Cho dù bóng ma chiến tranh đã bao phủ trên cả vùng đất Tề quận, nhưng trong huyện Lịch Thành vẫn rất bình yên. Mỗi ngày, trên đường vẫn đông như dệt cửi, buôn bán tấp nập, không thấy có chút không khí chiến tranh nào.
Đương nhiên là quân Tùy xuất binh xuôi nam, huyện Lịch Thành cũng không gặp phải chiến tranh, cuộc sống của người dân sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Ở phía thành bắc của huyện Lịch Thành có một tửu quán rộng chừng năm mẫu, tên là Tế Nam tửu quán. Đặt tên như vậy vì huyện Lịch Thành thuộc phía nam của Tế Thủy. Đây cũng là tửu quán lớn nhất của huyện Lịch Thành. Ngoài quán rượu ba tầng ở bên ngoài, phía sau còn có mấy tòa nhà. Ngày nào khách cũng tới tấp nập, kinh doanh vô cùng thịnh vượng.
Trưa nay, Phí Thanh Nô cũng giống như thường ngày, một mình tới quán uống rượu. Phí Thanh Nô chừng hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, khuôn mặt gầy, da trắng bệch không có chút màu sắc.
Phí Thanh Nô là người quận Tế Bắc, mười tám tuổi nhập ngũ, đi lên từng bước một, cao nhất là từng được làm lang tướng phủ Ưng Dương, Tề quận, là chủ soái Tề quận trước Trương Tu Đà. Nhưng bởi vì Vương Bạc tạo phản ở Tề quận nên ông ta bị triều đình truy trách, bị giáng xuống làm Giáo Úy. Khi Trương Tu Đà trở thành thông thủ Tề quận, Phí Thanh Nô cuối cùng trở thành thuộc cấp của Trương Tu Đà.
Phí Thanh Nô cũng không oán giận Trương Tu Đà mà ngược lại, Trương Tu Đà là người khoan dung hòa nhã khiến cho ông ta tâm phục khẩu phục, cam tâm tình nguyện trở thành thuộc cấp của Trương Tu Đà, nhưng từ sau khi Bùi Nhân Cơ thay thế Trương Tu Đà, Phí Thanh Nô cũng liền thay đổi.
Ông ta vốn dĩ chỉ huy đóng quân tại quận Tế Bắc nhưng hiện giờ quận Tế Bắc đã do tướng lĩnh tâm phúc của Bùi Nhân Cơ là Mã Khánh Đông chỉ huy. Chỉ huy ở Lỗ quận cũng đổi thành tâm phúc của Bùi Nhân Cơ. Phí Thanh Nô hoàn toàn bị tước quân quyền, phụ trách huấn luyện tân binh. Hơn nữa, Tần Quỳnh đã được thăng là Hùng Võ lang tướng. Giả Vụ Bản và La Sĩ Tín cũng được thăng làm Võ Dũng lang tướng, chỉ còn một mình Phí Thanh Nô là Giáo Úy.
Phí Thanh Nô rất hiểu, đây cũng không phải trách nhiệm của Trương Tu Đà mà là Bùi Nhân Cơ chèn ép mình. Mấy tháng qua, Phí Thanh Nô luôn buồn bực không thôi. Hơn nữa, sau khi Vưu Tuấn Đạt tới nhờ cậy Ngõa Cương, Phí Thanh Nô càng thêm cảm giác mất mát.
- Tướng quân tới rồi!
Tiểu nhị đón chào, cười nói:
- Tướng quân vẫn ngồi chỗ cũ chứ?
Phí Thanh Nô gật đầu, tiểu nhị lập tức hô lớn:
- Khách quen, chỗ ngồi gần cửa sổ lầu hai!
Hàng ngày, buổi trưa Phí Thanh Nô đều tới quán uống một chén. Ban đầu là để giải sầu, sau đó dần dần trở thành thói quen.
Nhưng khi Phí Thanh Nô lên lầu hai, chợt phát hiện ra chỗ ngồi của mình đã có một người trẻ tuổi đang ngồi. Đó là chỗ được giữ riêng cho ông ta. Nhưng trên bàn cũng không có rượu và thức ăn, người này có vẻ như không phải là đến uống rượu. Phí Thanh Nô do dự một chút rồi chậm rãi đi tới.
Người trẻ tuổi đứng dậy thi lễ:
- Tham kiến Phí tướng quân!
- Ngươi biết ta?
- Đương nhiên là tôi biết tướng quân. Nhưng hôm nay tôi chỉ tới để đưa thư.
Người trẻ tuổi đặt lên trên bàn một bức thư đã được gập lại rồi lùi xuống một bước, đứng sang một bên.
Phí Thanh Nô ngồi xuống, mở bức thư, sắc mặt thoáng đổi, ánh mắt vẻ khiếp sợ. Rất lâu sau, Phí Thanh Nô mới lên tiếng hỏi:
- Khi nào?
Người trẻ tuổi cúi người nói:
- Nếu tướng quân tiện thì có thể ngay bây giờ!
Phí Thanh Nô trầm tư một lát rồi gật đầu:
- Dẫn đường đi!
***
Phí Thanh Nô cũng không ra khỏi tửu quán mà đi tới hậu viện của tửu quán. Trong một gian biệt viện, bốn người đàn ông cường tráng vạm vỡ đứng trong viện, một người tiến đến thi lễ:
- Mời tướng quân bỏ kiếm xuống để đi vào!
Phí Thanh Nô nhìn người này một cái rồi bỏ thanh kiếm ra, đồng thời cũng rút con dao găm trong giày giao cho người đàn ông, thẳng người đi vào trong phòng.
Trong phòng bố trí rất xa hoa nhưng không giống một quán rượu. Trên bàn không có đồ ăn, rượu hay gì cả. Bên cạnh bàn có một bức bình phong, sau bức bình phong là một người đang ngồi, nhìn dáng người có thể đoán ra đó là một người phụ nữ.
- Phí tướng quân, mời ngồi!
- Vâng, Cao phu nhân!
Phí Thanh Nô nhận ra giọng nói của cô ta.
- Chính là ta. Nhiều năm rồi mà Phí tướng quân còn có thể nhận ra giọng nói của ta, thật khiến ta vui mừng sâu sắc.
Người ngồi sau bức bình phong chính là Cao Tuệ. Mấy năm trước, khi Vương Bạc còn chưa làm phản ở Tề quận, Cao Tuệ đã tới tìm Phí Thanh Nô lúc đó vẫn còn đang làm lang tướng Ưng Dương. Nhưng khi đó, Phí Thanh Nô tự mãn, rất trung thành và tận tâm với triều đình, một mực cự tuyệt sự lôi kéo của Cao Tuệ.
Hiện giờ, khi mọi sự đã thay đổi, suy nghĩ của Phí Thanh Nô đã rất khác.
Cao Tuệ quan sát lời nói và sắc mặt, nhận ra trong lời nói của Phí Thanh Nô có chút khiêm tốn. Niềm tin trong lòng Cao Tuệ liền tăng lên, lập tức khoát tay, hai gã thị vệ tiến đến chuyển bức bình phong đi để cô và Phí Thanh Nô có thể mặt đối mặt nói chuyện với nhau. Đây là một hành động biểu hiện thành ý.
Cao Tuệ vẫn đội nón, chỉ có điều tấm lụa mỏng phía trước đã được vén lên để lộ ra khuôn mặt tiều tụy của Cao Tuệ. Hơn hai tháng nay, cô bị thương nặng ở kinh thành. Kinh thành Bột Hải Hội bị hủy diệt hoàn toàn, rất nhiều người bị bắt, trong đó có nhiều người là những người đã được đào tạo nhiều năm khiến Bột Hải chịu đả kích nặng nề.
Cao Tuệ cũng tự mình đóng cửa suy nghĩ về lỗi lầm hai tháng nay. Lần này nhậm chức lần nữa, Cao Tuệ đã giảm bớt phạm vi mục tiêu của mình, chỉ nhắm vào Thanh Châu và khu vực Trung Nguyên. Khu vực Hà Bắc thì do huynh trưởng của cô phụ trách.
- Phí tướng quân, mấy năm nay tốt chứ?
Giọng nói Cao Tuệ nhẹ nhàng, tràn đầy tình cảm lo lắng khiến Phí Thanh Nô vô cùng cảm động, thở dài:
- Tình cảnh của ta, tin rằng phu nhân hẳn là biết rõ.
- Tôi hiểu sơ qua. Đây là quan trường, trước giờ không phải cứ có tài mới được trọng dụng mà phải xem quan hệ. Như Phí tướng quân tài năng lại không được trọng dụng, chỉ có thể làm một Giáo úy nho nhỏ, thật khiến cho lòng người lạnh ngắt.
Phí Thanh Nô im lặng không nói gì. Cao Tuệ cũng không nói gì nữa, không khí trong phòng trở nên im ắng.
Một hồi lâu sau Cao Tuệ lại dịu dàng nói:
- Lời tôi nói với tướng quân mấy năm trước đây, bây giờ tướng quân còn cân nhắc không?
Phí Thanh Nô lắc đầu:
- Thời gian đã lâu, ta quên rồi.
- Là thế này, chúng tôi sẽ lấy lại quận Tế Bắc hoặc là quận Đông Bình, do Phí tướng quân làm chủ tướng.
- Chờ một chút!
Phí Thanh Nô ngắt lời Cao Tuệ, vội nói:
- Ta không hiểu ý của phu nhân lắm, là ai lấy lại quận Đông Bình? Ta là chủ tướng của ai?
Cao Tuệ cười cười, nói tiếp:
- Là quân Ngõa Cương thu phục quận Tế Bắc hoặc Đông Bình.
- Phu nhân bảo ta đầu hàng Ngõa Cương?
Sắc mặt Phí Thanh Nô lập tức trầm xuống.
- Không phải đầu hàng Ngõa Cương mà là đầu quân cho Bột Hải Hội chúng tôi. Đương nhiên, chúng tôi không bắt tướng quân lập tức rời Thanh Châu, chỉ là chúng ta sẽ tiến hành một vụ hợp tác lâu dài. Tướng quân tiếp tục ở lại Thanh Châu, mỗi năm chúng tôi cấp cho tướng quân một ngàn lượng hoàng kim, hy vọng tướng quân có thể giúp cài cắm người của chúng tôi vào Phi Ưng quân. Đợi đến khi thiên hạ đại loạn, lúc đó tướng quân sẽ đưa ra lựa chọn.
Phí Thanh Nô hiểu dụng ý của Cao Tuệ. Chỉ cần cầm vàng của Bột Hải Hội thì đừng nghĩ tới chuyện thoát được. Nhưng ông ta đối với Bùi Nhân Cơ đầy oán hận lại tuyệt vọng với triều đình nên không cần biết Cao Tuệ đưa ra điều kiện gì ông ta cũng có thể đồng ý. Nhưng bây giờ nếu như Cao Tuệ đang thương lượng thì có phải Phí Thanh Nô cũng có thể đề xuất một chút yêu cầu của mình?
- Ta nhớ năm đó phu nhân từng nói với ta, chỉ cần đầu quân cho Bột Hải Hội thì Bột Hải Hội sẽ phong ta là quận vương của Tế Bắc, bây giờ còn giữ lời không?
Cao Tuệ bình thản cười lạnh một tiếng. Năm đó là vì Phí Thanh Nô là chủ tướng của Tề quận nên mới cho ông ta hứa hẹn cao như vậy. Hiện giờ, ông ta chỉ là một Giáo Úy nhỏ bé mà còn muốn là quận vương Tế Bắc, đúng là nằm mơ.
Tuy nhiên, chuyện như thế này cũng không thể thẳng thừng từ chối, nhất định phải từng bước một, bây giờ cứ đồng ý thì đâu có sao? Nếu Phí Thanh Nô có thể có cống hiến to lớn với sự nghiệp phục quốc thì phong ông ta làm quận vương cũng phải lẽ.
Cao Tuệ ra vẻ trầm tư một lát rồi cười nói:
- Tôi rất có thành ý đến tìm tướng quân, đương nhiên tôi có thể đồng ý. Lời hứa trước đây của tôi vẫn như cũ, chỉ cần Phí tướng quân thành tâm quy hàng Bột Hải Hội thì Bột Hải Hội sẽ thành tâm đáp lại.
Phí Thanh Nô gật đầu:
- Nếu nói đến thành ý thì mỗi năm một ngàn lượng vàng đó không cần nữa. Các người muốn xếp người vào Phi Ưng quân, ta sẽ tận lực. Ngoài ra, ta có thể để con trai trưởng của ta đi Nghiệp quận học hỏi, thế nào?
Cao Tuệ vui mừng khôn xiết. Phí Thanh Nô đã có thành ý như vậy thì còn sợ không lấy được bảy quận Sơn Đông sao?
Cao Tuệ liền nói:
- Đa tạ Phí tướng quân đã tín nhiệm. Tôi sẽ trở về nói với huynh trưởng. Chúng tôi sẽ nhanh chóng gửi thư cam kết cho tướng quân. Mặt khác, tôi sẽ cấp cho tướng quân một ngàn khoảnh đất, vị trí ở đâu tùy tướng quân chọn.
- Đa tạ!
Phí Thanh Nô trầm tư một lát rồi hỏi:
- Vừa rồi phu nhân nói sắp tiến công quận Đông Bình và Tế Bắc là ý nói khi nào?
- Tề quận không phải phát động chiến tranh nhằm vào quận Lang Gia sao? Tôi cảm thấy đây là một cơ hội. Tướng quân thấy sao?
- Đây đúng là một cơ hội. Nhưng ta phải nhắc nhở phu nhân. Nam chinh lần này là Trương Huyễn làm chủ tướng, Bùi Nhân Cơ có thể sẽ tiếp tục trấn thủ Tề quận. Nếu tiến công quận Tế Bắc tất nhiên sẽ khiến cho Phi Ưng quân, thậm chí là quân triều đình phản đạn mạnh mẽ.
- Đa tạ tướng quân nhắc nhở. Thật ra không nhất định phải tiến công quận Tế Bắc, quận Đông Bình hay quận Tế Âm cũng đều được. Đây là để mở rộng quân Ngõa Cương về phía đông, đã rơi vào thế bắt buộc.