Sáng sớm hôm sau, một chiếc đại thuyền bị thiêu cháy vỡ thành trăm mảnh từ từ dạt vào bờ bắc Hoàng Hà. Hàng chục binh lính trên thuyền và phu thuyền kích động hô lên, họ là chiếc thuyền duy nhất may mắn còn lại, cố gắng lắm cuối cùng mới tới được bờ bắc Hoàng Hà.
Hơn trăm binh lính sớm đã chờ ở bờ sông trèo lên boong thuyền, để người trên thuyền lên bờ. Lúc này, có người hô lớn: - Đại soái tới rồi! Mọi người đều lần lượt nhìn lên, chỉ thấy Vương Thế Sung mặt ngưng trọng bước nhanh tới.
Một tên Giáo úy cầm đầu trên thuyền quỳ một gối xuống nói: - Tham kiến Đại soái!
- Là ai đã tập kích các ngươi?
Vương Thế Sung cố gắng kìm nén cơn tức hỏi: - Các huynh đệ khác bây giờ thế nào rồi?
- Hồi bẩm đại soái, chúng ta cũng không biết là ai tập kích, nhưng có thể khẳng định là hàng trăm kỵ binh dùng hỏa tiễn thiêu thuyền. Chúng ta không kịp phòng bị, đại bộ phận thuyền đều bị thiêu hủy, về phần các huynh đệ khác, chúng ta cũng không có rõ lắm, chỉ biết rất nhiều huynh đệ rơi xuống nước đều bị bắt rồi.
- Kỵ binh?
Vương Thế Sung nghi ngờ hỏi Thôi Hồng Đan bên cạnh: - Lẽ nào là quân đội của Trương Huyễn?
Thôi Hồng Đan gật đầu. - Rất có khả năng là quân của Trương Huyễn, ở Thanh Châu chỉ có một đội kỵ binh năm trăm người của Trương Huyễn. Mặc dù Bùi Nhân Cơ không có hạ lệnh cho quân đội đi lên phía bắc, nhưng Bùi Nhân Cơ lại không quản lý được quân đội của Trương Huyễn.
Vương Thế Sung liền tức giận nói: - Ta không tới Bắc Hải của hắn, hắn lại tới Tề quận của ta làm cái gì chứ?
- Đại soái bớt giận, bây giờ chúng ta phải tìm hiểu rõ tình hình, nếu thuyền đã bị thiêu cháy rồi, vậy thì hơn nghìn huynh đệ ở lại bờ nam cũng khó mà quay về được, tình hình của họ hiện giờ ra sao? Đó mới là vấn đề quan trọng.
Vương Thế Sung nhớ tới một nghìn binh lính đó, y không thể không cố nén cơn giận, quay đầu nhìn về phía huynh trưởng Vương Thế Uẩn nói: - Thỉnh cầu huynh trưởng đi tới Bắc Hải quận một chuyến, đàm phán với Trương Huyễn một chút, xem xem rốt cuộc hắn đã bắt được bao nhiêu huynh đệ của chúng ta? Ta muốn hắn sẽ thả tất cả mọi người về, xem xem hắn có thái độ thế nào?
Vương Thế Uẩn liền khom người hành lễ. - Ta hiểu rồi, ta sẽ xuất phát tới Bắc Hải quận ngay!
Vương Thế Uẩn liền dẫn theo hai tùy tùng ngồi lên một con thuyền trở khách đi về phía Bắc Hải quận. Gã không dám đi về phía Tề quận, mà đi thẳng tới Thanh Hà quận.
~~~~
So với lần trước Trương Huyễn đi thị sát bến tàu quận Bắc Hải, bến tàu đã có quá nhiều biến đổi, trước tiên là năm kho hàng lớn được ghép từ đá xanh đã hoàn công. Bến tàu cũng dùng đá xanh để ghép lại, cũng đã hoàn công được hơn ba trăm bước, đủ để cho mấy chiếc thuyền lớn cập bờ rồi.
Hiện tại, hàng trăm thợ thủ công đang thiết lập phòng ngự quân sự và quan nha. Một số thương nhân nhạy bén tin tức cũng đã tới mua đất trước, bắt đầu xây dựng cửa hàng. Gần đó có một cánh quân ba trăm người đã đóng quân ở bến tàu.
Thuyền của Vương Thế Uẩn vừa mới cập bờ, một đội lính tuần tra liền bao vây lấy thuyền của Vương Thế Uẩn. - Là ai? Binh lính hung hăng quát hỏi.
- Tại hạ là sứ giả của Vương Đại tướng quân Thanh Hà quận, phụng mệnh đặc biệt tới thăm Trương tướng quân!
Người cầm đầu là Giáo úy quan sát Vương Thế Uẩn một hồi, lạnh lùng nói: - Ngươi đã tới chậm một bước rồi, Trương tướng quân đã rời khỏi đây một canh giờ rồi.
- Ồ!
Trong lòng Vương Thế Uẩn cảm thấy ảo não, liền hỏi: - Trương tướng quân đi đâu rồi?
- Có lẽ là quay về Lâm Truy huyện. Thời gian này tướng quân đều ở bên đó!
- Vậy ta có thể tới đó không?
Tên Giáo úy dẫn đầu nhìn gã một lát, liền quay đầu lại lạnh lùng nói: - Các huynh đệ đội số 1 dẫn hắn ta tới Lâm Truy huyện!
.
Hoàng hôn buông xuống, Vương Thế Uẩn đã tới Lâm Truy huyện dưới sự giám sát nghiêm mật của 30 binh lính.
Trương Huyễn cũng vừa mới tới Lâm Truy huyện hai canh giờ trước. Lâm Truy huyện lúc này đã hầu như đầy nạn dân và người di dân, mấy hôm trước mới có hơn vạn người, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi dân chúng từ Tề quận chạy tới Thanh Hà quận đã vượt qua ba vạn người.
Tin Trương Huyễn dẫn quân tiêu diệt toàn bộ quân cường đạo của Vương Thế Sung ở huyện Lâm Tế, cứu tế toàn huyện đã như mọc thêm cánh, nhanh chóng lan tràn đi khắp các huyện Tề quận. Các tin tức được truyền đi rất kỳ diệu, sự xuất kích sấm sét của Trương Huyễn đã hình thành thế đối lập với sự mềm yếu của Bùi Nhân Cơ.
Trương Huyễn đã nghiễm nhiên trở thành cứu tinh của dân chúng Tề quận, càng ngày càng nhiều dân chúng vốn ở lại Tề quận chọn cách di dân tới Bắc Hải quận. Lâm Truy huyện là huyện đầu tiên từ Tề quận đi qua, mặc dù người chạy tới đã vượt quá ba vạn, nhưng vẫn còn có lượng lớn dân chúng đang trên đường di chuyển.
Hầu như cả quan viên của Bắc Hải quận đều chạy tới Lâm Truy huyện, lập danh sách, bố trí chỗ ở, cung cấp lương thực. Công việc quá nhiều khiến cho các quan viền đều bận rộn. Trương Huyễn đặc biệt ra lệnh cho Uất Trì Cung dẫn theo ba nghìn quân đội tới trợ giúp của các quan viên duy trì trật tự.
Trước khi xe bò vừa tới, Trương Huyễn đang nói chuyện với chủ nhân của chiếc xe bò, đây là một đôi vợ chồng già dẫn theo cháu trai cùng tới, trên xe bò chất đầy các loại đồ gia dụng trong nhà, nhưng cha mẹ của đứa trẻ lại không đi theo.
- Con trai và con dâu của lão trượng sao không tới? Trương Huyễn cười hỏi.
- Chúng ta ở Tề quận đã thuê hơn trăm mẫu đất, bây giờ mùa màng bận rộn, chúng nó muốn chờ sau khi thu hoạch xong sẽ tới, chúng ta đi trước một bước. Tướng quân, chúng ta có thể thuê đất không?
Trương Huyễn mỉm cười.
- Bắc Hải quận có đủ đất đai, đều sẽ từ từ bố trí, có thể thuê đất quan phủ trước, mấy năm đầu hầu như không có thuê gì hết, cũng không có thuế má gì hết. Ngoài ra, còn có thể nuôi một ít bò dê, cuộc sống cũng không có vấn đề gì.
- Vậy thì ta yên tâm rồi, hy vọng có thể sớm ngày an định.
Trương Huyễn ngoắc tay một gã liền đi tới, dặn dò: - Trời đã tối rồi, trước tiên bố trí cho hai người già này một cái trướng nhỏ, ngày mai sẽ đăng ký, chiếu cố chút nhé!
- Xin tướng quân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ làm thỏa đáng.
- Đa tạ tướng quân! Hai người già liền hành lễ cảm ơn Trương Huyễn.
Trương Huyễn khoát tay, quay người đi về phía đám binh lính gần đó. - Có chuyện gì?
Một tên đội trưởng bước lên phía trước khom người nói: - Khởi bẩm tướng quân, Vương Thế Sung sai người tới gặp tướng quân.
Hóa ra Vương Thế Sung đã sai người tới rồi. Trương Huyễn liếc mắt nhìn tên lính phía sau, trong ánh hoàng hôn nhìn thấy dáng vẻ mập mạp của Vương Thế Uẩn, Trương Huyễn liền bước nhanh về phía trước cười nói: - Hóa ra là Vương sứ quân, lâu rồi không gặp.
Vương Thế Uẩn cũng bước nhanh lên phía trước thi lễ. - Trương tướng quân, tại hạ là vì .
Không chờ cho gã nói xong, Trương Huyễn liền khoát tay cắt ngang lời gã. - Ở đây không phải chỗ nói chuyện, mời đi vào thành.
Hai người lên ngựa đi về phía thị trấn. Cuối cùng Vương Thế Uẩn cũng không nén nổi liền hỏi: - Trong tay Trương tướng quân có lẽ còn có một số binh lính của chúng ta chứ?
Trương Huyễn ghìm cương ngựa lại, quay sang nhìn Vương Thế Uẩn nói: - Vương sứ quân trước tiên hãy quyết định đi! Là chúng ta đi đàm phán trước, hay là Vương sứ quân đi xem người trước?
Vương Thế Uẩn trầm ngâm một hồi nói: - Nếu thuận tiện, ta vẫn nên đi xem người trước.
Trương Huyễn liền vẫy tay một cái, Giáo úy Trần Húc liền lao lên phía trước. - Xin tướng quân sai bảo! Y chắp tay hành một lễ nói.
- Trước tiên ngươi dẫn Vương sứ quân này đi tới doanh trại tù binh xem xem, sau đó dẫn ông ta tới gặp ta.
- Ty chức tuân lệnh!
Trần Húc liền khoát tay. - Mời!
Sau lưng Vương Thế Uẩn toát mồ hôi lạnh, không ngờ còn gọi là doanh trại tù binh, lẽ nào họ đã xảy ra chiến đấu kịch liệt hay sao?
Gã liền chắp tay về phía Trương Huyễn, sau đó chạy theo Trần Húc. Trương Huyễn nhìn theo bóng của gã đi xa, không khỏi hừ lạnh một tiếng, thúc ngựa đi vào thành.
~~~~
Cái gọi là doanh tù binh nằm ở bên trong đại doanh quân Tùy.
Uất Trì Cung dẫn theo đội quân ba nghìn người tới Lâm Truy huyện không lâu liền xây một tòa quân doanh ở bên ngoài thành. Trong đó ở góc tây bắc quân doanh là doanh tù binh tạm thời, xung quanh được bao quanh bởi hàng rào lớn, có người chuyên trông coi, giam giữ hơn năm trăm binh lính Hoài Nam quân của Vương Thế Sung. Một phần là tập kích đội thuyền bắt được, còn một phần là binh lính của Lang Lăng thống lĩnh.
Vương Thế Uẩn được đưa vào đại doanh quân Tùy, đi thẳng tới phía trước doanh tù binh.
Trần Húc dặn dò một tên lính vài câu, liền quay sang nói với Vương Thế Uẩn: - Vương sứ quân xin mời! Ta không vào, tự có người dẫn sứ quân vào.
Vương Thế Uẩn im lặng gật đầu, đi theo tên lính coi tù đi vào doanh tù binh, bước vào trong một đại trướng chờ.
Chỉ một lát sau, Thiên tướng Lang Lăng mặc áo màu trắng, khóa chân, tay mang gông xiềng được dẫn vào. Y vốn mặt ủ mày chau, nhưng thấy Vương Thế Uẩn, mắt liền sáng lên, liền xông lên phía trước quỳ xuống. - Trưởng sử, xin cứu chúng tôi!
Vương Thế Uẩn cũng ngây người ra. Gã không ngờ Lang Lăng lại biến thành bộ dạng này, thế này khác nào phạm nhân phạm trọng tội trong nhà giam?
- Lang tướng quân, ngươi cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lang Lăng liền thuật lại chuyện Trương Huyễn dẫn kỵ binh đánh tới Lâm Ấp huyện, tiêu diệt hết ba trăm binh lính và thiêu đốt thuyền, bao vây tiêu diệt họ, sau cùng còn thở dài nói: - Chúng ta đã bị giết chết khoảng tám trăm người, còn huynh đệ được áp giải tới đây cùng ty chức cũng khoảng năm trăm người, có lẽ Trương Huyễn đang chờ trưởng sử tới.
Trong lòng Vương Thế Uẩn thấy nặng trĩu, gã cũng ý thức được sở dĩ Trương Huyễn không tiêu diệt hết quân đội của Lang Lăng, chính là muốn mặc cả với mình. Nhưng, gã có thể hứa gì với Trương Huyễn đây?