Cái chết của Nguyên Mân lại đem tới cho quý tộc Quan Lũng một sự đả kích lớn. Các gia tộc tại Quan Lũng như gia tộc Độc Cô, gia tộc Đậu thị, gia tộc Nguyên thị, Vu thị, Lý thị, Trưởng Tôn thị dường như thấy Dương Quảng giơ đao lên với quý tộc Quan Lũng, để bảo tồn thực lực, các đại gia tộc này nhất trí tạm thời giản tán Vũ Xuyên Phủ, co rút thế lực lại. Quý tộc Quan Lũng đã đi vào thời kỳ ngủ đông.
Sự co rút của quý tộc Quan Lũng cũng có ảnh hưởng tới thái độ của quân Ngõa Cương. Địch Nhượng không hề che giấu mà đã công khai hướng về phía Bội Hải Hội. Bội Hải Hội phái Hộc Tư Niên làm đại biểu, tiến vào chiếm giữ quân Ngõa Cương.
Nhưng Địch Nhượng theo Bội Hải Hội cũng dẫn tới sự bất mãn và phản đối mãnh liệt của một nhóm người trong Ngõa Cương, bao gồm Từ Thế Tích, Ngụy Trưng, Vương Quân Khả, Vương Bá Đương, Trình Giảo Kim. Để ổn định lòng quân, Địch Nhượng cũng không khu trừ đại biểu của Vũ Xuyên Phủ là Lý Mật mà giữ y ở trong sơn trại.
Lý Mật đương nhiên chính là Lý Kiến Thành. Sau khi nhậm chức hai năm trong quân Ngõa Cương, Lý Kiến Thành cũng đã dần dần có thế lực của mình. Quân Ngõa Cương thi hành bộ khúc chế, mỗi đại tướng đều có quân đội của mình. Lý Kiến Thành và Vương Bá Đương có năm nghìn quân ngoài ra còn có quân đội của Từ Thế Tích, Vương Quân Khả. Thế lực của Lý Kiến Thành đã đạt được hơn hai vạn quân, được gọi là Tây trại. Còn Địch Hoằng, thế lực của Hách Hiếu Đức thì được gọi là Đông trại. Hai thế lực lớn ngang nhau. Địch Nhượng chính là thế lực lớn cân bằng hai bên.
Sáng sớm, Lý Kiến Thành đang luyện kiếm ở trong sân. Hai năm tôi luyện trong quân Ngõa Cương khiến cho Lý Kiến Thành càng trở nên thuần thục. Tính cách y dần trở nên thâm trầm, không nói nhiều nhưng mỗi câu nói đều được suy nghĩ cặn kẽ. Ngoại hình y cũng đã thay đổi rất nhiều, ngoại trừ cha mẹ, huynh đệ và thê tử, những người khác đều đã không thể nhận ra.
Lý Kiến Thành không chỉ có làn da ngăm đen, khuôn mặt trở nên gầy xương mà lông mày cũng rậm hơn, râu dài năm tấc. Cơ thể cũng từ một người gầy yếu trở nên vô cùng cường tráng. Mùa xuân năm nay, Lý Kiến Thành trở lại kinh thành, tôi tớ đều không nhận ra đại công tử nữa.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó nghe thấy giọng nói của Ngụy Trưng:
- Ta có chuyện quan trọng cầu kiến trưởng công tử!
Lý Kiến Thành vừa thu lại trường kiếm vào trong vỏ, Ngụy Trưng đã đi đến cửa. Lý Kiến Thành quay đầu lại nhìn ông ta:
- Có chuyện gì mà tiên sinh hoảng hốt như thế?
- Công tử, đại tướng quân đã quyết định đông chinh rồi.
Lý Kiến Thành thản nhiên cười. Địch Nhượng quyết định đông chinh y cũng không cảm thấy kỳ quái. Năm ngoái, quân Ngõa Cương đông chinh thất bại, Địch Nhượng luôn cảm thấy không cam lòng, lại còn Bội Hải Hội ở bên cạnh khuyến khích, Địch Nhượng quyết định đông chinh cũng là hợp tình hợp lý.
- Công tử, nếu đại tướng quân quyết định đông chinh thì kế hoạch bắc chinh của chúng ra sẽ gặp trở ngại.
- Vấn đề này ta đã suy xét tới. Ta cảm thấy sự tình không bi quan như vậy.
Ngụy Trưng còn muốn hỏi nữa, Lý Kiến Thành lại xoay người đi vào trong thư phòng:
- Tiên sinh, mời vào phòng nói chuyện!
Ngụy Trưng đi theo Lý Kiến Thành vào trong phòng.
- Mời tiên sinh ngồi!
Lý Kiến Thành mời Ngụy Trưng ngồi xuống, sai người dâng trà. Ngụy Trưng không có tâm tư uống trà, lo lắng nói:
- Năm nay, Trung Nguyên vẫn chưa có mưa. Quận Đông Bình, Đông quận, Lương quận, quận Huỳnh Dương và những nơi khác đều lâm vào tình trạng hạn hán nghiêm trọng. Lúc này chính là thời kỳ giáp hạt, nạn đói khiến cho hơn mười vạn nông dân đã ly tán khắp nơi. Mà lương thực còn lại của quân Ngõa Cương cũng không nhiều lắm, nếu tùy tiện đông chinh, cần phải đối mặt với số lượng dân đói lớn. Lương thực của chúng ta căn bản không đủ xuất ra, đến lúc đó sẽ lâm vào hoàn cảnh hết lương thực. Nếu như cuối cùng không thể rút quân thì đông chinh sẽ thất bại một lần nữa, thanh danh của quân Ngõa Cương sẽ mất hết.
- Những lời này tiên sinh đã nói với đại tướng quân chưa?
- Đương nhiên là đã nói, nhưng đại tướng quân chỉ nói là ngài ấy phải suy nghĩ đã chứ không trực tiếp trả lời tôi. Tôi cảm thấy ngài ấy sẽ tìm tới công tử.
Lý Kiến Thành trầm tư một lát rồi cười nói:
- Ta cảm thấy quân Ngõa Cương đông chinh cũng không mâu thuẫn với bắc phạt, vì sao lại không thể cùng lúc tiến hành chứ?
- Chỉ sợ đại tướng quân không đồng ý.
Đúng lúc này, bên ngoài có người bẩm báo:
- Công tử, đại tướng quân tới.
Ngụy Trưng không ngờ vừa nói tới Địch Nhượng đã đến, vội đứng lên cáo từ:
- Công tử, tôi cáo từ trước!
Lý Kiến Thành kéo ông ta lại:
- Tiên sinh không cần tránh, chúng ta cùng nói chuyện với đại tướng quân.
***
Định Nhượng bước nhanh vào trong viện tử của Lý Kiến Thành, phía sau không có ai đi cùng, sang sảng cười nói:
- Phong cảnh đẹp! Hiền đệ thật là có nhàn tình nhã ý!
Lý Kiến Thành cười cười đi ra sân:
- Chỉ là chút hoa cỏ thôi, đã lâu không gặp huynh trưởng rồi.
- Gần đây mọi chuyện lộn xộn quá.
Địch Nhượng liếc mắt nhìn Ngụy Trưng ở phía sau Lý Kiến Thành, không khỏi ngẩn người rồi lập tức mỉm cười:
- Hóa ra Ngụy tham quân đã ở đây. Ta cũng đang muốn cho người đi tìm Ngụy tham quân, vậy tốt quá rồi.
Hai người vừa cười nói vừa đi vào trong phòng khách ngồi xuống. Ngụy Trưng cũng ngồi ở một bên. Địch Nhượng là người tính tình nóng vội, không nói gì thêm mà đi thẳng vào vấn đề:
- Nếu Ngụy tham quân cũng đã ở đây thì hẳn hiền đệ đã biết tin quân Ngõa Cương chuẩn bị đông chinh rồi chứ?
- Có nghe nói nhưng không rõ chi tiết lắm.
Cái gọi là chi tiết chính là xuất bao nhiêu quân? Phương hướng như thế nào? Mục tiêu quan trọng nhất là gì?
Địch Nhượng cũng không muốn nói nhiều, đành ậm ờ:
- Lần này đông chinh sẽ không chỉ đánh tiếp quận Tế Âm mà chủ yếu tấn công quận Đông Bình, quận Tế Âm và Lương quận. Ba quận này binh lực không nhiều lắm, chúng ta có thể giành được.
Lý Kiến Thành trầm ngâm một chút rồi nói:
- Huynh trưởng cảm thấy đông chinh thời cơ chín muồi chưa?
- Phải nói thời điểm này chính là một cơ hội. Hoàng đế Đại Tùy vừa mới đi Giang Đô, một vạn quân cũng đi theo xuống phía nam. Binh lực của Lạc Dương chỉ có thể tự bảo vệ mình, không thể tới trợ giúp được. Mặt khác, Phi Ưng quân cũng đang chuẩn bị tấn công tiếp quận Lang Gia. Chúng ta có thể xuất binh thông suốt!
- Đúng là một cơ hội. Nếu như huynh trưởng đã quyết định xuất binh thì đệ không phản đối.
- Nhưng cũng có một vấn đề!
Địch Nhượng nhìn Ngụy Trưng một cái rồi nói tiếp:
- Đúng như lời của Ngụy tham quân, năm nay Trung Nguyên gặp hạn lớn, chúng ta nhất định phải có đủ lương thực để tới cứu tế cho nạn dân, cho nên ta vẫn đang cân nhắc. Hiền đệ có thể xuất quân tấn công kho Lê Dương không? Đây cũng là ý đồ bắc phạt của hiền đệ. Có đầy đủ lương thực rồi, quân Ngõa Cương chúng ta có thể quét sạch Trung Nguyên. Hiền đệ cảm thấy thế nào?
Lý Kiến Thành đã sớm không còn là kẻ ngốc nghếch, kém cỏi. Y lập tức hiểu ý trong lời nói của Địch Nhượng. Nếu quân chủ lực muốn đông chinh, vậy thì y cũng nhất định phải rời khỏi Ngõa Cương để tránh khi Ngõa Cương đang thành không mà phát động binh biến. Cái gọi là tấn công nhà kho Lê Dương chỉ là lấy cớ mà thôi.
Mặc dù như vậy nhưng đề nghị của Địch Nhượng cũng chính là tâm ý của Lý Kiến Thành. Phụ thân không chỉ một lần đề xuất với y hãy mau chóng thành lập cơ sở ở Hà Nội. Y đã kéo dài hơn một năm, không thể tiếp tục được nữa.
Nghĩ vậy, Lý Kiến Thành vui vẻ nói:
- Nếu huynh trưởng đã có lệnh, đệ sao có thể không theo. Tiểu đệ nguyện chia sẻ gian nan với huynh.
- Tốt! Đây mới là huynh đệ tốt của ta!
Địch Nhượng không ngờ Lý Kiến Thành lại đồng ý sảng khoái như vậy, vui mừng vỗ vai Lý Kiến Thành, nói:
- Ta cho hiền đệ thời gian năm ngày chuẩn bị. Sau năm ngày, hiền đệ có thể xuất quân lên phía bắc. Chúc hiền đệ mã đáo thành công!
Địch Nhượng cáo từ rời đi. Ngụy Trưng vẫn im lặng không nói gì lúc này mới lên tiếng nói với Lý Kiến Thành:
- Chuyện này chắc hẳn là Địch Hoằng giật dây.
- Tại sao lại nói như vậy?
- Địch Hoằng muốn mượn đao giết người, lợi dụng quân Tùy của kho Lê Dương để khiến chúng ta bị thương nặng, làm suy yếu lực lượng của chúng ta. Công tử, kho Lê Dương có một ngàn quân, không dễ đánh đâu!
Lý Kiến Thành im lặng một chút rồi nói:
- Bất kể là Địch Hoằng mượn đao giết người hay là Địch Nhượng lo lắng chúng ta ở lại Ngõa Cương thì nói tóm lại ta vẫn phải đối mặt. Nếu như có thể đánh được kho Lê Dương thì đương nhiên là tốt nhất. Nếu không tấn công được thì chúng ta chuẩn bị vòng tới quận Hà Nội, tránh quân Tùy quét sạch quân Ngõa Cương.
Ngụy Trưng khó hiểu hỏi:
- Tại sao công tử lại nói triều đình quét sạch chúng ta?
Lý Kiến Thành cười lạnh một tiếng nói:
- Ngõa Cương mở rộng về phía đông, trực tiếp cắt đứt đường hồi kinh của thiên tử, thiên tử sẽ bỏ qua cho quân Ngõa Cương sao? Ta vẫn luôn đề nghị quân Ngõa Cương giấu tài, khiêm tốn một chút nhưng Địch Nhượng lại không vượt qua được sự cổ vũ của Bội Hải Hội. Đã làm chim đầu đàn thì làm sao triều đình có thể bỏ qua cho quân Ngõa Cương?
Ngụy Trưng nghe Lý Kiến Thành nói rất có lý, không khỏi có chút suy nghĩ.
***
Địch Nhượng về tới Trung Nghĩa phủ của mình. Vừa đi vào sân, Địch Hoằng liền ra chào đón, không nhịn được lên tiếng hỏi:
- Thế nào, đã đồng ý chưa?
- Y đồng ý rất thoải mái, năm ngày sau xuất binh!
Địch Hoằng cũng không nghĩ vị Lý nhị tướng quân đó sẽ đồng ý dễ dàng như vậy, trong lòng có chút nghi ngờ.
- Lão nhị, có thể nào y vốn không muốn đánh vào kho Lê Dương mà kéo quân đi thẳng?
- Không đâu!
Địch Nhượng lắc đầu:
- Lý công tử không phải là người như vậy. Nếu y nói sẽ đánh kho Lê Dương thì nhất định sẽ giữ chữ tín. Hơn nữa, cho dù y cho ý định gì thì đám người Từ Thế Tích chưa chắc sẽ đáp ứng, cho nên ta cũng không lo lắng.
- Nhưng nếu như y thật sự hạ được kho Lê Dương thì làm sao?
Địch Nhượng hung hăng trừng mắt nhìn y, rất không vui nói:
- Lý công tử hạ được kho Lê Dương là đại hỷ sự, chúng ta sẽ không phải lo lắng về lương thực nữa, quân đội cũng sẽ nhanh chóng gia tăng, ngươi còn sợ y phá được kho Lê Dương? Rốt cuộc là người nghĩ như thế nào?
- Ta chỉ sợ y cậy công mà ngang ngược kiêu ngạo, không có ý gì khác!
Địch Hoằng vội giải thích.
- Tâm tư của ngươi ta còn không biết sao?
Địch Nhượng hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Địch Hoằng thầm mắng một câu rồi cũng vội vàng đi về phía đông trại của mình. Gã cũng phải chuẩn bị để tiến hành xuất binh.