Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 374 - Chương 332: Khách Tới Bất Ngờ

Chương 332: Khách tới bất ngờ
Chương 332: Khách tới bất ngờ

Từ quận Lang Gia trở về, Trương Huyễn không kịp quay về Ích Đô huyện, liền đi thẳng tới Lâm Truy huyện. Sau khi hắn giải quyết xong nguy cơ Vương Thế Sung xâm nhập xuống phía nam, thời gian cũng đã trôi qua gần 10 ngày.

Buổi trưa hôm đó, Trương Huyễn dẫn năm trăm kỵ binh và một nghìn binh lính bảo vệ hơn trăm chiếc xe la quay về Ích Đô huyện. Trong xe la toàn là người già tóc bạc phơ, cũng phải hơn bảy trăm người, đại bộ phận là chọn ở lại Ích Đô huyện, không muốn quay về Tề quận, nghĩ thấy Ích Đô huyện vốn có mấy nghĩa trang, Trương Huyễn quyết định bố trí cho những người già này ở Ích Đô huyện, do quan phủ tới chăm sóc họ.

Khi đội quân tới Ích Đô huyện, Trương Huyễn đã để Uất Trì Cung dẫn binh lính đi phối hợp với quan viên bố trí cho những người già này. Hắn trước tiên là quay về thị trấn.

So với lần xuất chinh Lang Gia quận lần trước, Ích Đô huyện về cơ bản thì không có sự biến đổi gì, chỉ là trên phố lớn, ngõ ngách đã có không ít dân chúng từ Tề quận di chuyển tới, xe bò, xe la xếp đầy thị trấn. Rất nhiều dân chúng vốn hồi hương mà không có nhà cửa đều đã ở trật cứng người. Thành trì vừa mới thoáng đãng chút lại một lần nữa chật chội.

Trương Huyễn vừa tới quận nha, vẫn còn chưa kịp xuống ngựa, Phòng Huyền Linh liền từ trong quận nha chạy ra, thấp giọng nói với Trương Huyễn vài câu. Trương Huyễn ngây người ra, liền hỏi: - Hắn ta tới bao lâu rồi?

- Tới từ hôm qua, ty chức đã đưa hắn ta đi dạo quan học một vòng rồi. Hôm nay hắn ta nói có chút việc riêng.

Người khách tới khiến Trương Huyễn thấy ngạc nhiên đương nhiên chính là Lư Trác rồi, Quốc Tử Giám Tế Tửu của vương triều Đại Tùy chủ quản sự vụ giáo dục. Y sớm đã hoàn thành việc hiến tế ở Khúc Phụ Khổng miếu, ngược lên phía bắc, thuận tiện "thị sát" Bắc Hải quận.

Trương Huyễn đương nhiên cũng biết việc riêng của Lư Trác là việc gì rồi. Chỉ là hắn không ngờ Lư Trác lại tới nhanh như vậy. Nhưng bất luận thế nào, hắn cũng không thể trốn tránh, chỉ có thể đối mặt với Thái Sơn đại nhân tương lai thôi.

Trương Huyễn cũng không đi tìm Lư Trác, mà quay trở về quan học. Lư Trác tạm thời ở trong quan học.

Quan học cách quận nha không xa, vốn thời cuộc hỗn loạn đã dừng lại ba năm rồi, với sự nỗ lực của Vi Vân Khởi, quan học lại một lần nữa được khôi phục trở lại.

Trước mắt có hơn trăm đồ sinh của Bắc Hải quận đang học tập trong quan học. Trương Huyễn tới trước cửa khu nhà ở của khách ở quan học, lại bất ngờ nghe thấy bên trong vang lên giọng nói của Lư Thanh. Cảm xúc vô cùng kích động, dường như là đang cãi nhau với phụ thân vậy.

Trương Huyễn chần chừ một lát, dừng bước, lắng nghe tiếng cãi vã ồn ào trong sân truyền ra.

- Con gái tuyệt đối không thể theo phụ thân quay về được. Con thà chết cũng tuyệt đối không gả cho Thôi gia!

- Ta không nói sẽ gả con cho Thôi gia, sự thực là Thôi gia đã hủy hôn ước rồi. Con bỏ nhà đào hôn, con cho rằng Thôi gia có thể chấp nhận được sao? Là cha chỉ không yên tâm về sự an toàn của con, cho nên cha mới không ngại xa xôi ngàn dặm chạy tới đây, hy vọng con có thể theo cha về nhà.

.

Ngữ khí của Lư Thanh kích động, nhưng Lư Trác lại vẫn luôn ôn hòa, không hề có chút nổi nóng với con gái. Điều này thực ra là nằm ngoài tưởng tượng của Trương Huyễn.

Trương Huyễn gõ cửa, cửa không có đóng, để lại một kẽ hở nhỏ, hắn liền đẩy cửa đi vào bên trong.

Trong sân, hai cha con mỗi người đứng dưới một gốc cây, cách xa hai trượng, giống như là có một vật vô hình đang tách rời bọn họ.

Trương Huyễn bước vào khiến cho hai cha con họ đồng thời kinh ngạc. Lư Thanh kích động bước lên phía trước nói: - Trương đại ca, huynh về từ khi nào thế?

- Ta vừa mới về.

Trương Huyễn mỉm cười, nói với nàng: - Cho ta nói chuyện với bá phụ chút nhé!

Lư Thanh im lặng gật đầu, lại quay đầu liếc nhìn về phía phụ thân, quay người bước ra khỏi sân.

Trong sân chỉ còn lại Trương Huyễn và Lư Trác. Ánh mắt Lư Trác phức tạp liếc nhìn Trương Huyễn, gật đầu nói: - Vào nhà nói chuyện đi!

Hai người bước vào trong đại sảnh ngồi xuống, Lư Trác liền rót cho Trương Huyễn một chén trà. - Lần này ta là viện cớ đi bái tế miếu Khổng, đi qua Bắc Hải quận, nhưng cháu có lẽ cũng biết ý đồ tới đây của ta rồi.

Trương Huyễn áy náy nói: - Chuyện của lệnh ái, vãn bối thực sự rất xin lỗi!

- Chuyện này ta cũng có trách nhiệm, ta không dạy bảo con tốt. Hơn nữa, ta còn muốn cảm ơn cháu trong thời gian qua đã chăm sóc cho Thanh nhi.

Lư Trác vốn tức giận đùng đùng mà tới, nhưng những gì nghe thấy và nhìn thấy trên đường, khiến cho lão cũng đã dần thay đổi thái độ của mình với Trương Huyễn, càng quan trọng là ý chí của con gái kiên cường, kiên quyết không muốn theo lão quay về. Nếu lão muốn đưa con gái quay về thành công, chỉ có thể dựa vào sự khuyên bảo của Trương Huyễn. Cho nên, cuối cùng Lư Trác đã quyết định đối diện với hiện thực, từ bỏ việc gây khó dễ với Trương Huyễn.

Thái độ của Lư Trác có chút khiến Trương Huyễn bất ngờ. Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối diện với chất vấn của Lư Trác, nhưng Lư Trác lại không hề có ý chất vấn, khiến cho Trương Huyễn thầm thở phào nhẹ nhõm.

- Chăm sóc Lư cô nương là trách nhiệm của vãn bối, bá phụ không cần khách khí.

Hai người đều rơi vào im lặng, không ai biết nên mở lời thế nào. Lư Trác trầm ngâm hồi lâu, lại nói: - Lần này ta định đưa Thanh nhi quay về kinh thành, nhưng nó dù thế nào cũng không muốn quay về cùng ta, ta hy vọng cháu có thể khuyên nhủ được nó.

- Lệnh ái không muốn quay về, e là vì Thôi gia. Cô ấy chính là vì không muốn gả cho Thôi gia mới bỏ nhà ra đi, hy vọng bá phụ có thể hiểu được điểm này.

Lư Trác cười khổ một tiếng. - Cho dù ta đi cầu Thôi gia, Thôi gia cũng không thể tiếp nhận hôn sự này. Cầu hôn đã hủy rồi, Thôi gia sẽ không còn là vấn đề gì nữa, ta cũng đã giải thích đi giải thích lại với nó rồi, nhưng nó vẫn không muốn cùng ta quay về. Tính khí của Thanh nhi còn ngang ngạnh hơn cả trâu.

- Vậy bá phụ thấy lệnh ái vì sao mà không muốn quay về?

Lư Trác nhìn Trương Huyễn đầy thâm ý, ngụ ý nói là "Đây còn không phải vì cháu sao?"

Nhưng lời này của Lư Trác lại không có công phá trực diện, nhưng cũng có chút có thể khẳng định. Lão có nên chọn Trương Huyễn là con rể hay không đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi. Con gái đã chạy theo Trương Huyễn, dù không phải cả thiên hạ đều biết, nhưng người nên biết thì cũng đều đã biết cả rồi. Con gái lão còn có thể gả cho ai được nữa chứ? Ngoài gả cho Trương Huyễn ra, lão căn bản không có bất kỳ chỗ nào có thể che được cái thẹn với gia tộc.

Nhưng cho dù là muốn gả cho Trương Huyễn, cũng phải làm theo đúng quy tắc, không thể làm qua loa đại khái như vậy được.

Lư Trác trầm ngâm hồi lâu, lại hỏi: - Trương tướng quân ở Bắc Hải quận có trưởng bối không?

Trương Huyễn hiểu ý của Lư Trác, hạ thấp người cười nói: - Mặc dù cháu không có trưởng bối gì, nhưng bá phụ có lời gì có thể nới với Vi trưởng sử.

- Vi Vân Khởi sao? Ha ha! Ta và hắn ta sắp 15 năm rồi chưa có gặp nhau, không biết hiện giờ ông ta vẫn ổn chứ? Quả thực là phải gặp lại cố nhân này rồi!

~~~~

Sau một canh giờ, Lư Trác đã gặp được Vi Vân Khởi. Vi Vân Khởi cũng là xuất thân danh môn, 15 năm trước y phụng mệnh tới Liêu Đông đã từng ở lại Trác quận mấy tháng, cũng đã có giao tình với Lư Trác.

Lư Trác buồn bực trong quan học, đơn giản đi lên tường thành với Vi Vân Khởi. Hai người vừa đi vừa nói chuyện trên tường thành, gió xuân ấm áp thổi tới, hứng trí cũng rất dồi dào.

- Năm đó chúng ta đi dạo trên tường thành Trác quận, Vi hiền đệ đang vào lúc hưng thịnh, hăng hái, chớp mắt một cái đã 15 năm trôi qua rồi. Chúng ta đều đã già rồi. Lư Trác cảm khái nói.

Vi Vân Khởi vịn vào tường thành, nhìn về phía chân trời xa, ánh mắt thâm trầm nói: - Mặc dù ta đã gần ngũ tuần rồi, nhưng ta cũng không chịu già, năm tháng chỉ có thể khiến cho rượu càng thêm thuần hậu, Lư huynh cũng chẳng phải như vậy sao? Lư huynh cũng là năm ngoái mới đảm nhiệm chức Quốc Tử Giám Tế Tửu, điều này quả thực là con đường làm quan của chúng ta vừa mới bắt đầu.

Lư Trác không hiểu thâm ý trong câu nói này của Vi Vân Khởi. Lư Trác lão được phong là Quốc Tử Giám Tế Tửu, tiền đồ vừa mới bắt đầu thì không phải là giả, còn Vi Vân Khởi có lẽ là ngay cả chức huyện úy cũng bị sa thải rồi. Mặc dù được bổ nhiệm là trưởng sử của Trương Huyễn, nhưng trên thực tế chỉ là một phụ tá, triều đình không có bổ nhiệm. Có thể nói y chỉ là một người áo vải, tuổi tác đã gần 50 rồi, triều đình còn dùng ông ta sao? Ông ta có tư cách gì để nói lời này chứ?

Lư Trác nghi hoặc nhìn Vi Vân Khởi.

Vi Vân Khởi dường như cũng hiểu được sự nghi ngờ trong ánh mắt của Lư Trác. Ông liền cười nhạt một tiếng nói: - Lư huynh tới Bắc Hải quận, cảm thấy ở đây có gì khác với những nơi khác không?

- Quả thực có một số điểm khác với những nơi khác!

Lư Trác cũng thừa nhận Bắc Hải quận khác với những nơi khác. - Tình hình trị an ở đây rất tốt, có thể nói là không nhặt của rơi trên đường, hơn nữa nhân dân an cư lạc nghiệp. Hai ngày nay hình như là có lượng lớn người di chuyển tới Bắc Hải quận, nghe nói là để tránh chiến loạn, mang lại cho ta cảm giác Bắc Hải quận giống như là thời thịnh thế vậy.

- Đó chính là điểm hơn người của Trương Huyễn. Hắn không chỉ võ nghệ cao cường, hơn nữa còn mưu tính sâu xa, tầm nhìn rộng lớn. Nếu Lư huynh cho rằng hắn là một kẻ vũ phu mà xem thường hắn, thậm chí là bỏ qua hắn, có một ngày Lư huynh sẽ hối hận.

Thâm ý trong lời nói của Vi Vân Khởi đã khiến Lư Trác xúc động. Hồi lâu sau, Lư Trác bất đắc dĩ cười khổ một tiếng nói: - Vi hiền đệ có lẽ cũng biết ta tới Bắc Hải quận khi nào rồi chứ?

- Ta biết, Lư huynh định làm thế nào?

- Chuyện đã tới nước này rồi, còn có thể làm thế nào nữa chứ?

Lư Trác lại thở dài một tiếng. - Ta có thể đồng ý hôn sự của bọn chúng, nhưng ta có mấy điều kiện, hy vọng hiền đệ có thể chuyển lời tới Trương Huyễn.

- Lư huynh mời nói!

Lư Trác bất đắc dĩ cười khổ một tiếng nói: - Kỳ thực ta cũng không có yêu cầu gì, ta chỉ hy vọng Trương Huyễn có thể đường hoàng cưới hỏi con gái ta, hy vọng hiền đệ làm người chứng hôn cho chúng. Ngoài ra, để chính thức chứng minh hôn nhân, ta hy vọng hắn có thể dâng tấu lên triều đình, xin Thánh thượng sắc phong cáo mệnh. Vi hiền đệ có lẽ cũng hiểu được tâm tình của ta.

Vi Vân Khởi cũng là xuất thân thế gia, đương nhiên là ông hiểu được tâm tình của Lư Trác. Lư Trác là sợ bị người ta chê cười, đặc biệt lão thân là gia chủ Lư thị, áp lực lại càng lớn. Vi Vân Khởi mỉm cười nói: - Ta tin chắc là dân chúng của cả Ích Đô huyện đều bằng lòng làm người chứng hôn cho Trương tướng quân.

- Lư huynh định khi nào cho chúng thành hôn? Vi Vân Khởi lại cười hỏi.

Trong lòng Lư Trác cũng đã có chút do dự, kỳ thực theo suy nghĩ của lão, tốt nhất lần này tới Bắc Hải quận, làm cho xong hôn sự, cũng tránh để người ta đàm tiếu nữa.

Nhưng chuyện này nếu không bàn bạc với thê tử, gấp gáp thành hôn, một là không tôn trọng thê tử, hai là có vẻ quá keo kiệt, không phù hợp với gia thế và địa vị của Lư gia.

Do dự hồi lâu, Lư Trác liền chậm rãi nói: - Ta có thể đồng ý hôn sự này, nhưng ta hy vọng thành hôn ở kinh thành. Ở đây liên quan tới một vấn đề, ta muốn đưa con gái ta về trước, muốn Trương tướng quân thuyết phục tiểu nữ.

Vi Vân Khởi khẽ mỉm cười. - Nếu hôn sự này có thể định được, ta sẽ đi nói chuyện với Trương Huyễn, ta nghĩ vấn đề có lẽ cũng không lớn lắm.

Bình Luận (0)
Comment