Trong tiếng hò hét như sóng biển dâng trào của 100000 người xem chiến, Trương Huyễn thúc ngựa chậm rãi lên đấu trường, thiên kích trong tay hắn lấp lóe ánh sáng dị thường, ánh mắt của y cũng trở nên vô cùng sắc bén, nhìn chằm chằm Lý Huyền Bá đang từ phía bên kia chậm rãi đi tới.
Lý Huyền Bá híp mắt lại, đại chùy trong tay giơ lên cao, chạm mạnh một cái, chỉ nghe một tiếng vang chói tai ‘ĐANG’, bốn phía bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
- Trương tướng quân, ngươi không phải đối thủ của ta!
Âm thanh của Lý Huyền Bá không lớn, nhưng Trương Huyễn đang đứng cách khoảng 10 bước lại nghe thấy rất rõ, Trương Huyễn không làm được như thế, hắn cao giọng hô:
- Vậy thì sao?
- Ngươi có thể nhận thua, lành lặn rời khỏi.
Trương Huyễn ngửa đầu cười ta:
- Dù có lành lặn nhưng lại không còn thể diện, còn không bằng không lành lặn.
Lý Huyền Bá thúc ngựa tiến lên, nhìn chăm chăm Trương Huyễn, âm thanh trở nêng trầm thấp:
- Huynh trưởng ta không muốn ta làm ngươi bị thương, nhưng sư phụ của ta từng nói với ta, đối với kẻ địch nhất định phải kiên quyết giết chết, ngươi muốn ta phải làm sao?
- Ta là kẻ địch của ngươi sao?
- Ta cảm thấy thế!
Lý Huyền Bá giơ song chùy lên:
- Tiến công đi! Ta sẽ cố gắng khống chế bản thân.
Trương Huyễn hét lớn một tiếng, thiên kích trong tay như thiểm điện bổ về phía Lý Huyền Bá, nhất thời xuất hiện mười quầng sáng, bốn phía xôn xao, tiếng hoan hô như núi đổ đất lở, Dương Quảng cũng xiết chặt tay ghế, tập trung nhìn chằm chằm sân tỷ võ.
Sắc mặt của Lý Huyền Bá hơi đổi:
-5 thực 5 hư, không ngờ ngươi đã đột phá Tử Dương Kích Pháp, quả nhiên lợi hại, nhưng đối với ta vô dụng!
Song chùy của Lý Huyền Bá vung lên, chỉ nghe 5 tiếng ‘ĐANG ĐANG ĐANG ĐANG ĐANG’ giòn giã, Lý Huyền Bá ngăn hết những chiêu tuyệt sát của Trương Huyễn, phản lực hùng mạnh gần như khiến trường kích của Trương Huyễn bay khỏi tay.
Trong lòng của Trương Huyễn đã biết không ổn, hắn phản thủ lại là một kích nữa, thiên kích lại phát ra 10 vầng sáng, Lý Huyền Bá lắc đầu:
- Cho dù 10 lần nữa cũng vô dụng thôi!
Y lại vung chùy lên đón đỡ, không ngờ lần này không có tiếng vang giòn giã nào cả, ai dè Trương Huyễn bổ ra 10 hư chiêu, ngay trong tích tắc khi Lý Huyền Bá đón đỡ. Chiến mã của Trương Huyễn đã chạy lướt qua bên cạnh Lý Huyền Bá.
Phản lực quá lớn. Hắn căn bản là chưa hồi phục, hắn cần thời gian để điều tức, liền bổ một hư chiêu để lừa Lý Huyền Bá.
Trương Huyễn nhanh chóng hồi phục cánh tay đau nhức, quay đầu lại cười với Lý Huyền Bá, Lý Huyền Bá lập tức hiểu ra, không khỏi giận tím mặt, y lại bị Trương Huyễn lừa.
Lý Huyền Bá hét lên một tiếng, quay đầu ngựa lại xông về phía Trương Huyễn, đại chùy trong tay như mây đen ngập trời, chính diện đập về phía Trương Huyễn.
Lúc này, sức 2 cánh tay cũng Trương Huyễn đã hồi phục lại. Hắn cũng hét lớn một tiếng, nâng kích lên đón, nhưng ngay trong khoảnh khắc chùy chạm vào kích, chỉ nghe một tiếng ‘PHỐC’ nặng nề, Chùy của Lý Huyền Bá giống như đánh lên da vậy, trường kích của Trương Huyễn cũng theo đó mà đẩy ra, đã hóa giải sức nặng ngàn cân của Lý Huyền Bá.
Cơ thể của Lý Huyền Bá nghiêng qua, y bị sức của đại chùy của mình kéo đi, lập tức mất đi trọng tâm, lung lay dữ dội trên lưng ngựa, bốn phía bỗng nhiên vang lên những tiếng kinh hô, Trương Huyễn nắm bắt thời cơ này, trở tay một kích đánh về lưng sau của Lý Huyền Bá.
Mắt thấy Lý Huyền Bá sắp bị trường kích của Trương Huyễn đánh ngã xuống ngựa, nhưng trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, cơ thể của Lý Huyền Bá đã ổn định lại, lưng sau xoay lại, từ một góc độ không thể ngờ tới giơ chùy trong tay trái lên nhanh chóng che lại lưng sau của mình. Lại là một tiếng vang giòn giã, chùy của Lý Huyền Bá vừa hay đánh vào lưỡi kích của Trương Huyễn.
Thường thì bất kỳ binh khí nào đều không đỡ nỗi sức của một kích này của Trương Huyễn, nhưng đây lại là Lôi Cổ Úng Kim Chùy của Lý Huyền Bá, một chiêu này 2 người ngang tài ngang sức, trường kích của Trương Huyễn bắn ra 3 thước, Lý Huyền Bá thúc ngựa chạy đi, tránh được kích thứ 2 của Trương Huyễn.
Hai người giao chiến 2 hiệp, hiệp thứ nhất Trương Huyễn lừa Lý Huyền Bá, người ngoài nhìn không ra hoàn cảnh xấu của Trương Huyễn, nhưng hiệp thứ 2 Lý Huyền Bá lại suýt nữa té ngựa, chật vật đỡ một kích của Trương Huyễn, tất cả mọi người đều nhìn ra được hoàn cảnh xấu của Lý Huyền Bá.
Đám người bốn phía vang lên những tiếng kinh hô, trong 2 hiệp không ngờ Trương Huyễn lại chiếm thượng phong, lẽ nào bọn họ quá đề cao Lý Huyền Bá, hay là đánh giá quá thấp Trương Huyễn?
La Sĩ Tín kích động vung tay rống:
- Trương đại ca, xử đẹp y đi!
Bùi Hành Nghiễm cũng trăm mối không có giải đáp, sao Trương Huyễn có thể đỡ được kích thứ 2 của Lý Huyền Bá? Y rất rõ sự khủng bố trong một chùy đánh tới của Lý Huyền Bá, lẽ nào là Lý Huyền Bá quá khinh địch? Không toàn lực đánh.
Trong tất cả mọi người e là chỉ có mỗi Sài Thiệu và Uất Trì Cung là rõ, chỉ có họ mới biết Thanh Thạch Kinh mà Trương Huyễn luyện cũng là từ Tử Dương Chân Nhân, sức mạnh của Trương Huyễn và Lý Huyền Bá giống nhau, Trương Huyễn đương nhiên có thể tìm được sơ hở trong lực chùy của Lý Huyền Bá.
Nhưng chỉ cần Lý Huyền Bá hồi thần, thì Trương Huyễn rất khó có cơ hội nữa rồi.
Uất Trì Cung lắc đầu:
- Kế tiếp e là tướng quân phải tốn sức rồi.
Lý Huyền Bá suýt nữa bị té chổng vó, trong lòng y vừa sợ vừa giận, nhưng sợ nhiều hơn giận, y cũng phát hiện lực của Trương Huyễn lại giống mình, Trương Huyễn luyện chính là Tử Dương Kích Pháp không sai, là võ nghệ của sư phụ mình, nhưng sao lực hình như cũng giống với công pháp của sư phụ?
- Ngươi là gì của Trương Trọng Kiên?
Lý Huyền Bá mơ hồ nhận ra Trương Huyễn cũng giống mình luyện Thanh Thạch Kinh, sư phụ chỉ truyền Thanh Thạch Kinh cho mình và đại sư huynh, lẽ nào Trương Huyễn chính là huynh đệ của đại sư huynh mình?
- Ta với Trương Trọng Kim không có mối quan hệ nào cả, chúng ta tiếp tục!
Trương Huyễn thúc ngựa chạy về phía Lý Huyền Bá, trương kích trong tay đâm ngang bụng của Lý Huyền Bá, nhanh không gì sánh nổi, góc độ đâm của hắn rất thấp, khiến cho Lý Huyền Bá không thể dùng lực được, Lý Huyền Bá cũng thẹn quá hóa giận, trong thiên hạ chưa có ai có thể đấu với mình 3 hiệp, chùy trái của y vung lên, đánh văng trường kích, chùy phải ‘Ô’ một tiếng đánh đón đầu Trương Huyễn, thế chùy mãnh liệt vô cùng.
Trương Huyễn sớm đoán ra y sẽ ra chiêu như vậy, 2 chân kẹp chặt ngựa, chiến mã nhảy qua bên cạnh, tránh được chùy này, thuận thế lại vung kích bổ tới bắp đùi của Lý Huyền Bá.
Chiến pháp này là Trương Huyễn và Bùi Hành Nghiễm trong khi luyện chiến lĩnh ngộ được, yếu điểm của đại chùy là chùy ngắn, chỉ cần không để đại chùy của Lý Huyền Bá đánh trúng binh khí của mình, vậy hắn có thể tiếp được mấy chiêu của Lý Huyền Bá, biện pháp chỉ có một, công kích hạ tam lộ của Lý Huyền Bá.
Nhưng Trương Huyễn vẫn là đã xem thường Lý Huyền Bá, Lý Huyền Bá được xưng là thiên hạ đệ nhất, tuyệt đối không phải chỉ là cậy mạnh.
Lý Huyền Bá cười lạnh, thân thể nghiêng về phía sau, trọng tâm chuyển thấp, chùy trái và phải của y cùng đánh, nhanh như sấm chớp, lại vô cùng chuẩn kẹp lấy mũi kích của Trương Huyễn, y dùng sức kéo một cái:
- Buông tay nè!
Hoặc là Trương Huyễn sẽ bị lôi xuống ngựa, hoặc là chỉ có thể buông trường kích, nhưng 2 cánh tay của Trương Huyễn theo lực quán tính, lại có thể trụ được thần lực của Lý Huyền Bá, 2 người giống như kéo co giằng co với nhau, Trương Huyễn càng lúc càng cảm thấy mệt, hắn sắp không trụ nổi rồi, mồ hôi bắt đầu chảy theo trán của hắn.
Lý Huyền Bá kéo 3 đợt mà vẫn chưa đoạt được trường kích của Trương Huyễn, y cũng nổi giận rồi, cuồng nộ hét:
- Ngươi không buông tay, ta sẽ bẻ đôi mũi kích của ngươi!
Cổ tay y xoay lại, vặn lên vặn xuống mũi kích, phát ra những tiếng cạc cạc chói tai, Trương Huyễn cả kinh, trường kích của hắn là dùng Ca Sa Huyền Thiết nung chảy sau đó đúc thành hình, nếu mũi kích bị bẻ đôi, vậy thì không thể dùng tiếp được nữa, mắt thấy mình cũng sắp không duy trì được nữa, hắn chỉ đành thả tay, Song Luân Tử Dương Kích lại bị Lý Huyền Bá đoạt đi.
Bốn phía một lần nữa lại vang lên những tiếng kinh hô, Trương Huyễn mất đi binh khí rồi, cũng có nghĩa là hắn đã bị đánh bại rồi.
Lý Huyền Bá hừ lạnh một tiếng, dù sao thì huynh trưởng mình đã nhiều lần dặn mình, không được làm Trương Huyễn bị thương, nếu không y nhất định sẽ đập tả tơi tên khốn kiếp đã khiến mình chịu lỗ lớn này.
Lý Huyền Bá quăng binh khí của Trương Huyễn xuống đất, thúc ngựa đi xuống sân, bốn phía nổi lên những tiếng nghị luận, trận này đánh không đã tí nào, không hiểu sao Lý Huyền Bá lại thắng rồi.
Đại đa số mọi người đều trông mặt mà bắt hình dong, dáng người Trương Huyễn cao ngất, tuổi trẻ oai hùng, uy phong vô cùng, mà Lý Huyền Bá lại vừa đen vừa gầy, với lại dáng người lại hơi dị dạng, đầu rất nhỏ, vai lại vô cùng rộng, trán dồ, miệng nhọn, giống y lôi công vậy, khác một trời một vực với Trương Huyễn ngọc thụ lâm phong.
Mọi người đương nhiên thiên về Trương Huyễn hơn, bốn phía nhất thời vang lên những tiếng xôn xao, không ít người thậm chí hét to lên:
- Tiểu tử đen kia, Trương tướng quân còn chưa nhận thua, ngươi xuống sân làm gì?
Lý Huyền Bá lờ đi, thúc ngựa lao xuống sân, Trương Huyễn nhảy xuống ngựa nhặt trường kích lên, mới ôm quyền thi lễ với bốn phía, nhất thời dẫn đến những tiếng cổ vũ như sấm, ngay cả Dương Quảng cũng kìm không nổi cười lên, nói với tùy tùng:
- Trẫm cũng không hiểu lắm, rốt cuộc là người nào thắng.
Trương Cẩn vẫn luôn có ấn tượng tốt với Trương Huyễn, y ở bên cạnh cười nói:
- Luận về võ nghệ, là Lý gia tam lang thắng, nhưng luận về hảo cảm của mọi người, dường như Trương tướng quân lại chiếm thượng phong.
Dương Quảng gật đầu:
- Điều này cũng giống như làm việc, có thể giải quyết vấn đề là một chuyện, nhưng có thể làm tốt sự tình hay không lại là một chuyện khác, trẫm hy vọng người nhân tài gặp được, vừa phải giải quyết được vấn đề, đồng thời cũng phải làm tốt được sự tình.
Đám công chúa vương tử ở bên cạnh đều đã hồi cung rồi, chỉ còn Tiêu hoàng hậu ở cùng Dương Quảng, nàng kìm không nổi bật cười nói:
- Bệ hạ, lời này là sao?
- Nói một ví dụ đi! Các vị ái khanh tiêu diệt loạn phỉ ở địa phương, mọi người đều rất tài giỏi, đều tiêu diệt sạch lũ loạn phỉ, nhưng đây chỉ là giải quyết vấn đề, nhưng sau khi tiêu diệt loạn phỉ thì sao? Vẫn phải an trí tốt dân chúng, khiến cho dân chúng không lo lắng về chuyện áo cơm, địa phương ổn định, lòng người hướng về triều đình, như vậy mới gọi là làm tốt sự tình.
- Hình như là bệ hạ đang nói vị Trương tướng quân này?
Tiêu hoàng hậu hơi hiểu được hỏi.
- Quả thật là trẫm đang nói hắn, không chỉ võ nghệ cao cường, có thể chinh chiến mà còn thiện chiến, có công tiêu diệt loạn phỉ, mà còn giỏi trấn an dân gặp nạn, từ quận Cao Mật, quận Đông Lai liền có thể nhìn ra được, diệt nạn trộm cướp, nhân dân an cư lạc nghiệp, đây mới là vị tướng văn võ song toàn mà trẫm cần.