Thọ Quang huyện nằm ở phía hạ du sông Cự Dương, đối diện vịnh Lai Châu, là một ngôi thành trì lâu đời của lịch sử, đất đai ở đây phì nhiêu, sản vật màu mỡ, rừng rậm tươi tốt, người giỏi đất thiêng, sông rộng lớn tầm mười mấy trượng từ thành tây chảy qua, trực tiếp đổ về vịnh Bột Hải, nước sâu lại bằng phẳng, trải qua khoảng thời gian mấy trăm năm, huyện Thọ Quang luôn là huyện đóng thuyền lớn nhất Bắc Hải quận.
Bởi vì Bắc Hải quận giáp với cửa biển Hoàng Hà và vịnh Lai Châu, xưa nay nghề đóng thuyền vô cùng phát đạt, lúc nghề đóng thuyền đang thời cường thịnh, toàn quận ít nhất có hai mươi phần trăm nhân khẩu tham gia trong nghề đóng thuyền.
Nhưng trong cuộc chiến thứ ba ở Cao Câu Ly, mấy vạn thợ thủ công đóng thuyền ở Bắc Hải quận bị điều động đến Bắc Bình quận tham dự đóng thuyền, cưỡng bức lao động nặng nề, tổn thất nghiêm trọng, cuối cùng số thợ thủ công trở về quê nhà không tới hai ba phần, đã gây đả kích trầm trọng cho nghề đóng thuyền của Bắc Hải quận.
Cộng thêm sự tàn sát bừa bãi của loạn phỉ, dân chúng các huyện ồ ạt trốn chạy tới Ích Đô và Lâm Truy, những huyện thành còn lại đều trở thành thành trống, thời gian ngắn ngủi mấy năm, nghề đóng thuyền ở Bắc Hải quận hầu như đã hoàn toàn hoang phế.
Huyện thành Thọ Quang không lớn, tường thành dài khoảng mười lăm dặm, đã bị bỏ phế ba năm. Giống với các huyện thành khác ở Bắc Hải quận, bắt đầu từ mùa xuân năm nay, lần lượt có dân chúng chuyển về huyện Thọ Quang, trong huyện thành bắt đầu xuất hiện khói bếp và bóng người đi lại, thậm chí cạnh cửa thành nam còn có một cửa hàng tạp hóa và một tiểu tửu mới khai trương.
Huyện lệnh huyện Thọ Quang họ Tưởng, vốn là Huyện thừa Thọ Quang, vốn vì chiến loạn huyện lệnh sau khi trốn về quê nhà thì bặt vô tin tức, mà Tưởng huyện lệnh này là người Lâm Truy huyện, sau khi Trương Huyễn trú binh ở Bắc Hải quận, gã là quan viên đầu tiên trở về báo tin, được Trương Huyễn tạm thời bổ nhiệm làm huyện lệnh Thọ Quang.
Tưởng huyện lệnh khoảng bốn mươi tuổi, để một nhúm râu nhỏ, luôn nghiêm túc trong công việc, thân hình gã không cao, dáng vẻ hơi gầy, nhưng tinh thần lại rất tốt, nghe nói tướng quân tới, gã đặc biệt cưỡi một con lừa, đi ra mười dặm thành để nghênh đón Trương Huyễn.
- Tướng quân, mảnh đất phì nhiêu kia vừa được khai hoang trở lại!
Trương Huyễn nhìn vào cánh đồng rộng lớn theo tay gã chỉ. Chỉ thấy xa xa cánh đồng có nông dân đang tụm ba tụm năm bận rộn. Liền cười nói:
- Hình như người không nhiều lắm!
- Hồi bẩm tướng quân, rất nhiều người ở gần Ích Đô huyện và Lâm Truy huyện còn thuê đất trồng trọt, bọn họ đang bớt ra thời gian để đến đây khai hoang, phải bón phân đất đã khai hoang trước. Đến sang năm mới có thể bắt đầu trồng lương thực, chuyện này không thể gấp được. Phải làm từ từ.
- Nói rất có lý!
Trương Huyễn lại cười hỏi:
- Đất kia là của ai?
- Trên cơ bản đều là đất của họ, đất đai khai khẩn cày bừa trồng trọt bây giờ đều đã có khế đất rõ ràng, nhưng vẫn còn có lượng lớn đất vẫn vô chủ. Ví như đằng kia!
Tưởng huyện lệnh chỉ vào mảnh đất bát ngát mênh mông xa xa, chừng hơn vạn khoảnh. Gần sông Cự Dương, vô cùng tiện lợi cho việc dẫn nước tưới.
Gã cười khắc khổ một tiếng nói:
- Đằng kia đều là thượng điền, bây giờ tạm thời đều bị thu về làm đất công. Đợi sau khi chủ nhân trở về xác nhận khế đất, nhưng theo dự đoán của hạ quan một nửa số đất đều là vô chủ. Hạ quan chuẩn bị cho di dân Thanh Hà quận thuê khai khẩn, dựa vào giá thuê thấp nhất để cho thuê, mấy năm nay hạ quan dồn hết tâm tư dự tính của mình vào việc khôi phục màu mỡ đồng ruộng.
Trương Huyễn gật gật đầu tán thành.
- Đây mới là một viên quan thật sự, dân tôn miếng ăn là trời, lương thực cũng là cội nguồn của quân đội, chỉ cần giàu có lương thực, dân chúng mới không đứng lên tạo phản, quân đội mới có thể hùng mạnh, làm tốt việc kinh doanh của huyện Thọ Quang, tiền đồ của Tưởng huyện lệnh sẽ thênh thang.
- Đa tạ tướng quân khen ngợi.
Tưởng huyện lệnh lại do dự một hồi, nhỏ giọng nói:
- Mặt khác huyện nha đang thiếu người, tướng quân có thể bổ sung cho ty chức một số thuộc hạ không?
Trương Huyễn liền bật cười.
- Vấn đề thiếu người không phải là của riêng mình ngươi ở đây, tất cả các huyện đều đang kêu thiếu người, nhưng ngươi yên tâm, đầu năm nay nhiều sĩ tử không tìm được việc làm, Vi trưởng sử và Vương Thái Thú đã đang tiến hành chuyện này, rất nhanh sẽ có người đến chỗ ngươi ghi danh.
Hai người vừa nói, vừa tiến vào cửa thành nam, huyện Thọ Quang giống như các huyện khác của Bắc Hải quận, có hai trăm dân đoàn đóng quân, do một tên phó úy suất lĩnh, có quân đội đóng giữ đã đem đến một cảm giác rất an toàn cho người dân thường, quân đội chủ yếu phụ trách canh giữ cửa thành, giữ gìn trật tự địa phương, thường không hỏi tới các chuyện trong huyện.
Tuy lần đầu Trương Huyễn tới huyện Thọ Quang, nhưng cảnh vật huyện thành hắn lại rất quen thuộc, hầu như huyện nào cũng đều giống như nhau, đều gặp một cảnh ngộ nghiêm trọng sau cảnh tượng bị cướp bóc, khắp nơi đều là những căn nhà đổ nát, những ngôi nhà tốt hơn một chút đều bị đốt hết, có thể nhìn thấy các vách tường đều bị hun đen suy tàn.
Nhưng bây giờ đã có một tia sức sống, có thể nghe thấy tiếng leng keng đánh gõ khắp nơi trong thành, mọi người tìm kiếm những vật liệu trong đống đổ nát, ngói, gỗ, gạch cùng các vật liệu khác có thể dùng để xây dựng chất đầy ở trên đường, có đứa trẻ ngồi cạnh bên trông coi.
Bên cạnh cửa thành nam có một tửu quán mới mở, trên lá cờ ghi bốn chữ lớn “Quán rượu Cự Dương’, buôn bán cũng không tệ, khách ngồi kín chỗ uống rượu nói chuyện trời chuyện đất.
Đối diện đường phố là một cửa hàng tạp vụ nhỏ, cũng vừa mới khai trương, ghi trên tấm biển trong cửa hàng ‘Tiệm tạp hóa Vương Ký’, một đôi vợ chồng đang bận bịu việc bày hàng lên kệ, mấy lão già chen chúc trước cửa chọn lựa nông cụ.
Nhưng huyện nha lại làm Trương Huyễn rất thất vọng, huyện nha trước kia bị thiêu hủy một nửa, chỉ còn lại cửa chính và một nửa chính đường, xung quanh dùng tường đất khoanh tròn những chỗ có thể dùng được lại, giống như một ngôi miếu thổ địa bằng đất.
Trương Huyễn vốn định đi huyện nha nghỉ chân uống ngụm nước, nhưng nhìn thấy huyện nha vừa nhỏ lại vừa nát, hắn cũng không còn lòng dạ gì nữa, liền nói:
- Đi thẳng xuống thuyền thôi!
Mọi người quất ngựa tăng tốc, ra cửa bắc, đi về nơi đóng thuyền mười dặm phía bắc huyện Thọ Quang.
Xưởng đóng thuyền Thọ Quang vốn là một trong ba phường đóng thuyền lớn ở Thanh Châu, lúc cường thịnh nhất có trên vạn thợ thủ công đóng thuyền, xưởng thuyền thủ công chạy dài hơn mười dặm, mỗi năm có thể đóng mấy chục chiếc thuyền rồng vạn thạch lớn, có thể đi trên biển, hàng năm còn đóng ra mấy trăm con thuyền phụ khác.
Nhưng chính là vì quy mô xưởng đóng thuyền khổng lồ như vậy, vào năm Đại Nghiệp thứ tám bị Vương Bạc dẫn loạn phỉ tạo phản châm ngòi lửa thiêu hủy, bây giờ đã trở thành một mảnh đất hoang mọc đầy cỏ dại, chỉ có một số sườn gỗ to lớn bị đốt thành than vẫn còn thể hiện nơi này đã từng là một xưởng đóng thuyền bận rộn.
Sở dĩ Trương Huyễn đến Thọ Quang, chính là vì khảo sát xưởng từng đóng này, xưởng thuyền của Chúc A huyện ở Tề quận đã hoàn toàn bị hủy diệt, còn xưởng đóng thuyền huyện Tức Mặc ở Cao Mật quận thì hơi nhỏ, đương nhiên cũng bị một ngọn lửa thiêu hủy, toàn bộ vùng duyên hải phía bắc, chỉ có xưởng đóng thuyền của Bắc Bình quận vẫn còn bảo tồn đầy đủ.
Đối với ba quận Bắc Hải, Đông Lai, Cao Mật vừa là vùng duyên hải, vừa gần cửa biển vào Hoàng Hà mà nói, tầm quan trọng của thuyền vận chuyển không cần nói cũng biết. Từ năm ngoái Trương Huyễn đã bắt đầu thu thập thuyền dân gian, cho đến nay chỉ thu thập được ba trăm chiếc thuyền nhỏ, số lượng vận chuyển lớn nhất chỉ có năm trăm thạch, chỉ có thể đi trên sông, vốn không thể ra biển.
Quan trọng hơn là, Trương Huyễn hy vọng có thể khôi phục năng lực đóng thuyền của Bắc Hải quận, chuyện này đối với Bắc Hải quận, thậm chí cả vùng Thanh Châu tác động thúc đẩy lớn đến việc khôi phục nền kinh tế, hơn nữa trong Bắc Hải quận vẫn có lượng lớn thợ thủ công giàu kinh nghiệm đóng thuyền, một khi khởi động đóng thuyền, trong hai ba năm thì có thể thực hiện nguyện vọng thuyền lớn ra biển.
Nhưng mở lại việc đóng thuyền ở Bắc Hải quận không phải sau khi Trương Huyễn tham gia mới bắt đầu. Từ đầu năm, Trương Tu Đà đã bắt đầu nghĩ tới đóng thuyền vận chuyển lương thực ở Bắc Hải quận, nhưng vì nhiều nguyên nhân, nên kế hoạch này vẫn mắc cạn tới bây giờ.
Mặc dù kế hoạch đóng thuyền của Trương Tu Đà không thể thực thi, nhưng không phải là không có chút tác dụng nào.
Lúc này, Trương Huyễn nhìn thấy ở chỗ xa xa có một ngôi nhà gỗ lớn nằm trơ trọi khoảng mấy mẫu đất.
Chính xác mà nói, ngôi nhà gỗ lớn này là một kho hàng, đây là thành quả duy nhất trong kế hoạch của Trương Tu Đà.
Mười mấy tên kỵ binh xoay người xuống ngựa, bấy giờ Trương Huyễn mới phát hiện xung quanh nhà kho có một tường bao vây, trong tường rào chất đầy các tài liệu đóng thuyền, được bao phủ bằng vải dầu, trong sân có hai con chó to hung hãn rú lên đang xông về phía bọn họ.
Lúc này, từ trong nhà một người đàn ông năm mươi tuổi đi ra, dáng người trung bình, nhưng vô cùng khỏe mạnh, làn da đen như than củi, gã nhận ra Trương Huyễn, luống cuống ra nghênh đón.
- Tiểu nhân Chu Linh tham kiến Trương tướng quân!
Gã thận trọng hành lễ với Trương Huyễn.
Lúc này, Tưởng huyện lệnh hồng hộc cưỡi lừa đuổi theo, gã từ trên con lừa bước xuống, đi đến trước mặt Trương Huyễn giới thiệu:
- Đây chính là Chu quản sự xưởng thuyền trước kia, năm Đại Nghiệp thứ ba thì bắt đầu phụ trách công việc xưởng thuyền, cũng là người địa phương Thọ Quang huyện chúng ta.
Trương Huyễn đã xem qua kế hoạch khôi phục xưởng đóng thuyền của Trương Tu Đà, bên trên có nhắc tới tên Chu quản sự này, Trương Huyễn cười nói:
- Thì ra ngươi vốn là người Trương đại soái bố trí!
- Chính là tiểu nhân.
Chu Linh thở dài.
- Đầu năm ngoái Trương đại soái để tiểu nhân khôi phục xưởng thuyền, sau đó tiền và lương thực eo hẹp, chuyện khôi phục xưởng thuyền cũng bặt vô âm tín, tiểu nhân đã đợi ở đây hơn một năm.
- Về sau ngươi phải bận rộn rồi.
Trương Huyễn cười cười, sải bước tiến vào sân viên, hai con chó to nhào lên, bị Chu Linh gầm một tiếng, sợ tới nức nở rút vào trong góc phòng.
- Tướng quân đừng trách, gần đây ban đêm có người đến trộm gỗ, cũng may nhờ hai con chó lớn này.
Trương Huyễn đi tới cạnh đống gỗ chất cao nhất, vén tấm vải dầu phủ trên vật liệu, bên dưới toàn là những tấm ván gỗ nguyên vẹn, đa số dài một hai trượng, vô cùng khô ráo, có thể thấy được gìn giữ rất tốt.
- Tướng quân, đây là toàn bộ ván gỗ boong thuyền của con thuyền chiến cỡ lớn ba nghìn thạch năm bánh răng, hong khô tự nhiên, có thể sử dụng bất cứ lúc nào, chỉ tiếc không có sườn.
- Ta nhớ thuyền chiến lớn năm bánh răng không phải chế tạo ở Ba Thục sao?
Trương Huyễn có chút không hiểu hỏi.
- Lúc đầu là chế tạo ở Ba Thục, nhưng sau đó ở Bắc Bình cũng có thể làm, chủ yếu là xưởng đóng thuyền ở Bắc Bình quận và hai nhà xưởng đóng thuyền Bắc Hải quận của chúng ta.
- Thì ra là thế!
Trương Huyễn gật gật đầu, lại hiếu kỳ hỏi:
- Vậy tại sao không có sườn?