Sáng sớm hôm sau, Trương Huyễn thống lĩnh năm trăm kỵ binh rời khỏi Bắc Hải quận đi về phía Tề quận. Khi sắp đi tới Tề quận, hắn thấy một quán trà bên đường. Bên ngoài quán trà có mười mấy chiếc xe ngựa và xe bò đang đứng. Bên trong quán trà ngồi đầy nam nữ già trẻ, đang hỏi thăm ông chủ quán trà tình hình nơi đây.
Ông chủ bỗng nhiên nhìn thấy Trương Huyễn, kích động vẫy tay về phía hắn. Trương Huyễn lại không dừng lại, cười với ông chủ, tiếp tục chạy nhanh về phía Tề quận.
Đúng như Trương Huyễn dự đoán, trên đường họ đi đều đã gặp không ít dân chúng từ Tề quận chuyển cả nhà tới Bắc Hải quận, xe la hoặc xe bò đang ngạo nghễ đi về phía Bắc Hải quận.
Những người này đều vốn là dân chúng của Thanh Hà quận. Vương Thế Sung đã cướp Chúc A quận và Lâm Ấp huyện mà khiến họ sợ hãi, Tề quận cũng không còn an toàn nữa, họ bắt đầu lục đục tiếp tục rời khỏi Tề quận.
Mặc dù họ có thể đi tới Lỗ quận hoặc Tề Bắc quận, nhưng Lỗ quận dễ bị loạn phỉ Lang Gia quận tập kích. Còn bên phía Tề Bắc quận thì lại gần với Ngõa Cương, so ra thì chỉ có Bắc Hải quận là có chút an toàn.
- Tướng quân!
Giáo úy kỵ binh Trần Húc chỉ về phía lối rẽ phía trước nói: - Từ bên đó có thể đi tới Lâm Ấp huyện, ty chức đã đi qua một lần rồi.
Trương Huyễn ghìm cương ngựa lại nhìn, mấy dặm phía trước là thị trấn Trường Sơn, hai bên đều có cây cỏ um tùm. Lúa mì ở đây đã bắt đầu trổ bông rồi, khắp nơi đều có thể nhìn thấy cảnh bận rộn, trong lòng Trương Huyễn hiểu sau khi thu hoạch mới có thể là lúc di chuyển quy mô lớn.
- Đi!
Trương Huyễn vừa kéo chiến mã, năm trăm kỵ binh xông lên một con đường nhỏ, lao như bay về phía tây bắc.
Trương Huyễn suy đoán theo lẽ thường, bất kỳ sự xuất binh nào cũng đều không thể giống như gió bão đánh tới, lại sạch sẽ rời đi, giống như họ công hạ Lang Gia quận, cuối cùng dù rằng rút quân, nhưng Trương Huyễn vẫn khống chế được Đông An và Nghi Thủy huyện, đẩy mạnh phòng tuyến Bắc Hải quận và Cao Mật quận về phía nam.
Trương Huyễn cũng thấy rằng Vương Thế Sung không thể lập tức rời khỏi Tề quận được, con mồi rơi vào tay quá dễ dàng, họ sao có thể dễ dàng bỏ qua được, huống hồ Tề quận lại béo bở như vậy Vương Thế Sung nhất định còn để lại quân đội ở Tề quận. Một khi triều đình không trách phạt y, hoặc ngầm đồng ý với y, y sẽ lại một lần nữa ngoác cái miệng đầy máu ra chĩa về phía Tề quận béo bở này.
Buổi chiều, Trương Huyễn dẫn năm trăm kỵ binh vượt qua Tế Thủy, tới Lâm Ấp huyện. Đội ngũ nghỉ ngơi trên bãi cỏ bên cạnh bờ sông, chiến mã uống nước bên mép sông, nhàn nhã gặm cỏ xanh mơn mởn trên đồng cỏ bên bờ sông.
Các binh lính thì khẩn trương uống nước, ăn lương khô, trong lòng họ cũng đã có dự định riêng, lúc này nghỉ ngơi, tướng quân nhất định sẽ chuẩn bị xuất kích ban đêm.
Trương Huyễn thì ngồi trên một tảng đá lớn quan sát địa hình dải đất Lâm Ấp huyện, Chúc A huyện. Hắn vừa nhận được tin trên dải đất Lâm Ấp huyện quả thực là có quân đội của Vương Thế Sung trú đóng, có khoảng hơn nghìn người.
Nhưng chắc chắn quân đội Tề quận không có đi lên phía bắc đuổi theo họ. Trương Huyễn nghi ngờ đây là mệnh lệnh của Bùi Nhân Cơ hạ xuống trước khi đi, chưa chắc Phi Ưng quân xảy ra xung đột với quân đội của Vương Thế Sung.
Tuy nhiên sự tồn tại của cánh quân này lại uy hiếp nghiêm trọng tới sự an toàn của Tề quận và Bắc Hải quận. Thế yếu của Bùi Nhân Cơ sẽ khiến cho họ càng kiêu ngạo hơn.
Trương Huyễn phải suy nghĩ tới kết quả xuất kích lần này. Đó mới là vấn đề mấu chốt, dù sao đối phương cũng không phải là loạn phỉ, mà là quân Tùy như hắn. Nếu ra tay quá mạnh sẽ khiến cho cán cân bên phía triều đình nổi sóng gió, khiến cho mình mất đi vị thế về mặt chính trị. Nhưng nếu ra tay quá nhẹ lại không thể tạo được chỗ đứng ở Tề quận, hắn cần phải nắm bắt được mức độ nhất định.
Lúc này, một tên kỵ binh thám báo chạy tới, y xuống ngựa chắp tay báo tin gấp với Trương Huyễn: - Khởi bẩm tướng quân, bên phía Lâm tướng quân hình như đã xảy ra chuyện rồi, ty chức thấy rất nhiều người dân chạy ra từ Lâm Tế huyện, hình như là có người đang đánh cướp thị trấn.
Trương Huyễn liền đứng lên ra lệnh: - Toàn quân tập kết!
Các kỵ binh lần lượt đứng lên, nhảy lên ngựa, Trương Huyễn dẫn mọi người chạy thẳng về phía Lâm Tế huyện.
Lâm Tế huyện nằm ở phía bắc Tế Thủy, cách Lâm Ấp huyện khoảng 50 dặm, là một huyện nhỏ chưa đầy vạn người. Lâm Ấp huyện sau khi bị quân đội của Vương Thế Sung cướp sạch, Lâm Tế huyện đã biến thành chim sợ cành cong, đóng chặt cổng thành, Huyện lệnh tổ chức thanh niên cường tráng đi tuần tra cổng thành.
Mặc dù họ rất cẩn trọng, nhưng cổng nam thành vẫn bị một cánh quân ba trăm người phá vỡ. Hơn ba trăm binh lính Vương Thế Sung xông vào trong thành, gian dâm đánh cướp khắp nơi.
Cánh quân ba trăm người này do một Giáo úy thống lĩnh, vì sự phóng túng của Vương Thế Sung cho nên những binh lính này không có lúc nào không nghĩ cách làm thế nào để cướp tài sản của dân. Họ đều là binh lính Hoài Nam, không có tình quê với dải đất Thanh Châu, khiến cho họ càng tàn bạo và hung hãn hơn.
Họ nhanh chóng đánh tan hơn nghìn dân phu tới ngăn cản, đánh thẳng vào trong thị trấn. Lúc này, hai nhà giàu ở gần thành nam Lâm Tế huyện đã bị cướp sạch, gia quyến bị binh lính dâm nhục, binh lính vẫn chưa thỏa mãn, mục tiêu bắt đầu chuyển sang những nhà dân xung quanh.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn một canh giờ, thị trấn Lâm Tế bé nhỏ đã loạn thành một bầy, nhà dân xung quanh đều bị cướp sạch, khói bay cuồn cuộn, lửa cháy hừng hực, khắp nơi trên phố đều là tiếng kêu khóc của người dân. Cổng thành bắc người dân chen chúc chạy trối chết, ai nấy đều hoảng sợ vô cùng, bất chấp gia sản, mang theo vợ con chạy trối chết.
Lúc này, Huyện lệnh Vương Trung được mấy tên nha dịch dìu chạy ra khỏi thị trấn. Y giẫm chân đấm ngực, vợ con và mẹ đều ở nhà sau nha huyện vẫn chưa chạy ra, họ biết làm thế nào?
- Đừng có cản ta, để ta quay về!
Vương Huyện lệnh liều mạng xông ra cổng thành. Nhưng mấy tên nha dịch lại liều mạng kéo y lại. - Huyện quân, phu nhân sẽ ra được, trước tiên phải bảo vệ chính mình đã.
Đúng lúc này, ở phía xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, một tên nha dịch chỉ về phía tây quát lớn: - Huyện quân mau nhìn xem!
Vương Trung quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía xa cát bụi mù mịt, một cánh kỵ binh quân Tùy đang đánh về phía này. Mấy tên nha dịch sợ hãi tới mức mặt mày tái nhợt. - Xong rồi! lLại có một cánh Diêm Vương quân.
- Không đúng!
Vương Trung thấp giọng nói: - Họ không phải là quân đội của Vương Thế Sung!
Rõ ràng, cánh kỵ binh này không có đánh cướp dân chúng, mà chạy thẳng tới cổng thành. Đó không thể là kỵ binh của Vương Thế Sung được, trong lòng Vương Trung bỗng thấy có tia hy vọng, liền ra lệnh: - Mau đi hỏi xem, là quân đội nơi nào!
Lúc này kỵ binh Trương Huyễn đã dừng lại, chỉ thấy hai tên nha dịch mặc đồng phục chạy tới hỏi: - Xin hỏi là kỵ binh nơi nào?
- Ta là Trương Huyễn Bắc Hải quận! Trương Huyễn lớn tiếng đáp lại.
Không cần nha dịch trả lời, Vương Trung đã vui mừng vô cùng, Trương Huyễn tới rồi, Lâm Tế huyện được cứu rồi. Y vẫy tay chạy tới gọi: - Trương tướng quân, cứu chúng ta!
Nha dịch liền giới thiệu với Trương Huyễn: - Vị này chính là Vương Huyện lệnh của chúng ta!
Trương Huyễn gật đầu, thúc ngựa tiến lên phía trước hỏi: - Xin hỏi Vương Huyện lệnh, trong thành đã xảy ra chuyện gì?
- Trương tướng quân, quân đội của Vương Thế Sung chính là một đám thổ phỉ! Công phá cửa nam, cướp bóc đốt giết trong thành, chúng còn xấu xa hơn cả thổ phỉ!
- Có bao nhiêu người?
- Mấy trăm người, tướng quân, hãy cứu chúng ta!
Trương Huyễn liền vung tay lên. - Theo ta đánh vào!
Kỵ binh chạy về phía trong thành đánh giết, dân chúng ở cổng thành lần lượt tránh sang hai bên đường, để mở ra một con đường, họ không kìm nổi tiếng hoan hô vang lên.
Trương Huyễn dẫn kỵ binh đánh vào trong thành, chạy chưa đầy một dặm, phía trước đã xuất hiện một đoàn binh lính, khoảng hơn trăm người, ai nấy đều vác túi lớn túi nhỏ, có người uống rượu, có người trong tay còn kéo theo thiếu nữ đang khóc lóc sướt mướt.
Trong mắt Trương Huyễn bỗng tỏa ra luồng sát khí, rút chiến đao ra ra lệnh: - Giết! Không chừa lại một ai.
Năm trăm kỵ binh cùng hô vang, vung trường mâu, chiến đao đánh về phía binh lính của Vương Thế Sung. Chiến mã như sấm vang xông lên, thoáng chốc đã chạy tới phía trước đám binh lính. Đám quân này sợ hãi kêu lên, quay người bỏ chạy, lại bị kỵ binh truy sát, chiến đao không chút lưu tình, đầu người rơi xuống, chân tay tung bay, trường mâu cũng đâm xuyên qua sau tim họ.
Mười mấy thiếu nữ sợ hãi kêu khóc chói tai, chiến mã chạy tới bên những người đang kêu khóc đó, tiếp tục truy sát binh lính bỏ chạy, chỉ lát sau hơn trăm binh lính đều đã bị giết chết hết, không có một ai trốn thoát, thi thể chất đầy đường phố.
Trương Huyễn liền lệnh cho Trần Húc: - Chia ra thành 10 đội, đi lục soát cho ta, không cần tù binh, lấy đầu người ghi công, nhiễu dân phải chết!
- Tuân lệnh!
Trần Húc quay đầu ngựa chấp hành mệnh lệnh của Trương Huyễn. Rất nhanh, từng đội kỵ binh lần lượt xông về phía đường phố, ngõ ngách có quân đội Vương Thế Sung. Trương Huyễn thì đích thân dẫn một đội kỵ binh chạy về phía căn nhà đang cháy lớn nhất.
Tin Trương Huyễn dẫn kỵ binh tới nhanh chóng được lan truyền khắp thành. Rất nhiều người thậm chí còn nhìn thấy cảnh kỵ binh chém giết loạn quân trên đường phố, ai nấy đều vui mừng nhảy múa. Những người chuẩn bị chạy ra khỏi thành cũng không còn khiếp sợ nữa, bắt đầu đóng cửa, chờ tới thời khắc bình an.
Sự lục soát của kỵ binh rất có hiệu quả, họ không chút lưu tình, ra tay hạ sát loạn quân đang cướp bóc gian dâm. Binh lính của Vương Thế Sung cũng bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, không ít người đã chạy ra ngoài thành. Nhưng họ đã không còn cơ hội nữa, hai cánh quân mai phục ở cổng thành, khi binh lính chạy gần tới cổng thành, đám kỵ binh liền xông ra giết chết loạn quân một cách vô tình.
Chưa đầy nửa canh giờ, ba trăm binh lính của Vương Thế Sung xông vào trong thành đã bị giết chết hơn 270 người, còn lại hơn 20 người trốn trong nhà dân.
Lúc này Lâm Tế huyện cũng bắt đầu phản kích, Huyện lệnh Vương Trung dẫn theo hàng trăm thanh niên trai tráng theo binh lính Trương Huyễn đi lục soát. Binh lính Vương Thế Sung trốn trong nhà dân liên tục bị bắt, hơn 20 binh lính bị đuổi ra đường phố.
- Tha mạng! Mấy chục loạn quân liều mạng cầu xin, nhưng một cảnh trên phố khiến chúng tuyệt vọng.
Trên đường phố đông nghìn nghịt đứng đầy huyện dân, thấy cường đạo bị áp giải ra, hàng nghìn huyện dân tức giận cầm cuốc, côn vung lên. Dưới sự tấn công như mưa của cuốc và côn, tiếng kêu khóc vang lên, tiếng kêu khóc cũng dần biến mất, hơn 20 người đang sống bị đánh chết.
Tới đây, 300 binh lính của Vương Thế Sung một người cũng không chạy thoát ra khỏi thị trấn, tất cả đều bị chết trong thị trấn.