Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 365 - Chương 323: Từng Bước Hiểm Cảnh

Chương 323: Từng bước hiểm cảnh
Chương 323: Từng bước hiểm cảnh

Từ Phí huyện đến huyện Tân Thái so với từ huyện Chuyên Du đến huyện Tân Thái xa hơn chừng trăm dặm, chừng một ngày đường, bởi vì Bùi Hành Nghiễm đã dẫn một nghìn quân nhanh chóng đi về phía Bắc cứu viện huyện Đông An, Trương Huyễn đã bình tĩnh hơn, hắn liền dẫn bốn nghìn quân đội hỏa tốc tiến về phía Bắc tới huyện Tân Thái.

Cùng lúc đó, quân đội của Bùi Nhân Cơ đã đến gần tới huyện Tân Thái, cách trấn Hàn Thành chừng năm mươi dặm, đây là trấn nhỏ gần như đã bị bỏ hoang, từ một trấn nhỏ có hơn hai trăm hộ gia đình phồn hoa lúc này đã thành một đống đổ nát thê lương, chỉ còn lại vài cha mẹ già đau khổ chờ đợi gia đình đoàn tụ.

Bùi Nhân Cơ cũng không muốn đóng quân ở trấn Hàn Thành, nơi này hoang tàn khiến y thấy như điềm xấu, nhưng lúc này y nhận được tin tức từ huyện Tân Thái, khiến cho y không thể không tạm thời dừng quân tại Trấn Hàn Thành.

Tình báo quân Tùy tìm được ba tên trốn từ huyện Tân Thái ra, bọn họ đã đưa tin huyện Tân Thái bị chiếm đóng thực sự đến Bùi Nhân Cơ, chính vì Lạc Chấn Ngọc Bùi Nhân Cơ tin tưởng nhất đã lừa mở cửa thành, đánh vào huyện Tân Thái, mà y giao cho Lạc Chấn Ngọc lệnh tiễn kia, thành công lừa gạt được sự tin tưởng của Giả Nhuận Phủ.

Bùi Nhân Cơ bị đả kích rất lớn, trong khoảng thời gian ngắn trông già đi rất nhiều, thực không ngờ Lạc Chấn Ngọc giả hàng, y một chút cũng nhìn không ra, còn tin tưởng người này như vậy, tại sao mình lại nhìn không ra chứ?

Bùi Nhân Cơ đi đến trước một ngọn núi nhỏ, nhìn rừng thông rậm rạp trên núi, y thống khổ nhắm mắt lại, là tại y mù quáng tin tưởng kẻ thân tín khiến cho quân Tùy ở huyện Tân Thái thảm bại, cũng làm cho quận Lang Gia bị tiêu diệt. Y không thể trốn tránh trách nhiệm này.

Lúc này, Tần Quỳnh đi đến phía sau Bùi Nhân Cơ, thật lâu sau thấp giọng nói:

- Đại soái, việc đã đến nước này, người không nên tự trách mình nữa, đánh trận chiến tiếp theo thật tốt, chúng ta còn có cơ hội đoạt lại huyện Tân Thái.

- Ta biết, nhưng không phải lúc này!

Bùi Nhân Cơ xoay người, thờ dài nói với Tần Quỳnh:

- Lương thực bây giờ không cho phép chúng ta tiếp tục giằng co với quân phản loạn nữa, việc cấp bách của chúng ta là bây giờ rút về quận Tề, bàn bạc lại kĩ hơn việc quận Lang Gia bị tiêu diệt, ta dự định trực tiếp đến Lỗ quận, ngươi lại phái người báo cho Trương Huyễn biết, bảo hắn rút về quận Cao Mật trước. Sau này ta nói chuyện với hắn sau.

Tần Quỳnh biết Bùi Nhân Cơ có chút thẹn với Trương Huyễn, mới cho mình đi liên lạc với Trương Huyễn, y yên lặng gật đầu:

- Ty chức phái người đi truyền tin ngay.

Đúng lúc này, xa xa có người hét to:

- Đại soái! Tình báo khẩn cấp.

Bùi Nhân Cơ vội vàng đi lên, cao giọng hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra?

Một tên binh lính vội tiến lên:

- Khởi bẩm đại soái, thám báo phát hiện ở phía nam chừng ba mươi dặm có chủ lực quân phản loạn. Ước chừng hai vạn người, chính là đuổi theo chúng ta!

Bùi Nhân Cơ thầm thấy cả kinh. Quân đội của Vương Bạc nhanh như vậy sao? Y gọi người trông giữ lương thực đến hỏi:

- Bây giờ chúng ta còn bao nhiêu lương thực?

- Khởi bẩm chủ soái, ước chừng còn có thể duy trì hai ngày nữa.

Trong lòng Bùi Nhân Cơ nhanh chóng đưa ra phán đoán. Cho dù bây giờ bọn họ tiến vào Lỗ quận, cũng là tiến vào vùng núi rộng lớn. Ít nhất ba bốn ngày không có tiếp viện, bây giờ cách bọn họ gần nhất là huyện Đông An, chỉ cần một ngày rưỡi là đi đến.

Hiện tại bây giờ bọn họ còn hai ngày lương thực. Tất nhiên Vương Bạc cũng biết điều này, nếu không y sẽ chính diện tác chiến, chứ không tiếp tục tiêu hao thời gian của mình như vậy.

Lúc này, Bùi Nhân Cơ đã không muốn tiếp tục đánh, y biết mình phải làm như thế nào, kết thúc nghỉ ngơi, tiến quân về phía huyện Đông An, rút quân khỏi quận Lang Gia.

Mười lăm nghìn quân Tùy đứng dậy, nhanh chóng tập kết, quay đầu về phương Bắc nhanh chóng đi về hướng quận Đông An.

Ngay lúc quân Tùy vừa mới đi khỏi trấn Hàn Thành, ở bên ngoài rừng thông đi ra vài tên thám tử quân phản loạn, bọn họ nhìn về phía quân Tùy đi, lập tức quay đầu ngựa chạy về hướng Nam.

***

Từ huyện Tân Thái đến huyện Đông An không đến trăm dặm, ven đường phần lớn là đồi núi, dân cư thưa thớt, bị cánh rừng lớn bao trùm, quân Tùy một mạch đi nhanh, ước chừng đi được hai mươi dặm, họ liền đi vào một khu vực rừng thấp, không còn đường bằng phẳng, họ phải hành quân trên đường núi gập ghềnh.

Bời vì đường chật hẹp, không thể tụ họp hành quân, đội ngũ quân Tùy càng kéo dài, từ không đến hai dặm thành đến bảy tám dặm, mà điều này không thể chấm dứt trong thời gian ngắn, gần như từ đây đến huyện Đông An đều phải duy trì kiểu hành quân như thế này.

Tần Quỳnh đánh giá địa hình hai bên, nhìn hai bên rừng thông không có giới hạn, gió thổi qua rừng thông phát ra âm thanh ào ào, lông mày y không khỏi nhíu lại, loại địa hình này khiến đội ngũ bị kéo quá dài, rất dễ bị phục kích.

Tần Quỳnh vội vàng đuổi theo Bùi Nhân Cơ lớn tiếng nói:

- Đại soái, sai thám báo đi tuần tra xung quanh đã! Ty chức cảm thấy như này không ổn.

Tần Quỳnh vừa dứt lời, liền nghe một hồi tiếng mõ vang lên, tên dày đặc từ bốn phương tám hướng bắn về phía quân Tùy, mấy nghìn quân phía trước không kịp đề phòng, lập tức bị bắn một mảng, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía. Tần Quỳnh vung Thiết giản liên chặn tên, cuối cùng vẫn chặn không được, một cây Lang nha tiễn cắm vào trên đùi của y.

Bất ngờ bị tập kích khiến quân Tùy đại loạn, mười mấy tên thân binh giơ cao tấm chắn bảo vệ Bùi Nhân Cơ, Bùi Nhân Cơ nôn nóng vội kêu to:

- Nhanh chóng lui về phía sau!

Ở trên đường núi bọn họ không có nơi phòng ngự, chỉ có thể là tấm bia sống cho quân phản loạn, trước tiên cần rời đường núi lùi về phía sau, mặc dù Bùi Nhân Cơ biết được kẻ thù tập kích ở phía trước, là muốn mình lùi về phía sau, nhưng tình thế nguy cấp, y bất chấp truy binh ở phía sau.

- Lập tức lui về phía sau nhanh!

Tên dày đặc như mưa, binh lính quân Tùy liều mạng chạy trốn về phía sau, nhưng ngày càng nhiều binh lính bị tên bắn trúng, thương vong dần dần tăng mạnh.

Lạc Chấn Ngọc dẫn mấy nghìn binh lính mai phục hai bên rừng thông, bọn họ dùng cung tên thu được ở huyện Tân Thái, lực sát thương rất mạnh, khiến quân Tùy tổn thất rất nặng nề.

Lạc Chấn Ngọc đắc ý mỉm cười, y biết rõ tình hình lương thực của quân Tùy, quân Tùy không có khả năng đi Lỗ quận, nếu muốn tìm được tiếp tế chỉ có thể đi huyện Đông An.

Lạc Chấn Ngọc thấy quân Tùy đã dần xông ra ngoài tầm sát thương của cung nỏ, y liền hạ lệnh:

- Toàn quân xuất kích!

“Tu....”, tiếng kèn trầm thấp quanh quẩn trong rừng thông, trong rừng thông vang lên một mảnh tiếng kêu, chỉ thấy mấy nghìn quân giặc từ hai bên rừng cây đi ra, hướng về phía quân Tùy đang hoảng loạn rút lui mà tập kích tới.

Đúng lúc này, phía nam có tiếng trống lớn, chỉ thấy một chi quân đội đông nghịt từ phía nam đánh tới, đây là hai vạn đại quân tinh nhuệ do Vương Bạc dẫn đầu từ phía nam đánh tới.

Vương Bạc sợ nhất là năm trăm trọng giáp bộ binh Phi Ưng quân, nhưng Lạc Chấn Ngọc đã xác nhận với gã, năm trăm trọng giáp bộ binh kia đang ở huyện Lịch Thành, cũng không có Tùy quân nam chinh, đây là điều lo lắng lớn nhất của gã.

Lúc này trong đội ngũ kéo dài của quân Tùy, chủ soái Bùi Nhân Cơ ở phía trước, phía sau chỉ có hơn ba nghìn quân, không thể nào tổ chức chống cự được.

Vương Bạc chỉ huy quân phản loạn, từ ba mặt vây quanh phía sau quân Tùy, phát động tấn công mãnh liệt, quân Tùy đầu đuôi đều có địch, lâm vào khủng hoảng hỗn loạn trước nay chưa từng có.

***

Trương Huyễn dẫn đầu hơn bốn nghìn quân Tùy hối hả hướng phía Bắc hành quân, nửa đường hắn được binh lính của Tần Quỳnh đến báo tin, biết được Tần Quỳnh đã dẫn quân chủ lực đi về huyện Đông An, từ sự trợ giúp của một tên đạo sĩ hái thuốc, đi theo đường nhỏ chạy đến huyện Đông An.

Bốn nghìn năm trăm quân đội trên con đường nhỏ vội vàng hành quân, lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao rất nhỏ, có binh lính hô to:

- Tướng quân, mau đến!

Trương Huyễn thúc ngựa chạy tới, chỉ thấy trong bụi cỏ trên sườn núi chui ra mười mấy tên quân Tùy, không có mũ giáp, không có cả binh khí, trông chật vật dị thường.

Trương Huyễn nhướn mày:

- Các ngươi là ai?

Binh lính quân Tùy nhận ra Trương Huyễn, cuống quít chạy lên trước khóc không ra tiếng:

- Trương tướng quân, chúng ta là binh lính của Bùi soái, chúng ta gặp phải quân phục kích, các huynh đệ đều chạy tứ phía, chúng ta vừa mới chạy đến đây.

- Cái gì?

Trương Huyễn chấn động, lớn tiếng quát hỏi:

- Ở nơi nào bị tập kích?

- Chính là trên quan đạo phía trước, cách nơi này khoảng hai mươi dặm.

Trương Huyễn không có thời gian hỏi nhiều, lập tức cao giọng quát:

- Tăng thêm tốc độ, lập tức đi cứu viện!

Hơn bốn nghìn quân Tùy lập tức tăng tốc, hướng quan đạo phía trước cấp tốc hành quân.

Đường nhỏ Trương Huyễn đi vừa vặn là quan đạo Bùi Nhân Cơ đi qua, bọn họ đã đi được hơn mười dặm, liền nghe thấy tiếng kêu rung trời, tiếng trống trận như sấm, ánh mắt binh lính ai cũng đỏ ngầu, đồng loạt rút đao, vung trường giáo, hướng về nơi đang chiến đấu kịch liệt mà chạy.

Hai chi quân đội đã giao chiến gần một canh giờ, cuộc chiến đang diễn ra vô cùng thê thảm, toàn bộ Phi Ưng quân nhờ được huấn luyện vô cùng gian khổ ra sức chống đỡ quân phản loạn trước sau tập kích, nhưng cũng chết rất thê thảm và nghiêm trọng, số người chết và chạy đã quá nửa, chỉ còn lại khoảng bảy tám nghìn binh lính đang cùng hơn hai vạn quân phản loạn chiến đấu kịch liệt.

Trên một tảng đá lớn bằng phẳng, Tần Dụng vứt bỏ chiến mã, tay cầm đơn chùy đang cùng Lạc Chấn Ngọc đánh nhau kịch liệt, Lạc Chấn Ngọc cưỡi trên lưng ngựa, trên tay đại đao như tuyết vung về phía Tần Dụng đánh tới.

Y võ nghệ cao cường, hơn nữa lại vô cùng giảo hoạt, tìm được Tần Dụng đang bị thương không có chiến mã, chỉ còn lại một đại chùy, y biết giết được Tần Dụng là một đả kích rất lớn đối với quân Tùy.

Tần Dụng đã dần không duy trì được, vô cùng nguy hiểm, Lạc Chấn Ngọc hét lớn một tiếng, liên tục vài đao hướng về Tần Dụng bổ tới.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, phía sau Lạc Chấn Ngọc một trận đại loạn, tiếng kèn vang lên, chỉ thấy một chi quân Tùy từ rừng thông đi ra, cầm đầu là đại tướng ngân nón trụ thiết giáp, tay cầm Song Luân Tử Dương kích, chính là Trương Huyễn, phía sau là mấy ngàn binh sĩ đằng đằng sát khí tiến tới.

Lạc Chấn Ngọc chấn động, đại đao trong tay buông lỏng, bị Tần Dụng nắm lấy cơ hội, một chùy nhỏ từ cổ tay y bay ra, đánh thẳng vào mặt Lạc Chấn Ngọc. Lạc Chấn Ngọc kêu lên thảm thiết ngã người xuống ngựa, Tần Dụng nhảy lên, một búa đánh vào mặt Lạc Chấn Ngọc nát bét, Lạc Chấn Ngọc chết ngay tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment