Chu Linh thở dài nói:
- Không giấu gì đại tướng quân, trong xưởng đóng thuyền các vật liệu đóng thuyền vốn chất chồng như núi, nhưng vào năm Vương Bạc suất quân tấn công Bắc Hải quận, đốt giết cướp bóc khắp nơi, đồ không mang đi được đều châm lửa thiêu đốt.
Xưởng đóng thuyền chạy dài mười dặm cũng bị lửa lớn thiêu hủy, ngọn lửa lớn thiêu ba ngày ba đêm, mấy trăm sườn long cốt toàn bộ bị thiêu hủy, những vật liệu này là do tiểu nhân tìm kiếm vật liệu trong đống hoang tàn trong suốt thời gian một năm, chỉ được có bấy nhiêu thôi, toàn bộ chất ở trong sân.
Trương Huyễn yên lặng gật đầu, tinh thần chấp nhất của Chu Linh khiến hắn cảm động, hắn biết Chu Thụy Phong - phụ thân của Chu Linh trước nhậm chức quản sự xưởng đóng thuyền, làm quản sự ba năm, lại truyền chức vị lại cho con trai, tuy xưởng đóng thuyền không phải gia sản của bọn họ, nhưng bọn họ đối với xưởng đóng thuyền này đã dồn hết mấy đời tâm huyết.
- Vậy còn kho hàng là sao?
Trương Huyễn chỉ vào kho hàng hỏi.
- Mời tướng quân đi theo tôi!
Chu Linh dẫn Trương Huyễn đi vào kho hàng, trong kho hàng chiếm đất khá lớn, trong góc dùng ván gỗ dựng thành một gian nhà gỗ, đây là chỗ ở của Chu Linh và bà vợ của gã, hiện giờ con cái đều không có ở bên cạnh.
Chỉ nhìn thấy trong kho chất đầy dây thừng, vải bạt, đinh sắt lớn, thùng dầu cùng các vật tư đóng thuyền cần thiết khác.
- Đây là những vật tư năm ngoái Trương đại soái từ xưởng đóng thuyền huyện Chúc A Tề quận mang về, bao gồm cả kho hàng này, được dựng lên vào năm ngoái, hiện giờ toàn bộ xưởng đóng thuyền chỉ có chút ít đồ này.
Trương Huyễn trầm ngâm một lúc nói:
- Nếu ta muốn tiếp tục khôi phục lại xưởng đóng thuyền, cần chuẩn bị làm gì?
Chu Linh thấy Trương Huyễn đặc biệt đến tham quan công xưởng đóng thuyền, thì biết là Trương Huyễn muốn khôi phục lại xưởng đóng thuyền, trong lòng gã rất kích động, vội vàng nói:
- Khởi bẩm tướng quân, thật ra khôi phục xưởng đóng thuyền cần ba thứ đồ chính là người, tiền, vật. Bắc Hải quận thợ thủ công đóng thuyền rất nhiều, năm ngoái lần đầu tiên tôi chiêu mộ, thì có tới ba ngàn người đến báo danh, thực ra mấu chốt nằm ở chỗ tiền lương, tiền lương đầy đủ, mới có người đến làm việc, mới mua được vật liệu gỗ. Mua được đủ các thứ vật tư, năm ngoái chính là vì không có tiền lương, cho nên kế hoạch khôi phục của Trương đại soái mới không thực thi được.
- Nếu ta cam đoan được những số tiền lương của xưởng đóng thuyền, vậy người tính làm như thế nào?
Trương Huyễn lại hỏi.
Vần đề này trong thâm tâm của Chu Linh không biết đã suy nghĩ bao nhiêu lần rồi. Gã không cần nghĩ ngợi nói:
- Tiểu nhân sẽ bắt đầu đóng thuyền con trước, chừng năm trăm thạch. Vừa có thể đi trên sông Bắc Hải quận, cũng có thể lái vào Tế Thủy và Hoàng Hà, phát triển trong việc vận chuyển hàng hóa. Tích lũy một hai năm sau thì có thể đóng thuyền lớn.
Chu Linh vừa nói câu phát triển trong việc vận chuyển hàng hóa, nói trúng vào trong thâm tâm của Trương Huyễn. Hiện tại hắn đã có mười con thuyền lớn, chủ yếu chỉ dùng vận chuyển vật tư trong Bắc Hải quận, Đông Lai quận và Cao Mật quận.
Nhưng hắn còn muốn tổ chức thêm một đội thuyền vận chuyển trên nội hà, chuyên đi Tế Thủy. Làm chặt chẽ mối quan hệ Tề quận, Bắc Hải quận và Tế Bắc quận.
Tuy hắn mới thu thập được hơn ba trăm con thuyền, nhưng đại đa số đều trên trăm thạch. Thuyền trên trăm thạch chỉ có mấy chục chiếc, còn thiếu xa, cho nên hắn cũng hi vọng bắt đầu thuyền hàng năm trăm thạch trước. Trong thời gian ngắn một hai năm thì có thể có mấy trăm chiếc thuyền hàng năm trăm thạch, giải quyết nhu cầu khẩn cấp của hắn.
Trương Huyễn không nén được nổi phấn chấn nói:
- Nếu đã như vậy, ngươi lập tức bắt đầu chiêu mộ thợ đóng thuyền, thậm chí quan phủ Bắc Hải quận cũng có thể toàn lực giúp đỡ ngươi, cần bao nhiêu tiền lương đều được, điều quan trọng là ta hy vọng trước cuối năm có thể đóng ra trăm thuyền hàng năm trăm thạch.
Chu Linh cười khắc khổ tiếng nói:
- Tướng quân, dựa vào Bắc Hải quận đóng ra được loại thuyền lớn trên năm trăm thạch, ít nhất cũng phải sau ba năm.
- Tại sao?
Trương Huyễn ngạc nhiên.
- Tướng quân, đóng thuyền chủ yếu nhờ vào tích lũy, một cây đại thụ sau khi đốn xuống làm thành ván thuyền, nhất định phải phơi nắng hai ba năm mới có thể dùng, ngay cả long cốt sườn cũng phải phơi nắng hai ba năm, cho nên vật liệu đóng thuyền mỗi năm thực ra đã phải chuẩn bị sẵn hai ba năm trước, chuẩn bị hàng năm, xoay tròn không ngừng.
Bây giờ chúng ta khôi phục xưởng đóng thuyền lại từ đầu, toàn bộ đều bắt đầu lại từ đầu, bây giờ bắt đầu chuẩn bị, phơi nắng hai năm, một năm chế tạo, số thuyền đầu tiên ít nhất phải sau ba năm mới có thể hạ thủy, đương nhiên, ở chỗ tiểu nhân còn vật liệu dư, nhưng nhiều nhất chỉ đủ cho mười chiếc thuyền hàng năm trăm thạch thôi, cuối năm tiểu nhân có thể giao thuyền.
Khuôn mặt Trương Huyễn lộ ra một nổi thất vọng không kìm nén được, lượt thuyền thứ nhất phải sau ba năm mới có thể hạ thủy, như vậy sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn tới kế hoạch của hắn.
Chu Linh thấy sự thất vọng của Trương Huyễn, lại khẽ cười nói:
- Tướng quân, tiểu nhân nói nếu là dựa vào lực lượng của Bắc Hải quận nhất định phải ba năm mới được, nhưng nếu nhờ vào lực lượng ở bên ngoài thì năm nay tiểu nhân có thể bảo đảm làm ra trăm thuyền hàng năm trăm thạch.
Trương Huyễn mừng rỡ, vội vàng hỏi:
- Mua vật liệu sẵn có ở bên ngoài phải không?
- Đương nhiên mua từ bên ngoài cũng được, ví dụ có thể mua của mấy xưởng thuyền lớn ở Giang Nam, nhưng tiểu nhân nói là xưởng thuyền của Bắc Bình quận, đầu năm tiểu nhân mới từ đó trở về, chỉ cần số tiền rất ít thì có thể có được lượng lớn ván gỗ thậm chí cả long cốt sườn.
- Tại sao?
- Tướng quân, xưởng thuyền Nhu Hà Khẩu của quận Bắc Bình trên danh nghĩa thuộc trực quản của Bắc Bình quận, nhưng trên thực tế lại do triều đình trực quản, quyền lực và trách nhiệm không rõ ràng, quản lý hỗn loạn, hơn ngàn con thuyền tấn công Cao Câu Ly đều đỗ ở đó.
Sau khi chiến sự Cao Câu Ly kết thúc xưởng thuyền Bắc Bình quận cũng đã ngừng đóng thuyền, nhưng các vật liệu tốt trong kho hàng vẫn chất chồng như núi, không có sổ sách, cũng không có người hỏi đến, nếu không dùng đến, sớm hay muộn cũng sẽ bị mục nát hết trong nhà kho, tướng quân chỉ cần tốn mấy trăm lượng vàng, thì có thể đem hết số vật liệu có giá trị ngàn vàng đó về Bắc Hải quận.
- Còn có chuyện tốt như vậy sao?
- Những lời thuộc hạ nói đều là sự thật, cho dù hôm nay tướng quân không tới, tiểu nhân cũng sẽ viết một báo cáo trình lên, đây là cơ hội ngàn năm có một, tướng quân phải nắm lấy.
Thực ra điều làm Trương Huyễn càng động lòng là mấy ngàn con thuyền chiến cỡ lớn, năm ngoái ở Cao Câu Ly hắn tận mắt chứng kiến những con thuyền lớn đổ bộ đó, tình cảnh quân Tùy ùn ùn kéo đến đánh giết Bình Nhưỡng, nếu số thuyền lớn này có thể thuộc về mình……..
Hắn trầm ngâm hồi lâu lại hỏi:
- Vậy mấy ngàn con thuyền chiến đó bây giờ thế nào?
- Tướng quân, số thuyền chiến đó bị quân U Châu chiếm giữ, La Nghệ phái ba ngàn quân đóng giữ Bắc Bình quận, một ngàn người trong số đó chuyên đóng giữ ở xưởng thuyền, chính là để trông coi số thuyền chiến này. Nghe nói đây là mệnh lệnh của Binh bộ, tuy không dùng đến số thuyền này, nhưng tướng quân muốn đem số thuyền đó bỏ tủi e rằng rất khó, hiện giờ không mấy thích hợp.
Trương Huyễn cũng chỉ là ngẫm nghĩ thôi, nếu mấy ngàn con thuyền chiến xuất hiện ở Bắc Hải quận, e rằng toàn bộ triều đình đều bàn tán ầm ĩ, hắn cũng không muốn gây sự chú ý như vậy.
- Được rồi!
Trương Huyễn vui vẻ cười nói:
- Ta lập tức phái người bắc thượng với Chu quản sự, đem hết toàn bộ vật liệu gỗ chất đống trong kho hàng ở Bắc Bình mua hết về.
Lúc này, có một trận xôn xao bên ngoài, một tên binh lính chạy vào bẩm báo.
- Tướng quân, đội thuyền đến rồi!
Mọi người theo Trương Huyễn đi ra nhà kho, chỉ thấy một chi đội thuyền thả neo phía ngoài sông Cự Dương mấy trăm bước, do mười con thuyền hàng ba ngàn thạch tạo thành, chúng vốn là đoàn thuyền vận chuyển của kho Lê Dương, mười mấy con thuyền bị Vương Thế Sung chiếm giữ, ở huyện Chúc A Trương Huyễn đã châm mồi lửa đốt hết một nửa, chỉ còn lại mười con thuyền này, đều bị Trương Huyễn bắt chẹt trao đổi điều kiện đoạt về Bắc Hải quận.
Trong mười chiếc thuyền lớn chở đầy năm ngàn lương thực, xuất phát từ huyện Ích Đô, chuẩn bị đi đường biển vận chuyển tới Đông Lai quận, chiếc thuyền cầm đầu chầm chậm cập bến, bắc một tấm ván tàu, một gã phó úy bước nhanh trên thuyền lớn xuống, quỳ một gối hành lễ với Trương Huyễn.
- Khởi bẩm tướng quân, ty chức phụng mệnh đưa lương thực tới huyện Dịch!
Huyện Dịch là quận trị của Đông Lai quận, hiện tại đại đa số nhân khẩu Đông Lai quận đều tập trung gần huyện Dịch Bùi Hành Nghiễm suất lĩnh một ngàn quân cũng trú đóng ở huyện Dịch. Tháng gần đây, hơn vạn người từ Tề quận di dời đến cũng bố trí ở vùng huyện Lư Hương của Đông Lai quận, lương thực đưa tới lần này chủ yếu cứu tế cấp cho nhân khẩu chuyển tới.
Trương Huyễn lại hỏi:
- Mất bao lâu thời gian đội thuyền mới trở về?
- Hồi bẩm tướng quân, lần này chúng tôi không đi Cao Mật quận, chỉ đi huyện Dịch, nhiều nhất là bốn năm ngày có thể trở về.
Trương Huyễn gật gật đầu.
- Sau khi trở về, đội thuyền tạm thời bỏ neo ở huyện Thọ Quang, ta có nhiệm vụ khác giao cho đội thuyền.
- Tuân lệnh!
Phó úy hành lễ, đứng dậy quay trở về thuyền lớn, đội thuyền lại tiếp tục khởi hành.