Ngày kế sau khi kết thúc lâm triều, Bùi Củ cũng không trở về quan phòng của mình mà đi đến ngự thư phòng tại điện Văn Thành.
Đi qua một cái hành lang, Bùi Củ trông thấy phía xa Tiêu Vũ hình như đang quở trách Hộ bộ Thị lang Thiệu Minh, y liền dừng bước, lúc này Tiêu Vũ dường như cảm thấy, vừa quay đầu lại nhìn thấy Bùi Củ cách đó không xa, liền phất phất tay bảo Thiệu Minh rời đi.
- Thì Văn hình như tâm tình không được tốt lắm nhỉ! Bùi Củ cười nói đi tới.
Tiêu Vũ là đệ đệ của Tiêu Hoàng hậu, chưa đến năm mươi tuổi, tuổi tác so với Bùi Củ nhỏ hơn một bậc, tuy rằng y đảm nhiệm chức vụ Nội Sử Thị Lang, có chút địa vị, nhưng vẫn khom người hướng Bùi Củ thi lễ:
- Đã khiến Bùi công chê cười.
Bùi Củ liếc mắt nhìn theo bóng lưng Thiệu Minh đã đi xa, thân thiết cười nói:
- Tình hình thuế phú năm trước rất khó coi sao?
Tiêu Vũ là chủ quản tài chính và thuế vụ của Đại Tùy, tháng tư hàng năm Hộ bộ các nơi phải tập hợp tình hình thuế phú báo cáo cho y, Bùi Củ thấy y quở trách Thiệu Minh liền biết tình hình năm trước không được lạc quan.
Tiêu Vũ cúi đầu thở dài,
- Năm trước thuế phú giảm mạnh đến năm lần, ta không có cách nào khác đành phải bẩm báo lên Thánh Thượng!
- Vì sao lại giảm mạnh như vậy?
Bùi Củ giật mình kinh hãi.
Từ tám năm trước sau khi chiến dịch Cao Câu Ly bùng nổ, tài chính và thuế vụ hàng năm của Đại Tùy liên tục giảm, nguyên nhân chủ yếu là nhân khẩu tiêu vong, loạn phỉ tàn sát bừa bãi, thực tế đã có rất nhiều quận huyện bị loạn phỉ khống chế, vì thế tài chính và thuế vụ hàng năm liên tục giảm bớt, mọi người tập mãi đã thành thói quen, nhưng không ngờ năm nay giảm bớt so với năm trước đến năm lần, đây không thể gọi là giảm mạnh mà chính là tuyết lở rồi, vì thế Bùi Củ cảm thấy thật kinh hãi.
Tâm trạng Tiêu Vũ nặng nề, lắc đầu nói:
- Hà Lạc và Tịnh Châu năm trước liên tục gặp nạn, Giang Nam tạo phản nổi lên liên tiếp, thiên tai nhân họa ảnh hưởng quá lớn, mà trang viên ở Quan Lũng thôn tính bị quá nhiều, trung nông giảm mạnh, duy nhất chỉ có Ba Thục có chút ổn định, cục diện bất lợi liên tục xảy ra, kết quả cuối cùng cực kì khó coi.
- Nhưng đây cũng không phải là vấn đề của Thiệu thị lang mà! Vì sao Thì Văn lại trách cứ y?
- Ta không phải vì thuế phú không đủ mà trách cứ y, mà là vì suy nghĩ của y có vấn đề.
Bùi Củ không hiểu nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ tiếp tục giải thích:
- Y đề nghị dùng quốc khố chống đỡ thuế phú. Dùng quốc khố để bù thu chi không đủ còn chưa nói. Nhưng y là muốn lừa gạt… lừa gạt Thánh Thượng, vì thế ta nghiêm khắc răn dạy y một chút.
- Điều này cũng làm khó y, người cũng biết một khi Thánh Thượng tức giận, thì sẽ không suy xét trách nhiệm của ai. Hộ bộ thị lang sẽ phải gánh hậu quả, y chỉ là muốn tự bảo vệ mình mà thôi.
- Cho dù là tự bảo vệ mình. Cũng đừng mơ tưởng lừa gạt…, tội khi quân chẳng phải càng nghiêm trọng hơn sao.
Bùi Củ biết Tiêu Vũ rất có nguyên tắc, chính xác hơn là không có sở trường thay đổi tình huống. Rất nhiều chuyện bàn cùng mình đều không đi đến kết thúc, Bùi Củ cười cười. Không nói thêm gì nữa, liền cáo từ đi đến ngự thư phòng.
Tiêu Vũ vô cùng lo lắng, y còn đang suy nghĩ phải báo cáo tình hình thuế phú giảm mạnh của năm trước cho Thánh Thượng như thế nào. Thực ra y hiểu rõ ràng hơn so với mọi người về nguyên nhân thực sự trong đó.
Quý tộc Quan Lũng vài năm nay liên tục thôn tính đất đai ở Quan Trung và Lũng Hữu, quan địa phương không thể ngăn cản. Đồng thời cũng biết tình hình mà không báo, làm cho trung nông giảm mạnh, mặt khác đối với trang viên cũng không thu được thuế. Chính vì thuế phú ở Quan Lũng giảm quá lớn làm cho toàn bộ thuế phú giảm đến năm lần.
Tiêu Vũ do dự rất lâu, cuối cùng y quyết định đem nguyên nhân thực sự bẩm báo lên Thánh Thượng, dù sao vấn đề quý tộc Quan Lũng cũng không phải đơn giản là thuế phú giảm bớt, Tiêu Vũ cũng vội vàng hướng quan phòng của mình mà đi.
***
Bùi Củ đứng ngoài ngự thư phòng chờ một lúc, một tên hoạn quan đi ra rồi cười nói:
- Bùi công, Thánh Thượng cho mời!
Bùi Củ khẽ mỉm cười:
- Từ sau đừng nói chữ Mời, cứ nói Thánh Thượng tuyên ta diện kiến thôi, tránh cho người khác nghe xong lại chê cười.
- Ha hả! Bùi công nói phải, là tại ta suy xét chưa chu toàn, Bùi công xin mời!
Bùi Củ lắc đầu, bước nhanh vào ngự thư phòng, Dương Quảng mới lâm triều trở về, đang dùng một chén cháo tổ yến, Bùi Củ tiến lên hành lễ:
- Lão thần tham kiến bệ hạ!
- Bùi Công tới thực đúng lúc, tổ yến chưng cách thủy hôm nay không tồi.
Dương Quảng cười phân phó hai bên:
- Lấy cho Bùi công một chén tổ yến.
- Lão thần đa tạ bệ hạ!
Một tên hoạn quan mang lên một chén tổ yến cho Bùi Củ, Bùi Củ chỉ ăn một chút tượng trưng, y sao có thể ăn hết chứ.
Dương Quảng lại thưởng thức hai phần tổ yến, liền đem chén để một bên, trầm ngâm một chút rồi nói với Bủi Củ:
- Trẫm đang nghĩ để Trương Huyễn đến đảm nhiệm Thông thủ quận Tề, điều Bùi Nhân Cơ về làm Thông thủ quận Huỳnh Dương, Bùi khanh cảm thấy như thế nào?
Sắc mặt Bùi Củ biến hóa, điều y sợ chính là kết quả này, mới trăm phương ngàn cớ tìm nguyên nhân chiến bại của Bùi Nhân Cơ, không nghĩ tới Thánh Thượng đưa ra phương án nhanh như vậy, cũng may hiện tại trưng cầu ý kiến của y, chưa thực sự thực thi, y nhất định phải ngăn cản Thánh Thượng thực đi quyết định này.
- Lão thần có thể hiểu được tâm trạng của bệ hạ, nhưng bệ hạ có nghĩ tới chưa, lý lịch và kinh nghiệm của Trương Huyễn vẫn còn ít, nhanh như vậy thăng cấp cho hắn sẽ làm quân đội không phục, đối với hắn cũng không có lợi, lần trước vi thần ngăn cản hắn làm Hổ Bí Lang Tướng, cũng chính là suy nghĩ này, xin bệ hạ hãy suy nghĩ kỹ.
Dương Quảng khẽ gật đầu:
- Bùi công nói rất có lý, nhưng không thu phục quận Lang Gia, thì không thể làm hai châu gắn liền vào làm một, làm bắc bộ Giang Đô không đủ an toàn chống đỡ, điều trẫm lo lắng hơn là Từ Châu bên kia, một khi loạn phỉ ở quận Đông Hải và quận Lang Gia liên kết tấn công Từ Châu, loạn phỉ lần nữa bùng nổ ở Trung Nguyên, Giang Đô sẽ mất đi bức thành che chở ở phương Bắc, thậm chí sẽ cắt đứt liên hệ giữa Giang Đô và Lạc Dương, Bùi công có hiểu được lo lắng của trẫm không?
- Lão thần hoàn toàn hiểu được việc tiêu diệt loạn phỉ ở quận Lang Gia thất bại tạo thành ảnh hưởng rất lớn, nhưng lão thần thấy được lần chinh phạt quận Lang Gia lần này thất bại có rất nhiều nguyên nhân tạo thành, cũng không phải hoàn toàn là do năng lực Bùi Nhân Cơ không đủ, điều này hy vọng bệ hạ có thể minh giám.
- Ngươi nói đi, trẫm nguyện ý lắng nghe.
Dương Quảng đương nhiên rất rõ ràng Bùi Củ muốn bào chữa cho Bùi Nhân Cơ, mặc dù y cảm thấy đặc biệt thất vọng với Bùi Nhân Cơ, nhưng dù sao Bùi Củ, Bùi Uẩn đều là quan lớn trong triều đình, y không thể không quan tâm suy nghĩ của bọn họ.
- Bệ hạ, Bùi Nhân Cơ tấn công quận Lang Gia thất bại, lão thần cho rằng có hai nguyên nhân, một là nơi ở của Tôn Tuyên Nhã và Vương Bạc đều ở phía nam quận Lang Gia, mà phía bắc quận Lang Gia núi rừng chập chùng mấy trăm dặm, giao thông bất lợi, tiếp viện hậu cần vô cùng khó khăn, bất lợi với việc tấn công quận Lang Gia ở phía bắc, vì thế tuy rằng quận Lang Gia thuộc Thanh Châu, nhưng vẫn phải tiến quân tấn công từ Từ Châu, đây chính là nguyên nhân thứ nhất, lần trước bệ hạ cũng đã tán thành, nhưng đây vẫn chưa phải nguyên nhân thật sự khiến Bùi Nhân Cơ chiến bại.
- Sao? Vậy nguyên nhân thật sự là gì?
Dương Quảng cũng có vài phần hứng thú.
- Bệ hạ, nguyên nhân quan trọng chính là thời điểm lúc hai quân giằng co, Vương Thế Sung quận Thanh Hà thừa dịp binh lực Tề quận trống rỗng, suất quân về phía nam, đánh cướp Tề quận hơn mười vạn người, làm cho tâm quân tiền phương hỗn loạn, Bùi Nhân Cơ bắt buộc phải rút quân, quân phản loạn nhân cơ hội truy kích, mới làm cho Phi Ưng quân chết thê thảm và nghiêm trọng như vậy, đây chính là nguyên nhân thực sự, bệ hạ!
Kỳ thật Bùi Củ cũng hiểu được đây là lý do mình đưa ra cho Bùi Nhân Cơ, thật sự chưa chắc là nguyên nhân này, nhưng Bùi Củ cần phải tìm một lý do thuyết phục được Dương Quảng, khiến cho Bùi Nhân Cơ được tiếp tục ở lại Tề quận.
Quan trọng hơn là, Bùi Củ tin rằng Dương Quảng cũng biết được việc của Vương Thế Sung, nhưng có Ngu Thế Cơ biện hộ thay cho Vương Thế Sung, chưa chắc Dương Quảng sẽ truy cứu chuyện này. Bùi Củ bắt được nhược điểm này, nếu Dương Quảng không truy cứu việc Vương Thế Sung vượt cấp cướp người, thì cũng có thể không truy cứu Bùi Nhân Cơ chiến bại quận Lang Gia, không thể nặng bên này nhẹ bên kia.
Đây là kế sách cân bằng của Đế Vương, vừa không thể để cho một bên độc chiếm lợi ích, cũng không thể khiến một bên một mình chịu tội, làm Thiên Tử, đương nhiên có thể xử phạt Bùi Nhân Cơ, nhưng nhất định phải xử phạt cả Vương Thế Sung, nếu không Vương Quảng không thể cân bằng thế lực của Ngu Thế Cơ và Bùi Củ.
Dương Quảng một lúc lâu không nói gì, y cũng nhận được báo cáo của Vương Thế Sung, trong báo cáo y kể rõ quận Thanh Hà đồng hoang ngàn dặm, không đủ sức dân, khiến gã không thể nào phát động tấn công đối với Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức.
Đồng thời Vương Thế Sung còn lên án Bùi Nhân Cơ và Trương Huyễn ngăn cản dân chúng quận Thanh Hà về quê hương, y vì sớm kịp dẹp loạn Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt, không thể không cưỡng chế dân chúng trở về quận Thanh Hà.
Hơn nữa Ngu Thế Cơ dùng số liệu cụ thể xác thực tình trạng thê lương của quận Thanh Hà, cực lực thay Vương Thế Sung biện hộ, cuối cùng Dương Quảng quyết định không xử phạt Vương Thế Sung việc vượt cấp cướp người, chỉ yêu cầu y lần sau không được làm việc như thế này nữa.
Nhưng bây giờ vấn đề lại đến, Bùi Củ đưa ra việc Bùi Nhân Cơ chiến bại cũng là vì Vương Thế Sung làm việc sau lưng, dù không phải là nguyên nhân này, Dương Quảng cũng phải cho Bùi Củ một đáp án, hoặc là cùng xử phạt Vương Thế Sung và Bùi Nhân Cơ, hoặc là không xử phạt ai, điều này làm cho Dương Quảng rất đau đầu.
Trầm tư hồi lâu, Dương Quảng rốt cục gật đầu:
- Cũng được! Nếu như là vì nguyên nhân này, chuyện Bùi Nhân Cơ chiến bại cũng có nguồn gốc của nó, trẫm sẽ cho y một lần cơ hội, hy vọng lần sau y không khiến trẫm cảm thấy thất vọng.
Dương Quảng tiện tay lấy ra chiếu thư phong Trương Huyễn làm Thông thủ quận Tề, ở phía trên viết một gạch chéo, ném vứt vào trong văn quyển.
Bùi Củ âm thầm thở ra, rốt cục bảo vệ được Bùi Nhân Cơ.
- Lão thần tạ ơn bệ hạ khoan dung!