Quan trạch ở Ích Đô để Trương Huyễn ở sớm đã được sửa mới, trước khi Trương Huyễn xuất chinh tới Lang Gia quận, đã giao cho Vi Vân Khởi sau khi sửa nhà xong phải để cho Lư Thanh chuyển tới.
Sau khi Trương Huyễn xuất chinh, không bao lâu sau Lư Thanh cũng đã chuyển từ nhà của Uất Trì Cung tới căn nhà mới này, cũng chỉ yếu là vì nhà của Uất Trì Cung nhỏ, Lư Thanh và A Viên ở đó không được tiện cho lắm.
Vì muốn Lư Thanh được sống thoải mái một chút, Vi Vân Khởi không chỉ đặt mua toàn bộ đồ gia dụng trong nhà, thậm chí còn cử một đội binh lính tới đóng quân bên cạnh nhà, nghiêm phòng bảo vệ sự an toàn của Lư Thanh.
Lúc này trong đình nghỉ mát ở hậu viện, thê tử của Vi Vân Khởi Nhan thị đang khuyên nhủ Lư Thanh quay về Lạc Dương.
- Trương tướng quân cũng cảm thấy chuyện này không thể quá gấp gáp, không chỉ phải giữ thể diện của Lư gia, cũng phải suy nghĩ tới lâu dài. Hơn nữa hắn cũng muốn Thanh cô nương có thể xuất giá đường đường chính chính, chúng ta đều là người từng trải, nếu hôn sự của Thanh cô nương không thể nhận được sự tán thành của mẫu thân, tương lai sẽ luôn ảnh hưởng tới quan hệ của mẫu thân các người, phải xử lý thỏa đáng mới được.
Lư Thanh thở dài một tiếng.
- Đa tạ sự quan tâm của thím, chỉ là ta không tin vào lời hứa của phụ thân ta. Ngày xưa ông cũng đã từng hứa với ta, không thể nhận lời cầu hôn của Thôi gia, nhưng cuối cùng ông lại thất tín. Ta rất lo lắng ông chỉ là kế quyền nghi, vì muốn đưa ta về kinh thành.
- Chuyện này cháu yên tâm đi, chuyện này Vi thúc của cháu là người ở giữa, khi đó Vương Thái thú cũng ở đó, phụ thân cháu đã đích thân hứa với Vi thúc cháu và Vương Thái thú, ông ta sẽ không đổi ý đâu.
- Trương tướng quân có ở đó không?
- Trương tướng quân đương nhiên là có ở đó rồi, cho nên đây là một lời hứa rất trịnh trọng. Trương tướng quân cũng muốn cháu yên tâm quay về, sớm nhất là hai ba tháng nữa, muộn nhất là nửa năm, hắn sẽ tiến kinh đón dâu. Về phần nạp tài, vấn danh, những chuyện này có thể làm trước được, do Trương Đại tướng quân hoặc huynh trưởng của Vi thúc cháu, họ đều có thể tới nhà cầu hôn.
Một lời của Nhan thị cuối cùng đã thuyết phục được Lư Thanh. Lư Thanh gật đầu nói:
- Nếu thím đã khuyên cháu như vậy, cháu sẽ nghe theo lời thím, theo phụ thân quay về.
Nhan thị vui mừng, mỉm cười vỗ tay nàng nói:
- Chuyện này không phải là ý của ta, tất cả mọi người đều hy vọng cháu theo phụ thân quay về, bao gồm cả Trương tướng quân, chỉ có như vậy mới là một cuộc hôn nhân hoàn chỉnh. Mà sau này cháu cũng không có gì phải tiếc nuối nữa.
- Vậy phụ thân cháu khi nào quay về?
- Ta nghe nói phụ thân cháu định sáng sớm mai sẽ xuất phát.
…..
Nhan thị cáo từ đi ra, trong lòng Lư Thanh lại có chút phiền muộn. Nàng vốn cho rằng có lẽ Trương lang đích thân tới khuyên nhủ mình, không ngờ hắn lại đẩy cho Nhan thẩm tới. Đương nhiên, Lư Thanh cũng hiểu chỗ khó của Trương lang, nếu phụ thân đã chính thức đồng ý hôn sự này rồi, như vậy theo lễ chế Trương lang không thể đơn độc gặp mình được nữa, nếu không mình sẽ bị người ta nói mình không hiểu lễ nghĩa, phụ thân cũng sẽ không hài lòng về Trương Lang.
- Cô nương, người thật sự quyết định cùng phụ thân quay về rồi sao?
A Viên ở bên cạnh thấp giọng hỏi.
Lư Thanh gật đầu, trong ngữ khí cũng có chút bất đắc dĩ nói:
- Nếu mọi người đều cho rằng đây là phương án tốt nhất, ta phản đối còn có ý nghĩa gì? Thôi, xem như ta tin họ một lần, nếu phụ thân lại một lần nữa lật lọng, ta sẽ mãi mãi không bao giờ tin ông nữa.
….
Sáng sớm hôm sau, hơn một trăm kỵ binh bảo vệ hai chiếc xe ngựa rời khỏi Lịch Thành huyện đi về phía bắc. Lư Trác và con gái ngồi trên thuyền quay về Lạc Dương, có 30 thân binh của Trương Huyễn cùng lên thuyền bảo vệ. So với trộm cướp trên bờ, đường sông Hoàng Hà còn an toàn hơn nhiều.
Trương Huyễn đứng trên bến tàu im lặng dõi theo xe ngựa mà Lư Thanh rời đi. Lúc này, trong lòng hắn đầy lòng khát khao vô hạn về tương lai.
….
Thời gian đã trôi đi tới tiết cuối mùa xuân tháng ba rồi, tiết trời cũng đã dần ấm lên, những người phụ nữ không thể chờ được thay ngay váy dài mỏng nhẹ, đầu phố Lạc Dương bắt đầu váy áo tung bay, sắc màu rực rỡ, khiến cho người ta nhìn mà thấy bắt mắt, giống như màu hạ đến sớm vậy.
Cho dù là cuối mùa xuân gió thổi cũng khiến cho trong lòng người ta cảm thấy ấm áp hơn chút, nhưng trong lòng Bùi Nhân Cơ lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Y quay về Lạc Dương đã hai ngày rồi, không chỉ không gặp được Thánh thượng, ngay cả gia chủ Bùi Củ cũng không gặp được, khiến cho lòng hắn có chút hổ thẹn, cũng cảm thấy phẫn uất bất bình.
Thánh thượng không có thời gian gặp y là vì phải chuẩn bị nam tuần, sự vụ quá nhiều, hơn nữa y cũng không có mang về tin tức tốt đẹp, Thánh thượng đương nhiên là không quan tâm tới y rồi. Nhưng gia chủ không chịu gặp y, y lại không biết là có nguyên nhân gì, lẽ nào ngay cả gia chủ cũng không buồn chú ý tới mình sao?
Cho dù Bùi Nhân Cơ vô cùng bất mãn với gia chủ Bùi Củ, nhưng y vẫn mặt dày tới thăm, Thánh thượng không muốn gặp y, khiến cho y có chút cảm giác hết đường xoay xở, ngoài tìm gia chủ ra, y cũng không còn cách nào khác.
Bùi Nhân Cơ ở trong phòng khách chờ giây lát, con trưởng Bùi Hành Kiệm xuất hiện ở cửa, bước lên phía trước quỳ xuống hành một lễ.
- Hài nhi Hành Kiệm tham kiến phụ thân đại nhân!
Bùi Nhân Cơ liền đứng lên.
- Con… con không phải đã về Văn Hỉ rồi sao?
- Hài nhi lại bị gia chủ viết thư gọi đến, gia chủ tạm thời vẫn chưa tìm được người để thay thế hài nhi. Phụ thân, gia chủ mời phụ thân tới thư phòng gặp mặt!
Bùi Nhân Cơ liền thấy mừng rỡ vô cùng. Y biết gia chủ vô cùng xem trọng con trai mình, chủ quản võ sỹ cơ mật của Bùi phủ, nếu gia chủ để con trai tới dẫn mình đi gặp, điều đó có nghĩa là cuộc gặp hôm nay không chỉ là phê phán mình rồi.
- Mau dẫn cha đi gặp gia chủ!
Bùi Nhân Cơ giục con trai đi trước dẫn đường, hai người rất nhanh đã đi tới bên ngoài thư phòng của Bùi Củ. Bùi Hành Kiệm bước vào phòng bẩm báo, lát sau đi ra nói với Bùi Nhân Cơ:
- Gia chủ mời phụ thân vào!
Bùi Nhân Cơ sửa sang lại mũ áo, bước nhanh vào trong thư phòng của Bùi Củ. Trong phòng đèn thắp sáng trưng, hai ngọn nến to đang cháy, một tấm gỗ lê treo trên tường, một người đầu đội khăn, trên người còn mặc chiếc áo màu xanh lam rộng thùng thình đang chăm chú đọc sách.
Ông dường như căn bản không ý thức được Bùi Nhân Cơ đã tới, lư đồng ở góc phòng phả ra làn khói xanh nhỏ, khiến cho trong phòng mờ mịt trong mùi hương đàn nhè nhẹ.
Mặc dù trong lòng Bùi Nhân Cơ vô cùng bất mãn với Bùi Củ, nhưng thực sự khi gặp Bùi Củ, y nào dám biểu hiện chút bất mãn nào. Y cũng cung kính quỳ xuống hành lễ.
- Cháu khấu kiến nhị thúc!
Bùi Củ đặt sách xuống, liếc nhìn y, lại không giấu nổi chút bất mãn trong lòng, sắc mặt âm trầm như nước, lạnh lùng nói:
- Đức Bản, biểu hiện của ngươi ở Lang Gia quận khiến cho rất nhiều người thất vọng, thậm chí Thánh thượng cũng rất thất vọng về ngươi.
Ngụ ý, Bùi Củ lão đối với bại binh của Lang Gia quận cũng vô cùng bất mãn. Bùi Nhân Cơ liền nói:
- Xin nhị thúc bớt giận, lần này Lang Gia quận bại binh ít nhiều cũng có chút tình hình đặc biệt.
- Hừ! Tình hình đặc biệt?
Bùi Củ cực kỳ bất mãn hừ một tiếng nói:
- Trong tấu chương của Tiêu giám quân không có viết tình hình đặc biệt gì, là vì ngươi bảo thủ, dễ tin vào cái gọi là tướng đầu hàng, kết quả đã trúng phải kế nằm vùng của Vương Bạc, một trận chiến tử thương hơn năm nghìn người, bại tích thế này Trương Tu Đà chưa bao giờ để xảy ra. Lần này Thánh thượng nói đáng lẽ không nên thay thế Trương Tu Đà, khiến cho ta xấu hổ vô cùng, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, tấu chương của Tiêu Hoài Tĩnh rốt cuộc là có xác thực hay không?
Bùi Nhân Cơ sớm đã có lý do thoái thác để đối ứng rồi. Y không chút hoang mang nói:
- Mặc dù tình hình mà Tiêu Hoài Tĩnh đã nói không hề giả, nhưng cũng không toàn diện, có lẽ là khả năng của ta có hạn, nhưng Trương Huyễn chiến công hiển hách cũng đồng thời thất bại mà trở về Bắc Hải quận. Tiêu Hoài Tĩnh không có nhắc tới nguyên nhân này sao?
- Đương nhiên là có nhắc tới, bởi vì sự thất bại của ngươi đã khiến cho Trương Huyễn không thể một mình chống đỡ được. Hắn cũng chỉ có thể rút lui, nhưng tổn thất của hắn lại không nhiều bằng ngươi. Tốt nhất là ngươi tìm một lý do khiến cho người ta tin tưởng, nếu không bại binh lần này hoàn toàn sẽ tiêu hủy tiền đồ của ngươi.
- Cháu bại binh đương nhiên là có nguyên nhân. Mặc dù Tân Thái huyện thất thủ khiến cho áp lực của cháu quá lớn, nhưng cũng không phải là toàn tuyến bại binh. Cháu bại binh là vì nghe được một tin, Vương Thế Sung dẫn quân đánh tới Tề quận, bắt đi hơn chục vạn nhân khẩu, cháu sợ Lịch Thành huyện bị mất mới bị ép hạ lệnh lui quân, lại bị quân đội Vương Bạc phục kích.
Bùi Nhân Cơ khéo léo lợi dụng Vương Thế Sung đi xuống phía nam tập kích Tề quận làm lý do khiến mình phải vội vàng rút quân. Cho dù y là dẫn bại quân nhanh chóng rút lui khỏi Tề quận mới biết Vương Thế Sung đi xuống phía nam, nhưng thời gian của hai chuyện này lại có thể ăn khớp. Việc Vương Thế Sung đi xuống phía nam đã thành lý do tốt nhất khiến y thất bại.
Đương nhiên, ở đây còn cần sự phối hợp của Trương Huyễn. Sau khi y tới kinh thành mới nhớ ra lý do này, không kịp nói chuyện này với Trương Huyễn. Tuy nhiên vấn đề không lớn, y tin chắc Trương Huyễn sẽ phối hợp với mình.
Quả nhiên, Bùi Củ nhíu chặt mày lại.
- Vương Thế Sung tấn công Tề quận? Đây là chuyện gì? Sao ta không hề biết gì nhỉ?
Bùi Nhân Cơ lấy một tấu chương ra, trình lên Bùi Củ nói:
- Đây là tấu chương cháu đã chuẩn bị buộc tội Vương Thế Sung, mời nhị thúc xem qua.
Bùi Củ nhận lấy quyển tấu chương, đặt lên bàn từ từ mở ra. Lão càng đọc càng kinh ngạc, cảm thấy không thể tin nổi, Vương Thế Sung lại dám dẫn quân đi xuống phía nam, cướp nhân khẩu Tề quận, còn đốt giết gian dâm, điều này có khác gì loạn phỉ chứ?
Bùi Củ đương nhiên cũng muốn Bùi Nhân Cơ tìm được lý do để giải thích vì sao mà Lang Gia quận bại binh. Bây giờ xem ra lý do này của Vương Thế Sung cũng quả thực rất tốt, bị người rút dao đâm sau lưng, ai mà chẳng hốt hoảng rút quân.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chuyện này thật sự xảy ra, mà không phải là Bùi Nhân Cơ đã cố ý vu cáo.
Trầm tư hồi lâu, Bùi Củ chậm rãi nói:
- Được rồi! Chuyện này ta không nói với ngươi nữa, ngươi quay về kiên nhẫn đợi thêm vài ngày, ngày kia ta sẽ thay ngươi trình lên Thánh thượng. Nếu Thánh thượng có thể chấp nhận, như vậy Lang Gia quận bại binh lần này sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi nữa.