với lại vợ con y đã sớm đến Ngõa Cương rồi, đường lui đều mất hết rồi, khuyên y còn có tác dụng gì sao?
La Sĩ Tín vô cùng ủ rũ, y cúi đầu không nói một câu nào.
- Việc đã đến nước này, thì đừng nghĩ thêm gì nữa.
Trương Huyễn vỗ bả vai y an ủi:
- Chuẩn bị một chút đi! Hôm nay đừng nghĩ gì nữa, chúng ta phải toàn lực ứng phó.
Trương Huyễn đứng dậy chuẩn bị cho việc ứng phó, đi ra phía ngoài bục ở trên giếng, La Sĩ Tín cuối cùng đã hạ quyết tâm. Y đuổi theo Trương Huyễn, nói:
- Đại ca. Ta muốn là bộ hạ của huynh, huynh thu ta đi!
Trương Huyễn quay đầu lại nhìn La Sĩ Tín, bắt gặp ánh mắt kiên nghị của y, cũng hết sức nghiêm túc, tuyệt đối không phải là do nhất thời xúc động, liền gật đầu:
- Lúc về hẵng nói! Ta sẽ suy nghĩ về việc điều đệ đến bên cạnh ta.
~~~~
Tuy rằng việc Vưu Tuấn Đạt rời khỏi đã dẫn đến sự nghị luận của mọi người, nhưng ai cũng không nghĩ đến Vưu Tuấn Đạt sẽ rời khỏi Phi Ưng quân, Trương Huyễn không hề nhắc đến việc này. Chỉ thương lượng với mọi người việc cần chú ý trong buổi tỉ võ hôm nay, La Sĩ Tín cũng an tĩnh lạ thường. Từ đầu đến cuối không nói lời nào, mọi người còn cho là y lo lắng trước đại chiến.
Tần Quỳnh cũng rất khẩn trương, tuy rằng y nghi ngờ đối với việc Vưu Tuấn Đạt không từ mà biệt. Nhưng dù sao thì Anh Hùng Hội sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của y, y cũng tạm thời không lo nổi cho Vưu Tuấn Đạt nữa. Toàn bộ tâm tư đều dồn lên trận tỉ võ sắp tới.
Một hàng người đi đến quân doanh tỉ võ, chỉ thấy đề phòng ngoài quân doanh rõ ràng là nghiêm mật hơn so với hôm qua, từng đội ngự lâm quân đứng trạm ở ngoài quân doanh, không cho người không phận sự đến gần khán đài tạm thời ở phía đông.
- Nguyên Đỉnh, dường như là thánh thượng sắp đến!
Tần Quỳnh nói nhỏ với Trương Huyễn.
Trương Huyễn gật đầu, y cũng nhìn được ra, nhiều ngự lâm quân như vậy, rõ ràng là để bảo vệ sự an toàn của hoàng đế.
Lúc này, La Sĩ Tín phi ngựa đến, nói với mọi người:
- Tin tức mới nhất, thánh thượng chọn phương án Chiết Trung của Vệ Thượng thư, hôm nay chúng ta đều phải lên sàn, nhưng Thập Tướng sẽ không đụng độ nhau.
Quả nhiên là họ đều phải lên sàn, may mà họ đều có chuẩn bị từ trước, Tần Quỳnh có chút khẩn trương hỏi:
- Thánh thượng đã đến chưa?
- Trước mắt vẫn chưa đến, nhưng sắp đến rồi.
Đúng lúc này, Trương Huyễn ngoài ý nhìn thấy Ngũ Vân Triệu, y mặc một áo choàng rộng, che đi nửa gương mặt của y, nhưng Trương Huyễn chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra y ngay.
Tin tức tối qua truyền ra, rất nhiều loạn phỉ tham gia Anh Hùng Hội đều rời khỏi Lạc Dương, sao y chưa rời đi? Lẽ nào y chịu chiêu hàng sao?
Trong lòng Trương Huyễn hơi hoài nghi, có lẽ Lý Tử Thông chết, Ngũ Vân Triệu đã được giải thoát, y mới lưu lại tham gia Anh Hùng Hội, mà không cùng rời đi với Mạnh Hải Công.
Lúc này Tần Dụng cũng đã trông thấy Ngũ Vân Triệu, y có ấn tượng sâu đậm đối với Ngũ Vân Triệu, nên cũng liếc mắt một cái là nhận ra ngay, đang lúc muốn vẫy tay hô to, Trương Huyễn liền kéo y lại:
- Đừng gọi y!
Tần Dụng vẻ mặt nghi hoặc bỏ tay xuống, Ngũ Vân Triệu ở đằng xa cũng nhìn thấy đám tướng lĩnh của Phi Ưng quân, y nhìn thật sâu Trương Huyễn, thúc ngựa chạy vào trong quân doanh.
~~~~
Tuy rằng hôm nay là ngày quyết chiến cuối cùng, nhưng những võ sĩ khác đến để xem chiến đã giảm đi hẳn, bởi vì tin triều đình muốn nhân cơ hội để bắt loạn phỉ tham gia Anh Hùng Hội bị truyền ra, dẫn đến một lượng lớn võ giả đi đường ngày đêm rời khỏi Lạc Dương.
Thậm chí ngay một số võ giả đã tiến vào vòng bốn mươi cũng từ bỏ cuộc thi, ví dụ như Vương Quân Khuếch, Đơn Hùng Tín của Ngõa Cương quân, ví dụ như hãn tướng Trương Linh thủ hạ của Đỗ Phục Uy, lại ví dụ như hãn phỉ Tống Kim Cương và Lưu Hắc Thác của Hà Bắc.
Tuy rằng từ bỏ cuộc đấu xếp hạng có phần đáng tiếc, nhưng vì sự an toàn tính mạng, bọn họ thà rằng buông bỏ hư danh.
Cú như vậy, chỉ còn 35 người tham gia cuộc đua cuối cùng, cơ hội thắng rõ ràng đã tăng lên.
Nhưng trái ngược lại với nhiều võ giả, những dân chúng Lạc Dương nhiệt tình lại chen chúc tới, lúc trời sắp sáng, ít nhất đã có trên 70000 dân chúng Lạc Dương tràn đến quân doanh, tấm tường gỗ ngoài quân doanh cũng không thể không tạm thời dỡ bỏ, bởi vì hôm nay thiên tử cũng xuất hiện để theo dõi cuộc chiến, vì bảo đảm cho sự an toàn của Anh Hùng Hội, quân đội huy động gần 10000 binh sĩ đến để duy trì trật tự.
Trên khán đài được dựng tạm, thiên tử vẫn chưa đến, mấy vị đại tướng quân đang vây quanh Binh bộ Thượng thư Vệ Huyền cò kè mặc cả, năm người bất ngờ rút lui khỏi cuộc chiến, để lại một tia hy vọng cho rất nhiều người, bọn họ đều mong thủ hạ của mình có thể bổ sung vào năm danh ngạch này.
- Vệ thượng thư, lần Anh Hùng Hội này ta đã ủng hộ hết mình, danh ngạch ta cũng không cần nhiều, ta chỉ cần bổ sung vào một danh ngạch thôi.
Vũ Văn Thuật giữ chặt Thượng thư Vệ Huyền, ép y phải đáp ứng yêu cầu của mình:
- Thượng Sư Đồ hoàn toàn có thể tham gia vào trận quyết chiến hôm nay, chính vì rút trúng Lý Huyền Bá mà bất hạnh bị loại, cái này đối với y không công bằng, nói tóm lại ngươi nhất định phải đồng ý.
Vệ Huyền bị ép đến không thể làm gì, chỉ đành dặn dò với Thị Lang Chu Vi:
- Bổ sung Thượng Sư Đồ vào đi!
Đã đáp ứng Vũ Văn Thuật, những đại tướng ở bên cạnh cũng đều không cam, đều yêu cầu phải cho ái tướng của mình một cơ hội, cuối cùng Vệ Huyền không thể không thỏa hiệp, cháu của Ngư Câu La Ngư Thiện Thanh, tướng dưới trướng của Khuất Đột Thông Lưu Hoằng Cơ, tướng dưới trướng của Trương Cẩn Tôn Thuận Đức, ấu đệ của Trần Lăng Trần Việt đều có được cơ hội tiến vào vòng bốn mươi, bổ sung những ghế trống của đám người Đơn Hùng Tín đã rời đi.
Trong lều chuẩn bị ra chiến, Trương Huyễn đang cẩn thận từng li từng tí lau chùi binh khí yêu thích của mình, đợi kết quả rút thăm. Lúc này, một quan viên chạy đến, ôm quyền nói với hắn:
- Tướng quân, đã có kết quả rút thăm rồi, tướng quân sẽ đấu với Thượng Sư Đồ.
Trương Huyễn ngẩn người:
- Không phải là Thượng Thư Đồ đã bại dưới tay của Lý Huyền Bá vào hôm qua sao? Sao y còn được tham gia tỉ võ?
- Hồi bẩm tướng quân, bởi vì hôm nay có không ít người từ bỏ việc tỉ võ, cho nên bổ sung thêm một số danh ngạch, Thượng Sư Đồ cũng được tham gia tỉ võ lại.
Trương Huyễn gật đầu, có lẽ là đám người Đơn Hùng Tín rời khỏi đã khiến họ có được cơ hội, tuy nhiên Thượng Sư Đồ còn đứng thứ ba trong Thập Tam Thái Bảo của Vũ Văn Thuật, cũng cho thấy là y nhất định có năng lực thực, quả thật không thể khinh thường được.
Lúc này, La Sĩ Tín chạy vội tới, thấp giọng nói với Trương Huyễn:
- Tần đại ca bốc trúng Vũ Văn Thành Đô!
Không ngờ Tần Quỳnh lại bốc trúng Vũ Văn Thành Đô, Trương Huyễn giật mình, vậy có nghĩa là Tần Quỳnh sẽ không lọt vào vòng hai mươi người được, hắn vội vàng hỏi:
- Ngươi và lão Uất, còn Nguyên Khánh bốc trúng ai?
- Nguyên Khánh vẫn chưa rõ, lão Uất bốc trúng Lý Quảng Thăng, là đệ tử của Lũng Tây Lý thị, nghe nói là con cháu của Ngư Trừu Đáo, đao pháp không tệ, nghe nói trưa hôm qua bị Vương Quân Khuếch đánh bại, hôm nay được bổ sung vào danh ngạch của Vương Quân Khuếch, tiếp tục ra trận.
Trương Huyễn thở phào nhẹ nhõm, trừ Tần Quỳnh vận khí không tốt ra, những người khác đều không tệ, không gặp phải cường địch.
Lúc này, Ngũ Vân Triệu chậm rãi bước đến, thi lễ với Trương Huyễn:
- Trương tướng quân, ta có một chuyện muốn hỏi tướng quân, không biết có tiện hay không?
- Ngũ huynh mời nói!
- Hôm qua ta nghe nói Ngô Thiếu Du bị tướng quân bắt giữ rồi, không biết việc này là thật hay giả?
Trương Huyễn cười nói:
- Ngô Thiếu Du không phải là do ta bắt, nhưng ta biết chuyện này.
- Thì ra là thế!
Ngũ Vân Triệu lại nói:
- Vậy độc chết Lý Tử Thông, có thật là do Nguyên Mân gây nên không? Ta nghe nói Nguyên Mân chính là vì độc chết Lý Tử Thông nên bị ban chết.
- Cái này...
Trương Huyễn trầm ngâm một lát, kỳ quái hỏi:
- Ngũ tướng quân từ đâu nghe được tin tức này?
Ngũ Vân Triệu trầm mặc một lát rồi nói:
- Là Vệ thượng thư nói cho ta biết.
Trương Huyễn giờ mới hiểu ra, khó trách hôm nay Ngũ Vân Triệu muốn tham gia Anh Hùng Hội, thì ra là hôm qua y đã nói qua với Vệ Huyền, chắc là y đã chịu chiêu hàng rồi, nhưng Trương Huyễn cũng nghe nói nguyên nhân Lý Tử Thông chịu đáp ứng chiêu hàng của triều đình, là do Ngũ Vân Triệu cực lực khuyên bảo, Ngũ Vân Triệu vốn là Tùy tướng, không phải là do bất đắc dĩ thì y cũng không phải nương thân nơi loạn phỉ, cho nên y chịu chiêu hàng cũng là hợp tình hợp lý.
Nghĩ đến đây, Trương Huyễn thản nhiên nói:
- Ngô Thiếu Du là người của Bột Hải Hội, nhưng Bột Hải Hội đã đạt thành giao kết với Nguyên Mân, bọn họ mới xuống tay với Lý Tử Thông, nói Nguyên Mân là thủ phạm thì cũng đúng thôi.
- Quả nhiên giống với điều mà ta đã nghĩ, việc này không liên quan tới triều đình, là có người âm thầm ra tay, lúc đầu ta còn cho là Mạnh Hải Công, xem ra ta đã nghi oan lão rồi, nhưng cái chết của Lý Tử Thông cũng hợp ý của lão.
Ngũ Vân Triệu cười rồi lại hỏi:
- Trương tướng quân đấu với ai?
- Ta bốc trúng Thượng Sư Đồ, Ngũ huynh thì sao?
- Vốn là ta bốc trúng Lý Huyền Bá, nhưng Thập Tướng không thể đối chiến, cho nên bốc lại, bốc trúng Lưu Hoằng Cơ, xem ra vận khí không tồi, ta chúc Trương Tướng quân thắng ngay trận đầu!
Trương Huyễn gật đầu:
- Chúng ta đều vậy!