Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 366 - Chương 324: Tình Thế Cấp Bách Ở Đông An

Chương 324: Tình thế cấp bách ở Đông An
Chương 324: Tình thế cấp bách ở Đông An

Đội quân Trương Huyễn chia ra giết khiến tình thế nhanh chóng được đảo ngược, đầu tiên là quân phản loạn phía bắc không duy trì nổi, nhanh chóng thua chạy tan tác, đồng thời viện quân tới khiến sĩ khí quân Bùi Nhân Cơ phấn khởi, phản kích kịch liệt đội quân của Vương Bạc, kế tiếp đội quân Trương Huyễn gia nhập tác chiến, quân phản loạn phía nam cũng duy trì không nổi.

Vương Bạc thấy không thể nào đánh bại quân Tùy, không thể không hạ mệnh lệnh rút quân, “Keng! Keng! Keng!” Tiếng chiêng rút quân vang lên, hơn một vạn quân giặc nhanh chóng rút lui về phía nam, bỏ lại thi thể nằm đầy mặt đất.

Cuối cùng chiến tranh đã bình ổn, trên cánh đồng hoang vu mấy trăm mẫu ở đây, thi thể ngổn ngang khắp nơi, máu chảy thành sông, khắp nơi đều là chân cụt tay cụt, thảm thương khiến người ta không dám nhìn. Trận chiến phục kích này, quân Tùy thương vong nghiêm trọng, là lần thương vong lớn nhất kể từ lúc thành lập quân Phi Ưng đến nay, có ít nhất ba ngàn binh sĩ tử trận, mất tích mấy ngàn binh lính, tính cả binh lính thương vong ở huyện Tân Thái, tổng số người thương vong của quân Tùy đã vượt hơn năm ngàn người.

Mặc dù quân phản loạn cũng trả giá tử trận mấy ngàn người, nhưng tổn thất lớn nhất vẫn là khiến sĩ khí toàn thể quân Tùy sa sút, đặc biệt khiến chủ soái Bùi Nhân Cơ không ngừng tự trách bản thân, mấy lần muốn tự sát, nhờ các thân binh giành lấy kiếm ngăn lại.

Đùi Tần Quỳnh bị trúng mũi tên, đã băng bó xong, được binh lính đỡ đi tới bên cạnh Trương Huyễn nói:

- Đại soái đã bị thương, quân y đang chữa trị, đại soái nhờ ty chức chuyển lời với tướng quân, ân nghĩa của viện binh Trương tướng quân người sẽ khắc khi trong lòng, nhưng hiện nay Đông An huyện đang nguy cấp, xin tướng quân lập tức đi cứu viện, đại soái sẽ tự mình thỉnh tội với Thánh Thượng.

Trương Huyễn yên lặng gật đầu, hắn biết Bùi Nhân Cơ bị thương chỉ là cái cớ, nguyên nhân là vì y thấy hổ thẹn với mình, tốt nhất nên giữ thể diện cho y. Trương Huyễn liền chắp tay nói:

- Nếu đã như vậy, thì ta lập tức suất quân Bắc thượng, xin nhờ tướng quân chuyển lời với đại soái, phái thêm người đi do thám, phòng ngừa quân phản loạn trở lại đánh giết.

Trương tướng quân yên tâm, tôi sẽ lưu ý những chuyện này, chúc Trương tướng quân giành được thắng lợi!

Trương Huyễn chắp tay hành lễ với Tần Quỳnh, xoay người lên ngựa chạy lên phía tiền quân, hắn rất lo lắng tình hình của Đông An huyện, lập tức suất quân chạy mấy chục dặm hối hả hướng về Đông An huyện.

Tần Quỳnh tự mình tiễn Trương Huyễn rời đi. Rồi lại đi tìm Bùi Nhân Cơ, lúc này Bùi Nhân Cơ ngồi trầm tư trên một tảng đá, không ai biết y đang nghĩ gì, cũng không ai dám đi tới làm phiền y, lúc này, Tần Quỳnh bước tới hành lễ.

- Đại soái, hắn đi rồi!

Bùi Nhân Cơ khẽ thở dài, hỏi:

- Vết thương của ngươi thế nào rồi?

- Bị thương chút ngoài da. Không có gì đáng lo ngại.

- Lần này quả thật cũng may nhờ Trương tướng quân đến kịp thời, nếu không ta chính là tội nhân Thanh Châu.

- Thắng bại là chuyện thường binh gia. Đại soái không nên quá tự trách mình.

Bùi Nhân Cơ cười khắc khổ một tiếng.

- Đây không phải là vấn đề tự trách, vấn đề là ta cần phải chịu trách nhiệm. Thôi, không nhắc tới chuyện này nữa. Bảo các huynh đệ thu dọn chiến trường!

Tần Quỳnh lập tức bố trí binh lính thu dọn chiến trường, lại mệnh lệnh cho hơn một trăm thám báo xuôi nam tuần tra, giám sát nghiêm mật động tĩnh của quân phản loạn.

***

Hai ngày qua ở Đông An huyện bị một trận chiến dịch vô cùng đẫm máu. Tướng giặc Quách Hoàn dẫn ba ngàn người tập kích Đông An huyện, ý đồ chặt đứt thông đạo lui về phía bắc của quân Tùy, tiêu diệt toàn quân của quân Tùy ở Lang Gia quận.

Đây là một trong những nước cờ cực kỳ quan trọng của Vương Bạc, cướp đoạt Đông An huyện đồng thời cũng như mở rộng cửa lớn của Bắc Hải quận và Tề quận, nguyện vọng trở lại đánh giết Tề quận của Vương Bạc có lẽ vì thế mà thực hiện được.

Bốn phía Đông An huyện vốn không có hào thành bảo vệ, nhưng Uất Trì Cung phối hợp dân phu và bộ hạ đào một đường mương sâu năm thước ở bốn phía, dẫn nước sông Nghi vào mương, hình thành một vòng hào giữ thành.

Mặc dù đã gầy dựng hào thành, nhưng thời gian quá ngắn, khiến quân Tùy còn chưa kịp chế tạo cầu treo, cửa thành liền trở thành điểm công kích chính của quân phản loạn, ba ngàn binh lính quân giặc xếp thành hàng dày đặc đứng ở giữa đồng hoang ngoài nam thành, bọn chúng vô cùng hưng phấn háo hức, trong ánh mắt tràn đầy mong mỏi của lũ lang sói.

Chủ tướng Quách Hoàn hạ mệnh lệnh, chỉ cần công kích vào trong thành, của cải tiền bạc vào mỹ nữ trong thành đều thuộc về tất cả bọn họ.

Tiến công của quân phản loạn không mấy thuận lợi, Đông An huyện không phải con cừu non dễ nuốt như Tân Thái huyện, Đông An huyện lại có quân Tùy coi giữ.

Nhưng trú quân cũng không ngăn nổi binh lính cuồng bạo của quân phản loạn, mấy trăm tên đại hán thân hình cao to ôm một khúc gỗ lớn dài năm trượng, reo hò, cùng nhau xông tới cửa chính, trên đầu thành hòn đá như mưa nện xuống, người liên tục bị đá nện trúng ngã trên mặt đất, hai ngàn quân phản loạn phía sau đồng loạt phát loạn tiễn, bắn về phía đầu thành.

Mặc dù xạ tiễn của quân phản loạn kém xa so với sự sắc bén của quân Tùy, nhưng người bọn họ đông, mưa tên dày đặc khiến quân Tùy trên đầu thành không ngóc đầu lên được.

“Phình!” Một tiếng vang lên, khúc gỗ lớn đụng vào cửa thành, tường thành cũng bị run rẩy, cửa thành rung chuyển kịch liệt, nhưng không bị công phá.

- Tiếp tục đụng vào!

Quách Hoàn quất roi ngựa lớn tiếng quát.

Mấy trăm người lui về phía sau, lúc này xạ tiễn binh lính quân phản loạn ngưng lại, đá trên đầu thành lại tiếp tục nện xuống, mấy chục người bị nện trúng rơi xuống mương hào thành.

- Con mẹ nó, trên cổng thành rốt cuộc có bao nhiêu quân canh giữ?

Quách Hoàn đột nhiên nhìn thấy rõ, trên đầu thành chỉ có một nhóm quân Tùy tập trung ở cửa chính, trên đầu thành còn lại đều vắng ngắt.

Khó trách quân Tùy không có bắn xạ tiễn sắc nhọn, hóa ra thủ binh trên đầu thành không được nhiều, Quách Hoàn lập tức hưng phấn lên, hô lớn:

- Người tấn công vào thành đầu tiên, được tùy ý chọn mười mỹ nữ.

Lời của gã nói khiến binh lính quân phản loạn điên cuông reo hò, lại có hơn ngàn người xông lên, bọn họ giơ cao tấm chắn lên bảo vệ binh lính ôm cọc gỗ xông vào, hơn ngàn tấm chắn giương rộng chặt chẽ bảo vệ khúc gỗ lớn, giống hệt như một con trùng dài trăm chân có lân giáp.

Khúc gỗ lại lần nữa đụng mạnh vào cửa thành, đá trên thành nện xuống, nhưng đã không còn công hiệu như lúc nãy, leng keng leng keng nện lên tấm chắn. Lúc này, binh lính quân phản loạn dưới thành lại đồng loạt phát xạ tiễn, mười mấy tên binh lính quân Tùy trốn tránh không kịp bị bắn trúng, kêu thảm rơi từ trên đầu thành xuống.

Lại một tiếng va đụng long trời lở đất, cửa thành lay động kịch liệt, giống như một lão nhân lúc hấp hối, thấy sắp ngã xuống cái phình, thêm một kích cuối cùng, chỉ cần công kích thêm kích cuối cùng.

Uất Trì Cung trên đầu thành đã biết cửa thành sắp không giữ được nữa, nhìn quân phản loạn dưới thành như một bầy châu chấu, gã thở dài một tiếng.

- Ta hổ thẹn với sự phó thác của tướng quân, vẫn không thể thủ giữ được Đông An huyện.

Trương Lâm phó úy ở sau lưng gã cấp bách nói với gã:

- Thành trì sắp bị phá, xin tướng quân lập tức rút lui khỏi đây, ty chức nguyện suất quân giữ chân quân phản loạn, tranh thủ thời gian cho tướng quân.

Uất Trì Cung lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói:

- Ta là một tướng thủ giữ thành, đương nhiên là cùng sống chết với thành trì, bố trí các huynh đệ dẫn có phụ lão đi khỏi đây.

Gã giơ đại côn, lớn tiếng nói:

- Tất cả binh lính theo ta xuống thành nghênh chiến.

Năm trăm quân coi giữ hô lớn một tiếng, ào ạt chạy theo Uất Trì Cung xuống thành.

Lúc này, lần va đụng thứ ba của quân phản loạn đã phát động, gỗ đụng lui ra ngoài trăm bước, bọn chúng tích đầy năng lượng, reo hò điên cuồng xông tới, trong lòng bọn chúng, lần va đụng này sẽ giúp bọn chúng hoàn toàn đạt được của cải và mỹ nhân trong thành.

“Phình!” Một tiếng vang mạnh, gỗ vụn văng tứ phía, cửa thành cũ nát đã không chịu nổi lực ngàn cân, cuối cùng đã bị phá thông.

Trăm binh lính quân phản loạn ôm chùy công thành xông suất quân xông vào cửa thành, bọn chúng ồ ạt hô to:

- Là ta vào thành trước tiên! Ta vào thành trước tiên!

Binh lính quân phản loạn liều mạng tranh công, nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, thấy bên trong thành binh lính quân Tùy đã đứng chờ từ sớm, một tên mãnh tướng cầm đầu, bộ dạng vô cùng hùng tráng, tay cầm một cây đại đồng bổng, giống như thần trên trời vậy.

- Giết!

Uất Trì Cung hét lớn một tiếng, như một trận cuồng phong tiến tới quân địch, đại côn múa may, các chỗ đồng côn lướt qua đánh binh lính quân phản loạn máu thịt bắn tung tóe, óc vỡ toang.

Trong giây lát đánh chết mười mấy tên binh lính quân phản loạn, binh lính quân Tùy ở đằng sau cũng đi theo Uất Trì Cung xông lên giết, giết hơn trăm quân phản loạn xông vào thành chết thảm hại, xác chết khắp nơi.

Mười mấy tên phản loạn còn lại hô to một tiếng, ném chùy công thành xuống chạy ra ngoài thành.

Quách Hoàn giận dữ, ra lệnh.

- Bắn tên!

Mấy trăm binh lính quân phản loạn xông lên, giương cung bắn về phía cửa thành, binh lính quân Tùy đã sớm có chuẩn bị, mặc dù cửa thành hoàn toàn đã bị công phá, không còn cách nào để sử dụng, nhưng bọn họ cùng nhau giương tấm chắn nghênh đón, bên ngoài cửa thành hình thành một đường tấm chắn cửa.

Tuy tên tiễn dày đặc, nhưng không có cách nào bắn trúng vào trong thành, tấn công bằng cung tiễn cũng đã không phát huy được tác dụng.

Lúc này, một tên tặc tướng thấp giọng nói với Quách Hoàn:

- Chắc quân Tùy đều tập trung ở đây, tướng quân có thể phân chia binh ra các chỗ khác tiến vào giết.

Quách Hoàn liền giác ngộ, liếc mắt ra ý một cái, tên tướng tặc này lập tức dẫn hơn một ngàn binh lính quân phản loạn đi vòng hướng tây thành, trên tây thành quả nhiên không có binh lính canh giữ, hơn ngàn binh lính quân phản loạn bắc thang lên, ồ ạt xông lên đầu thành, chạy ra hướng nam thành chỗ quân Tùy tụ tập đánh giết.

Quân giặc từ bốn phía xông tới đánh giết, quân Tùy lâm vào cục diện bị bao vây bốn phía, Quách Hoàn bên ngoài thành cũng phát động suất quân tiến công cửa nam thành.

Từng tấm từng tấm ván gỗ bắc lên hào thành, quân giặc như nước thủy triều tiến về cửa thành. Quân Tùy bị bao vây bốn phía, Uất Trì Cung ý thức được đã mất tình thế, gã hét lớn một tiếng.

- Huyết chiến tới cùng, tuyệt không đầu hàng!

Các binh lính quân Tùy ồ ạt hô to:

- Huyết chiến tới cùng!

Hai bên trong thành ngoài thành đã nổ ra chém giết đẫm máu, trong không trung sương máu tràn ngập, tử thần ở trên đầu thành nhe răng cười độc ác, từng đám binh lính giống như rơm rạ bị cắt ngã, bị giẫm đạp, cổ bị chém đứt, đầu lăn xuống rãnh mương, thịt máu loãng đầy đất.

Ánh mắt mọi người đều đỏ lên, mặc dù binh lính quân Tùy liều mạng huyết chiến tới cùng, nhưng đối mặt quân phản loạn hơn gấp sáu lần, người của bọn họ càng lúc càng ít, ngay cả Uất Trì Cung cũng bị thương mấy chỗ, đang dần dần sức cùng lực kiệt.

Đúng lúc này, một trận đại loạn ở sau lưng quân giặc, nhìn từ xa xa chỉ thấy bụi vàng cuồn cuộn, dường như chi đội kỵ binh từ phía nam giết tới, nháy mắt xông vào đám quân phản loạn đang cấp bách xông vào trong thành, quân đến vô cùng sắc bén, xông tới đánh quân phản loạn chạy tán loạn.

- Kỵ binh của chúng ta đến rồi!

Đám quân Tùy cùng hoan hô, ôm nhau vui mừng tới phát khóc, Uất Trì Cung cũng đã thấy, đại tướng cầm đầu chính là Bùi Hành Nghiễm.

Uất Trì Cung giơ thiết côn lên hét lớn.

- Đó là Bùi tướng quân của chúng ta, viện binh chúng ta đã tới, các huynh đệ, ra thành giết giặc!

Quân phản loạn tấn công thành lập tức bị ngừng lại, bọn chúng quay đầu nghênh chiến, nhưng bọn chúng không phải là đối thủ của kỵ binh, năm trăm kỵ binh tùy tiện xông giết quân giặc, chiến mã chạy như bay, sĩ khí cao, tiến công sắc bén.

- Rút lui! Rút lui!

Quách Hoàn khàn giọng hô lớn. Lúc này, Bùi Hành Nghiễm vội xông tới phía gã, gã sợ tới hồn bay phách lạc, không kịp chờ binh lính tới, đã quay đầu ngựa hốt hoảng bỏ chạy về hướng nam.

Chủ tướng trốn chạy, quân phản loạn không còn lòng hiếu chiến, bị quân Tùy giết hại đại bại, cởi áo giáp trên đường bỏ chạy, Bùi Hành Nghiễm suất lĩnh binh lính thừa thế truy sát đuổi theo, quân phản loạn thương vong nghiêm trọng, kẻ chạy trốn không đến ngàn người.

Bình Luận (0)
Comment