Thuyền lớn của Vương Thế Sung sai tới Tề quận cướp người là mượn thuyền lương của kho Lê Dương. Sau khi hoàn thành kế hoạch bước đầu, hàng trăm thuyền lương đã quay trở về kho Lê Dương.
Tuy nhiên vẫn có bảy tám đại thuyền dừng ở bến tàu Hoàng Hà của huyện Chúc A. Đây là để vận chuyển ít binh lính quay trở về hai bờ Hoàng Hà.
Vương Thế Sung đã chiếm được hàng vạn nhân khẩu ở Tề quận, nhưng khẩu vị của y vẫn không bao giờ là đủ. Y vẫn thèm nhỏ dãi tài sản của Tề quận trong những năm nghỉ ngơi lấy lại sức tích lũy lại. Nếu triều đình không để cho y đảm nhiệm chức thông thủ Tề quận, vậy thì y còn có thể nghĩ cách muốn đem tất cả những gì cướp được về quận Thanh Hà.
Y cần càng nhiều của cải, có nghĩa là y có thể nuôi dưỡng được nhiều binh lính.
Dễ dàng cướp sạch được đã khiến cho y có chút không muốn ngừng lại.
Kỳ thực ở mức độ nào đó, Trương Huyễn cũng không phản cảm Vương Thế Sung di chuyển dân chúng Thanh Hà quận về quê hương. Hắn đích thân đánh xuống Thanh Hà quận, biết được cảnh tượng thê thảm đồng hoang ngàn dặm của Thanh Hà quận. Nếu để hắn làm thông thủ Thanh Hà quận, nói không chừng hắn có thể cũng nghĩ như Vương Thế Sung đưa toàn bộ dân chúng Thanh Hà quận trở về quê.
Cho nên khi Vương Thế Sung phái Vương Thế Uẩn tới Bắc Hải quận thương lượng về chuyện di chuyển dân chúng, Trương Huyễn cũng không hề từ chối gì. Nếu Vương Thế Sung lấy điều kiện hậu đãi, nói không chừng hắn cũng có thể đồng ý.
Tuy nhiên, Trương Huyễn tuyệt đối không cho phép Vương Thế Sung dung túng cho binh lính gian dâm đánh cướp. Vương Thế Sung đã xúc phạm vào điểm mấu chốt của hắn, như vậy sự trở mặt giữa họ cũng là điều đương nhiên.
~~~~
Trong đêm, trên bến tàu hoàn toàn là một cảnh tĩnh lặng, mười mấy tên lính của Vương Thế Sung đi lại tuần tra trong vòng trăm bước, cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh. Quân đóng ở Tề quận đã quay về rồi, họ cũng trở nên cảnh giác nghiêm phòng hơn.
Tuy nhiên cảnh giác cũng chẳng có ích gì, trên bến tàu không có quân đóng, trong thuyền lớn chỉ có lượng ít binh lính bảo vệ thuyền, đối với người dân bình thường có lẽ còn có tác dụng, nhưng đối với quân đội thực sự thì chẳng có ích gì hết.
Hàng trăm mũi tên gào thét bắn đi, mười mấy tên lính tuần tra lần lượt kêu lên thảm thiết ngã quỵ, lập tức có năm trăm kỵ binh lao nhanh như gió xông lên thuyền đang đậu trên bến tàu.
Cung tiễn biến thành hỏa tiễn, từng mũi hỏa tiễn bắn lên không trung, bắn về phía thuyền lớn, thuyền buồm nhanh chóng bốc lửa, bắt đầu thiêu đốt hừng hực trong gió đêm.
Binh lính và phu thuyền trên thuyền đang trong giấc say nồng lần lượt bừng tỉnh. Trên thuyền loạn thành một bầy, rất nhiều binh lính muốn chạy thoát khỏi bến tàu, nhưng chạy chưa được bao xa, toàn bộ con thuyền đều chìm trong biển lửa, binh lính và phu thuyền đều nhảy xuống sông chạy trốn.
Trương Huyễn lạnh lùng nhìn chiếc thuyền đã bốc cháy, quay sang Trần Húc hạ lệnh: - Để lại một trăm người để thu nạp tù binh, những người còn lại đi theo ta!
Hắn quay đầu ngựa chạy về phía Lâm Ấp huyện. Trần Húc hô lớn: - Đội quân số 1 và số 2 ở lại bắt giữ tù binh, những huynh đệ còn lại đi theo tướng quân!
Các binh lính lần lượt quay đầu ngựa, đi theo Trương Huyễn chạy về phía Lâm Ấp huyện.
Vương Thế Sung để lại một nghìn binh lính ở Tề quận đóng ở phía bắc Lâm Ấp huyện, do một Thiên tướng là Lang Lăng thống lĩnh. Nhiệm vụ của hắn ta là giám sát động tĩnh của quân đội Tề quận, đồng thời gây áp lực với Tề quận để làm công tác chuẩn bị đánh cướp Tề quận sau này.
Tuy nhiên Vương Thế Sung đã đưa ra cho Lang Lăng một mệnh lệnh khác nữa là một khi Tề quận có động tĩnh gì khác, bất lợi cho họ, hắn ta sẽ lập tức dẫn quân lên thuyền rút lui về phía bắc.
Một thủ hạ của Lang Lăng hôm nay đã dẫn ba trăm binh lính đi tuần tra Lâm Tế huyện. Lang Lăng biết y là muốn cướp lấy thành trì, nhưng hắn ta không có ngăn cản, mắt nhắm mắt mở để thủ hạ đi, cướp lấy lượng lớn tiền của, hắn ta cũng sẽ có một phần.
Không ngờ thủ hạ vừa đi đã không quay trở về nữa, mãi cho tới khi tới thời gian đã quy định mà vẫn không thấy có bất kỳ tin tức nào, trong lòng Lang Lăng cũng đã bắt đầu có chút lo lắng, liền cử vài tên thám báo đi tới Lâm Tế huyện thăm dò.
Lang Lăng đứng ở trước cửa doanh trại không ngừng nhìn về phía đông, trong lòng hắn ta có cảm giác thật không ổn chút nào.
- Tướng quân, huynh đệ đi thăm dò tin tức đã quay về rồi! Trên tháp canh có binh lính hô lớn.
Lang Lăng liền bước ra ngoài đón. - Thế nào? Có tin tức của họ không? Hắn ta liền hỏi.
Tên thám báo quỳ một chân bẩm báo: - Hồi bẩm tướng quân, sự việc không ổn, ty chức nghe nói có một cánh kỵ binh đã tiêu diệt toàn bộ ba trăm huynh đệ, đầu người treo khắp thành.
Tin tức này của thám báo nhận được đã khiến cho Lang Lăng kinh ngạc vô cùng. Tất cả mọi người xung quanh nghe thấy thế đều ngây người ra, một viên Giáo úy liền thấp giọng nói: - Kỵ binh duy nhất của Thanh Châu chính là năm trăm kỵ binh của Bắc Hải quận, liệu có phải là Trương Huyễn xuất binh rồi không?
Lang Lăng cũng có suy nghĩ này, rất có khả năng là nguyên nhân này. Trương Huyễn cử quân đội đi đánh tới Tề quận, vốn hắn ta cho rằng Bùi Nhân Cơ không có quay về Tề quận. Quân đội của Tề quận sẽ không dám vọng động, cho nên hắn ta mới đồng ý để thủ hạ đi tuần tra Lâm Tế quận, nhưng không chú ý tới Trương Huyễn.
- Tướng quân, làm thế nào bây giờ? Các thủ hạ lần lượt lên tiếng hỏi.
Lang Lăng do dự một lát, liền hạ lệnh:
- Truyền lệnh các huynh đệ, lập tức thu dọn vật phẩm quay về bến tàu Chúc A!
Hắn ta đã ý thức được, tình hình bất lợi mà Đại soái nói đã xuất hiện rồi. Họ phải lập tức quay về Thanh Hà quận.
Sau nửa canh giờ, hơn bảy trăm binh lính thu dọn đơn giản một chút, liền rời khỏi quân doanh đi về phía bến tàu Hoàng Hà của Chúc A huyện, ai nấy đều vô cùng sợ hãi, hạn là không thể gắn được thêm đôi cánh để bay thẳng qua Hoàng Hà.
Trong đêm tối, hơn bảy trăm binh lính Hoài Nam quân men theo quan lộ hành quân gấp rút. Họ đều là binh lính đã được huấn luyện, cho dù Vương Thế Sung phóng túng để họ đi cướp bóc tài sản của dân, nhưng quân đội bản thân lại vô cùng tinh nhuệ, họ đặc biệt thiên về tác chiến thủy chiến và ban đêm, cho nên hành quân ban đêm đối với họ mà nói không hề có chút áp lực nào.
Từ quân doanh Lâm Ấp huyện tới bến tàu Hoàng Hà Chúc A huyện khoảng 80 dặm, hành quân cấp tốc một đêm tới khi trời sáng là tới rồi.
Canh tư, quân đội đã đi qua Chúc A huyện, cách bến tàu chỉ có hơn 20 dặm nữa. Các binh lính ít nhiều cũng đã có chút mệt mỏi, nhưng nghĩ đến việc có thể lên thuyền qua sông, họ đều cố gắng kìm nén mệt mỏi, nhanh chóng hành quân.
Đúng lúc này, có binh lính chỉ về phía trước hô lớn: - Mau nhìn xem, có ánh lửa.
Chỉ thấy khoảng 20 dặm phía trước ánh lửa sáng rực, kèm theo đó là khói bay cuồn cuộn, Lang Lăng có chút sửng sốt, nơi mà lửa cháy rõ ràng chính là bến tàu, lẽ nào thuyền đã bị cháy rồi sao? Trong lòng hắn ta bỗng dâng lên dự cảm không tốt.
Mấy viên Giáo úy cũng đều ngơ ngác nhìn nhau, nếu thuyền lớn bị cháy, vậy thì họ tới bến tàu còn có ý nghĩa gì chứ?
Một viên Giáo úy đề nghị: - Tướng quân, chi bằng cử thám báo đi điều tra tình hình xe, sau đó hãy quyết định cũng không muộn!
Lang Lăng gật đầu, liền hạ lệnh: - Toàn quân nghỉ ngơi, đội thám báo đi lên phía trước thăm dò tình hình.
Khi Lang Lăng vừa dứt lời, phía xa lại truyền tới tiếng vang chấn động, dưới đất hơi rung chuyển, binh lính Hoài Nam cũng không có kinh nghiệm tác chiến phương bắc, chúng không có ý thức được điều này có nghĩa là gì?
Nhưng rất nhanh họ đã biết, mấy tên thám báo vừa rồi cử đi đã chạy điên cuồng trở về, hô lớn: - Kỵ binh đánh tới rồi!
Chỉ thấy phía sau họ hàng trăm bước cát bụi mịt mù, trong cát bụi ùn ùn kỵ binh dâng lên như dòng nước lũ, đang đi nhanh về phía họ.
Tất cả binh lính đều sợ hãi tới mức hồn siêu phách lạc, đội ngũ bỗng chốc loạn thành một bầy.
Lang Lăng hoảng sợ tới mức tim sắp vỡ ra rồi, liền quát lớn: - Mau chóng rút lui về phía thị trấn Chúc A!
Trong lòng hắn ta cũng đã có dự tính, họ chỉ có hơn bảy trăm người, mà khí thế của đối phương chí ít cũng phải bốn năm trăm kỵ binh. Hai quân hỗn chiến, quân đội của hắn ta tất sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Chưa có lệnh quyết chiến, các binh lính lần lượt quay đầu chạy về phía Chúc A huyện cách đó hàng dặm. Đây là một quyết định sáng suốt, lợi dụng thành trì kiên cố để đối phó kỵ binh là cách tốt nhất.
Nhưng họ cũng có một sự thiếu hụt chí mạng, họ cách thành trì quá xa, mà kỵ binh cách họ chỉ còn có chưa đầy năm trăm bước, họ căn bản không thể chạy kịp vào thị trấn.
Chạy chưa đến một dặm, binh lính Hoài Nam đã bị kỵ binh đuổi kịp, chiến mã bị quân địch đâm bay ra ngoài, trường mâu của kỵ binh đâm trúng ngực của quân địch.
Lang Lăng liền hét lên. - Chống cự!
Nhưng đã không kịp nữa rồi, bảy trăm binh lính từ từ bị dòng nước lũ của thiết kỵ nuốt chửng. Binh lính Hoài Nam đều lần lượt quỳ xuống đất đầu hàng. Kỵ binh cũng chạy như bay bên cạnh chúng, binh lính chưa đầu hàng bị kỵ binh giết chết không chút lưu tình. Chủ tướng Lang Lăng cũng bị Trương Huyễn đâm hạ chiến mã, bị trói lại.
Lần này Trương Huyễn không có truyền lệnh tuyệt mệnh, bắt những binh lính này làm tù binh, để hắn có chút tiền vốn để đàm phán với Vương Thế Sung.
.
Bên bờ bắc Hoàng Hà, mặc dù Vương Thế Sung đã sai người đi xua đuổi bảy tám vạn nhân khẩu tới Thanh Hà huyện định cư, nhưng bản thân Vương Thế Sung lại vẫn ở Cao Đường huyện. Y biết Phi Ưng quân ở Lang Gia quận xuất binh bất lợi, đã rút lui về Tề quận.
Lúc này Vương Thế Sung rất quan tâm tới sách lược mà Phi Ưng quân áp dụng đối ứng là gì? Liệu có tổ chức một cuộc giằng co quy mô lớn ở Chúc A huyện với mình hay không? Nếu Phi Ưng quân vẫn ở lại Lịch Thành huyện thì không chắc đã lên phía bắc. Đó có nghĩa là Bùi Nhân Cơ đã từ bỏ giằng co võ lực rồi, mà chuẩn bị dùng phương thức gây áp lực với triều đình để ép mình nhượng bộ.
Nếu như vậy, Vương Thế Sung sẽ không chút do dự mà tiến xuống phía nam một lần nữa, cướp những huyện khác của Tề quận. Y giống như một con sói đói, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào con mồi, chỉ cần đối phương lộ ra chút sơ hở nào, y liền lao tới, lại một lần nữa cắn xé miếng thịt.
Bên bờ Hoàng Hà, Vương Thế Sung đang nhìn về phía bờ nam xa xôi. Y vừa mới nhận được tin, bờ nam đã xảy ra hỏa hoạn, điều này khiến cho y kinh ngạc vô cùng, liền từ Cao Đường huyện chạy tới bờ Hoàng Hà.
Mặc dù sông Hoàng Hà rộng tới 20 dặm, nhưng đêm tối vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng bờ nam Hoàng Hà lửa cháy ngút trời. Vương Thế Sung đã ý thức được đó có lẽ là mấy chiếc đại thuyền đã cháy rồi, trong lòng y cảm thấy lo sợ vô cùng, lẽ nào mình đã phán đoán nhầm? Bùi Nhân Cơ lại trở nên kiên cường như vậy sao?