Trương Huyễn dẫn đội kỵ binh từ từ tiến vào thị trấn Lâm Truy. Trên đường phố lớn đã căng đầy lều trại, kéo dài khoảng chừng vài dặm. Bên cạnh cổng thành còn có rất nhiều người đang lo lắng bất an. Khi Trương Huyễn cưỡi ngựa vào thành, xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay hoan hô.
Đối với quân dân Bắc Hải mà nói, chủ tướng Trương Huyễn tới không nghi ngờ đã khiến cho tất cả mọi người đều vui sướng vô cùng. Từ khi hắn tham gia vào Phi Ưng quân của Trương Tu Đà, liên tiếp bình định loạn phỉ ở Lỗ quận, Cao Mật quận và Đông Lai quận. Trong lòng người dân Thanh Châu, hắn sớm đã tạo được uy vọng rất cao.
Trong cuộc chiến với Trương Kim Xưng, Trương Huyễn đã ngăn được cơn sóng dữ, toàn diệt Trương Kim Xưng của Thanh Hà quận, càng khiến cho hắn nổi danh thiên hạ.
Trong lòng người dân đương nhiên là có một cái tên, mặc dù triều đình bổ nhiệm Bùi Nhân Cơ làm Thông thủ Tề quận, Tiết độ bảy quận Thanh Châu, nhưng trong mắt người dân Thanh Châu, Trương Huyễn mới là người kế thừa của Trương Tu Đà, là giường cột của Thanh Châu, chỉ cần Trương Huyễn ở Thanh Châu, bất kể trộm cướp nào cũng đều khiếp sợ.
Lúc này Trương Huyễn lại xuất hiện trước mặt họ, sao họ lại không kích động được chứ? Sao lại không thể hoan hô chứ?
Mười mấy cụ già xông tới trước mặt Trương Huyễn quỳ xuống khóc ròng nói: - Cầu khẩn Trương tướng quân cứu người thân của chúng ta!
Trương Huyễn liền xuống ngựa đỡ những người già đó lên, huyện lệnh Tôn Giản cũng đứng bên cạnh thấp giọng nói: - Họ đều là nạn dân từ huyện Lâm Ấp Tề quận chạy tới. Người nhà đều bị đuổi ra khỏi Thanh Hà quận, họ vì tuổi già mà bị ném lại, cùng với những nạn dân khác chạy tới chỗ của chúng ta.
Trương Huyễn đỡ những người già đứng lên, trấn an họ vài câu, lại hỏi Tôn Giản: - Từ Tề quận chạy tới bao nhiêu người?
- Cho tới bây giờ tổng cộng có một vạn bốn nghìn bảy trăm năm mươi người, chủ yếu là từ hai huyện Lâm Ấp và Chúc A, huyện Trâu Bình và Cao Uyển cũng có không ít nạn dân chạy tới, số người chí ít cũng đã chiếm bốn phần.
- Tất cả đều là nạn dân từ Thanh Hà quận sao? Trương Huyễn dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Tôn Giản gật đầu. - Chín phần đều là nạn dân từ Thanh Hà quận chạy tới quận Tề. Họ ở Tề quận đã không còn cảm giác an toàn, cho nên tất cả đều chạy tới Bắc Hải quận.
Trương Huyễn và Vi Vân Khởi nhìn nhau, hai người dường như đồng thời cũng nghĩ tới một vấn đề. Nếu Tề quận mất đi cảm giác an toàn, như vậy thì nạn dân Thanh Hà quận của huyện Lịch Thành liệu có thể di chuyển tới Bắc Hải quận không?
Nhưng sự việc trước mắt quá nhiều, hắn trước tiên phải trấn an nạn dân mới có thể suy nghĩ tới việc khác được.
Nhìn theo từng khuôn mặt kích động, Trương Huyễn liền bước nhanh về phía đài gỗ, vẫy tay với hàng vạn quân dân, xung quanh bỗng nhiên im lặng trở lại.
- Thưa tất cả hương thân phụ lão.
Trương Huyễn cao giọng nói: - Năm ngoái Trương Kim Xưng dẫn ba nghìn quân đội tập kích Bắc Hải quận, muốn tập kích Lâm Truy chúng ta. Chúng ta chỉ có năm trăm quân đội, nhưng chỉ năm trăm quân đội này đã tiêu diệt được toàn bộ ba nghìn quân địch. Bất kể là ai, chỉ cần nghĩ tới chuyện cướp lại Bắc Hải quận, thì nhất định sẽ phải giơ đầu chịu đánh, chỉ cần có Trương Huyễn ta ở đây, thì tuyệt đối không để cho bất kỳ con sói nào bước một bước vào Bắc Hải quận!
- Vạn tuế!
Dân chúng xung quanh chợt vang lên tiếng hoan hô long trời lở đất. Vô số người kích động nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt, vung tay hô lớn.
Vi Vân Khởi phía sau thầm cười khổ, tướng quân cố nhiên là đã được lòng dân rồi, e là tiếng hoan hô này sẽ bị người có lòng buộc tội Trương Huyễn.
Vi Vân Khởi không tiện nói rõ, chỉ biết theo Trương Huyễn đi vào trong trướng.
Đây là một hộ nạn dân từ huyện Chúc A chạy trốn tới, một nhà sáu người, hai người già, con trai, con dâu và cháu trai, cháu gái. Cháu gái nhỏ nhất mới có hơn 1 tuổi, được người mẹ ôm trong lòng.
Trương Huyễn và mấy vị quan viên liền bước vào khiến cho người nhà này sợ hãi. Họ đã nhận ra huyện lệnh Tôn Giản, đôi vợ chồng già liền bước lên dập đầu.
- Tiểu dân tham kiến huyện lệnh đại lão gia!
Tôn Giản liền đỡ họ đứng lên, mỉm cười giới thiệu với họ: - Vị này là Trương tướng quân Bắc Hải quận chúng ta, các ngươi có lẽ cũng đã biết.
Lão phu thê bỗng nhiên vừa mừng rỡ vừa sợ hãi. Trương Huyễn không ngờ lại tới thăm họ. Lúc này, con trai của lão phu thê từ bên ngoài đi vào. Y vừa rồi cũng đã đi ra ngoài thành hoan hô Trương Huyễn tới, không ngờ Trương tướng quân lại tới nhà mình. Y vui mừng vô cùng liền bước lên hành lễ, phía sau y lại có một đám người đi vào, đều là hàng xóm xung quanh.
Trương Huyễn liền khoát tay cười nói: - Ta tới thăm mọi người một chút, không cần đa lễ, các vị hương thân mời ngồi xuống.
Trương Huyễn ngồi xuống xếp bằng, mười mấy dân chúng cũng ngại ngùng ngồi xuống xung quanh.
- Nghe giọng nói, mọi người có lẽ đều là người Thanh Hà quận!
Mặc dù cách một con sông Hoàng Hà, nhưng giọng nói của Thanh Hà quận và Tề quận cũng không khác giọng của Bắc Hải quận cho lắm. Tuy nhiên, ở Bắc Hải lâu, Trương Huyễn cũng đã nghe ra được sự khác biệt nho nhỏ giữa họ.
Mọi người cùng bật cười. - Chúng ta quả thực đều là người Cao Đường huyện Thanh Hà quận, ba năm trước đã di dân tới Chúc A huyện.
- Lần này Chúc A huyện đã bị tổn thất thế nào? Trương Huyễn liền hỏi.
Một ông già thở dài một tiếng. - Dân chúng trong thị trấn tuyệt đại đa số đều bị cưỡng ép mà chạy tới Thanh Hà quận. Mặc kệ trước đây có phải người Thanh Hà quận hay không, chỉ để lại một vài người già yếu họ là vô dụng, sau đó tung quân đánh cướp toàn diện, thứ có giá trị cũng đều bị họ cướp đi.
Một thiếu niên bên cạnh liền bổ sung thêm: - Chúng ta không ở trong thị trấn, mà ở ngoại thành, nhưng vẫn có binh lính đến xua đuổi chúng ta. Chúng ta chỉ còn biết chạy tới Chúc A huyện.
Trương Huyễn im lặng gật đầu, có lẽ Lâm Ấp huyện cũng hơi khác với Đại Đồng. Hắn trầm ngâm một lát liền hỏi: - Sau này các ngươi có dự định gì không?
Trong đại trướng bỗng im lặng như tờ, điều này kỳ thực cũng là vấn đề được mọi người quan tâm nhất, chỉ là không biết nên đề xuất thế nào. Lúc này, chủ nhân đại trướng cẩn thận nói: - Tướng quân, chúng ta liệu có thể ở lại Bắc Hải quận không?
Y đại diện cho tất cả mọi người nói ra suy nghĩ trong lòng họ.
Trương Huyễn cười nói: - Muốn ở lại Bắc Hải quận đương nhiên là không thành vấn đề rồi, có điều mọi người không muốn quay về quê hương sao?
Tất cả mọi người đều lắc đầu, một người già lại thở dài nói: - Ai mà không muốn quay về quê hương, nhưng quê hương chiến loạn liên miên, lại có một Vương tướng quân tới còn hung tàn hơn cả thổ phỉ, ai còn dám trở về nhà chứ? Chúng ta chỉ muốn bình bình an an sống qua ngày ở nơi đây. Bây giờ ngay cả Tề quận cũng không còn an toàn nữa rồi, chỉ có ở Bắc Hải quận mới có thể tìm được chút cảm giác an toàn, khẩn cầu tướng quân thu giữ chúng ta lại!
- Khẩn cầu tướng quân thu nhận chúng ta! Tất cả mọi người đều quỳ xuống cầu khẩn Trương Huyễn.
Trương Huyễn gật đầu nói: - Xin các vị yên tâm đi! Bắc Hải quận có đất đai cho mọi người trồng cấy, cho dù người Bắc Hải quận chật kín, vẫn có Đông Lai quận và Cao Mật quận. Tóm lại, nhất định sẽ cho mọi người miếng cơm ăn.
~~~~
Trương Huyễn lại thăm hỏi mấy hộ nạn dân nữa, vừa mới quay về nha huyện, bố trí cho những nạn dân này cũng là chuyện khá là đau đầu, cần lượng lớn lương thực, ngay cả lều trại quân đội cũng đã mang hết ra rồi. Đương nhiên, ở trong trướng chỉ là sống tạm bợ, lương thực cũng có thể điều tế từ quân lương của kho Lê Dương ra. Quan trọng là đất đai, Lâm Truy đã đầy người hoạn nạn, thêm người ở lại Lâm Truy huyện đã không thể được nữa rồi.
- Tướng quân!
Vi Vân Khởi chậm rãi nói: - Vấn đề này ta cũng đã nghĩ tới, có thể bố trí cho họ tới Thọ Quang huyện. Trước đây ta cũng đã từng tới Thọ Quang huyện thị sát, bên đó thị trấn khá hoàn chỉnh, nhà cửa chỉ cần sửa chữa chút là có thể ở được. Hơn nữa, nhân khẩu Thọ Quang ít nhất, chỉ có hơn nghìn người, chí ít có thể tiếp nhận hai ba vạn người.
Tôn Giản bên cạnh cũng nói: - Kỳ thực Thiên Thừa huyện và Bác Xương huyện hầu như đều là thành trống, cũng có thể bố trí được.
Trương Huyễn gật đầu, có thể bố trí được rất nhiều chỗ, Đô Xương huyện, Bắc Hải huyện, Doanh Khâu huyện, Hạ Mật huyện, Lâm Câu huyện, chỉ cần tìm được một thị trấn thích hợp. Hắn ngẫm nghĩ một hồi, liền nói với Vi Vân Khởi: - Trước tiên bố trí ở Thọ Quang huyện đi. Nếu nhân khẩu tiếp tục tăng lên, chúng ta sẽ tính tiếp tới huyện khác.
- Còn có nạn dân chạy trốn sao?
Tôn Giản lo lắng hỏi.
- Hắn là còn nữa!
Vi Vân Khởi cười nói: - Tuy nhiên không phải chạy trốn, mà là di dân tới. Vương Thế Sung đã khiến cho người Thanh Hà quận sợ hãi, Tề quận cũng đã không còn được an toàn nữa rồi. Người Thanh Hà quận sống ở Tề quận đều lục đục rời khỏi Tề quận.
Trương Huyễn nói với Tôn Giản: - Tôn huyện quân trước tiên đi bố trí việc cung ứng lương thực cho nạn dân đi! Mỗi nhà tăng thêm một chút, ta sẽ nhanh chóng sai người đi vận chuyển lương thực tới bổ sung.
- Thuộc hạ tuân lệnh! Tôn Giản hành một lễ rồi lại vội vàng ra đi.
Đuổi Tôn Giản đi rồi, trong nội đường chỉ còn lại hai người Trương Huyễn và Vi Vân Khởi. Trương Huyễn kỳ vọng cười nói với Vi Vân Khởi: - Tiên sinh không cảm thấy đây là một cơ hội sao?
Vi Vân Khởi hiểu được ý tứ của Trương Huyễn. Y trầm ngâm vuốt râu nói: - Quả thực là một cơ hội, nếu xử lý tốt, Bắc Hải quận chí ít có thể tăng thêm được chục vạn người. Điều này đối với nguyên khí của Bắc Hải quận cũng có lợi ích tương đương, chỉ là không thể làm được quá rõ ràng, khiến cho Bùi soái cảnh giác thì không được tốt lắm.
Trương Huyễn khoanh tay bước đi vài bước, trong lòng cân nhắc lợi hại của sự việc này, suy nghĩ một hồi, liền quay đầu lại nói với Vi Vân Khởi: - Ta vẫn chưa nói với tiên sinh, Bùi soái không có quay về Tề quận. Ông ta trực tiếp tiến kinh thỉnh tội rồi. Hiện giờ bên phía Tề quận do Giả Vụ Bản và Tần Quỳnh làm chủ quản.
Vi Vân Khởi lúc này mới chợt hiểu ra. Y suy nghĩ một hồi, cười nói: - Nhưng tướng quân cũng không thể làm quá lộ liễu như vậy được.
- Ta biết, ta sẽ dùng ngôn ngữ ám thị nói cho người của Thanh Hà của Tề quận biết Bắc Hải quận mới là nơi an toàn nhất, để họ di chuyển tới Bắc Hải quận, chỉ là. e là phải trở mặt với Vương Thế Sung rồi.
Trương Huyễn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nếu Vương Thế Sung dám qua sông cướp người, trở mặt với mọi người, đừng trách Trương Huyễn hắn không nói tới tình cảm.