4 người cùng đứng dậy thi lễ:
- Tham kiến đại soái!
Trương Tu Đà gật đầu cười nói:
- Phi Ưng quân lại có đến 4 người tiến vào 20 người đứng đầu, quả thật khiến người khác vui mừng.
- Đại soái, vừa nãy bốc thăm là có sự an bài của người có phải không?
Trương Huyễn hỏi.
- Ngươi rất nhạy bén!
Trương Tu Đà cười nói:
- Bởi vì thánh thượng đã tỏ rõ thái độ rồi, không mong muốn những người mạnh giao thủ với nhau quá sớm, cho nên binh bộ đã điều chỉnh lại kết quả bốc thăm, vốn là đối thủ mà Nguyên Khánh bốc trúng là Lý Huyền Bá, hiện tại đã né được rồi.
Trương Huyễn gật đầu:
- Điều chỉnh như vậy cũng rất hợp lý, nếu không Nguyên Khánh ngay cả 10 người đứng đầu cũng không lọt vào nổi, thì sẽ có chút không hợp lý.
- Có lẽ vậy!
Trương Tu Đà cười, lại nói với Trương Huyễn:
- Nguyên Đỉnh, ta tìm ngươi có chút việc, chúng ta đi đến bên kia nói chuyện đi.
Trương Huyễn theo Trương Tu Đà đến một chỗ yên lặng không có người, gương mặt của Trương Tu Đà trở nên nghiêm túc:
- Vừa nãy ta gặp Thúc Bảo, y nói với ta, hôm qua Tuấn Đạt không từ mà biệt, ta muốn biết là tại vì sao?
- Là Thúc Bảo nói đại soái đến hỏi ta sao?
Trương Huyễn hờ hững hỏi.
Ánh mắt sắc bén của Trương Tu Đà chăm chú nhìn Trương Huyễn, chậm rãi nói:
- Thúc Bảo nói, hôm qua Tuấn Đạt cùng về với ngươi, cuối cùng Tuấn Đạt lại đi rất gấp gáp, Thúc Bảo hỏi y đi đâu? Nhưng Tuấn Đạt không để ý, Nguyên Đỉnh, ngươi nói cho ta biết, có phải là Tuấn Đạt đã xảy ra chuyện gì hay không?
Trương Huyễn thở dài:
- Tuấn Đạt rất khó mà ở chung với Bùi Nhân Cơ, y quyết định rời khỏi Phi Ưng quân, y đến Ngõa Cương rồi.
- Hả!
Trương Tu Đà ngây người, lát sau y vội vàng nói:
- Tại sao ngươi không khuyên bảo y?
Trương Huyễn cười khổ lắc đầu:
- Đại soái, ta là chiều hôm qua mới được biết, vợ con của y đã đi trước một bước đến Ngõa Cương rồi, người muốn ty chức phải làm sao mà khuyên y?
- Sao lại như vậy!
Trương Tu Đà thì thào, ánh mắt của y lộ ra vẻ thống khổ, ngửa mặt lên trời than rằng:
- Đây đều là lỗi của ta, ta không thể thay y giành được quân công mà y đáng có được, đã khiến y buộc phải rời đi!
Trương Huyễn yên lặng nhìn Trương Tu Đà, hắn có thể cảm nhận được sự thống khổ và bất lực trong lòng của Trương Tu Đà, hắn tin rằng trong lòng Trương Tu Đà biết rõ đầu đuôi ngọn ngành trong chuyện này. Nhưng chính vì sự bất lực này, y mới tự trách mình đến mức này.
Trong lòng Trương Huyễn cũng nảy sinh một sự thương cảm không nói lên được, trầm mặc chốc lát, Trương Huyễn thấp giọng nói:
- Ty chức có một câu tâm huyết, mong đại soái hãy nghe một lời khuyên của ty chức.
Trương Tu Đà thở dài:
- Ngươi nói đi!
- Dòng nước trong quan trường quá sâu, tranh đấu khốc liệt, ty chức khẩn xin đại soái có thể giải giáp quy điền, rời xa chốn quan trường. Bình an trải qua buổi loạn thế này.
Trương Tu Đà nhìn Trương Huyễn thật lâu, không nói câu nào. Thật lâu sau, y lắc đầu xoay người rời đi, bước chân trở nên vô cùng nặng nề.
Nếu như ta rời đi. Đại Tùy sẽ thế nào?
Ngoài xa truyền đến một tiếng thở thật dài của Trương Tu Đà.
~~~~
Đối thủ mà Trương Huyễn muốn tiến vào 10 người đứng đầu phải đối đầu là Nguỵ Văn Thông, đây là một danh tướng có có tài có học. Sự tinh diệu trong đao pháp của y có thể sánh ngang với Ngư Câu La khi còn trai tráng, hiện nay Ngư Câu La đã tuổi già sức yếu, cho dù kinh nghiệm vẫn phong phú như xưa. Nhưng sức mạnh và phản ứng đều yếu hơn hẳn Ngụy Văn Thông, trên đao pháp, chỉ có tiểu tướng Tôn Phương Định có thể phân cao thấp với Ngụy Văn Thông
Tuy rằng Nguỵ Văn Thông đã bốc trúng Trương Huyễn, nhưng y không hề sợ hãi, y sẽ dùng tất sức mạnh để đối phó với Trương Huyễn, dùng hết sức để tiến vào trong 10 người đứng đầu.
Trong lều chuẩn bị ra trận ở phía nam, Thượng Sư Đồ đang nói về cảm nhận trong trận buổi sáng với Trương Huyễn cho Nguỵ Văn Thông nghe.
- Người này sức lớn, lại có ưu thế về binh khí, muốn chiến thắng nhất định phải dùng đao pháp, không thể đọ sức mạnh với hắn.
Ngụy Văn Thông yên lặng gật đầu, thật ra y rất rõ về ưu thế của Trương Huyễn, y cũng biết nên làm cách nào để ứng chiến trận này, mấu chốt là không được sợ địch, càng không được khinh địch, y không thể lại phạm phải sai lầm như Thượng Sư Đồ.
Lúc này, Vũ Văn Thuật khoanh tay đi tới, lão nháy mắt ra hiệu cho Thượng Sư Đồ, Thượng Sư Đồ lập tức thức thời mà lui xuống.
Vũ Văn Thuật lại hỏi:
- Chuẩn bị thế nào rồi?
Ngụy Văn Thông vội vàng khom người thi lễ:
- Khởi bẩm chủ công, ty chức đều đã chuẩn bị xong rồi.
- Thế sao?
Vũ Văn Thuật cười lạnh:
- Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi có mấy phần nắm chắc có thể đánh bại Trương Huyễn?
Trầm mặc một lát, Ngụy Văn Thông thấp giọng nói:
- Ty chức sẽ toàn lực ứng phó.
- Ta không muốn nghe 4 chữ này, ta chỉ muốn biết ngươi dùng cách gì để đánh bại hắn?
- Ty chức nhất thời nghĩ không ra, chỉ có thể tùy tình hình mà chiến.
- Xem ra đám Thái Bảo của ta đều là đám hữu dũng vô mưu, việc gì cũng cần ta tự mình xuất mã, các ngươi không thể khiến ta bớt lo lắng được hay sao?
Ngụy Văn Thông vội vàng thi lễ:
- Ty chức không dám!
Vũ Văn Thuật lấy ra một cái hộp, đưa cho Ngụy Văn Thông:
- Đây là một cái nỏ đồng, ngươi buộc ở cổ tay, khi 2 ngựa gặp nhau ngươi bắn ngựa của hắn, chiến mã trúng tiễn sẽ chết ngay lập tức, ngươi chỉ việc động thủ, những việc còn lại ta sẽ thu thập thay ngươi.
Ngụy Văn Thông yên lặng nhận hộp, Vũ Văn Thuật hừ một tiếng, liền xoay người rời khỏi lều chuẩn bị ra trận.
~~~~
Ngay trong tiếng trống trận, Lý Huyền Bá một chùy liền đánh bại danh tướng Chu Thiệu Phạm của Kinh Nam, trận tỉ võ thứ 3 kết thúc, không giống vói những ngày trước, dải phân cách dài trên giáo trường đã dẹp đi, không còn tiến hành đồng thời mấy trận tỉ võ nữa, cả giáo trường chỉ còn lại một sân tỉ võ, 20 danh tướng tranh nhau top 10, tổng cộng tiến hành 10 trận tỉ võ.
Trước đó, Vũ Văn Thành Đô đã đánh bại hãn tướng Hầu Mạc Trần Khánh của Tùy quân, Bùi Hành Nghiễm cũng đã đánh bại Trưởng Tôn Thuận Đức.
Tiếp theo sẽ là trận tỉ võ thứ tư, Thiên Kích Chiến Tướng Trương Huyễn sẽ đối đầu với Hoa Đao Tướng Nguỵ Văn Thông, tiếng trống trận lần nữa vang lên, tiếng hò hét của những người dân Lạc Dương đến xem chiến như tiếng sấm, Trương Huyễn xoay người lên ngựa, cầm kích chạy đến giáo trường.
Mà bên kia, Ngụy Văn Thông cũng cầm Tượng Tỉ Khảm Sơn Đao chạy đến, Tượng Tỉ Đao của Ngụy Văn Thông còn gọi là Phượng Chủy Đao, phía sau mũi đao có một móc câu, cũng chính là loại đại đao mà Tam Quốc lão tướng Vương Trung dùng.
Trong chư lão của Thập Đại Khai Tùy, nổi tiếng nhất là 4 lão tướng dùng đao, một là Kim Bối Hổ Nha Đao của Hàn Cầm Hổ, đã được truyền cho ấu đồ Tô Định Phương,
Một cái nữa là Tượng Tỉ Khảm Sơn Đao của Hạ Nhược Bậc, cũng là sư phụ của Ngụy Văn Thông, còn có Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao của Ngư Câu La, đồ đệ của y là Tống Lão Sinh cũng có biểu hiện vô cùng xuất sắc, còn nữa là Thanh Long Yểm Nguyệt Đao của Vu Trọng Văn, truyền cho con trai Vu Khâm Minh, lần này cũng tiến vào 20 người đứng đầu, sẽ đánh với La Thành.
Tứ Bính Đại Đao này, cộng thêm Hàn Nhạn Linh Đao của Trương Tu Đà, được xưng là ‘Ngũ Hoa Đại Đao’ của Đại Tùy, Vũ Văn Thuật tuy rằng cũng dùng đao, nhưng không có tên trong bảng.
Trên lưng ngựa Ngụy Văn Thông cầm ngang đao, bình tĩnh chăm chú nhìn Trương Huyễn cách khoảng 10 bước, nỏ đồng đã được buộc trên cánh tay y, đây là một loại ám khí tinh xảo, tầm bắn chỉ có mười mấy bước, nhưng bôi lên kịch độc lập tức trở thành vũ khí giết người lợi hai, dùng cán đao đè là liền được bắn ra.
Loại ám khí âm độc này trước giờ đều không đến được nơi thanh nhã, chỉ có thể được âm thầm lưu truyền trong giới du hiệp. Nhưng hôm nay Vũ Văn Thuật lại đem lại nỏ đồng này cho y, điều này quả thật khiến cho Ngụy Văn Thông cảm thấy áp lực to lớn.
Trương Huyễn từ từ nắm chặt cán kích, sức mạnh, thể lực và phản ứng của hắn đều đã được điều chỉnh đến trạng thái lý tưởng nhất, đánh bại Ngụy Văn Thông. Hắn sẽ được tiến vào 10 người đứng đầu.
Trương Huyễn cũng hy vọng giành được danh tiếng và vinh dự, chỉ có danh tiếng mới có thể khiến hắn có thể có sức kêu gọi thiên hạ. Chỉ có danh dự mới có thể chứng minh những nỗ lực của hắn là không có uổng phí.
Trường kích vung lên, trong không trung hiện lên một đạo hàn quang:
- Ngụy tướng quân, mời!
Trương Huyễn lạnh lùng quát.
Ngụy Văn Thông không giống với Thượng Sư Đồ buổi sáng, người và đao hợp nhất. Trương Huyễn không tìm thấy bất cứ sơ hở nào của y.
2 người gần như là đồng thời giục ngựa phát động, chiến mã chạy đến, cuộn lên bụi vàng, đám người xem chiến xung quanh hò hét khàn cả gọng, 2 con ngựa của 2 bên càng lúc càng áp sát nhau, trong tiếng hò hét của mọi người, 2 người kịch chiến với nhau.
Đao pháp của Ngụy Văn Thông cực kỳ linh hoạt và sắc bén, ánh đao sáng như tuyết từ bốn phương tám hướng bổ về phía Trương Huyễn, lúc nặng như thái sơn, lúc nhẹ tựa lông hồng, hư hư thật thật, biến hóa khôn lường.
Nếu so sánh, kích pháp của Trương Huyễn lại đơn giản vô cùng, một phong một quyển liền hóa giải được hàng nghìn hàng vạn biến hóa của trường đao của Ngụy Văn Thông.
Bên giáo trường, ánh mắt sắc bén của Vũ Văn Thành Đô chăm chú nhìn từng chiêu thức của Trương Huyễn, trong lòng y thầm kinh hãi, so với lần tỉ võ trong trận ở Cao Cú Lệ, dường như Trương Huyễn đã trở thành một người hoàn toàn khác, võ nghệ cao cường, vượt khỏi suy đoán của y.
- Thành Đô, Văn Thông có mấy phần thắng?
Vũ Văn Hóa Cập đứng ở một bên thấp giọng hỏi.
Vũ Văn Thành Đô lắc đầu:
- Trong vòng 5 hiệp, Văn Thông tất sẽ bại không nghi ngờ gì.
Vũ Văn Hóa Cập thầm kinh ngạc, y không nhận ra được sự cao thấp về võ nghệ của 2 bên, nhưng dường như là Ngụy Văn Thông cũng không tệ lắm.
- Ta thấy Ngụy Văn Thông phát huy còn tạm được, không hề chiếm hạ phong, sao lại trong vòng 5 hiệp tất sẽ bại chứ?
Vũ Văn Hóa Cập không hiểu hỏi.
Vũ Văn Thành Đô quay đầu nhìn y một cái, lạnh nhạt nói:
- Trưởng công tử, Văn Thông có chiếm hạ phong hay không, chỉ bản thân y rõ.
Trong chớp mắt, hai bên đã kịch chiến 4 hiệp, đao pháp của Ngụy Văn Thông vẫn sắc bén, linh hoạt và hung hãn như cũ, nhưng trong lòng y không ngừng kêu khổ, trường kích của Trương Huyễn dường như có một sức hút rất lớn, mỗi một đao của y bổ xuống, đều giống như chém vào vũng nước, phải phí rất nhiều sức mới có thể thu hồi đao lại được, mà Trương Huyễn căn bản không phản kích, chỉ đơn giản là phòng ngự những chiêu thức tiến công của y.
Trong lòng Ngụy Văn Thông hiểu rõ, chỉ trong 4 hiệp ngắn ngủi, y ít nhất đã bổ ra hơn 50 đao, nhưng Trương Huyễn chỉ dùng mấy chiêu thức cản lại đơn giản, nhưng những chiêu thức cản đơn giản nhất này đã ngăn cản lại những chiêu thức tiến công sắc bén của y.
Nếu như Trương Huyễn tiến công, sẽ là tình hình thế nào, trong lòng Ngụy Văn Thông bỗng trở nên sợ hãi, hai ngựa giao nhau, Ngụy Văn Thông kìm không nổi giơ tay lên nhắm vào chiến mã của Trương Huyễn, chỉ cần cán đao của y đè xuống, một mũi tên sẽ vô thanh vô tức bắn ra, Trương Huyễn có thể sẽ né được mũi tên này, nhưng chiến mã của hắn tuyệt đối sẽ không né được.
Trong khoảnh khắc ý niệm hiện lên, Ngụy Văn Thông thầm thở dài, cuối cùng vẫn là không đè xuống.
Ánh mắt của Trương Huyễn lướt qua một tia dị sắc, ngay khi hai bên một lần nữa đánh tới, Trương Huyễn bỗng hét to một tiếng:
- Nhận một Kích đao của ta!
Song Luân của trường kích của Trương Huyễn còn gọi là Kích đao, hàn quang mãnh liệt lóe lên, Tử Dương Kích của Trương Huyễn bổ ngang tới, chớp mắt bổ ra 9 đao, Ngụy Văn Thông lập tức đoán ra, đao bổ về cổ mình là thực, 8 đao còn lại hẳn là giả, y giơ ngang đao đỡ.
Nhưng chính lúc này, Ngụy Văn Thông bỗng nhiên sợ mất hồn vía, y vừa phát hiện, 2 đao bổ về phần eo và phần ngực của mình cũng là đánh thực, mà không phải là hư chiêu, y che được phần cổ, nhưng không che được 2 đao ở dưới.
Ngụy Văn Thông thét lên thảm thiết:
- Mạng ta xong rồi!
Ngụy Văn Thông đau khổ nhắm mắt lại, chờ đợi eo mình hoặc ngực mình bị chặt đứt, nhưng lúc này, y lại cảm thấy Trương Huyễn không hạ thủ, y từ từ mở mắt ra, chỉ thấy Trương Huyễn đã thu hồi Tử Dương Kích, đang lạnh lùng nhìn y.
Ngụy Văn Thông thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, y ôm quyền nói:
- Đa tạ ân không giết của tướng quân!
- Là ngươi tự cứu mình!
Trương Huyễn cười lạnh, ánh mắt dừng lại ngay trên nỏ trên cánh tay của Ngụy Văn Thông.