Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 337 - Chương 295: Đại Hội Anh Hùng (11)

Chương 295: Đại Hội Anh Hùng (11)
Chương 295: Đại Hội Anh Hùng (11)

Thiên tử Đại Tùy Dương Quảng dẫn theo hoàng hậu Tiêu thị và người nhà trong sự bảo vệ nghiêm mật của hơn ngàn ngự lâm quân tiến vào đông khán đài, nơi đây đã có mười mấy chỗ ngồi được bố trí tạm thời cho riêng thiên tử, có mái che màu vàng, ngoại trừ hoàng hậu, còn có trưởng nữ Nam Dương công chúa và phò mã Vũ Văn Sĩ Cập, cùng với thứ nữ Dương Lăng công chúa, còn có con trai nhỏ của Dương Quảng Dương Đồng và Dương Hựu, ngoại trừ tiểu tôn Dương Đàm đã đi Trường An, cả nhà Dương Quảng đều đến quân doanh, tham gia lần Anh Hùng Hội long trọng này.

Quảng Lăng công chúa Dương Cát Nhi vừa tiến vào quân doanh liền nhìn đông ngó tây, nàng nghe nói hôm nay Trương Huyễn cũng phải tham gia tỉ võ, cho nên nàng tỏ ra vô cùng nhiệt tình, vừa sáng sớm đã hối thúc phụ hoàng xuất phát.

- Cát Nhi, đang tìm ai đó?

Tiêu hoàng hậu kéo tay nàng cười hỏi.

Mặt Dương Cát Nhi ửng hồng, nhỏ giọng đáp:

- Mẫu hậu, con nghe nói Trương thị vệ cũng tham gia tỉ võ, con muốn đi cổ vũ hắn!

Tiêu hoàng hậu rất hiểu tâm tư cổ quái của nữ nhi, tiêu nha đầu vẫn luôn nhớ mãi không quên tên thị vệ kia, không cho nó đi gặp hắn thì nó sẽ không hết hy vọng được, Tiêu hoàng hậu liền cười nói:

- Con đi hỏi phụ hoàng, xem người có cho con đi hay không?

Dương Cát Nhi nào dám đi gặp phụ hoàng để đề ra yêu cầu này, nàng nhăn nhó mặt mày nói:

- Mẫu hậu, người đi nói giúp con đi!

- Thật hết cách với con rồi!

Tiêu hoàng hậu có phần cưng chiều đứa con gái này, liền đi lên phía trước nói với trượng phu mấy câu, Dương Quảng nhìn Dương Cát Nhi một cái, cuối cùng cười rồi gật đầu, dặn dò một thị vệ mấy câu.

Dương Cát Nhi mừng đến sắp nhảy cẫng lên, nàng biết phụ thân đã đồng ý rồi, Tiêu hoàng hậu đi qua cười với nàng:

- Đi đi! Chỉ được đến chào hỏi, phải trở về ngay.

- Con biết rồi!

Dương Cát Nhi chạy đi nhanh như tia chớp, mấy tên thái giám và thị vệ sợ hãi cũng liều mạng chạy theo sau.

Trương Huyễn vẫn như cũ đã chuẩn bị xong rồi, trước và sau lưng hắn đã mặc Liễu Phiến Hung Giáp, bên trong mặc chiến bào màu đen, đầu đội Ngân Khôi, chùm tua đỏ tươi ở trên đỉnh đầu phất phơ, giống hệt một ngọn lửa đang rực cháy, dáng người hắn rất cao lớn, lộ vẻ oai hùng vô cùng.

Một quan viên đang giải thích quy tắc đặc biệt hôm nay với Trương Huyễn. Do thiên tử giá lâm, cuộc tỉ võ hôm nay không giống với những ngày thường, không được thấy máu, không được đả thương người, nếu không sẽ bị trực tiếp trục xuất khỏi cuộc tỉ võ. Không ai ngoại lệ cả.

Lúc này, Trương Huyễn bỗng nghe thấy ở sau lưng có người đang gọi hắn. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy một bé gái mặc bộ váy màu vàng lục đang vẫy tay với mình, Trương Huyễn liếc mắt một cái liền nhận ra. Chính là Tiêu công chúa Dương Cát Nhi năm ngoái, nàng dường như cao hơn một chút so với năm ngoái.

Trương Huyễn nở nụ cười. Bước lớn đi qua, ngồi xổm trước mắt nàng cười hỏi:

- Công chúa điện hạ sao lại tới đây?

Trong mắt của Dương Cát Nhi tràn đầy vẻ vui mừng:

- Ta đến để xem ngươi tỉ võ. Sao ngươi không ở Yến Vương Phủ nữa? Ta có đến tìm ngươi, Đàm nhi nói ngươi đi quận Tề rồi. Có thật không vậy?

Trương Huyễn cười gật đầu:

- Ta ở quận Tề gần quận Bắc Hải, đã đi lâu lắm rồi.

- Vậy khi nào ngươi cùng ta đi dạo phố tiếp?

Dương Cát Nhi chu miệng nói:

- Ngươi đã đồng ý với ta rồi.

- Mấy ngày này ta không có thời gian. Hơn nữa mẫu hậu của người sẽ đáp ứng sao?

- Ngươi chịu dẫn ta đi dạo phố, ta sẽ thuyết phục mẫu hậu, hay là ngày mai chúng ta đi đi!

Trương Huyễn giật mình, vội vã lắc đầu:

- Ngày mai không được.

- Vậy là ngươi đang lừa ta ư?

Dương Cát Nhi không vui nói.

- Ta không có lừa công chúa, như vậy đi! Nếu như hai ngày nữa người có thể đi ra, công chúa cho người đến nói với ta một tiếng, ta cùng công chúa đi đạp thanh, thế nào?

Dương Cát Nhi vui mừng vỗ tay:

- Vậy thì một lời đã định nhé, ngươi ở đâu?

Trong lòng Trương Huyễn thầm than một tiếng, tiểu nha đầu này thật sự là không chịu bỏ qua cho mình, hắn chỉ đành nói nơi ở của mình cho nàng, lúc này, quan viên ngoài xa thúc giục:

- Trương tướng quân, nên ra sân rồi.

Cát Nhi vội vàng lấy một kim kết nhỏ từ hông ra, cười đưa cho hắn:

- Đây là bùa may mắn, đảm bảo ngươi sẽ chiến thắng!

- Đa tạ công chúa, ta đi đây!

Trương Huyễn nhét tiểu kim kết vào trong ngực, đứng dậy bước lớn trở về, xoay người lên ngựa, hắn quay đầu lại vẫy tay với Dương Cát Nhi, rồi thúc ngựa chạy về phía sân tỉ võ.

- Trương tướng quân nhất định phải thắng đấy!

Dương Cát Nhi rướn cổ hô một tiếng, nàng bỗng phát hiện đông khán đài mới là nơi quan sát trận chiến tốt nhất, liền vội vàng chạy về xem.

Tiêu hoàng hậu thấy nữ nhi thở hồng hộc chạy về, liền cười hỏi:

- Cát Nhi, gặp Trương tướng quân chưa?

- Gặp rồi ạ!

Dương Cát Nhi đáp, nàng lập tức tìm thấy Trương Huyễn, chỉ vào Trương Huyễn kích động hô:

- Mẫu hậu, hắn đang ở kia!

Dương Quảng ở bên cạnh thấy nữ nhi quan tâm Trương Huyễn như vậy, y cũng có vài phần hứng thú, ánh mắt nhìn về cuộc tỉ võ của Trương Huyễn.

~~~~

Thượng Sư Đồ là người Kinh Triệu khoảng 30 tuổi, dáng người lưng hùm vai gấu, thân thể cường tráng, vốn là một hiệu úy trong Kiêu Quả quân, năm ngoái được tướng quân Triệu Hành Xu tiến cử cho Vũ Văn Thuật, Vũ Văn Thuật tán thưởng võ nghệ cao cường của y, liền thu y làm con nuôi, liệt vào trong Thái Bảo, theo võ nghệ thì xếp thứ ba, được phong làm Võ Dũng Lang Tướng.

Thuợng Sư Đồ sử dụng một cây Tấn Thiết Thương nặng 100 cân, võ nghệ vô cùng cao cường, từng cùng Vũ Văn Thành Đô kịch chiến mười hiệp bất bại, ngang ngửa với võ nghệ của Ngụy Văn Thông.

Dựa vào thực lực, y hoàn toàn có thể tiến vào 20 người đứng đầu, nhưng không may là, sáng hôm qua y rút thăm trúng Lý Huyền Bá, bị một chùy của Lý Huyền Bá đánh bại, nhưng may là y có một thế lực chống lưng hùng mạnh, Vũ Văn Thuật lại giúp y một lần nữa có được cơ hội tiếp tục tỉ võ.

Tuy nhiên vận khí của y quả thật là không tốt, không dễ gì có thể tiếp tục tỉ võ, lại bốc trúng Trương Huyễn có thực lực mạnh mẽ.

Thuợng Sư Đồ cầm ngang thương ngồi trên ngựa, đầu y đội Thiết Khôi, mặc một bộ hộ giáp màu bạc, bộ hộ giáp này là vật tổ truyền của Thượng Sư Đồ, gọi là Đường Nghê Khải, dùng kì tài chế thành, đao thương bất nhập.

Đương nhên, đao thương bất nhập chỉ là đối với những thứ binh khí thông thường mà thôi, gặp phải binh khí cường đại, ví dụ như Thiên Kích của Trương Huyễn hoạc Phượng Sí Lưu Kim Thang của Vũ Văn Thành Đô, khải giáp của y đều không ngăn cản nổi.

Thượng Sư Đồ đánh giá Trương Huyễn, Song Luân Tử Dương Kích của Trương Huyễn khiến lòng y vô cùng hưng phấn, y biết Trương Huyễn là người mà Vũ Văn Thuật hận nhất và đau đầu nhất, nếu như trên sân tỉ võ có thể giết Trương Huyễn, mình chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng lớn nhất của Vũ Văn Thuật.

Trương Huyễn cũng đánh giá tên Thượng Sư Đồ này, nghe nói trường thương của người này nặng đến 100 cân, là một người đại tướng dũng mãnh, nhưng y lại đi chọn binh khí có tính kĩ xảo cao nhất như thương, cho thấy thương pháp của người này không tầm thường, hơn nữa còn chiến 10 hiệp với Vũ Văn Thành Đô, nhất định phải có điểm hơn người.

Trương Huyễn không dám khinh thường, trường kích vung lên đưa tay:

- Mời!

Thượng Sư Đồ hét to một tiếng, thúc ngựa chạy về phía Trương Huyễn, trường thương trên tay lóe ra hàn quang, thế như sấm sét, chiến mã của y cũng khác với ngựa khác, vó ngựa to cứng, nện trên đất cực kỳ chấn động lòng người.

Mắt của Trương Huyễn từ từ híp lại, đồng tử co thành một đường, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thượng Sư Đồ đến gần, hai cánh tay của hắn cũng từ từ bám vào trường kích.

Lúc này, ánh mắt của toàn trường đều bị trận kịch chiến của Trương Huyễn và Thượng Sư Đồ hấp dẫn, Dương Cát Nhi cắn chặt khăn tay, nắm chặt cánh tay của mẫu hậu, sợ hãi nhắm mắt, phụ thân của nàng Dương Quảng thì gương mặt lại không chút biểu cảm nào, chăm chăm nhìn trận kịch chiến của hai đại tướng.

- Giết!

Trương Huyễn hét lớn một tiếng, giống như một tiếng sấm vang từ trời xanh, Song Luân Tử Dương Kích trong tay giống như điện chớp bổ ngang trước ngực của Thượng Sư Đồ, lưỡi kích sắc bén không gì không phá nổi.

Tốc độ của Trương Huyễn quá nhanh, phát sau mà đến trước, không đợi trường thương của Thượng Sư Đồ đâm trúng hắn, hắn đã chẻ thương của Thượng Sư Đồ ra thành hai đoạn, tuy nói là không được đả thương người khác, nhưng trong thực chiến không ai để quy củ của Binh bộ ở trong mắt cả.

Thuợng Sư Đồ bất đắc dĩ, lùi về cũng không kịp nữa, y chỉ đành dựng thẳng thương lên đỡ, chỉ nghe một tiếng vang lớn ‘ĐANG!’, ánh lửa văng khắp nơi, trường thương của Thượng Sư Đồ gần như bay khỏi tay, chấn động khiến hai tay y gần như mất đi cảm giác, nội tâm kinh hoàng.

Trong lòng y thầm hô một tiếng không tốt, hai chân kẹp chiến mã, chiến mã như mũi tên xông ra, cúi đầu xuống, cú bổ về thứ hai của Trương Huyễn bổ đến ngay tức khắc, sát! Chùm tua trên đầu của Thượng Sư Đồ bị gọt sạch, nhất thời những sợi tơ đỏ bay phất phơ giữa trời, khiến cho Thuợng Sư Đồ sợ đến mất hồn vía.

Trương Huyễn thu trường kích lại, hai cánh tay hơi run lên, hắn cười lạnh một tiếng, cái tên Thượng Sư Đồ này rất khôn khéo, không ngờ có thể đoán được mình còn có chiêu bổ ngược về, để y tránh được rồi.

Một kích này của Trương Huyễn là lợi dụng quán tính chạy của ngựa đối phương, khiến cho Thượng Sư Đồ không thể lui về né, cho y một kích sắc bén.

Kích này Trương Huyễn ra tay mãnh liệt sắc bén, trường kích như nước chảy mây trôi, phóng khoáng vô cùng, mà Thượng Sư Đô lại tiến thoái lưỡng nan, chật vật vô cùng, rất nhiều người đều nhìn ra được, trường thương của y suýt chút nữa bị đánh bay, hai người chỉ mới đánh một hiệp, cao thấp đã phân rõ ràng rồi.

Ngay cả Tiêu hoàng hậu cũng nhìn ra võ nghệ của Trương Huyễn cao hơn hẳn đối thủ, nàng cười vỗ tay con gái:

- Đừng lo lắng, Trương tướng quân sẽ không thua đâu!

Dương Cát Nhi từ từ mở mắt ra, hiệp đầu tiên giữa hai người đã kết thúc, trong lòng nàng bỗng hơi hối hận, tại sao mình lại nhắm mắt lại chứ, đã bỏ lỡ cuộc tỉ võ ngoạn mục rồi.

Dương Quảng cười gật đầu:

- Hoàng hậu nói không sai, tên Trương Huyễn này quả thật có chút bản lãnh, võ nghệ cao cường, có thể chiến một trận với Vũ Văn Thành Đô.

Lúc này, những người dân xem chiến ở bốn phía phát ra những tiếng hô khen ngợi như sóng biển dâng trào, chỉ có sắc mặt của Vũ Văn Thuật vô cùng khó coi, lão không dễ gì mới dành được danh ngạch lại sắp lãng phí rồi.

- Đồ vô dụng!

Vũ Văn Thuật thấp giọng mắng một tiếng.

Hai cánh tay của Thượng Sư Đồ cuối cùng đã khôi phục, trong lòng y có chút cảm động, Trương Huyễn hoàn toàn có thể thừa cơ đuổi giết, đánh mình rớt khỏi ngựa, nhưng hắn không làm vậy, lại cho mình có cơ hội hồi phục. Lúc này, Thượng Sư Đồ bỗng phát hiện trên cán thương của mình có một lỗ hổng, chiếm một nữa cán thương, nếu thêm một kích nữa cán thương không nghi ngờ gì sẽ bị gãy.

Thượng Sư Đồ thở dài một tiếng, ôm quyền nói:

- Trương tướng quân thần dũng vô địch, Thượng Sư Đồ cam nguyện nhận thua!

Trong lòng Trương Huyễn hiểu rõ, Thượng Sư Đồ không chịu nổi thêm một kích của mình được nữa, hắn mỉm cười gật đầu:

- Thượng tướng quân có biết là thật ra ngươi bại là bởi ngươi sốt ruột lập công hay không?

Thượng Sư Đồ cười khổ một tiếng:

- Tướng quân nói rất phải!

Bình Luận (0)
Comment