Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 342 - Chương 300: Đại Hội Anh Hùng (16)

Chương 300: Đại hội anh hùng (16)
Chương 300: Đại hội anh hùng (16)

Tuy rằng Trương Huyễn bị đánh bại bởi Lý Huyền Bá, nhưng trên khí thế tuyệt không thua. Trong trận đọ sức giữa Bùi Hành Nghiễm và Vũ Văn Thành Đô kế tiếp, Bùi Hành Nghiễm lại tâm phục khẩu phục.

Song phương chiến đấu kịch liệt mười mấy hiệp, cuối cùng Bùi Hành Nghiễm bị Vũ Văn Thành Đô dùng mũi thang đâm vào ngực, Bùi Hành Nghiễm không thể không vứt bỏ vũ khí nhận thua.

Có điều mười vạn người xem cuộc chiến giữa Bùi Hành Nghiễm và Vũ Văn Thành Đô đã không còn hứng thú, bọn họ chú ý nhất chính là trận tranh anh hùng đệ nhất thiên hạ cuối cùng, Lý Huyền Bá đấu với Vũ Văn Thành Đô.

Trong mấy năm nay Vũ Văn Thành Đô vẫn được quân dân Đại Tùy coi là mãnh tướng đệ nhất thiên hạ tiếp nối Sử Vạn Tuế. Nhưng hôm nay, một kẻ khiêu chiến mạnh mẽ xuất hiện, một đôi đại chùy của Lý Huyền Bá đủ mạnh để làm cho Vũ Văn Thành Đô cảm thấy kém hơn.

Tuy rằng hơn mười vạn người đang xem cuộc chiến cũng không thích Lý Huyền Bá, không thích dáng người quái dị và tướng mạo xấu xí của y, nhưng mọi người vẫn hết sức chờ mong trận long hổ đại chiến này.

'Đông! Đông! Đông!' Tiếng trống nổ vang bên trong giáo trường, từng đại tướng đi ra từ hai bên nội các nam bắc chuẩn bị trận chiến, chính là Lý Huyền Bá và Vũ Văn Thành Đô, mười vạn dân chúng đang xem cuộc chiến lập tức hoan hô.

Ngay cả Dương Quảng cũng nhịn không được nữa, cười nói với Vũ Văn Thuật:

- Đại tướng quân, trẫm hy vọng tướng quân Thành Đô có thể đại phát thần dũng, lấy được thắng lợi trong trận tỷ võ này.

- Bệ hạ, lão thần cũng chờ mong như thế. Tuy nhiên nếu Thành Đô bị thua, mong bệ hạ không nghiêm trách.

Trong lòng Vũ Văn Thuật hiểu rõ, Lý Huyền Bá quá mạnh, khả năng Vũ Văn Thành Đô thủ thắng không lớn. Ông ta sợ hãi Vũ Văn Thành Đô lưu lại ấn tượng xấu cho thiên tử, từ nay về sau sẽ bắt đầu xuống dốc.

Dương Quảng khẽ mỉm cười:

- Trong lòng trẫm hiểu được, thắng bại là chuyện thường của binh gia, trẫm sẽ không trách nặng y.

Tiếng hò hét, tiếng hoan hô vang vọng không trung bốn phía, dưới ánh mắt chăm chú của vạn người, Vũ Văn Thành Đô giơ Phượng Sí Lưu Kim Thang lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lý Huyền Bá.

Lúc này Lý Huyền Bá đánh với Trương Huyễn một trận đã mất hết mặt mũi, lại bị huynh trưởng oán giận, trong lòng y đã sớm nhẫn nhịn một bụng lửa giận, vung đại chùy lên:

- Vũ Văn tiểu tử. Để mạng lại!

Y giục ngựa chạy nhanh về phía Vũ Văn Thành Đô.

Bốn phía một mảnh xôn xao, ai cũng không ngờ rằng Lý Huyền Bá nói đánh là đánh, Vũ Văn Thành Đô thấy thế tới của đối phương hung mãnh, y cũng không dám khinh thị. Hét lớn một tiếng, lưu kim thang vạch một cái, một đạo kim quang bổ ngang về phía bụng Lý Huyền Bá, lực lượng mạnh mẽ có thể chém vàng chặt sắt. Lưu kim thang chưa tới, nhưng kình phong của nó đã làm cho người ta hít thở không thông.

Phương diện Vũ Văn Thành Đô mạnh nhất cũng là lực lượng, lưu kim thang nặng hai trăm cân từng đánh khắp thiên hạ không có đối thủ. Nhưng hôm nay y lại gặp được Lý Huyền Bá có lực lượng càng mạnh hơn, trong lòng Vũ Văn Thành Đô cũng hiểu được, nếu lấy cứng đối cứng, khả năng mình sẽ gặp nhiều thua thiệt.

Vừa rồi y cẩn thận xem trận chiến giữa Trương Huyễn và Lý Huyền Bá, từ đó đã có được gợi ý, tấn công tam lộ (tim, bụng, bộ phận sinh dục) của Lý Huyền Bá, lợi dụng lợi thế binh khí dài sẽ có thể làm cho lợi thế lực lượng của Lý Huyền Bá khó có thể phát huy.

Nhưng một người vĩnh viễn không có khả năng tắm trong cùng một dòng sông, Vũ Văn Thành Đô phạm vào sai lầm mò trăng đáy nước. Trong trận đánh với Trương Huyễn, Lý Huyền Bá cũng đã có được bài học, làm sao y có thể để Vũ Văn Thành Đô thực hiện được ý đồ.

Lý Huyền Bá hét lớn một tiếng, vung chùy ném tới Phượng Sí Lưu Kim Thang, y không cần đón đỡ hoặc là chạy đến đánh, chỉ cần giống như rèn sắt, hung hăng đánh trúng lưu kim thang, Vũ Văn Thành Đô cũng đã khó có thể chịu được.

Chỉ nghe 'Đ...A...N...G...G!' một tiếng vang thật lớn, một búa của Lý Huyền Bá hung hăng nện lên mặt thang, chấn động thật lớn khiến cho hai cánh tay của Vũ Văn Thành Đô mất đi tri giác, tay trái bị đánh văng ra, Phượng Sí Lưu Kim Thang đập xuống đất thật mạnh. Nhưng Lý Huyền Bá không để cho Vũ Văn Thành Đô có bất cứ cơ hội điều tức khôi phục nào, hai chân đạp mạnh, một búa phản thủ của Lý Huyền Bá lại hung hăng đánh về sau vai Vũ Văn Thành Đô.

Một búa này không chỉ có lực lượng mạnh mẽ, hơn nữa còn nắm thời cơ vô cùng xảo diệu, thân thể của Vũ Văn Thành Đô vừa lúc ngửa về phía sau, ý đồ triệt tiêu quán tính ép xuống, y đã không thể hạ thấp người tránh thoát một chùy này. Nếu như một chùy này đánh trúng, vai phải của Vũ Văn Thành Đô chắc chắn tan xương nát thịt.

Bốn phía vang lên một mảnh kinh hô, La Sĩ Tín bị dọa đến trắng mặt:

- Trời ạ! May mắn ta không có gặp y, nếu không ta đã là một đống thịt nát rồi.

Ánh mắt Trương Huyễn sáng ngời chăm chú xem trận chiến. Từ lúc mới bắt đầu hắn đã biết Vũ Văn Thành Đô lần này lành ít dữ nhiều, Lý Huyền Bá vốn là hơi kiêu ngạo khinh địch, lại bị mình đánh một trận làm tỉnh. Chỉ cần Lý Huyền Bá không khinh địch, không hề thủ hạ lưu tình, bất cứ kẻ nào cũng sẽ không có cơ hội.

Lúc Vũ Văn Thành Đô vung thang quét ngang bụng Lý Huyền Bá, Trương Huyễn đã biết Vũ Văn Thành Đô thất sách. Lý Huyền Bá không có khả năng lại lặp lại sai lầm lần thứ hai.

Tim mọi người đều nhảy đến cổ họng, tình thế trên luận võ trường vạn phần nguy cấp, mắt thấy Vũ Văn Thành Đô đã ngã dưới chùy của Lý Huyền Bá, ngay tại lúc chỉ mành treo chuông, Vũ Văn Thành Đô làm ra một động tác gần như không thể làm được, y đưa lưu kim thang về phía sau lưng.

'Đ...A...N...G...G!' lại một tiếng nổ vang chói tai, đại chùy của Lý Huyền Bá nện lên cán thang, Vũ Văn Thành Đô quát to một tiếng, phun một ngụm máu tươi ra, lưu kim thang cũng rời tay bay đi, chiến mã kêu lớn một tiếng, chạy lùi vài bước, chỉ thấy Vũ Văn Thành Đô lập tức ngã xuống, người đã hôn mê.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, ngay cả quan viên bình phán chủ trì trận đấu này cũng sợ ngây người. Lúc này, Trương Huyễn phóng ngựa chạy đi, chạy về phía luận võ trường. Hắn xoay người xuống ngựa, cẩn thận đỡ Vũ Văn Thành Đô dậy. Chỉ thấy hơi thở y mỏng manh, cánh tay mềm oặt đặt ở một bên.

Lý Huyền Bá hừ lạnh một tiếng, quay đầu ngựa chạy xuống luận võ trường. Lúc này, quan viên bình phán rốt cuộc phản ứng, y vội vàng chạy lên trước thấp giọng hỏi:

- Vũ Văn tướng quân như thế nào rồi?

- Cánh tay đã gãy, khả năng gân mạch cũng bị chấn động tổn thương, mau tìm cáng đến!

Trương Huyễn đặt cánh tay của Vũ Văn Thành Đô xuống. Lúc này, Vũ Văn Thành Đô chậm rãi thức tỉnh, y khẽ gật đầu với Trương Huyễn một cái, tỏ vẻ cảm tạ.

- Thành Đô huynh cảm thấy thế nào?

Vũ Văn Thành Đô thở dài một tiếng:

- Y quá mạnh.

Nói xong, y nhắm hai mắt lại. Lát sau, hơn mười binh lính cầm theo một bộ cáng chạy như điên đến. Trương Huyễn cẩn thận ẵm Vũ Văn Thành Đô lên cáng, mấy tên lính nhặt binh khí của y lên, dắt ngựa của y đi. Trương Huyễn cũng trở mình lên ngựa, đi theo cáng thối lui xuống dưới luận võ trường.

Lúc này, bốn phía luận võ trường mới truyền đến một mảnh bàn luận xôn xao. Cho dù trận quyết chiến cuối cùng đã kết thúc, nhưng ai cũng không nghĩ được kết cục này, hai chùy của Lý Huyền Bá liền đánh bại Vũ Văn Thành Đô hùng mạnh, còn đánh Vũ Văn Thành Đô thành trọng thương.

Bởi vì dựa theo quy tắc tứ thập cường quyết chiến, không cho phép đả thương người, nếu không sẽ trục xuất khỏi tràng, như vậy Lý Huyền Bá đánh Vũ Văn Thành Đô trọng thương có phải đã trái quy tắc hay không?

Trong lều chuẩn bị, Lý Thế Dân thấp giọng trách cứ huynh đệ lỗ mãng:

- Ta đã nói đi nói lại với đệ, không được đả thương người, sao đệ lại không nghe?

Lý Huyền Bá không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ phụ thân Lý Uyên và Nhị ca Lý Thế Dân, y cúi đầu nói lầm bầm:

- Vậy đệ phải làm sao bây giờ, tùy tiện đánh một chùy là đã chết người, vậy còn tham gia luận võ cái gì?

- Đệ...

Lý Thế Dân càng thêm tức giận, trách cứ:

- Đệ có đầu óc hay không, một chùy kia đệ đánh ngựa của y không được hay sao? Đâu cần đánh người chứ, hiện tại đệ đánh y thành trọng thương, phải làm gì bây giờ?

Lý Huyền Bá cúi đầu không nói. Đúng lúc này, một gã hoạn quan chạy vội tới, cười nói với Lý Huyền Bá và Lý Thế Dân:

- Chúc mừng, Thánh Thượng muốn gặp Lý thiếu lang!

Việc này cũng ngoài dự liệu của Lý Thế Dân, y sợ đệ đệ vô lễ trước mặt thiên tử, làm thiên tử tức giận, liền nói với y:

- Trở về sẽ tính sổ với đệ sau, cùng ta đi gặp thiên tử trước đã!

Lý Huyền Bá không muốn đi, nhưng cũng không thể tránh được, chỉ đành ỉu xìu đi theo huynh trưởng đến khán đài phía đông.

Trên khán đài phía đông, Vũ Văn Thuật đang tràn ngập xúc động phẫn nộ lên án Lý Huyền Bá vi phạm quy định với thiên tử Dương Quảng.

- Bệ hạ, rõ ràng quy tắc đã nói rất rõ, không được đả thương người. Nhưng Lý Huyền Bá biết rõ còn cố phạm phải, xuống tay độc ác, đánh tướng quân Thành Đô bị trọng thương, khẩn cầu bệ hạ chủ trì công đạo!

Tuy rằng xương cốt Vũ Văn Thành Đô không vỡ, nhưng nội thương nghiêm trọng, ít nhất trong nửa năm không thể rời khỏi giường, cũng không biết có thể khôi phục hay không. Trong lòng Vũ Văn Thuật cực kỳ phẫn hận.

Dương Quảng lại cười mà không nói, không biết ông ta đang suy nghĩ gì, lúc này, ông ta hỏi:

- Lý Huyền Bá đã tới chưa?

- Hồi bẩm bệ hạ, đã tới, đang chờ ở dưới. Huynh trưởng của y đi cùng, nói sợ huynh đệ không hiểu lễ nghi.

- Để cho bọn họ lên đi.

Lát sau, thị vệ dẫn huynh đệ Lý thị đi lên, Lý Thế Dân kéo huynh đệ một phen, hai người cùng nhau quỳ xuống:

- Lý Thế Dân, Lý Huyền Bá tham kiến bệ hạ!

- Bình thân!

- Tạ ơn bệ hạ!

Dương Quảng đánh giá bọn họ một chút cười nói:

- Lại nói chúng ta còn là thân thích, không thể tưởng được biểu huynh bình thường xoàng xĩnh của ta lại có đứa con võ nghệ siêu quần như vậy. Có thể đạt được vị trí đầu bảng thiên hạ Anh Hùng Hội lần này, rất tốt, trẫm cảm thấy rất vui mừng. Tam Lang, ngươi muốn trẫm phong ngươi chức quan gì?

Lý Huyền Bá ồm ồm nói lầm bầm:

- Không phải nói người đoạt được quán quân đầu bảng được phong làm Đại tướng quân sao?

Lý Thế Dân hoảng sợ, vội vàng thay huynh đệ che dấu nói:

- Huynh đệ của thần chỉ đến để đền đáp bệ hạ, không để ý đến chức quan!

Dương Quảng đã nghe được lời Lý Huyền Bá nói, ông ta không kìm nổi cười. Tiểu tử ngốc này có chút thú vị. Dương Quảng và Lý Uyên là biểu huynh đệ, đương nhiên biết tình huống nhà Lý Uyên. Sinh ra năm người con trai, trong đó lão Tam Lý Huyền Bá từ nhỏ đã ngốc nghếch ngu đần, do bệnh từ khi mang thai, mấy năm trước được đưa lên Chung Nam Sơn học nghệ, không ngờ lại luyện thành mãnh tướng đệ nhất thiên hạ.

Nhưng Lý nhị lang này lại rất biết ăn nói, khôn khéo hơn người. Mặc dù khi tổ chức Anh Hùng Hội Dương Quảng đã từng đáp ứng người đứng nhất sẽ được phong làm Quán quân đại tướng quân, ngoài ra năm người đứng đầu sẽ được phong làm Vân Huy tướng quân.

Nhưng đó chỉ là vì chiêu an đầu mục loạn phỉ với suy tính nhượng bộ. Hiện tại chiêu an đã không thực tế nữa, Dương Quảng cũng không muốn xuất ra chức quan hậu đãi như vậy, cho dù chỉ là tán quan, Dương Quảng cũng không muốn xuất ra.

Dương Quảng cười cười nói:

- Muốn làm Đại tướng quân cũng rất có chí khí, nhưng cần phải lập nhiều công lớn vì nước mới được. Như vậy đi! Trẫm ngự tứ ngươi làm Thiên hạ đệ nhất mãnh tướng, gia huân Vệ lang tướng, đảm nhiệm Thiên Ngưu Bị Thân, đồng thời thưởng năm trăm lượng hoàng kim, ngươi cảm thấy thế nào?

Lý Thế Dân ngầm thở dài, đều nói Hoàng đế phong quan nhỏ, hiện tại xem ra quả nhiên là như vậy. Thiên hạ đệ nhất mãnh tướng chỉ là danh hiệu không có lợi ích thực tế mà thôi, mấu chốt là gia huân Vệ lang tướng, đảm nhiệm Thiên Ngưu Bị Thân. Việc này đồng nghĩa với việc huynh đệ y làm thị vệ ngũ phẩm rồi, thánh thượng phong quan sao lại tệ bạc như vậy?

Lý Thế Dân vội vàng nháy mắt với đệ đệ, bảo y dập đầu tạ ơn. Lý Huyền Bá không hiểu chức quan, nghe nói phong hắn làm Thiên hạ đệ nhất mãnh tướng, cũng rất vui mừng, quỳ xuống dập đầu hai cái, lại hỏi:

- Cái gì gọi là Thiên Ngưu Bị Thân?

- Chính là đi theo trẫm, bảo hộ an toàn cho trẫm!

Dương Quảng cười tủm tỉm nói.

Lý Huyền Bá ngây ngốc một chút, mặc kệ huynh trưởng nháy mắt với y, nói lầm bầm:

- Nhưng ta không thích tiến cung!

- Ha hả! Không cần ngươi tiến cung, chỉ cần khi trẫm đi tuần, ngươi đi theo xa giá của trẫm là được. Đó là việc rất thanh nhàn, phụ thân ngươi nhất định sẽ cao hứng thay ngươi.

- Vậy được rồi! Vậy thiên hạ đệ nhất mãnh tướng có thể cho ta tấm thẻ bài gì hay không?

Dương Quảng cười to:

- Trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi một tấm kim bài!

Bình Luận (0)
Comment