Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 343 - Chương 301: Đều Có Tính Toán

Chương 301: Đều có tính toán
Chương 301: Đều có tính toán

Anh hùng hội náo nhiệt phấn khích cuối cùng kết thúc, nhưng hưng phấn của người ở Lạc Dương cũng không có lập tức biến mất theo Đại hội Anh hùng kết thúc. Ngược lại, các loại xếp hạng, các loại chi tiết đàm luận vẫn là chủ đề trên bàn rượu như cũ, mọi người có chủ đề hay tán gẫu, trò chuyện vui vẻ với người khác.

Trong đó, chi tiết được thảo luận nhiều nhất là mãnh tướng đệ nhị rốt cuộc là Vũ Văn Thành Đô hay là Trương Huyễn. Dù sao trong mắt tất cả mọi người, Trương Huyễn và Lý Huyền Bá đánh năm hiệp, còn suýt nữa đánh Lý Huyền Bá ngã ngựa, đánh cho Lý Huyền Bá cực kỳ chật vật.

Mà hai chùy của Lý Huyền Bá đã đánh bại Vũ Văn Thành Đô, điều này chẳng phải đã chứng minh Trương Huyễn mạnh hơn Vũ Văn Thành Đô sao?

Nhưng nghi vấn này cũng không ảnh hưởng đến xếp hạng cuối cùng, Vũ Văn Thành Đô vẫn xếp hạng trên Trương Huyễn. Có hai lý do, một là Phượng Sí Lưu Kim Thang của Vũ Văn Thành Đô nặng hơn Thiên Kích của Trương Huyễn năm mươi cân, lý do kia lại càng thuyết phục hơn, Vũ Văn Thành Đô từng chiến thắng Trương Huyễn lúc ở Cao Câu Ly.

Tuy nhiên, đối với Trương Huyễn, xếp hạng thứ hai hay xếp hạng thứ ba cũng không trọng yếu, quan trọng là... hắn đã đạt được mục đích của mình. Thông qua việc tham gia Anh Hùng Hội đạt được thanh danh thật lớn. Từ ảnh hưởng của Anh Hùng Hội khuếch tán đến các nơi, làm hắn dương danh thiên hạ.

Trong viện tử, La Sĩ Tín vẻ mặt không vui, không để ý đến sự ngăn cản của Tần Quỳnh, lớn tiếng nói:

- Ta nhất định phải nói, y có phải hoàng đế không? Miệng vàng lời ngọc của hoàng đế đâu? Lời của mình đã nói ra mà không giữ lời, về sau ai còn tin tưởng y nữa?

La Sĩ Tín bất mãn bởi vì thiên tử Dương Quảng lật lọng. Trong bố cáo Anh Hùng Hội đã viết rất rõ ràng, 100 người đứng đầu sẽ được phong làm Giáo Úy, 20 người xếp hạng đầu sẽ được phong làm Võ Dũng Lang Tướng, người trong 10 người đứng đầu sẽ được phong làm Hùng Võ Lang Tướng, 5 người đứng đầu sẽ được phong làm Vân Huy Tướng Quân, cuối cùng người đoạt giải quán quân sẽ được phong là Quán Quân Đại Tướng Quân.

Nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho tất cả những người dự thi thất vọng, không có Quán Quân Đại Tướng Quân, cũng không có Vân Huy Tướng Quân, đồng dạng cũng không có Hùng Võ Lang Tướng và Võ Dũng Lang Tướng. Thậm chí, ngay cả Giáo Úy cũng không có. Mười người đứng đầu chỉ được thưởng trăm lượng vàng, người trước hạng hai mươi được phát một tấm ngân bài, mặt trên có khắc bốn chữ “Đại Tùy Mãnh Tướng”, còn lại chẳng có gì nữa.

Tần Quỳnh nghe La Sĩ Tín nói ngày càng quá phận, không khỏi trầm mặt trách cứ:

- Bản thân ngươi chính là Võ Dũng Lang Tướng rồi, phong hay không phong có sao đâu. Đừng nói hươu nói vượn nữa, mau câm miệng đi!

La Sĩ Tín hừ mạnh một tiếng, nghiêng đầu đi. Lúc này, Tần Dụng thấp giọng hỏi:

- La đại ca, nhị thúc ta khi nào thì trở về?

La Sĩ Tín mất hứng nói:

- Ai biết hắn đi đâu tìm thợ rèn? Cũng không nói một tiếng.

Đúng lúc này, Trương Huyễn và Uất Trì Cung bước nhanh đến, đi sau còn có một ông lão, dáng người gầy nhỏ, tóc hoa râm, nhưng tinh thần lại rất quắc thước. Sau ông ta còn có một tráng hán trung niên, gánh một bộ công cụ rèn, gương mặt có vài phần tương tự với ông lão kia, có thể nhìn ra được quan hệ cha con của bọn họ.

Mọi người vội vàng nghênh đón, Tần Quỳnh cười hỏi:

- Nguyên Đỉnh, vị này chính là thợ rèn ngươi muốn tìm sao?

Sở dĩ Trương Huyễn phải tìm một thợ rèn là bởi vì Tử Dương Song Luân Kích của hắn trong lúc luận võ với Lý Huyền Bá, mũi kích đã bị bẻ cong. Hắn rất lo lắng sẽ ảnh hưởng đến trường kích mà mình yêu thích, liền muốn tìm một lão thợ rèn có kinh nghiệm nhìn xem một chút. Đúng lúc Uất Trì Cung biết được một thợ rèn nổi danh ở kinh thành, liền giới thiệu cho Trương Huyễn.

Trương Huyễn gật gật đầu cười nói:

- Vị này là Nghiêm lão trượng, nguyên là thủ tịch thợ rèn đao của Quân Khí Giám, phía sau là con ông ấy, cũng là thợ rèn có danh tiếng.

Mọi người nghe nói ông lão có dung mạo không bắt mắt này không ngờ lại là thủ tịch thợ rèn đao của Quân Khí Giám, cũng không khỏi kính nể. Phải biết rằng có thể được làm chức vị bậc thầy này, đều là thợ rèn nổi tiếng số một số hai trong thiên hạ.

Nghiêm lão này tên là Nghiêm Phương, người quận Mã Ấp, rất quen thuộc với sư phụ của Uất Trì Cung. Ba năm trước ông ta cáo lão hồi hương rời khỏi Quân Khí Giám, bởi vì con trai ông ta mở lò rèn ở kinh thành, ông ta lại trở lại kinh thành giúp con trai.

Bởi vì nguyên nhân Nghiêm Phương từng làm việc ở Quân Khí Giám, ông ta sợ xảy ra những phiền toái không cần thiết, cho nên chưa bao giờ lộ diện ra ngoài. Lần này ông ta chủ động đi theo Trương Huyễn đến đây, là bởi vì binh khí của Trương Huyễn rất hấp dẫn ông ta. Ca sa huyền thiết, đó là thánh vật mà không thợ rèn nào không sùng bái.

- Ha hả! Binh khí của Trương tướng quân ở nơi nào?

- Ở trong này!

Uất Trì Cung đã đem trường kích của Trương Huyễn từ trong phòng ra. Ánh mắt Nghiêm Phương lập tức sáng lên, kiến thức ông ta rộng rãi, liếc mắt đã nhận ra bản nguyên của binh khí này, đúng là Ca sa huyền thiết.

Uất Trì Cung cẩn thận đặt trường kích lên mặt đá. Nghiêm Phương ngồi chồm hỗm trước mặt nó, nhẹ nhàng vuốt đầu kích, thở dài một tiếng nói:

- Ta vốn tưởng rằng Ca sa kiếm của thánh thượng đã là khối Ca sa huyền thiết lớn nhất rồi, lại không nghĩ rằng rõ ràng còn có thể thấy một khối lớn hơn nữa.

- Lão trượng đã từng nhìn thấy Ca sa kiếm?

Nghiêm Phương gật gật đầu:

- Thánh thượng không thích kiểu dáng của thanh kiếm kia, đưa tới Quân Khí Giám ra lệnh cho chúng ta làm lại lần nữa. Sau đó ta mới biết được, hóa ra nó chính là Ca sa huyền thiết.

- Dùng Ca sa huyền thiết rèn ra binh khí hẳn là rất khó!

La Sĩ Tín đứng bên cạnh nói.

- Cũng không phải là khó, chỉ cần khống chế hỏa hậu tốt một chút là được. Mấu chốt là Ca sa huyền thiết rất hiếm thấy, chỉ có ở Bắc Cực, thêm một khối nhỏ như hạt đậu có thể tạo ra lưỡi đao sắc bén. Người Đột Quyết được xưng là rèn nô sớm nhất cũng là vì duyên cớ này, Trương tướng quân chắc cũng là lấy được ở bên Côn Kiên!

- Ta là ngẫu nhiên phát hiện được ở Bắc Hải.

Lúc này, trong đầu Trương Huyễn bỗng sinh ra một ý niệm, nếu mình có thể tìm được một khối Ca sa huyền thiết, như vậy bên Bắc Hải hẳn là phải có nhiều mới đúng, mình có nên phái người đi tìm một chút hay không?

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi, Trương Huyễn lại hỏi:

- Xin hỏi lão trượng, đầu kích của ta tổn thương có nghiêm trọng lắm không?

Nghiêm Phương vươn tay, con ông ta lập tức đưa cho ông ta một cái búa sắt nhỏ nhất. Ông ta nhẹ nhàng gõ lên chỗ gấp khúc trên mũi kích, nghiêng tai ghé sát mũi kích lắng nghe. Tất cả mọi người như ngừng thở, Trương Huyễn khoát tay, tất cả mọi người chậm rãi lui xuống, sợ quấy rầy ông lão kiểm tra.

Nghiêm Phương gõ lên từng tấc của đầu kích, nghe cực kỳ cẩn thận, cuối cùng ông ta cười nói:

- Kết cấu rất chặt chẽ, không có bất kỳ dấu hiệu đứt gãy nào, hẳn là không có chuyện gì. Ta có thể sửa giúp tướng quân.

Trương Huyễn mừng rỡ, liền vội vàng khom người thi lễ:

- Vậy làm phiền Nghiêm lão trượng rồi, Trương Huyễn vô cùng cảm kích!

- Không cần khách khí, tướng quân chuẩn bị cho ta một gian tĩnh thất, một ngày là sửa xong.

Uất Trì Cung vội vàng nói:

- Phòng đã chuẩn bị tốt, mời a bá đi theo con!

Uất Trì Cung dẫn cha con hai người đến trắc viện, Trương Huyễn đang muốn đi theo. Lúc này, người gác cổng cầm theo một tấm bái thiếp chạy nhanh tới:

- Trương tướng quân, ngoài cửa có khách nhân tìm, đây là bái thiếp.

Trương Huyễn tiếp nhận bái thiếp, chỉ thấy trên đó viết “Kinh Châu Tiêu Tiển”.

Trương Huyễn ngẩn ra, hắn biết Tiêu Tiển cũng là một trong những kiêu hùng thời Tùy Mạt, nhưng sao y lại tìm đến mình? Trương Huyễn mang theo hồ nghi đi ra cửa lớn. Chỉ thấy trước cửa có bốn năm đại hán đang đứng, trong đó có một gã ăn mặc kiểu văn sĩ, chính là Bắc Kính tiên sinh.

Trương Huyễn bỗng nhiên tỉnh ngộ, hoá ra Bắc Kính tiên sinh chính là Tiêu Tiển, khó trách y tự nói mình họ Tiêu. Trương Huyễn đương nhiên không thể giải thích được vì sao Tiêu Tiển từng xưng bá Kinh Châu trong lịch sử lại chạy đến Mạc Bắc, trở thành đương gia của Kim Sơn Cung.

- Chúc mừng Trương tướng quân quang vinh lấy được hạng ba Anh Hùng Hội.

Tiêu Tiển cười híp mắt thi lễ nói.

- Đa tạ, Tiêu tiên sinh mời vào nhà.

Tiêu Tiển nhìn thoáng qua đám người Tần Quỳnh, La Sĩ Tín bên trong phủ, lắc đầu cười nói:

- Ta sẽ không đi vào, nếu tướng quân có thời gian, chúng ta đến tửu quán đối diện ngồi một chút.

Trước đó không lâu, một tửu quán được mở đối diện với phủ đệ của Trương Tu Đà, rượu và thức ăn không tệ. Bọn Trương Huyễn là khách quen của tửu quán. Trương Huyễn cùng Tiêu Tiển đi vào trong một gian phòng ngồi xuống, vài tên thủ hạ của Tiêu Tiển đứng ngoài cửa. Một lát sau, tửu bảo đưa rượu và thức ăn tới, Trương Huyễn rót cho Tiêu Tiển một chén rượu cười hỏi:

- Lương Sư Đô đâu? Lần trước cũng không nhìn thấy y.

- Y có việc quay về Tái Bắc rồi.

Tiêu Tiển cười cười:

- Lần này y thi rớt, có phẩn bị đả kích. Ta thấy tâm tình y không tốt, vừa lúc bên Tái Bắc còn có chút việc cần xử lý còn lưu lại, ta liền phái y trở về.

- Tiên sinh nói việc còn lưu lại, phải chăng tiên sinh đã không có ý định trở về nữa?

Trương Huyễn lại tiếp tục hỏi.

Tiêu Tiển lắc đầu:

- Thực không dám giấu diếm, ta vốn là hậu duệ Tiêu Lương, bởi vì một lòng phục quốc mới chạy đến Tái Ngoại. Hiện tại lòng phục quốc đã nhạt, hơn nữa quan hệ với Đột Quyết không tốt, cho nên liền không có ý định trở về.

Trương Huyễn biết Tiêu Tiển nghĩ một đằng nói một nẻo. Bởi vì chuyện ba mươi vạn kiện vũ khí kia mà quan hệ với Đột Quyết trở nên không tốt có lẽ đúng, nhưng lòng phục quốc đã nhạt tuyệt đối là không thể. Y nhìn thấy Trung Nguyên đã loạn, cho nên lại bí mật quay về Trung Nguyên tìm kiếm cơ hội phục quốc.

Về phần Lương Sư Đô trở về Tái Bắc, Trương Huyễn cũng đoán được một phần. Nhất định là Tiêu Tiển phái Lương Sư Đô trở về đem tài nguyên của Kim Sơn Cung đến.

Nhưng Lương Sư Đô cũng là một kẻ dã tâm bừng bừng, Tiêu Tiển phái y trở về, chỉ sợ là bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về rồi.

Trương Huyễn cũng không nói toạc, lại cười hỏi:

- Không biết về sau tiên sinh có tính toán gì không?

Tiêu Tiển thản nhiên cười nói:

- Kỳ thật ta đến chào từ biệt tướng quân. Hai ngày trước ta gặp được cô mẫu Tiêu hoàng hậu, mơ hồ được ân điển của nàng. Thánh thượng đã chấp nhận cho ta trở về cố thổ, phong ta làm Huyện lệnh. Từ nay về sau ta có thể trông coi phần mộ của cha mẹ, đời này sống không uổng!

Lịch sử hoàn toàn đi theo quỹ tích vốn có, Tiêu Tiển đến huyện La. Hai năm sau chính là khởi binh ở nơi này, cuối cùng trở thành kiêu hùng lớn nhất phía nam thời Tùy Mạt.

Trương Huyễn cũng không định thay đổi quỹ tích lịch sử, hắn gật gật đầu:

- Vậy ta chúc Tiêu tiên sinh thuận buồm xuôi gió, sớm ngày đạt được tâm nguyện của mình.

Nhưng Tiêu Tiển không đơn giản chỉ muốn từ biệt Trương Huyễn như vậy, y trầm ngâm một chút, nhìn chăm chú vào Trương Huyễn chậm rãi nói:

- Nếu có một ngày Trương tướng quân không có chỗ để đi, có thể tới huyện La tìm ta, ta nhất định sẽ coi Trương tướng quân là thượng khách.

Trương Huyễn hiểu được ý tứ của y, cười nói:

- Tâm ý của tiên sinh, Trương Huyễn xin nhận.

Bình Luận (0)
Comment