Giả Vụ Bản cuối cùng không có đi đến bến tàu Hoàng Hà, gã không có dũng khí trở mặt với Vương Thế Sung, cuối cùng mang theo người già phụ nữ và trẻ em ở Chúc A huyện hơn ngàn người dẫn về Lịch Thành huyện.
Vương Thế Sung chỉ trong thời gian ba ngày, cưỡng ép mười mấy vạn dân chúng Chúc A huyện và Lâm Ấp huyện đem về Thanh Hà quận, bố trí cho bọn họ ở Thanh Hà huyện và vùng lân cận, cùng lúc đó, Vương Thế Sung cũng viết một tấu trạng thưa lên triều đình kể lại tỉ mỉ, biện minh cho bản thân, tại sao phải di dời dân chúng về Thanh Hà.
“…….Cáo chết ba năm đầu quay về núi, lá rụng cũng về cội, hiện giờ Thanh Hà đã yên ổn, lòng dân nhớ quê, nhưng chư quan Tề quận Bắc Hải chỉ suy tính cho tư lợi, ngăn chặn sự mong mỏi trở về quê hương của dân chúng Thanh Hà, thần dân tính mạng nguy nan, thổ phỉ trực diện Hà Bắc man rợ, mang trong lòng sự báo thù đền nợ nước, mang trong lòng trung quân ái quốc, muốn san sẻ chuyện nước nhà với quân vương, tiếc rằng ngàn dặm đồng hoang, sức dân khó dùng, uy danh không phấn chấn, thần bất đắc dĩ mới dùng hạ sách này, đón tiếp chi dân về Thanh Hà, mong Thánh Thượng thương xót cho lòng trung thành báo quốc của thần, tha thứ cho sự lỗ mãng của thần, thần Thế Sung dập đầu!”
Vương Thế Sung viết xong tấu trạng này, lại viết một phong thư cho Ngu Thế Cơ, cùng cầm đưa cho con trai trưởng Vương Huyền Ứng nói:
- Con mau trở về Lạc Dương, đem thư và tấu trạng này đưa cho Ngu tướng quốc, con nói với người, Bùi Nhân Cơ và Trương Huyễn âm thầm nhận sự sai khiến của Bùi Củ, gây khó dễ cho ta, bọn họ nhất định sẽ tố cáo ta với Bùi Củ, khẩn cầu người nhất định phải thay ta chống đỡ áp lực.
- Hài nhi tuân mệnh!
Vương Huyền Ứng đáp một tiếng, nhận lấy thư, Vương Thế Sung lại dặn dò gã mấy câu, sau đó mới kêu mấy tên hộ vệ con trai vào kinh.
Vương Huyền Ứng đã vội vàng đi, trong phòng chỉ còn lại mình Vương Thế Sung. Vương Thế Sung khoanh tay đi tới trước cửa sổ, ánh mắt phiền não nhìn cây tiểu hạnh đang đâm đầy nhánh bên ngoài cửa sổ, năm ngoái Bùi Củ từng nâng đỡ y, đồng thời Ngu Thế Cơ và Vũ Văn Thuật cũng âm thầm nâng đỡ y.
Vương Thế Sung biết Vũ Văn Thuật đã sa cơ lỡ vận, một khi Vũ Văn Thuật qua đời, dựa vào ba người con trai bất tài vô dụng của y, gia tộc Vũ Văn tan thành mây khói, bây giờ nương nhờ Vũ Văn Thuật tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt.
Bùi Củ nâng đỡ y cũng làm y động lòng, nếu không phải Ngu Thế Cơ đồng thời nâng đỡ y, nói không chừng y thật sự sẽ đứng về phía Bùi Củ.
Cuối cùng y chọn Ngu Thế Cơ, là bởi vì đội quân của y là từ Hoài Nam tới. Bùi gia là thế gia Hà Đông. sức ảnh hưởng đối với phía nam quá nhỏ, còn Ngu Thế Cơ lại là người Hội Kê, thế lực Ngu gia ở phía nam rất mạnh, Vương Thế Sung cho rằng Ngu gia càng có lợi đối với y hơn. Mặt khác, Bùi gia đã có Bùi Nhân Cơ, sẽ không quá coi trọng y, cho nên cuối cùng Vương Thế Sung chọn Ngu Thế Cơ làm hậu thuẫn cho y, nhưng là như vậy, y cũng đã đắc tội với Bùi Củ.
Trên thực tế, Vương Thế Sung vốn dĩ không muốn đến Thanh Hà quận, nạn loạn phỉ Hà Bắc quá nghiêm trọng, nhân khẩu và của cải tổn thất quá lớn, ở Hà Bắc rất khó phát triển. Sở dĩ y đến Thanh Hà quận, thực ra là Bùi Củ báo thù y, để nạn loạn phỉ Hà Bắc tới để làm tiêu hao lực thực của y.
Binh lính của Vương Thế Sung đại đa số đều là đệ tử ở Hoài Nam, y hy vọng bản thân có thể tới phía nam Trung nguyên, ở vùng Lương quận, Tiêu quận và Giang Hoài phát triển thực lực, chứ không phải ở ngàn dặm đồng hoang Thanh Hà quận này, trên thực tế, mười mấy vạn dân từ Tề quận bắt về không có ý nghĩa gì đối với y, sở dĩ y làm như vậy, phần lớn là vì trút cơn giận với Bùi Củ.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân đi tới, có binh lính bẩm báo:
- Đại soái, Thôi tiên sinh cầu kiến!
Vương Thế Sung gật gật đầu.
- Mời y vào đây!
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên bước vào phòng, người này tên là Thôi Hồng Đan, xuất thân Thôi thị Thanh Hà, Trương Kim Xưng tàn sát bừa bãi Thanh Hà quận, mấy ngôi nhà Thôi thị Thanh Hà đều di dời đến Bột Hải quận, nhưng hai ngôi nhà đang sống ở Thanh Tuyền huyện thì không có di dời đi, Thôi Hồng Đan này từ địa phận Thôi thị Thanh Tuyền huyện đến, nhưng không phải sau khi Vương Thế Sung tới Thanh Hà quận gã mới nương nhờ, từ lúc Vương Thế Sung tạo phản thu phục Giang Nam, khi đó gã đã là quân sư tâm phúc của Vương Thế Sung rồi, chỉ có điều sau khi Vương Thế Sung đến Thanh Hà quận thì càng coi trọng gã hơn.
- Ty chức tham kiến đại soái!
Vương Thế Sung thở dài.
- Tiên sinh tìm ta có việc gì sao?
Thôi Hồng Đan khẽ mỉm cười.
- Lúc nãy ta vừa nhận được một tin tức, hình như Bùi Nhân Cơ nam chinh Lang Gia quận gặp bất lợi, bị bức bách phải rút quân.
Tinh thần Vương Thế Sung phấn chấn lên, vội vàng hỏi:
- Hay là lương thảo hậu cần xảy ra vấn đề!
Vương Thế Sung cũng là một người giỏi về tòng quân đánh giặc, y biết quân Tùy gặp khó khăn nam chinh Lang Gia quận là do lương thực tiếp viện hậu cần, nếu quân Tùy nam chinh bất lợi, phần lớn sẽ là vì nguyên nhân này.
Thôi Hồng Đan lắc lắc đầu.
- Nguyên nhân cụ thể như nào ty chức cũng không biết rõ, nhưng lần này Bùi Nhân Cơ bị thất bại, e rằng trong thời gian ngắn sẽ không xuôi nam lại được.
Vương Thế Sung không nói gì, ở trong phòng khoanh tay đi qua đi lại, nhân khẩu Chúc A huyện và Lâm Ấp huyện bị y cướp sạch hết, Bùi Nhân Cơ sẽ không tái xuất nam chinh, vậy bước tiếp theo y phải làm như thế nào, chẳng lẽ thật sự bắt mình đi tấn công Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức?
- Thôi tiên sinh cảm thấy bước kế tiếp theo nên làm thế nào?
Thôi Hồng Đan biết rất rõ tâm tư của Vương Thế Sung, Vương Thế Sung vốn dĩ không muốn giao chiến với Cao Sĩ Đạt, Đậu Kiến Đức và các thổ phỉ khác, chỉ muốn bảo tồn thực lực.
Gã trầm ngâm một lúc cười nói:
- Nếu tạm thời đại soái không muốn giao chiến với Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức, vậy tốt nhất là khai đao đoạt Tương Quốc quận, Võ An quận và Võ Dương quận, ở đó cũng không ít phỉ chúng chiếm núi xưng vương, chỉ cần đem thủ cấp giao cho triều đình, ty chức nghĩ triều đình sẽ không quá để ý đến lai lịch bọn chúng từ đâu đến?
Phương án này Vương Thế Sung vẫn không mấy hài lòng, y hơi thở dài một tiếng nói:
- Nhưng ta muốn về Trung Nguyên!
- Đại soái vừa mới đến Thanh Hà quận, lập tức chuyển đi không hay cho lắm, tạm thời cần phải nhẫn nại một hai năm, chờ đợi cơ hội, tin rằng cơ hội nhất định sẽ xuất hiện.
Lúc lâu sau Vương Thế Sung bất đắc dĩ mới gật đầu.
- Tiên sinh nói cũng có lý.
***
Trương Huyễn đã suất quân tiến vào Bắc Hải quận, đại quân đang xuất phát tới Ích Đô huyện, nam chinh lần này tổn thất của đội quân Trương Huyễn cũng không lớn, chủ yếu là cứu viện Bùi Nhân Cơ và chiến đấu một trận kịch liệt với quân phản loạn, cùng với Uất Trì Cung ác chiến một trận tử thủ Đông An huyện, khiến đội quân Trương Huyễn thương vong mấy trăm người, nhưng so với đội quân Bùi Nhân Cơ bị phục kích tổn thất nghiêm trọng, tổn thất này thật sự là không đáng nhắc tới.
Trương Huyễn vẫn đang trên nửa đường trở về Ích Đô huyện, thì liền gặp đoàn người Vi Vân Khởi đến trước nghênh đón.
- Tướng quân, nghe nói tình hình chiến đấu Lang Gia quận gặp bất lợi, rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Vi Vân Khởi khó hiểu hỏi.
- Bất luận từ Bắc Hải quận xuôi nam, hay là từ Tề quận xuôi nam, đều bị hạn chế nghiêm trọng về địa hình, khiến hậu cần không thể tiếp tế theo kịp, kết quả kéo dài tuyến tiếp tế, đương nhiên, Bùi Nhân Cơ đã trúng phải kế của Vương Bạc.
Trương Huyễn không muốn nhắc thêm chuyện Lang Gia quận, liền chuyển đề tài hỏi:
- Không có ta, Bắc Hải quận không xảy ra chuyện bất ngờ gì chứ?
Vi Vân Khởi cười khổ một tiếng.
- Bắc Hải quận không có xảy ra sự kiện gì, nhưng Tề quận lại xảy ra chuyện lớn!
- Chuyện lớn gì?
Vi Vân Khởi liền đem chuyện cướp người xảy ra ở Tề quận tỉ mỉ kể lại một lần với Trương Huyễn, cuối cùng nói:
- Chuyện này đã gây khủng hoảng rất lớn ở Tề quận, không ít người Thanh Hà quận sinh sống ở Tề quận ồ ạt trốn chạy tới Bắc Hải quận, lòng người Bắc Hải quận chúng ta cũng lo sợ, ngày ngày ngóng trông tướng quân trở về.
Tin tức này thực sự khiến Trương Huyễn cảm thấy bất ngờ, Vương Thế Sung lại dám phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ, ngang nhiên xuất binh cướp đoạt nhân khẩu Tề quận, đây đã là mấu chốt đột phá, ngay cả tên Cao Sĩ Đạt, Đậu Kiến Đức cũng đều không dám làm như vậy, Vương Thế Sung cùng là quân Tùy lại dám xuống tay.
- Chuyện này xảy ra khi nào?
- Vào hai ngày hôm trước, ty chức cũng mới nghe nói lúc sáng hôm nay, đang định đi Lâm Truy huyện, thì nghe nói tướng quân trở về.
Tình thế nghiêm trọng, Trương Huyễn không có thời gian trở về Ích Đô huyện, liền kêu người gọi Uất Trì Cung lên, nói với gã:
- Ngươi hãy suất quân trở về quân doanh Ích Đô trước, bảo Lưu Tư mã bố trí binh lính ổn thỏa, ta với Vi Vân Khởi đi Lâm Truy huyện gấp, hai ngày sau sẽ trở về.
- Xin tướng quân cứ yên tâm, ty chức sẽ bố trí ổn thỏa cho các huynh đệ!
Trương Huyễn lại dặn thêm mấy tướng lĩnh khác vài câu, sau đó liền suất lĩnh năm trăm kỵ binh cùng với Vi Vân Khởi cấp tốc đi tới Lâm Truy huyện.
***
Lâm Truy huyện là trạm thứ nhất từ Tề quận tiến vào Bắc Hải quận, tuy phía bắc vẫn còn ngàn dặm đường, Bác Xương và các huyện, lúc loạn phỉ còn lộng hành, những huyện này đều đã trở thành thành trống không, nhân khẩu tập trung ở hai huyện Ích Đô và Lâm Truy.
Cuối năm trước Trương Kim Xưng bị tiêu diệt, cùng với việc Trương Huyễn đã dần dần khống chế Bắc Hải quận, tình hình trở nên ổn định trở lại, dân chúng cũng lần lượt trở về, dần dần khôi phục lại sức sống.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, xảy ra chuyện cướp đoạt nhân khẩu ở Tề quận khiến Bắc Hải quận cũng lâm vào trạng thái khủng hoảng, hơn vạn dân chúng Tề quận trốn tới Bắc Hải quận, đa số đều tụ tập ở Lâm Truy huyện, Huyện lệnh Lâm Truy Tôn Giản dưới sự giúp đỡ của năm trăm trú quân canh giữ, toàn lực bố trí những nạn dân từ Tề quận chạy trốn tới.
Không những chỉ có dân tị nạn hoảng sợ, ngay cả người địa phương cũng bất an lo sợ, lòng người hỗn loạn, nhưng lúc Trương Huyễn tới Lâm Truy huyện, đội quân của Vương Thế Sung đã rút qua sông Hà Bắc, tâm trạng bất an lo sợ dần dần được xoa dịu đi.