Bắc Bình quận cũng chính là vùng Đường Sơn ngày nay, công xưởng đóng thuyền của Bắc Bình quận nằm ở hà khẩu sông Nhu, chiếm đất mười dặm, với quy mô to lớn, cùng với xưởng đóng thuyền Thọ Quang của Bắc Hải quận và xưởng đóng thuyền Tức Mặc của Cao Mật quận nhập lại cũng được xưng là ba xưởng đóng thuyền lớn ở phía bắc.
Tuy xưởng đóng thuyền Thọ Quang của Bắc Hải quận và xưởng đóng thuyền Tức Mặc của Cao Mật quận bị nạn trộm cướp hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhưng xưởng đóng thuyền Nhu Hà Khẩu của Bắc Bình quận lại được bảo tồn hoàn toàn, thứ nhất là nằm ở chỗ hẻo lánh, khu vực không người cách khu Lư Long huyện gần nhất mấy trăm dặm, loạn phỉ rất khó tấn công tới xưởng đóng thuyền được, thứ hai loạn phỉ vùng U Châu không có hứng thú với thuyền, cũng không có ý cướp đoạt công xưởng đóng thuyền, xưởng đóng thuyền Nhu Khẩu chính do vậy mà may mắn được bảo tồn
Mặc dù như thế, tiếp đến kết thúc chiến dịch Cao Câu Ly và nghề vận chuyển hàng hóa ở bắc nam bị loạn phỉ ở các nơi ngăn chặn, nghề đóng thuyền cũng lâm vào cảnh suy thoái lớn, công xưởng đóng thuyền ở Bắc Bình quận lâm vào cảnh đả kích chí mạng, không có thu nhập, cũng không có tiền công, lượng lớn thợ đóng thuyền bắt đầu rời khỏi xưởng đóng thuyền, trong thời gian một năm ngắn ngủi, mấy vạn thợ đóng thuyền đều dần dần bắt đầu rời khỏi xưởng đóng thuyền, trong xưởng đóng thuyền chỉ còn lại mười mấy tên quản sự, cả ngày vô công rỗi nghề, đánh bài uống rượu, trộm bán vật liệu trong xưởng thuyền, chính điều đó đã trở thành con đường phát tài của bọn chúng.
Tối hôm đó, có một vị khách thần bí đến xưởng thuyền.
- Phòng tiên sinh, tôi thật thấy rất khó hiểu, Phòng gia cần những thứ vật liệu đóng thuyền này để làm gì?
Đại quản sự xưởng thuyền tên gọi Chiêm Hoàn, là một lão già gần sáu mươi tuổi, thân hình cao to, khuôn mặt phóng khoáng, lão đã làm ở xưởng đóng thuyền Bắc Bình quận bốn mươi năm, đã sớm biết qua tuổi thiên mệnh, đến thời buổi loạn lạc, lão đầy bi quan đối với tiền đồ của Đại Tùy, chỉ muốn đem vật tư xưởng đóng thuyền bán với cái giá tốt, thì lão có thể hồi hương hưởng tuổi già.
Người đàm phán chuyện làm ăn này với lão, chính là Ngạn Khiêm gia chủ Phòng thị Tề quận, cũng chính là phụ thân của Phòng Huyền Linh, đương nhiên Trương Huyễn không thể ra mặt, để hào phú thế gia Tề quận ra mặt thay hắn là điều không gì tốt bằng.
Phòng Ngạn Khiêm mỉm cười nói:
- Gia tộc quá lớn, chỉ dựa vào trồng mấy mẫu đất, không nuôi nổi một gia tộc nhiều người như vậy, đúng lúc ở bờ biển Đông Lai quận ta có một mảnh đất, xây dựng xưởng đóng thuyền. Coi như là cung cấp thêm một phần sản nghiệp cho Phòng gia.
Khóe miệng Chiêm Hoàn lộ vẻ cười mỉa mai. Sản nghiệp! Nếu đóng thuyền có thể trở thành sản nghiệp, lão cần gì phải bán những số vật liệu đóng thuyền này với giá rẻ, Phòng gia xây dựng xưởng đóng thuyền, chỉ sợ sẽ thua lỗ hết vốn.
Nhưng những lời này Chiêm Hoàn tuyệt đối sẽ không nói ra. Mặc dù người đến xem vật liệu không ít, nhưng lại không có một người nào dám bỏ ra năm trăm lượng hoàng kim mua nó. Xưởng thuyền Lưu Hà Ngô quận chỉ dám bỏ ra hai trăm lượng hoàng kim, kém quá xa so với kỳ vọng của lão, còn Phòng Ngạn Khiêm này đối với năm trăm lượng hoàng kim cũng không tỏ ý dị nghị chút nào. Điều này đã khiến cho Chiêm Hoàn có một tia hy vọng, lão cũng không muốn vì lời nói thẳng thắn của chính mình mà hủy đi niềm hy vọng này.
Trong lòng Chiêm Hoàn biết rất rõ. Nếu những vật liệu đóng thuyền này không bán đi được, cuối cùng cũng đều mục nát ở trong nhà kho, không đáng giá một đồng. Điều quan trọng hơn là năm nay lão đã năm mươi chín tuổi rồi, sang năm sau khi tròn sáu mươi tuổi thì lão sẽ bị đuổi khỏi đây. Triều đình sẽ bổ nhiệm một đại quản sự khác, tới lúc đó những chuyện tốt đều không tới phiên lão, lão sẽ sống hối tiếc trong những năm cuối đời còn lại.
- Sự nhìn xa trông rộng của Phòng tiên sinh khiến người ta khâm phục. Mời đi theo tôi.
Chiêm Hoàn dẫn Phòng Ngạn Khiêm tới trong kho hàng chính, kho hàng được khóa bằng một khóa sắt lớn, lão gỡ cái chìa dài chừng hai tấc ở bên hông xuống, khắc khổ cười một tiếng nói:
- Người trộm vật liệu quá nhiều, lão không thể không đích thân bảo quản chìa khóa.
Lão mở khóa sắt lớn ra, đẩy cửa chính ra, Chiêm Hoàn cầm cây đuốc trong tay chiếu rọi xuống, các vật liệu to lớn chất đầy như núi ở trong nhà kho, ván gỗ thuyền dài tới mấy trượng, hình dáng mười mấy long cốt sườn giống như những mảnh gỗ cô độc nằm giấu ở trong góc.
- Nhiều vậy liệu quý giá như vậy!
Chiêm Hoàn nhè nhẹ vuốt vuốt vào ván gỗ thuyền, trong lòng tràn đầy nhớ nhung, dù sao lão đã làm ở đây bốn mươi năm, kêu lão vứt bỏ những vật liệu này, tương đương với việc vứt bỏ đi xưởng đóng thuyền, trong lòng lão ít nhiều có chút luyến tiếc.
- Cả những bộ long cốt kia, có thể đóng ra chiếc thuyền lớn năm ngàn thạch, mỗi một khúc đều có giá trị mấy trăm hoàng kim, chúng nó giống như con của lão vậy.
- Chiêm đại quản sự, ta cũng không miễn cưỡng.
Phòng Ngạn Khiêm ở cạnh bên thản nhiên nói.
- Không! Không! Không!
Chiêm Hoàn luống cuống phất tay.
- Lão không phải ý này, lão đồng ý bán cho Phòng gia chủ, dù sao Phòng gia chủ cũng dùng chúng để đóng thuyền, chứ không phải dùng để dựng nhà.
Phòng Ngạn Khiêm vừa quẩy tay, hai gã người nhà liền bước nhanh đi vào, đem một cái hòm gỗ để ở phía trước mặt, hành lễ sau đó lui xuống. Phòng Ngạn Khiêm mở nắp ra, lập tức lóe ánh vàng, trong hòm chất đầy vàng thỏi.
- Năm trăm lượng!
Phòng Ngạn Khiêm nhìn vào Chiêm Hoàn nói.
Ánh mắt Chiêm Hoàn nhìn chằm chằm vào hòm vàng óng ánh, không kìm được miệng liền nuốt nước bọt, cuối cùng ánh mắt lão cũng di chuyển.
- Sáu trăm năm mươi lượng!
- Cái gì!
Phòng Ngạn Khiêm sửng sốt.
- Lão đổi chủ ý rồi, lão muốn sáu trăm năm mươi lượng, không! Bảy trăm lượng, ta muốn bảy trăm lượng hoàng kim.
Sắc mặt Phòng Ngạn Khiêm lập tức trầm xuống.
- Đại quản sự, chuyện làm ăn không phải làm ăn kiểu như ông được.
- Phòng gia chủ nghe ta giải thích, lão còn có mười mấy tên thủ hạ, bọn chúng cũng cần phải được ưu đãi mới có thể câm miệng, hơn nữa, muốn đem những vật liệu này qua mắt quân đội để chuyển đi, phải cần năm mươi lượng hoàng kim, cho nên lão nhất định cần bảy trăm lượng.
- Nếu nhỡ ông lại tăng giá thì sao?
Phòng Ngạn Khiêm lạnh lùng nhìn lão.
- Không tăng nữa, chỉ bảy trăm lượng.
Phòng Ngạn Khiêm trầm ngâm một hồi, cuối cùng gật gật đầu.
- Thôi được rồi! Ta tin ông thêm một lần, bảy trăm lượng, chúng ta đã giao dịch xong.
***
Trong màn đêm, mười chiếc thuyền lớn chầm chậm cập bến ở xưởng thuyền, mấy trăm thanh niên mặc áo đen từ trên thuyền vội nhảy lên bờ, bọn họ xếp thành mấy đội, giống như hình rồng nhanh chóng đem vật liệu trong nhà kho vận chuyển lên thuyền.
- Đây là số thuyền ta thuê với giá cao!
Phòng Ngạn Khiêm nhìn vào mười chiếc thuyền hàng lớn, giải thích với Chiêm Hoàn nói:
- Còn những tiểu tử này, chắc ông cũng biết, tìm được những thanh niên cường tráng như này hẳn không dễ dàng.
- Đúng vậy! Quả thật là không dễ.
Chiêm Hoàn cười cười, miễn cưỡng nói theo hai câu, có những chuyện tốt nhất không nên hỏi quá nhiều, lão chỉ quan tâm số vàng của lão, vàng đã qua tay, cho dù là quân Ngõa Cương muốn số vật liệu này, lão cũng không có bất cứ ý kiến gì.
Lúc này, Trương Huyễn từ trong thuyền lớn dẫn đầu đi ra, khoanh tay đứng nhìn chằm chằm vào đội thuyền đen nghịt từ phía xa xa, ánh mắt hắn thâm trầm, cũng không ai biết hắn đang suy nghĩ gì?
- Tướng quân đang suy nghĩ gì?
Phòng Huyền Linh bước tới bên cạnh hắn cười hỏi.
- Ta đang nghĩ về bán đảo Liêu Đông.
- Bán đảo Liêu Đông?
Phòng Huyền Linh có chút khó hiểu cười hỏi:
- Theo như ty chức biết, bán đảo Liêu Đông vốn không có dân cư, đi đến đó làm gì?
- Ở đó có bến cảng, có đất đai, hơn nữa…..ở đó cũng không phải là không có dân cư, cháu của Lai Hộ Nhi suất lĩnh một chi đội quân trú đóng ở đó.
Ánh mắt Trương Huyễn lại hướng về đội thuyền, lẩm bẩm nói:
- Không biết triều đình đã quên lãng bọn họ chưa?
***
Lúc trời gần sáng, mười chiếc thuyền chất đầy vật liệu đóng thuyền đã rời khỏi công xưởng đóng thuyền của Bắc Bình quận, dưới khí thế dũng mãnh của hai ngàn trú quân bắt đầu ra biển khơi, đi về hướng Bắc Hải quận.
Nhưng đây chỉ là nhóm hàng đầu tiên, tổng cộng bọn họ phải đi ba lần mới có thể vận chuyển hết toàn bộ số vật liệu, những vật liệu đóng thuyền này ít nhất có thể đóng ra trăm chiếc thuyền lớn.
Đương nhiên, những vật liệu này tạm thời không thể để ở Bắc Hải quận, chỉ có thể để ở huyện Dịch Đông Lai quận nơi nhân khẩu thưa thớt. Phòng gia có một mảnh đất ở đó, trên danh nghĩa số vật liệu này vẫn là tài sản của Phòng gia.
Chỉ khi cần thiết mới có thể bí mật vận chuyển từ Đông Lai quận đến xưởng thuyền Thọ Quang, mặc dù Trương Huyễn dự tính muốn mở rộng, nhưng không thể không đặc biệt cẩn thận.
***
Tiếp đến đã bước nào mùa hè của bán đảo Đông Lai, bóng dáng chiến tranh lại bao phủ trên đại địa Thanh Châu, tháng năm Binh bộ bắt đầu phát tấu trạng tới, yêu cầu Phi Ưng quân chuẩn bị tấn công Lang Gia quận lần nữa, cỗ máy chiến tranh vì thế lại phát động.
Bến tàu Hoàng Hà Bắc Hải quận vừa sửa chữa xong, từng chiếc từng chiếc thuyền lớn từ kho Lê Dương vận chuyển mấy vạn thạch lương tới Bắc Hải quận, bao gồm hai vạn thạch lương mà Bùi Nhân Cơ hứa lần trước.
Lần này Bùi Nhân Cơ lấy được mười vạn quân thạch, gã đem sáu ngàn thạch lương cho Trương Huyễn, có thể thấy được lần này đội quân của Trương Huyễn đảm đương vai trò chủ lực thế nào.
Bùi Nhân Cơ cũng lên thuyền vận chuyển lương thực tới bến tàu Bắc Hải quận, liên quan tới lần nam chinh này, gã có rất nhiều chuyện cần gặp trực tiếp Trương Huyễn để thương lượng.
- Tôi còn muốn cảm tạ tướng quân!
Ánh mắt Bùi Nhân Cơ thâm trầm nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền lớn đang tháo dỡ lương thực nói:
- Ngươi thay ta dạy dỗ cho Vương Thế Sung một trận, trút cơn giận cho ta.
Bùi Nhân Cơ nói là sự thật, chức vụ thông thủ Tề quận là của gã được chuyển giao, gã cũng không thèm để ý tới dân chúng Thanh Hà quận hàng loạt người di cư tới Bắc Hải quận.
Vương Thế Sung chơi khăm sau lưng gã một đao, khiến gã chịu nỗi nhục lớn, gã vốn nghĩ triều đình sẽ khiển trách Vương Thế Sung, đồng thời Vương Thế Sung phải nói lời xin lỗi gã, nhưng gã không thể ngờ rằng, Thánh Thượng lại ngầm đồng ý những việc làm của Vương Thế Sung, khiến trong lòng gã tràn đầy nghẹn uất, lần ra tay này của Trương Huyễn đã trút được nổi oán hận của gã.
Nhưng Bùi Nhân Cơ đề xuất chuyện này không phải thật sự là vì cảm tạ Trương Huyễn, mà là ám chỉ cho hắn, Trương Huyễn tự ý xuất binh Tề quận mà chưa có sự đồng ý của bản thân gã, gã hy vọng Trương Huyễn có thể hiểu được điều này.
Trương Huyễn đương nhiên hiểu ý của Bùi Nhân Cơ, áy náy giải thích:
- Đại soái đã quá khen, ty chức cũng chỉ là một thành viên quân Phi Ưng, sự tàn ác của Vương Thế Sung ty chức cũng căm hận, ty chức vốn nghĩ sau khi chính thức được sự đồng ý của đại soái mới hành động, nhưng lại được tin đại soái đã tới kinh thành, cho nên ty chức liền tự ý hành động, kính xin đại soái tha tội.
- Chuyện này không nói cũng thế, hay chúng ta nói về Lang Gia quận đi!
Bùi Nhân Cơ rất hài lòng với thái độ của Trương Huyễn, gã đắc ý cười, liền chuyển đề tài tới chiến sự Lang Gia quận.