Bùi Củ cáo từ đi, Dương Quảng rầu rĩ không vui khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, y đi đến trước cửa sổ, ánh mắt phiền muộn nhìn về phía xa xa.
Lúc này, Yến Vương Dương Đàm ngồi bên cạnh vẫn luôn trầm mặc thấp giọng nói:
- Vương Thế Sung dẫn quân vào Tề quận, Bùi Nhân Cơ chiến bại ở quận Lang Gia, hai chuyện gần như phát sinh cùng một lúc, thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy, hoàng tổ phụ có cảm thấy kỳ quái không?
- Đây chỉ là Bùi Củ tìm một lý do thôi!
Dương Quảng thở dài:
- Kỳ thật trong lòng trẫm hiểu được, nhưng trẫm phải làm sao đây, không nể mặt Bùi Củ, kiên quyết bắt Bùi Nhân Cơ rời khỏi Tề quận sao?
- Cháu có thể hiểu được nỗi khó xử của Hoảng tổ phụ, nhưng thật không ngờ Hoàng tổ phụ lại tha cho Vương Thế Sung, đường đường là quân binh Đại Tùy lại có thể giống loạn phỉ bắt người về Bắc, việc này sẽ khiến dân chúng vô cùng phẫn nộ!
Dương Quảng trầm mặc không nói, Dương Đàm lại tiếp tục nói:
- Cháu cũng biết là Vương Thế Cơ cầu xin Hoàng tổ phụ tha cho Vương Thế Sung, nhưng y không phải vì việc công, mà chỉ là suy nghĩ cho bản thân y, cháu nghe nói Vương Thế Sung chính là người của y…
- Đủ rồi!
Dương Quảng trầm xuống gầm lên một tiếng, Dương Đàm sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.
Thật lâu sau, Dương Quảng mới chậm rãi nói:
- Nếu ngươi muốn người khác làm việc cho ngươi, ngươi phải học được cách dễ dàng tha thứ, việc của Vương Thế Sung có thể làm người ta xem thường, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là… y có thể thay trẫm tiêu diệt loạn phỉ, thay trẫm bảo vệ xã tắc, đây mới là điều quan trọng nhất, Đàm nhi, trẫm hi vọng ngươi học được cách cân bằng.
- Cân bằng?
Dương Đàm cúi đầu lầm bầm.
- Đúng, cân bằng!
Dương Quảng vỗ vỗ bả vai tôn tử, dừng lại nói:
- Ví dụ như vừa rồi trẫm cân bằng Ngu Thế Cơ và Bùi Củ, chỉ có học được cách cân bằng, giang sơn xã tắc Đại Tùy mới có thể ổn định, có một số việc cần phải giả ngu, trẫm rất rõ ràng Vương Thế Sung đã làm gì, tương lai trẫm sẽ xử lý gã, chứ bây giờ chưa phải lúc.
Dương Đàm gật đầu nhẹ nhàng.
- Cháu đã rõ.
- Hơn nữa việc Vương Thế Sung nhiễu loạn quận Tề chỉ là một mặt, trẫm còn muốn làm rõ hơn nữa. Đợi Tiêu giám quân đích thân điều tra đến báo cáo rồi nói sau!
…….
Giữa trưa, Bùi Củ về đến phủ của mình, vừa vào phủ y liền nói với Bùi Hành Kiệm:
- Đi tìm phụ thân cháu đến đây!
Bùi Hành Kiệm vội vàng chạy tới đông viện tìm phụ thân, Bùi Củ trở về thư phòng, thị nữ giúp y cởi áo ngoài. Đồng thời thay đổi một chiếc áo rộng khác. Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Bùi Nhân Cơ:
- Nhị thúc, cháu họ đã đến.
- Vào đi!
Bùi Nhân Cơ trong lòng bất an đi đến. Y một đêm qua không ngủ ngon, rất lo lắng Thánh Thượng không buông tha việc chiến bại ở Lang Gia. Nhưng vừa về Nhị thúc đã tìm mình, đoán chừng tình hình cũng không quá xấu.
Y vội vàng tiến lên thi lễ, Bùi Củ khoát tay.
- Ngồi xuống đi!
Bùi Nhân Cơ ngồi xuống, thấp giọng hỏi:
- Nhị thúc, tình hình như thế nào rồi?
- Tình huống chưa đến nỗi xấu, Thánh Thượng đáp ứng cho ngươi thêm một cơ hội.
Bùi Nhân Cơ tức khắc thở ra nhẹ nhàng, lẩm bẩm:
- Ta đã nói rồi, chỉ cần tìm ra nguyên nhân, nhất định Thánh Thượng sẽ không thể không nghĩ đến tình cảm.
- Hừ!
Bùi Củ lạnh lùng hừ một tiếng,
- Ngươi suy nghĩ quá xa rồi, Thánh Thượng là vì cân bằng ta và Ngu Thế Cơ nên mới tha cho ngươi một lần, ngươi cho rằng là vì lý do của ngươi sao?
Bùi Nhân Cơ chấn động toàn thân, chậm rãi ngẩng đầu:
- Y của Nhị thúc là, Thánh Thượng không truy cứu chuyện của Vương Thế Sung sao?
Bùi Củ đối với phản ứng của Bùi Nhân Cơ có chút vừa lòng, y gật đầu:
- Y là người rất tài giỏi, lại có Ngu Thế Cơ biện hộ giúp, Thánh Thượng sẽ không vì việc nhỏ ấy mà xử phạt y.
- Việc nhỏ!
Bùi Nhân Cơ lập tức cả giận nói:
- Vào Tề quận sát hại, quân binh gian dâm đánh cướp, mang hai huyện mấy vạn dân chúng bắt người cướp của, không ngờ Nhị thúc lại nói đây là chuyện nhỏ. Nếu Thánh Thượng không truy cứu y, y sẽ càng thêm không kiêng nể gì, thậm chí có thể trở thành Trương Kim Xưng thứ hai, chẳng lẽ Thánh Thượng không nhìn thấy hậu quả sao?
- Không cho phép ở chỗ này của ta ngông cuồng với thiên tử!
Bùi Nhân Cơ lạnh lùng nói.
Bùi Nhân Cơ bỗng nhiên ý thức được mình thất thố, y cố khắc chế lửa giận, không dám nói tiếp nữa, Bùi Củ nhìn y thật lâu sau mới tiếp tục nói:
- Lần này ta tận lực giúp ngươi qua cửa ải, nhưng lần sau ta cũng không chắc bảo đảm cho ngươi, Thánh Thượng lần này tha cho ngươi là có điều kiện, trong vòng nửa năm, ngươi nhất định phải tiêu diệt loạn phỉ ở quận Lang Gia, rõ chưa!
Bùi Nhân Cơ dần tỉnh táo lại, Vương Thế Sung bắt người cướp của ở Tề quận tuy rằng khiến y rất phẫn nộ, nhưng dù sao đối với con đường làm quan của y không liên quan, chỉ là khiến y mất chút mặt mũi, nhịn một chút thì cũng trôi qua, nhưng nếu không đánh được quận Lang Gia, con đường làm quan của y coi như kết thúc, dù thế nào y cũng không chấp nhận được việc này.
Trầm mặc thật lâu, Bùi Nhân Cơ trầm giọng nói:
- Lần tấn công quận Lang Gia này, Phi Ưng quân tổn thất nghiêm trọng và thê thảm, ta lo lắng trong vòng nửa năm khó có thể khôi phục được, kỳ hạn không thể dời đến một năm sao?
Bùi Củ lắc đầu:
- Nửa năm đã là kết cục tốt nhất rồi, chỉ còn hai tháng là thánh thượng sẽ đi Giang Đô, quận Lang Gia liên quan đến ổn định phía bắc của Giang Đô, Người bất cứ lúc nào cũng quan tâm đến tình hình của quận Lang Gia, vì thế tốt nhất trong vòng hai ba tháng ngươi phải lấy lại được quận Lang Gia.
Bùi Nhân Cơ biết tình huống của mình, trong vòng hai ba tháng y phải chiếm lại được quận Lang Gia, khả năng rất nhỏ, lại có một Vương Thế Sung ở phía bắc như hổ rình mồi, nếu Tề quận binh lực lại trống rỗng….
Bùi Nhân Cơ không dám nghĩ tiếp nữa.
- Nếu Vương Thế Sung lại nhân cơ hội này vào thì phải làm sao?
Bùi Nhân Cơ trực tiếp nói ra lo lắng của mình.
Đây là một vấn đề lớn, Bùi Củ cũng biết, nếu Thánh Thượng không truy cửu việc Vương Thế Sung bắt người cướp của Tề quận, cũng chính là dung túng Vương Thế Sung, như vậy nhất định sẽ còn lần thứ hai, lần thứ ba.
Bùi Củ trầm tư một lúc rồi nói:
- Đợi sau khi Thánh Thượng đến Giang Đô, ta sẽ khuyên Thánh Thượng triệu hồi Vương Thế Sung về Giang Đô báo cáo công việc, khi đó là lúc ngươi xuất binh tấn công quận Lang Gia.
Dừng một chút Bùi Củ lại nói:
- Nếu ngươi không nắm chắc sẽ đánh bại quân địch, có thể cho Trương Huyễn làm chủ lực, tiếp ứng cho ngươi, hiểu được ý của ta chưa?
- Nhưng tính công lao như thế nào?
- Trương Huyễn là thuộc hạ của ngươi, hắn tiêu diệt loạn phỉ, Thánh Thượng vẫn nhận thức công lao là của chủ soái ngươi, ngươi lo lắng cái gì?
Bùi Củ bất mãn trừng mắt nhìn y.
- Cháu họ đã rõ.
Bùi Củ đối với người cháu họ này vô cùng hy vọng, có thể nói, Bùi Nhân Cơ là mấu chốt để gia tộc Bùi thị đi từ sĩ tộc địa phương lên thành quý tộc thiên hạ, điều quan trọng là quân đội, tại lúc thiên hạ đang đại loạn, Bùi gia nhất định phải có quân đội của mình, chỉ khi có được quân đội, tương lai mới có cái để mặc cả với tân quân chủ.
Bùi Nhân Cơ chính là trọng tâm quân đội của Bùi gia, tương lai Bùi Nhân Cơ sẽ đóng quân ở Tịnh Châu, mặt khác Bùi Củ còn muốn thành lập thế lực quân đội ở ngoài, Trương Huyễn chính được Bùi Củ nhìn trúng, đợi Bùi Nhân Cơ bị điều đi, Trương Huyễn sẽ tiếp nhận Bùi Nhân Cơ đóng quân ở Thanh Châu.
Đáng tiếc Trương Huyễn đã khéo léo từ chối yêu cầu của Bùi gia, khiến quan hệ giữa bọn họ xuất hiện vết nứt, đến nay cũng khó thể lành lại, quan hệ giữa bọn họ đã không thể chặt chẽ như trước rồi.
Bùi Củ cảm giác rõ ràng Trương Huyễn đang dần thoát khỏi sự khống chế của mình, y mặc dù rất bất mãn đối với Trương Huyễn, nhưng mà không làm gì được.
- Tình hình hiện tại của Trương Huyễn như thế nào?
Bùi Củ uống một ngụm trà thản nhiên hỏi.
Nói đến Trương Huyễn, Bùi Nhân Cơ nhất thời nghĩ đến một chuyện, liền thấp giọng nói với Bùi Củ:
- Nhị thúc, cháu họ cảm thấy Trương Huyễn là người rất có dã tâm.
Bùi Củ ngẩn ra, dừng lại chén trà hỏi:
- Là sao?
- Cháu họ phát hiện Trương Huyễn ở quận Bắc Hải gieo trồng một số lượng lớn cỏ nuôi súc vật, hắn có ý đồ nuôi dưỡng chiến mã, vì vậy cháu họ nghĩ trong lòng hắn đang có tham vọng.
Bùi Củ trầm tư một lúc lâu không nói, một hồi y mới ngưng thần nói với Bùi Nhân Cơ:
- Ngươi coi như chưa phát hiện được gì, nhưng phải quan sát nhất cử nhất động của hắn, nếu hắn có bất kỳ hành động nào không an phận đều phải báo lên ta!
Bùi Củ bỗng phát hiện, có lẽ mình có thể nắm được nhược điểm của Trương Huyễn, khiến hắn không thể không cúi đầu trước mình.
……
Từ lúc Trương Huyễn và Vương Thế Sung đã hoàn thành việc trao đổi tù binh, Vương Thế Sung không có dấu hiệu qua lại ở Hà Nam, thứ nhất y không còn đội tàu, không thể vận binh đến bờ Nam Hoàng Hà, tiếp theo y biết được Thánh Thượng không truy cứu việc y bắt người cướp của Tề quận, nhưng Ngu Thế Cơ cảnh cáo y, tạm thời không được tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ thực sự làm Thánh Thượng tức giận.
Đương nhiên Vương Thế Sung hiểu được đạo lý này, cơm phải ăn từng miếng, nếu ăn quá nhanh quá nhiều thì sẽ bị nghẹn, gã liền kiềm chế không tiếp tục đánh giết Tề quận, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội tiếp theo.
Thời gian dần tới tháng năm, quận Bắc Hải đã vào đầu hạ, đã hơn một tháng, hơn mười vạn nhân khẩu từ Tề quận, khiến quận Bắc Hải vô cùng bận bịu, ổn định di dân, cấp phát lương thực vật tư.
Tuy rằng di dân nhiều khiến cho quận Bắc Hải thêm nhiều nhân khẩu lao động, nhưng đồng thời bọn họ đã mang đến một gánh nặng lớn. Ngắn ngủi chỉ hơn một tháng, bọn họ đã chi ra hai vạn bao lương thực, nếu không phải vì tiêu diệt Trương Kim Xưng lấy được lương thực, bọn họ căn bản không đảm đương được lượng di dân khổng lồ này.
Cùng với người dân sơ tán khỏi các huyện, dân cư các huyện trị của quận Ích Đô đã giảm xuống không đến hai trăm ngàn, mà Thọ Quang, Bắc Hải, Xương Đô, Hạ Mật, Doanh Khâu, dân cư các huyện cũng bắt đầu khôi phục lại, ruộng đất hoang vu mấy năm nay lại được khai hoang, thôn trang hoang vắng lại lần nữa nhóm lên khói bếp.
Tất cả nhà trong huyện thành, huyện nha bắt đầu khôi phục, cửa hàng đã đóng cửa lần nữa mở cửa buôn bán, mặc dù dân cư vẫn còn thưa thớt, nhưng tất cả mọi người đều thấy được hy vọng, một ngày nào đó, các huyện của quận Bắc Hải sẽ lại phồn hoa như xưa.
Sáng hôm nay, Trương Huyễn dẫn đầu đoàn người đi tới huyện Ích Đô, cách huyện Thọ Quang ước chừng hơn trăm dặm.