Trời cũng đã tối mịt, Trương Huyễn vẫn kiên nhẫn chờ trong nội đường nha huyện. Hắn cũng đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để mặc cả với Vương Thế Sung. Hơn năm trăm binh lính này hắn đương nhiên sẽ không giữ lại, có thể thả về, quan trọng chính là phải xem Vương Thế Sung có thành ý gì?
- Tiên sinh thấy ta nên đưa ra điều kiện gì mới tốt? Trương Huyễn quay đầu lại hỏi Vi Vân Khởi bên cạnh.
Vi Vân Khởi sớm đã có định liệu trước, y mỉm cười nói: - Ta nghĩ quan trọng là tướng quân cần gì? Đơn giản thì có hai loại, một là bồi thường về mặt vật chất, ví dụ như lương thực, quân tư. Còn loại thứ hai chính là tướng quân có thể thông qua chuyện này để đạt được một mục đích, ví dụ như có lợi cho danh tiếng của tướng quân .
- Kỳ thực hai loại này ta đều cần, nói thẳng ra thì ta bây giờ đang cần thuyền.
- Đâu cũng là một điều kiện tốt. Tuy nhiên, ta thấy thuyền trong tay họ cũng không nhiều, ta cũng có một phương án, tướng quân có thể tham khảo.
Trương Huyễn thấy tinh thần phấn chấn, liền nói: - Tiên sinh nói đi!
- Thuyền cũng cần, chí ít cũng cần một nửa của họ, dù sao cũng là thuyền của kho Lê Dương. Vấn đề có lẽ không lớn lắm, ngoài ra tướng quân cũng không ngại để họ đưa người già quay về.
- Người già?
Trương Huyễn kinh ngạc. - Ta cần người già làm gì?
Vi Vân Khởi mỉm cười nói: - Người già có lẽ là một bảo bối, đưa người già trở về, sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới danh tiếng của tướng quân, vừa không lộ rõ dã tâm của tướng quân, đồng thời cũng có thể khiến cho trên dưới Thanh Châu cảm kích vô cùng về tướng quân. Như vậy tướng quân ở Thanh Châu cũng sẽ tạo được uy vọng.
- Tiên sinh nói rất có lý, nhưng vấn đề là Vương Thế Sung có đồng ý không?
- Vì sao hắn ta lại không bằng lòng? Người già không thể làm việc, tiêu tốn lương thực, đối với hắn ta là sự trói buộc, hơn nữa trong tay tướng quân còn có năm trăm quân tinh nhuệ của hắn ta, Vương Thế Sung có lẽ cũng đã biết rõ về khoản nợ này rồi.
Trương Huyễn trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu, xem như chấp nhận phương án này.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bẩm báo của Trần Húc. - Tướng quân, Vương sứ quân đã quay về rồi.
- Mời y vào! Trương Huyễn liền ngưng dòng suy tư lại.
Vi Vân Khởi còn có việc khác nữa, liền hành một lễ, sau đó đi ra ngoài từ cửa bên.
Lát sau, Vương Thế Uẩn liền bước vào trong nội đường, khom người hành một lễ. - Để Trương tướng quân chờ lâu rồi!
- Mời ngồi!
Trương Huyễn mỉm cười mời Vương Thế Uẩn ngồi xuống, lại cho thân binh dâng trà lên. Vương Thế Uẩn có vẻ tâm thần bất ổn, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: - Có lẽ là xuất phát từ một số hiểu lầm, hy vọng tướng quân có thể nghe ta giải thích.
- Ta muốn biết Cao Đường huyện có bao nhiêu thuyền lớn?
Trương Huyễn không muốn nghe gã giải thích. Hắn đã đưa ra ngay lý do không mấy hứng thú này ra, hắn đi thẳng vào chủ đề chính.
Khuôn mặt béo tròn của Vương Thế Uẩn hơi ửng đỏ lên, do dự một hồi, vẫn nói ra lời thực lòng. - Còn khoảng 10 thuyền lớn nữa.
- Các ngươi đã làm thuyền lớn thế nào? Trương Huyễn lại rất hứng thú hỏi han.
- Vốn là thuyền vận chuyển lương thực của kho Lê Dương đến đây cũng có hơn hai trăm chiếc. Đại soái nhà ta lấy lý do vận chuyển lương thực, cưỡng ép giữ lại 20 chiếc, bị tướng quân đốt đi một nửa rồi.
Trương Huyễn gật đầu, không chút hoang mang nói:
- Người, ta có thể thả về hết, nhưng ta có hai điều kiện.
Vương Thế Uẩn không ngờ lại nhanh đến như vậy, gã tinh thần phấn chấn, liền nói: - Mời tướng quân nói! Gã đương nhiên là biết Trương Huyễn sẽ có điều kiện, chỉ cần không quá đáng, gã cũng có thể hy vọng chuyện này sớm kết thúc.
- Điều kiện của ta rất đơn giản, có hai điểm, trước tiên 10 thuyền lớn của các ngươi chia cho ta một nửa, chúng ta mỗi nhà năm chiếc. Tiếp đến là dân chúng bị các ngươi cưỡng ép phải đi, nếu ta muốn các ngươi đưa người về, có lẽ các ngươi cũng không thể bằng lòng. Thế này đi, thả người già về, họ cũng đã già yếu rồi, đối với các ngươi cũng vô dụng, giao cho ta tới sắp xếp. Ta chỉ có hai điều kiện này thôi.
Trong lòng Vương Thế Uẩn vô cùng kinh ngạc. Gã không hiểu vì sao Trương Huyễn lại đưa ra điều kiện thả người già về. Gã trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: - 10 đại thuyền dù sao cũng là thuyền của kho Lê Dương, chia cho tướng quân một nửa cũng không thành vấn đề, ta có thể đồng ý. Nhưng chuyện thả người, ta phải quay về bàn bạc với Đại soái một chút, chuyện này ta không thể làm chủ được.
Trương Huyễn gật đầu. - Ta biết ngươi không thể làm chủ được, nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai hãy quay về!
- Khốn kiếp! Vương Thế Sung nghe nói Trương Huyễn đã giết chết hơn bảy trăm thủ hạ của mình, không khỏi nổi trận lôi đình, rút kiếm ra hung hăng chém về phía người nộm.
- Răng rắc! Người nộm bị chém ra thành hai đoạn. Vương Thế Sung hận tới mức mắt tóe lửa đỏ, lại quay người chém về phía bàn.
Vương Thế Uẩn sợ hãi tới mức cơ thịt rung lên. Gã không ngờ huynh đệ lại thịnh nộ như vậy.
Vương Thế Sung tức đến mức sa sẩm mặt mày. Y giữ vững thân người mới không bị ngã xuống, dùng kiếm chỉ về phía nam hét lên: - Trương Huyễn, nếu ta không giết ngươi, thề không làm người!
Mãi cho tới lúc này, Thôi Hồng Đan bên cạnh mới chậm rãi khuyên nhủ:
- Đại soái, giết Trương Huyễn là chuyện sau này, nhưng vấn đề trước mắt vẫn phải giải quyết, còn có hơn năm trăm huynh đệ trong tay hắn.
Cơn thịnh nộ trong lòng Vương Thế Sung cuối cùng cũng đã bình ổn, suy sụp ngồi xuống, hồi lâu sau y mới lạnh lùng hỏi: - Ta không hiểu, hắn cần người già làm cái gì?
Thôi Hồng Đan cười âm hiểm một tiếng. - Nếu ty chức đoán không lầm, Trương Huyễn là vì mua chuộc lòng người Tề quận. Những người già này sẽ đem cái ân đức này của hắn truyền khắp Thanh Châu.
Vương Thế Sung hừ mạnh một tiếng. - Dã tâm của người này cũng lớn như vậy sao?
- Khi Trương Tu Đà tại vị còn tốt hơn một chút, bây giờ biến thành Bùi Nhân Cơ. Dã tâm của hắn đương nhiên cũng bành trướng lên rồi, ty chức cho rằng hắn muốn trở thành người đứng đầu Thanh Châu.
Vương Thế Sung trầm ngâm hồi lâu mới hỏi: - Vậy ta có nên đồng ý với hắn hay không?
Thôi Hồng Đan suy nghĩ một hồi, liền hỏi: - Đại soái muốn năm trăm binh lính đó chứ?
- Đương nhiên là rất cần rồi!
- Nếu như vậy, vậy thì nhận lời đi, nhưng về mặt số người có thể làm chút văn chương.
Vương Thế Uẩn bên cạnh liền nói: - Trong lòng Trương Huyễn chắc cũng đã có tính toán rồi. Nếu chúng ta gian lận, nhất định sẽ không thể giấu được hắn!
Thôi Hồng Đan không nói gì, liền quay sang nhìn về phía Vương Thế Sung. Chuyện này có lẽ nên do chủ công quyết định.
Vương Thế Sung đương nhiên là muốn làm khó Trương Huyễn rồi. Song y cũng cần hơn năm trăm binh lính trong tay Trương Huyễn. Dựa vào sự thông minh của Trương Huyễn, e là thực sự khó mà giấu được qua mắt hắn. Hơn nữa hắn đang chiếm thế thượng phong, chuyện này y cũng không muốn làm lớn lên.
Vương Thế Sung dù sao cũng là nhân vật kiêu hùng, cầm lên được thì cũng đặt xuống được. Chuyện này sau này y sẽ tính sổ với Trương Huyễn. Lần này y đã gặp hạn rồi.
- Cũng được! Ngoài 50 tuổi còn có thể làm ruộng, tạm thời giữ lại, đưa những người trên 60 tuổi về, chuyện này giao cho các ngươi xử lý.
.
Mấy ngày sau, từng chiếc thuyền lớn bắt đầu từ từ cập bến tàu mới tu sửa của Bắc Hải quận. Trên bến tàu chí ít cũng đã đứng đầy hai nghìn binh lính, Trương Huyễn sớm đã chờ ở đây, lập tức dẫn đám quan viên bước lên nghênh đón.
Chiếc thuyền đầu tiên vừa cập bến, một đội người già run rẩy vịn vào nhau đi từ boong tàu xuống. Khi họ đặt chân lên đất Bắc Hải quận, không ít người đã nước mắt đầm đìa, quỳ xuống đất thất thanh khóc rống lên.
Trương Huyễn và các quan viên liền bước lên đỡ họ đứng dậy, an ủi họ, để các binh lính đỡ họ dìu đi về phía lều bạt gần đó.
Tiếp theo là chiếc thuyền thứ hai, thứ ba cập bến, càng ngày càng nhiều người già từ trên thuyền đi xuống, khiến cho bờ sông càng náo nhiệt hơn. Tuy nhiên, rất nhiều người già vì đường xá xa xôi mà mệt mỏi vô cùng, thậm chí còn có người đổ bệnh, các binh lính vô cùng bận rộn, hơn nghìn người già tóc bạc phơ đều được dìu đi tới đại trướng nghỉ ngơi.
Lúc này, Vương Thế Uẩn tới bên cạnh Trương Huyễn, khom người hành một lễ, cười nói: - Trương tướng quân, chúng ta không có thất tín, đã đem người tới rồi.
Trương Huyễn cười nhạt một tiếng.
- Vương sứ quân vất vả rồi, nhưng xem ra số người vẫn không nhiều, không thể chỉ có hơn nghìn người được!
Vương Thế Uẩn hơi có chút xấu hổ, cười khổ một tiếng nói: - Trương tướng quân cũng biết, không phải mỗi hộ gia đình đều đồng ý cho người già quay về, đại bộ phận người ta đều không đồng ý, ta không ngại nói thực, một nghìn người này trong đó kỳ thực có bảy phần đều là người già cô đơn, những người còn lại chúng ta cũng đã rất mất thời gian khuyên nhủ mới thuyết phục được người nhà họ đồng ý. Nhưng bất luận thế nào, chúng ta cũng đã thể hiện thành ý lớn nhất rồi, hy vọng Trương tướng quân không thất tín.
Trương Huyễn gật đầu. - Ta cũng là muốn làm chút việc tốt, không muốn để người nhà họ phân ly, được rồi! Nếu có nhiều người già không muốn quay về, ta cũng không miễn cưỡng, nhưng hy vọng các ngươi có thể nghĩ cách khác để bù đắp lại.
Vương Thế Uẩn sợ hãi, mặt trắng bệch ra, gã run giọng hỏi: - Tướng quân là muốn làm gì?
- Vương sứ quân không cần phải lo lắng, ta sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng, ta chỉ cần 10 con thuyền này, những thứ khác không yêu cầu nữa.
Vương Thế Uẩn nghe thấy thế thầm thở phào một cái, yêu cầu này cũng không hề quá đáng, gã suy nghĩ một hồi liền nói: - Được rồi! Ta có thể hứa với tướng quân.
- Vậy thì thiệt thòi cho Vương sứ quân rồi, chờ 10 con thuyền đều cập bến tàu, ta sẽ cho người đưa Vương sứ quân về.
Vương Thế Uẩn biết Trương Huyễn không tín nhiệm huynh đệ của mình, giữ thuyền lớn cũng là đề phòng quân đội Thanh Hà quận tiếp tục đánh xuống phía nam, gã cũng đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Trương Huyễn cho binh lính dẫn Vương Thế Uẩn đi nghỉ ngơi. Lúc này, Thái thú Bắc Hải quận Vương Vận Khiêm tiến lên phía trước xin chỉ thị của Trương Huyễn: - Trương tướng quân, những người già này nên đưa tới Lâm Truy huyện hay là tới Ích Đô huyện?
- Xem ý nguyện của bản thân họ, nếu họ muốn tới Tề quận, chúng ta sẽ đưa họ về thị trấn. Những người này đều là người già, phải chăm sóc chu đáo cho họ.
- Ty chức hiểu rồi, xin tướng quân yên tâm! Vương Vận Khiêm cung kính hành một lễ, liền dẫn quan viên đi sắp xếp.