Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 381 - Chương 339: Điều Kiện Xuất Binh

Chương 339: Điều kiện xuất binh
Chương 339: Điều kiện xuất binh

Đây là điểm mà Trương Huyễn không mấy hài lòng với Bùi Nhân Cơ, hắn biết Bùi Nhân Cơ muốn cầu cạnh hắn, nếu không sẽ không cho hắn nhiều lương thực như vậy.

Nhưng Bùi Nhân Cơ lại còn cố ý nhắc tới chuyện hắn tự ý xuất binh, chỉ ra chỗ sai phạm của hắn trước, rồi mới nói tới chuyện Lang Gia quận, rõ ràng là dùng nhược điểm để ép hắn đồng ý.

So với sự thẳng thắn thành khẩn của Trương Tu Đà, lòng dạ hẹp hòi của Bùi Nhân Cơ thật sự khiến người ta phản cảm.

Tuy trong lòng hết sức không hài lòng, nhưng Trương Huyễn vẫn khom người cười nói:

- Ty chức xin kính cẩn lắng nghe!

Bùi Nhân Cơ không ý thức được Trương Huyễn có phản đối với gã, gã tiếp tục dương dương đắc ý nói:

- Lần này ta đem phần lớn lương thực đều cho Trương tướng quân, chính là hy vọng Trương tướng quân có thể đảm nhiệm chủ lực tấn công Lang Gia quận.

- Ty chức đương nhiên tình nguyện giải tỏa nổi lo âu vì đại soái, có điều binh lực của ty chức quá ít, chỉ có một vạn quân đội, ty chức ít nhất còn phải để ba ngàn người đóng giữ Bắc Hải quận, chỉ dựa vào bảy ngàn quân e rằng khó mà tiêu diệt được mười vạn phỉ binh, hơn nữa ty chức vẫn rất lo lắng không biết Vương Thế Sung có thừa dịp lực lượng suy yếu tấn công không?

- Không cần lo tên Vương Thế Sung, gã sắp đi Giang Đô báo cáo tình hình, tin xác thực, ít nhất trong vòng một tháng không phải lo lắng vấn đề Vương Thế Sung, về phần binh lực của Trương tướng quân quá ít cái này ta cũng biết rõ, ta cũng sẽ xuất cho một vạn binh, ta sẽ đem đội quân giao cho Trương tướng quân thống lĩnh, Trương tướng quân thật ra là suất một vạn bảy ngàn quân đội xuôi nam, mặt khác ta sẽ phát động ba vạn dân phu phụ trách vận chuyển lương thảo, như vậy, Trương tướng quân nhất định sẽ không làm ta thất vọng.

Ngữ khí của Bùi Nhân Cơ bắt đầu có chút cứng rắn lên, trong tay gã có tấu chương Binh bộ, nếu Trương Huyễn vẫn tiếp tục ra sức khước từ, không chịu đồng ý, thì gã sẽ trực tiếp đưa tấu chương Binh bộ ra mệnh lệnh cho hắn xuất binh.

Trương Huyễn đương nhiên biết Bùi Nhân Cơ đang tính toán có lợi cho mình, để hắn suất binh xuất chinh, nếu thành công, công lao thuộc về chủ soái, cũng chính là thuộc về Bùi Nhân Cơ, nếu thất bại, như vậy thì Bùi Nhân Cơ sẽ đổ trách nhiệm lên đầu hắn, bất kể là thua hay thắng Bùi Nhân Cơ đều không bị thiệt.

Muốn Trương Huyễn hắn lĩnh quân xuất chinh không phải là không được. Nhưng hắn có điều kiện. Không phải chỉ một chút lương thực đơn giản như vậy.

Trương Huyễn trầm ngâm một hồi nói:

- Nếu ty chức lĩnh quân xuất chinh Lang Gia quận, ty chức cần đội trọng giáp binh bộ bảo vệ Chư Thành Cao Mật quận, phòng ngự quân địch đột phá từ Cao Mật quận, hy vọng đại soái có thể đem năm trăm đội trọng giáp binh bộ cho ty chức.

Năm trăm trọng giáp binh bộ là của đội quân tinh nhuệ trong quân Phi Ưng, là do Bùi Nhân Cơ trực tiếp chỉ huy, không phải vạn bất đắc dĩ Bùi Nhân Cơ sẽ không động đến. Giả tỷ như lần tấn công Lang Gia quận lần trước, đội trọng giáp binh bộ cũng không có đi cùng xuất chinh, mà trấn thủ ở huyện Lịch Thành.

Bùi Nhân Cơ đương nhiên là hiểu ý của Trương Huyễn. Trương Huyễn chính là muốn chiếm dụng chi bộ binh trọng giáp này làm điều kiện để hắn lĩnh quân xuất chinh Lang Gia quận. Nhưng Bùi Nhân Cơ làm sao có thể đáp ứng điều kiện này của hắn?

Bùi Nhân Cơ cười ha ha.

- Tướng quân không cần lo lắng, có ta áp trận ở phía sau. Quân phản loạn tuyệt đối sẽ không tấn công Cao Mật quận, ta cũng sẽ tuyệt đối không để bọn chúng tập kích lén ở sau lưng.

Trong lòng Trương Huyễn thầm mắng một tiếng, đành gật đầu nói:

- Nếu đã như vậy ta yên tâm rồi, ty chức cáo lui trước để chuẩn bị chiến tranh, khi đã chuẩn bị xong ta sẽ lập tức thông tri tới đại soái!

- Trương tướng quân cần bao nhiêu thời gian để chuẩn bị chiến tranh?

- Chuyện này hơi khó nói, nhưng ty chức sẽ cố gắng nhanh, sẽ không để đại soái đợi lâu.

Trương Huyễn nhìn Bùi Nhân Cơ với một ánh mắt chứa đầy ý nghĩa sâu xa.

***

Thoáng một cái thời gian đã trôi qua mười ngày, mặc dù Bùi Nhân Cơ liên tục thúc giục Trương Huyễn xuất binh, nhưng Trương Huyễn lại lấy đủ các lý do chuẩn bị chiến tranh lấy cớ kéo dài thời gian, trì trệ không chịu xuất binh, điều này đã khiến Bùi Nhân Cơ rất căm tức, lại không làm gì được.

Gã không có một chút biện pháp nào, Trương Huyễn không phải gã bổ nhiệm, cũng sẽ không nghe sự chỉ huy của gã, gã cũng không thể đi cáo hắn với Thánh Thượng là hắn kháng chỉ, nếu gã dám làm như vậy, cho dù Trương Huyễn bị bắt ép xuất binh, nhất định sẽ làm cho gã thất bại thảm hại lần nữa, gút mắc của lợi ích bên trong này trong lòng gã là người hiểu rõ hơn ai hết.

Bùi Nhân Cơ đương nhiên biết nguyên nhân thật sự Trương Huyễn trì trệ không chịu xuất binh, chính là vì gã không đáp ứng đem năm trăm trọng giáp binh bộ cho hắn, thì hắn bắt đầu kì kèo gã.

Bùi Nhân Cơ hận tới chỉ biết nghiến răng, lại không có cách nào khác, bất kể như nào, thì gã không thể đem bộ binh trọng giáp cấp cho Trương Huyễn, đó là một trong những của cải quan trọng nhất của gã.

Buổi trưa hôm nay, Bùi Nhân Cơ đang suy nghĩ xem dùng cách gì để bức Trương Huyễn xuất binh, có thân binh ngoài cửa tới bẩm báo:

- Khổi bẩm đại soái, Tiêu Giám quân muốn gặp đại soái!

Bùi Nhân Cơ liền nghiêm lại, đã rất lâu gã hầu như không để ý tới sự tồn tại của tên giám quân này, nhưng mỗi lần gã ý thức được sự tồn tại của Tiêu Hoài Tĩnh này luôn là lúc xảy ra chuyện bất lợi tới cho gã, chẳng lẽ hôm nay Tiêu Giám quân sẽ mang đến điều gì xấu cho gã?

Trầm lặng một hồi, Bùi Nhân Cơ lạnh lùng nói:

- Mời y vào đây!

Không bao lâu, Tiêu Hoài Tĩnh người mặc áo dài trắng đeo đai ngọc bước nhanh vào quan phòng, gã không phải là thuộc hạ của Bùi Nhân Cơ, mà là giám quân Dương Quảng thiên tử phái tới sát Phi Ưng quân, phòng ngừa quân Phi Ưng có ý đồ cầm Binh tự lập.

Nhưng Tiêu Hoài Tĩnh không làm trọn phận sự, đa số thời gian của gã đều ở Tề quận, rất ít đi Bắc Hải quận, một số tin đồn liên quan về Trương Huyễn gã cũng không đi xác minh, giống như mắt điếc tai ngơ, nhưng lại để ý tới nhất cử nhất động của Bùi Nhân Cơ, thỉnh thoảng viết báo cáo mật báo thiên tử. Cũng chính là nguyên do này, mối quan hệ giữa gã với Bùi Nhân Cơ rất gay go, sự hòa hợp của hai người không được tốt.

Đương nhiên, mối quan hệ gay go giữa bọn họ vẫn còn có một nguyên nhân khác, lúc Bùi Nhân Cơ thế chỗ Trường Tu Đà, rất được Dương Quảng thiên tử coi trọng, khiến gã có chút đắc ý vênh váo, gã liền muốn nhân cơ hội đuổi Tiêu Hoài Tĩnh đi, liền mật tấu với thiên tử, cáo Tiêu Hoài Tĩnh trắng trợn thu đủ các loại hối lộ châu báu ở Tề quận.

Nhưng điều khiến Bùi Nhân Cơ không ngờ tới là, Dương Quảng thiên tử đem cáo trạng của Bùi Nhân Cơ ném tới trước mặt Tiêu Hoài Tĩnh, đồng thời giận dữ mắng mỏ Tiêu Hoài Tĩnh một trận, cuối cùng vẫn không có điều gã đi, bởi vậy Tiêu Hoài Tĩnh mới kết thù với Bùi Nhân Cơ.

- Đã hai mươi ngày, Bùi sứ quân sao vẫn chưa xuất binh?

Vừa vào cửa, Tiêu Hoài Tĩnh đã liền không chút khách khí chất vấn:

- Xin Bùi sứ quân cho tôi một lý do, để cho tôi có thể bẩm lên Thánh Thượng.

Sự vô lễ của Tiêu Hoài Tĩnh khiến Bùi Nhân Cơ tức giận, gã khắc chế cơn giận lạnh lùng nói:

- Phải đánh giặc như thế nào ta sẽ tự có sắp xếp, đây không phải là trách nhiệm của Tiêu giám quân, xin đừng hỏi đến.

- Đương nhiên ta mặc kệ chuyện đánh giặc của Bùi sứ quân như nào, dù sao ta cũng phải nhắc nhở người, Thánh Thượng chỉ cho người thời gian năm mươi ngày tiêu diệt loạn phỉ Lang Gia quận, bây giờ chỉ còn lại có ba mươi ngày, nếu trong ba mươi ngày vẫn không thể tiêu diệt loạn phỉ, thì ta sẽ bẩm lên Thánh Thượng, Bùi sứ quân cũng không hy vọng loạn phỉ Lang Gia quận bị tiêu diệt……

- Ăn nói hàm hồ!

Không đợi Tiêu Hoài Tĩnh nói xong, Bùi Nhân Cơ bật người đứng dậy, giận dữ khiển trách Tiêu Hoài Tĩnh:

- Mấy ngàn binh sĩ quân Phi Ưng mất mạng ở Lang Gia quận, ta hận không thể ăn được thịt Vương Bạc, ngủ trên da của Tôn Tuyên Nhã, làm sao ta không muốn tiêu diệt loạn phỉ Lang Gia quận, xin giám quân đừng bịa đặt dựng chuyện, cố tình gây rắc rối.

- Thật vậy sao? Nhưng ta không biết Bùi sứ quân rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nhưng ta sẽ bẩm báo theo sự thật, do Thánh Thượng quyết định.

Tiêu Hoài Tĩnh sâu xa nhìn gã một cái, chắp tay nói:

- Cáo từ!

Gã không cần Bùi Nhân Cơ tiễn khách, lập tức tự mình bước nhanh rời khỏi quan phòng.

Bùi Nhân Cơ đi tới cửa, nhìn bóng lưng gầy của Tiêu Hoài Tĩnh đi xa dần, gã cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, tục ngữ nói, ‘Thà chọc giận quân tử, đừng chọc tới tiểu nhân!” Tiêu Hoài Tĩnh chính là một tên tiểu nhân khó đụng tới.

Lúc này, chợt gã nhìn thấy một tên binh báo tin đang đứng ngoài sân, liền hỏi:

- Có chuyện gì?

- Đại soái, Trương Huyễn đưa thư tới.

- Thư ở đâu? Nhanh đưa cho ta.

Trương Huyễn chính là một cây cỏ cứu mạng của gã, chỉ cần Trương Huyễn chịu xuất binh, những vấn đề kia đều sẽ được giải quyết.

Bùi Nhân Cơ liền giật lấy thư, vội vàng mở ra xem một lượt, trong lòng lập tức chết lặng một hồi. Trong thư Trương Huyễn nói, hắn đang tích cực huấn luyện dân đoàn, ít nhất còn phải một tháng nữa mới có thể xuất binh, bảo gã kiễn nhẫn chờ.

Bùi Nhân Cơ lập tức giận tới trời tối đất xoay, phải thêm tháng nữa mới có thể xuất binh, Trương Huyễn rõ ràng là đang kì kèo gã, không! Là hắn đang làm khó dễ gã, rõ ràng biết là sau một tháng thì đã đến thời hạn Thánh thượng đưa ra, hắn lại còn gây khó khăn như vậy.

- Người đâu!

Bùi Nhân Cơ giận dữ quát một tiếng, một gã thân binh lập tức xuất hiện ở trước cửa phòng.

- Xin đại soái sai bảo!

Bùi Nhân Cơ khoanh tay đi qua đi lại ở trong phòng, để gã từ từ tịnh tâm lại, lúc nãy gã định tự mình xuất binh, không trông cậy vào Trương Huyễn,

Nhưng lúc gã tịnh tâm lại, gã mới chợt nhận ra cho dù gã tự xuất binh, cũng chỉ có thể xuất được vạn binh, nếu Trương Huyễn không chịu đem đội quân giao cho gã, gã nhất định vẫn thất bại, bất kể gã là chủ tướng hay là Trương Huyễn làm chủ tướng, đội quân hai bên đều nhất định phải hợp làm một, gã đều phải thỉnh cầu Trương Huyễn.

Nói cho cùng, vẫn là vì chuyện gã không chịu đem binh bộ trọng giáp giao cho Trương Huyễn.

Bùi Nhân Cơ không có cách nào khác thở dài một tiếng, xem ra, gã không thể không nhượng bộ.

Viết một phong thư cho Trương Huyễn dùng tốc độ cấp tốc tám trăm dặm đưa thư tới Bắc Hải quận, trong thư Bùi Nhân Cơ hứa với Trương Huyễn, gã có thể đem binh trọng giáp giáp cho Trương Huyễn, nếu hắn có thể diệt hết được loạn phỉ Lang Gia quận, thì chi giáp trọng binh này sẽ trú đóng lâu dài ở Cao Mật quận, nhưng nếu nhỡ Trương Huyễn nam chinh thất bại, chi đội binh bộ trọng giáp này gã sẽ không chút do dự thu hồi về Tề quận.

Ba ngày sau, Bùi Nhân Cơ chính thức nhận được tin, Trương Huyễn dẫn bảy ngàn quân đội xuôi nam tới huyện Đông An, mở màn cho trận tấn công lần thứ hai ở Lang Gia quận, Bùi Nhân Cơ liền lệnh cho Tần Quỳnh suất một vạn quân tiến tới Đông An quận hội hợp với Trương Huyễn, tất cả đều nghe theo chỉ huy của Trương Huyễn.

Bình Luận (0)
Comment