Thanh Hà quận là một quận chịu ảnh hưởng lớn nhất bởi phong trào tạo phản, hồ Cao Kê trứ danh ở trong Thanh Hà quận, bị loạn phỉ tàn sát bừa bãi nghiêm trọng, cho dù gia đình quyền thế cũng khó có thể may mắn tránh được, Thôi thị Thanh Hà lâm thời bị áp bức phải chuyển tới Bột Hải quận.
Nhất là sự tàn sát bừa bãi của Trương Kim Xưng ở Thanh Hà quận đã nên đả kích thảm trọng cho Thanh Hà quận, người dân Thanh Hà quận người thì chết, hoặc chạy trốn, mấy năm qua, Thanh Hà quận ngoài hai ba huyện phía nam còn chút nhân khẩu ra, trên cơ bản đã thành quận chết, trong phạm vi mấy trăm dặm không có một hộ gia đình, ngay cả quận nha ở Cao Đường huyện năm ngoái cũng bị bức ép giải tán, cũng không biết tung tích của các quan viên.
Mấy chục vạn nhân khẩu trốn đi khỏi Thanh Hà quận, trong khi đó Tề quận bên bờ Hoàng Hà đối diện trở thành nơi thu nhận nhiều người Thanh Hà quận. Gần hai mươi vạn nhân khẩu Thanh Hà quận trốn chạy đến Tề quận, đây cũng là do Trương Tu Đà mạnh mẽ tiêu diệt, đội quân Phi Ưng dũng mãnh thiện chiến, bảo đảm an toàn cho Tề quận, hơn nữa Bắc Hải quận cũng có bảy tám vạn nhân khẩu Thanh Hà quận trôi dạt đến, còn có Hà Đông lánh nạn tới, trốn khỏi Trác quận, trốn khỏi Giang Nam, trốn khỏi kinh thành v.v…
Trong mấy huyện ở Tề quận, Lịch Thành huyện thu dung người Thanh Hà quận nhiều nhất, có tới mười vạn dân chúng, tiếp đó là Chúc A huyện và Lâm Ấp huyện, mỗi chỗ đều có khoảng năm vạn người, rất nhiều người Thanh Hà quận đã ở Tề quận hai ba năm, trồng trọt xây nhà ở đây, đã dần dần ổn định lại, dù rằng năm ngoái Trương Kim Xưng đã bị tiêu diệt, Thanh Hà quận đã khôi phục trật tự lại, nhưng đại đa số người Thanh Hà quận đều không muốn trở về.
An cư lạc nghiệp ở Tề quận đương nhiên là một chuyện, mặt khác Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức chưa bị tiêu diệt, bóng dáng của nạn trộm cướp vẫn đang bao phủ trên vùng đất Hà Bắc, người Thanh Hà quận bị loạn phỉ dọa tới giống như chim gặp cành cong cũng sợ nên không ai muốn trở về Thanh Hà quận.
Buổi trưa hôm nay, gần trăm chiếc thuyền lớn chạy qua Hoàng Hà, chậm rãi ghé ở trước bến tàu Hoàng Hà của Chúc A huyện, bến tàu Chúc A huyện là bến tàu Hoàng Hà duy nhất ở Thanh Châu, đám người xem náo nhiệt đứng đầy trên bến tàu, đã rất nhiều năm rồi bọn họ không thấy có nhiều thuyền lớn đậu cập bến tàu như vậy.
Mấy trăm chiếc thuyền lớn đều là thuyền vận chuyển khoảng hai ngàn thạch lương thực, lương thực từ nhà kho Lê Dương chở tới Thanh Hà quận, bị Vương Thế Sung tạm thời trưng dụng, lúc thuyền lớn cập bến, từng nhóm từng nhóm binh lính quân Tùy đi vọt lên bến sông. Cầm đầu là một đại tướng, chính là Vương Nhân Tắc cháu của Vương Thế Sung, gã nghiêm nghị lớn tiếng nói:
- Đuổi hết mọi người trở về thành!
Tiếng trống gõ ầm ầm vang lên, tiếng vang kinh thiên động địa, người đứng xem náo nhiệt ở trên bờ sợ tới mức tè ra quần, ồ ạt bỏ chạy về Chúc A thành.
Sau đó từng chiếc từng chiếc thuyền lớn lần lượt cập bến, binh lính lên bờ Nam càng lúc càng đông. Cuối cùng Vương Thế Sung cũng từ trong chiếc thuyền lớn đi xuống, sắc mặt Vương Thế Sung vô cùng u ám, lạnh lùng quan sát huyện thành Chúc A từ nơi xa, quay đầu nói với người cháu Vương Nhân Tắc:
- Bắt đầu từ Chúc A huyện trước, không cần biết có phải là người Thanh Hà quận hay không. Đuổi hết bọn họ lên thuyền cho ta!
Vương Thế Sung mấy lần yêu cầu Bùi Nhân Cơ và Trương Huyễn đem hết nhân khẩu trả về Thanh Hà quận, nhưng Bùi Nhân Cơ và Trương Huyễn đều phớt lờ đi, đã chọc giận Vương Thế Sung. Gã đã là Thông thủ Thanh Hà, không muốn làm một quan phụ mẫu không có dân. Nếu Bùi Nhân Cơ và Trương Huyễn không đưa về, vậy gã chỉ có thể đích thân qua sông tới cướp người.
Vương Thế Sung nắm được cơ hội đội quân Phi Ưng nam chinh Lang Gia quận, bắt đầu qua sông xua đuổi dân chúng. Bởi vì Bắc Hải quận tạm thời không cung cấp thuyền lớn cập bến ở bến tàu, hơn nữa lộ trình hơi xa, cho nên vô cùng bất tiện, lần này Vương Thế Sung tạm thời bỏ qua Bắc Hải quận, đem toàn bộ binh lực điều tới Tề quận.
Chi đội quân năm ngàn người dưới sự suất lĩnh của Vương Nhân Tắc phía ngoài thành hai dặm chạy về Chúc A huyện, còn một chi đội quân khác thì đi hướng cách phía ngoài Chúc A huyện năm mươi dặm chạy hướng Lâm Ấp huyện, mục đích của Vương Thế Sung vô cùng rõ ràng, cướp hết toàn bộ nhân khẩu của Chúc A huyện và Lâm Ấp huyện, ít nhất có thể cướp được hơn mười vạn người, dùng bọn họ để bổ sung vào Thanh Hà huyện, sau đó lại tiếp tục cướp đoạt nhân khẩu từ các quận Hà Bắc, như vậy, Thanh Hà quận sẽ từ từ phong phú lên.
Vương Thế Sung là một người dám nghĩ dám làm, gã sẽ không bao giờ để ý đến cảm nhận của dân chúng. Theo gã, những người dân thường này không khác gì so với con heo con dê, áp bức mồ hôi máu huyết của bọn họ để nuôi dưỡng quân đội của mình, không những là lương thực, bao gồm cưỡng bức lao động, bao gồm quân phục, chế tạo giày cho quân nhằm để phục vụ cho các nhu cầu cần thiết.
Đội quân của Vương Thế Sung là do gã đem từ Hoài Nam tới, trên danh nghĩa gọi là quân Tùy, nhưng trên thực tế quân là do chính một tay gã tạo nên, khoảng hơn hai vạn người, sức chiến đấu rất mạnh, tung hoành một vùng Giang Hoài, tiêu diệt liên tiếp hai thế lực loạn phỉ hùng mạnh Lưu Nguyên Tiến và Chu Nhiếp.
Lần này Vương Thế Sung dẫn theo đội quân Hoài Nam lên Thanh Hà quận, tuy Phàn Tử Cái, Tiêu Vũ cùng các đại thần khác đề nghị tước đoạt tư quân của Vương Thế Sung, nhưng Dương Quảng lại cho rằng Vương Thế Sung trung thành có thể tin dùng, đã xóa bỏ lỗ hổng, mở cửa đối với quân Hoài Nam bắc thượng, không ngờ chuyện này đã khích lệ cho dã tâm của Vương Thế Sung, đồng thời cũng làm cho gã càng thêm xấc xược vô lối.
Vương Nhân Tắc suất lĩnh năm nghìn binh lính xông vào Chúc A huyện, bắt đầu xua đuổi từng hộ dân. Trong thành Chúc A lập tức trở thành tình cảnh hỗn loạn, tiếng chửi rủa, tiếng la khóc vang vọng cả thành, binh lính chỉ đưa ra thời gian rất ngắn để mỗi gia đình thu dọn tài sản, bọn họ mới chỉ có thể lấy được những vật dụng hàng ngày và lương thực thì đã bị xua đuổi đi khỏi nhà, gia đình giàu có cũng không ngoại lệ, bọn binh lính công khai đánh cướp, toàn bộ Chúc A huyện lâm vào tình thế cực kỳ khủng hoảng.
Lâm Ấp huyện cũng giống như vậy, hàng nghìn hàng vạn dân chúng bị trục xuất khỏi thành, đỡ người già dìu dắt trẻ nhỏ, ở trong cánh đồng mù mịt bị áp giải đi về phía Hoàng Hà, bị bọn binh lính chửi mắng đẩy đuổi, tiếng khóc rung trời lở đất trên đường.
Diễn biến Chúc A huyện và Lâm Ấp huyện nhanh chóng truyền tới Lịch Thành huyện. Lịch Thành huyện hiện tại do đại tướng Giả Vụ Bản suất lĩnh bốn ngàn người canh giữ, đột nhiên nhận được tin tức khiến Giả Vụ Bản giật mình, nhưng gã không dám lên phía bắc Chúc A huyện, mà là lập tức xuất động quân đội thông báo cho dân cư khắp nơi ở Lịch Thành huyện cấp tốc vào thành tị nạn.
Đồng thời Giả Vụ Bản phái ra mấy người sứ giả chạy tới Bắc Hải quận và Lang Gia quận báo nguy cho Bắc Hải quận biết, cũng khẩn cấp báo cáo với Bùi Nhân Cơ đang tác chiến ở Lang Gia quận.
Trong Lịch Thành huyện trở nên rối loạn, đường lớn ngõ nhỏ nhà cửa đều đóng cửa, khắp nơi trên đường lớn đều là dân chúng từ ngoài thành chạy trốn vào, các loại xe ngựa xe bò đều nhét vào cửa thành đông nghịt, trẻ con la khóc dữ dội, người già cao giọng tìm kiếm người thân, vô cùng hỗn loạn.
Từng đội từng đội binh lính mặc áo giáp chạy lên trên thành, đã lâu rồi không thấy bầu không khí chiến tranh bao phủ Lịch Thành huyện.
Tuy trước tiên Giả Vụ Bản phải bảo vệ Lịch Thành huyện, nhưng dù sao đối phương không phải là loạn phỉ, cũng là quân Tùy giống như họ, sau khi sắp xếp xong phòng vệ Lịch Thành huyện, Giả Vụ Bản lập tức suất lĩnh mấy trăm binh lính chạy tới Chúc A huyện.
Ở nửa đường, Giả Vụ Bản lần lượt bắt đầu nhìn thấy dân chúng Chúc A huyện chạy trốn, những người này đều là dân chúng sống ở ngoại thành Chúc A huyện, Vương Thế Sung không thể chia binh lính ra để bắt bọn họ, bọn họ có thể trốn chạy khỏi Chúc A huyện, người nào người nấy vô cùng hoảng sợ, mấy chục trưởng lão vây quanh Giả Vụ Bản, khóc lóc kể lể sự tàn ác của Vương Thế Sung.
- Tướng quân, bọn chúng không phải là quân Tùy, rõ ràng chính là loạn phỉ, đập phá cửa từng nhà xông vào, đuổi hết mọi người ra ngoài bắt đầu đánh cướp tài sản của dân, một số cô nương trẻ cũng bị bọn chúng…….
- Giả tướng quân, đội quân Phi Ưng nhất định phải làm chủ cho chúng tôi!
- Bảo Bùi soái nhanh trở về!
Đối mặt với một đám trưởng lão khóc lóc kể lể, Giả Vụ Bản đành phải thiện ý an ủi họ.
- Ta đã phái người đi đưa tin cho Bùi soái rồi, xin mọi người cứ yên tâm! Chuyện này Bùi soái nhất định sẽ thưa lên triều đình, bẩm lên Thánh Thượng, nhất định sẽ cho mọi người một công đạo.
- Giả tướng quân, đội quân của Vương Thế Sung cực kỳ hung ác, cần phải thận trọng!
- Cảm tạ các vị phụ lão quan tâm, ta nhất định phải Bắc thượng thương lượng với Vương Thế Sung, tuyệt không thể để bọn chúng tùy ý làm bậy!
Giả Vụ Bản chắp tay với mọi người, suất lĩnh binh lính tiếp tục lên Bắc thượng. Tới xế chiều, Giả Vụ Bản đã tới Chúc A huyện, lúc bọn họ vừa mới tới gần cửa bắc, chỉ nhìn thấy từ trong cửa bắc một nhóm binh lính tràn ra, chừng hơn ngàn người, đánh xe bò, xe lừa, trên xe chất đầy các đồ vật, trên lưng mỗi người đều đeo bao nhỏ bao lớn, người nào cũng vui mừng hớn hở, còn có mấy chục cô nương trẻ tuổi ngồi ở trên xe bò khóc sướt mướt.
Trong lòng Giả Vụ Bản tức điên lên, y xông tới ngăn binh lính đi đường lại, lớn tiếng nói:
- Bọn khốn kiếp các ngươi, loạn phỉ còn nhân từ hơn các ngươi!
Hơn một ngàn binh lính ồ ạt dừng bước lại, vẻ mặt khinh thường quan sát thấy mấy trăm binh lính chặn đường bọn chúng, chỉ hai ba trăm người, cũng muốn đấu với bọn chúng sao?
- Mau cút đi, đừng chọc giận lão tử, chặt đứt đầu ngươi làm bô tiểu bây giờ!
Bọn binh lính liền cười rộ lên, lúc này, từ trong thành có một nhóm người cưỡi ngựa tới, người cầm đầu chính là Vương Nhân Tắc. Vương Nhân Tắc quan sát Giả Vụ Bản một lúc, biết y là Tùy tướng từ Lịch Thành huyện tới, là thuộc hạ của Bùi Nhân Cơ, gã nham hiểm cười:
- Vị lão tướng quân này có chuyện gì không?
Giả Vụ Bản nhẫn nhịn sự tức giận trong lòng nói:
- Các người là quân Tùy, lại cướp bóc dân chúng, các người ăn nói thế nào với triều đình?
- Lão tướng quân chắc đã hiểu lầm! Chúng tôi đưa dân chúng về Thanh Hà quận, sao lại là cướp bóc chứ? Là Tề quận các người bắt giữ dân chúng Thanh Hà quận, hẳn là các ngươi mới là người không biết ăn nói sao với triều đình chứ!
- Các ngươi như thế này mà nói không phải cướp bóc sao?
Giả Vụ Bản phẫn nộ rống lên.
- Là chúng tôi đang chuyển nhà thay cho dân chúng, những đồ vật này chúng tôi đều sẽ trả lại cho họ, sao tướng quân lại có thể nói là chúng tôi cướp bóc được chứ?
- Vậy còn các cô nương đó?
Giả Vụ Bản chỉ vào mấy chục cô nương đang khóc sướt mướt.
Vương Nhân Tắc liền đổi sắc mặt, gã mắng thầm bọn binh lính không thông minh, những cô nương này phải đưa đi sớm hơn mới đúng! Phải biết được đồ là thứ chết, người là thứ đồ sống.
Vương Nhân Tắc nhận được mệnh lệnh của thúc phụ, tạm thời không được trở mặt với quân Tùy Tề quận, gã cười khan một tiếng nói:
- Những cô nương này đi không nổi, chúng tôi hộ tống họ một đoạn…..
Không đợi gã nói hết, Giả Vụ Bản rút đao ra.
- Thả các nàng ấy xuống!
Bọn binh lính ở sau lưng y cũng ồ ạt rút đao, binh lính Vương Thế Sung cũng giận tím mặt, cũng đồng loạt rút đao ra, hai bên đứng song song hung dữ.
Vương Nhân Tắc hừ một tiếng.
- Thả người!
Bọn binh lính thả những cô nương này xuống xe bò với thái độ không cam lòng, mấy chục thiếu nữ khóc sướt mướt chạy về trong thành, Giả Vụ Bản thấy bọn họ đã đi hết, liền ra lệnh:
- Để cho bọn họ đi!
Bọn binh lính đành phải tránh ra nhường đường cho chúng, Vương Nhân Tắc phẩy tay.
- Chúng ta đi!
Hơn ngàn binh lính mang theo tài sản, vội vàng lên xe rời khỏi cửa thành, chạy về hướng Hoàng Hà.
Giả Vụ Bản trơ mắt nhìn bọn họ khuất xa dần, lại không thể làm gì được, đành quay đầu hạ lệnh nói:
- Chúng ta vào thành!
Bọn binh lính theo Giả Vụ Bản tiến vào thành, trong thành đã thành một cảnh tượng đổ nát tan hoang, giống như bọn hại dân hại nước tiến vào phòng, Chúc A thành vốn bình yên đông đúc giàu có bị chà đạp thay đổi hoàn toàn.
Sau lúc lâu, Giả Vụ Bản thở dài một tiếng.
- Triều đình đã phái một tặc vương đến Thanh Hà huyện rồi.