Rốt cục phải tới hai canh giờ sau Bùi Nhân Cơ mới quyết định phái tiểu tướng Tần Dụng dẫn hai nghìn quân lính đi huyện Tân Thái, tăng cường phòng ngự cho huyện Tân Thái.
Y lập tức khởi binh suốt đêm rút lui về phía Bắc, đại doanh không đốt đuốc, doanh trướng và cửa chính vẫn duy trì nguyên dạng như cũ, nhưng từng nhánh quân đội lại nhanh chóng đi về cửa phía Bắc doanh trại, rút lui về phía huyện Tân Thái.
- Đại soái, ngài có muốn nói chuyện này cho Trương Huyễn không?
Tần Quỳnh thấp giọng hỏi Bùi Nhân Cơ.
Tâm trạng của Bùi Nhân Cơ không được tốt lắm, y chỉ yên lặng gật đầu:
- Ngươi phái người đi báo cho bọn họ biết đi!
- Tuân lệnh!
Tần Quỳnh lập tức phái thân binh đến Phí huyện báo tin cho Trương Huyễn.
Lúc này, Bùi Nhân Cơ nhìn về phía xa xa tường thành, y không khỏi cúi đầu thở dài một tiếng, lần này nam chinh chưa được hai ngày đã phải gấp gáp rút lui về phía Bắc, thực uất ức mà!
Mặc dù quân Tùy bí mật vô thanh vô tức rút lui về phía Bắc, nhưng nhất cử nhất động của bọn họ đều bị Vương Bạc nắm giữ, từ lúc Bùi Nhân Cơ thả Lạc Chấn Ngọc về Bắc, Vương Bạc liền biết kế sách của mình thành công, huyện Tân Thái nhất định sẽ bị Lạc Chấn Ngọc nắm giữ.
Mất đi lương thảo hậu cần, quân Tùy chỉ có thể rút lui về phía Bắc, nhưng quân Tùy rút lui vào ban đêm nằm ngoài dự liệu của Vương Bạc, y lập tức ý thức được, lương thảo của quân Tùy chỉ sợ chỉ có thể duy trì hai ba ngày nữa thôi.
- Đại vương, chúng ta truy kích đi!
Hơn mười đại tướng của quân phản loạn xoa tay xin chiến.
Ánh mắt như hồ ly của Vương Bạc lạnh lùng nhìn chăm chú về phía đại doanh của quân Tùy:
- Không vội! Chờ một chút.
Gã có chút lo lắng chuyện Bùi Nhân Cơ vội vàng rút lui về phía Bắc là mưu kế, dụ dỗ mình truy kích hướng Bắc, một khi đại quân của mình Bắc chiến, thành trì trống rỗng, Trương Huyễn đột nhiên dẫn quân đánh tới, nơi này của gã liền gặp nguy hiểm.
Vương Bạc suy nghĩ một chút, dặn một tên giáo úy rằng:
- Ngươi hãy dẫn hai trăm huynh đệ đi Phí huyện, giám sát mọi động tĩnh của quân Tùy ở Phí huyện, nếu bọn họ cũng bỏ thành rút lui về phía Bắc, lập tức dùng chim ưng báo tin cho ta!
- Tuân lệnh!
Giáo úy vội chạy ra khỏi thành, Vương Bạc trầm tư suy nghĩ một lát, phân phó mấy tên thủ hạ vài câu. Lúc này mới xuống thành đi ngủ. Hai ngày nay gã thực sự mệt mỏi kinh khủng, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng trời chưa sáng, Vương Bạc đã bị thân binh đánh thức.
- Đại vương. Tôn Đại vương bên Lâm Nghi kia truyền ưng tin khẩn cấp tới, nói Trương Huyễn cũng dẫn quân rút lui về phía Bắc.
Vương Bạc lập tức ngồi dậy. Tâm tình của gã kích động vạn phần, xem ra quân Tùy đúng là rút lui về phía Bắc, y ra lệnh nói:
- Mệnh lệnh cho quân đội lập tức tập kết. Đại quân hướng về phía Bắc truy kích!
***
Thực sự Trương Huyễn đang cấp bách rút lui về phía Bắc, hắn nhận được ưng tin của Uất Trì Cung. Một số quân phản loạn xuất hiện tại vùng huyện Đông An, bọn họ bắt được một tên thám tử quân phản loạn, huyện Tân Thái hình như đã bị quân phản loạn vây hãm.
Tin tức này khiến Trương Huyễn vô cùng thảng thốt. Hắn biết rõ việc huyện Tân Thái bị chiếm đóng đối với Bùi Nhân Cơ quan trọng thế nào, nếu Bùi Nhân Cơ không lập tức rút quân, một khi bị quân phản loạn trước sau giáp kích, toàn quân sẽ gánh hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng Trương Huyễn càng quan tâm hơn tình hình của huyện Đông An, huyện Đông An chỉ có năm trăm quân coi giữ. Tuy còn một vài quân hàng, nhưng bọn họ chưa chắc có được tác dụng gì, nếu Uất Trì Cung không thủ được huyện Đông An, thì y chỉ có thể theo Nghi Thủy rút về quận Cao Mật.
Càng làm cho Trương Huyễn lo lắng hơn chính là, nếu quân phản loạn tiến quân với quy mô lớn vào quận Bắc Hải, ba nghìn quân của hắn ở quận Bắc Hải làm sao ngăn cản được?
Đã đến canh năm, quân đội của Trương Huyễn ở ngoài năm mươi dặm phía Bắc của Phí huyện nghỉ ngơi, Trương Huyễn ngồi trên một tảng đá lớn, hết sức chăm chú nhìn vào bản đồ, hắn không đốt đuốc, chỉ mượn ánh trăng nhìn xem vị trí hiện tại của mình.
- Tướng quân!
Bùi Hành Nghiễm không biết từ lúc nào xuất hiện ở phía sau Trương Huyễn, Trương Huyễn thấy vẻ mặt lo lắng của y, cười nói:
- Đang lo lắng cho phụ thân ngươi sao?
Bùi Hành Nghiễm yên lặng gật đầu, y biết nhược điểm của phụ thân, làm việc quá mức cẩn thận, hoặc có thể nói là không quả quyết, rất nhiều chuyện không thể quyết định luôn, thường hay bỏ lỡ cơ hội tốt, bất kể là thời cơ chiến đấu hay là cơ hội chạy trốn, điều này làm cho Bùi Hành Nghiễm rất lo lắng cho tình hình của phụ thân mình.
Trương Huyễn khoát tay bảo y ngồi xuống, cười nói với y:
- Thế cuộc bây giờ rất phức tạp, hơn nữa địch trong tối ta ngoài sáng, chúng ta không biết quân phản loạn có bao nhiêu sắp xếp, nhưng quân phản loạn lại rất rõ ràng tình hình của chúng ta, ta tin rằng phụ thân ngươi bây giờ đang dẫn quân rút lui về phía Bắc, rất có thể quân đội của Vương Bạc đã chờ sẵn truy kích ông ấy, dĩ nhiên đây chỉ là phán đoán của ta, hiện tại nghi vấn của ta là, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở huyện Tân Thái? Nếu như có thể đem hai vấn đề này làm cho rõ ràng, chúng ta có thể đưa ra quyết định sáng suốt.
Bùi Hành Nghiễm do dự một chút, thấp giọng nói:
- Nếu Vương Bạc tiến hành truy kích chủ soái trên quy mô lớn, chúng ta có thể quay đầu đánh bất ngờ huyện Chuyên Du, dồn ép Vương Bạc rút quân.
- Không thể!
Bên cạnh Phòng Huyền Linh đã đi tới, nghiêm nghị nói:
- Nếu chúng ta tấn công huyện Chuyên Du, rất có thể sẽ bị Vương Bạc và Tôn Tuyên Nhã liên thủ bao vây, lúc đó chúng ta sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.
Phòng Huyền Linh liền hướng Trương Huyễn nói:
- Cái gọi là kì binh chỉ là ở trong quân đội sinh ra, không có khả năng một mình sai khiến, hiện tại đại soái rút lui về phía Bắc, chúng ta chỉ có năm nghìn quân đội, phải đối mặt với mấy vạn đại quân của Vương Bạc và Tôn Tuyên Nhã, lựa chọn duy nhất chính là rút lui, tuyệt đối không được tự rơi vào hiểm cảnh.
Trương Huyễn tự thấy hổ thẹn, kỳ thực hắn đúng là đang suy nghĩ xem có nên đánh úp huyện Chuyên Du hay không, cũng may Bùi Hành Nghiễm thay hắn nói ra ý nghĩ của chính mình, hắn thực sự không ngờ được uy hiếp của Tôn Tuyên Nhã.
Bùi Hành Nghiễm hổ thẹn nói:
- Tiên sinh nói phải, chúng ta không thể tự rơi vào hiểm cảnh.
Y lại hướng Trương Huyễn ôm quyền thi lễ:
- Hiện tại không thể lấy ít phá nhiều, thỉnh tướng quân lấy đại cục làm trọng, ty chức ủng hộ toàn lực.
Trương Huyễn trầm tư một lát, lại hỏi Phòng Huyền Linh:
- Phòng tham quân có ý kiến gì không?
Phòng Huyền Linh nhặt lên mấy tảng đá, đặt ở trên tảng đá lớn, y đem hai cục đá nhỏ đặt ở Tây Bắc và phía Bắc,
- Đây là huyện Tân Thái và huyện Đông An, cũng chính là mấu chốt đảo ngược tình hình ván cờ. Theo tình hình xảy ra trước mắt, hiển nhiên là Vương Bạc phản kích, tạm thời không có quan hệ gì với Tôn Tuyên Nhã.
Trương Huyễn tuy rất muốn hỏi vì sao lại không quan hệ gì với Tôn Tuyên Nhã, nhưng hắn cũng không có gián đoạn Phòng Huyền Linh phân tích, lẳng lặng nghe y nói tiếp.
Phòng Huyền Linh tiếp tục nói:
- Nếu như nói Vương Bạc muốn bức Bùi soái rút quân, vậy gã chỉ cần cướp huyện Tân Thái là đủ, chỉ cần Bùi soái rút quân, chúng ta cũng chỉ có thể rút quân theo, đây là điều tất nhiên. Nhưng tướng quân có nghĩ tới không, vì sao Vương Bạc còn muốn tiếp tục tấn công huyện Đông An?
- Vương Bạc muốn chúng ta bị toàn diệt ở quận Lang Gia, sau đó nuốt toàn bộ bảy quận Thanh Châu. Trương Huyễn lập tức rõ ràng ý nghĩ của Phòng Huyền Linh.
Hắn tiếp ý của Phòng Huyền Linh nói:
- Như vậy quân cờ mấu chốt của Vương Bạc trong ván cờ này là huyện Đông An, ta nói không sai chứ!
- Ý nghĩ của tướng quân rất đúng, nói ra không hề sai chút nào.
Trương Huyễn trầm tư một lát rồi nói:
- Nhưng ta hoàn toàn có thể theo huyện Nghi Thủy trở về quận Cao Mật, Vương Bạc muốn diệt toàn bộ quân đội của ta cũng là không thể.
- Nhưng tướng quân sẽ đến quận Cao Mật sao?
Trương Huyễn gật đầu, Phòng Huyền Linh nói đúng, trong tình huống bình thường, mình sẽ không trở về quận Cao Mật, mà nhất định sẽ đi huyện Đông An rồi trở về quận Bắc Hải, Vương Bạc cũng nhìn ra điểm này mới phái quân đội tấn công huyện Đông An.
Hắn suy nghĩ một lát liền nói với Bùi Hành Nghiễm:
- Bùi tướng quân, ngươi có thể lập tức dẫn năm trăm kị binh ngày đêm hành quân chạy tới huyện Đông An cứu viện Uất Trì không, nhưng khi tới gần huyện Đông An thì không thể lỗ mãng tiến vào, nhất định phải đề phòng tướng giặc phục kích.
- Ty chức tuân lệnh!
Bùi Hành Nghiễm xoay người chạy đi, một lát sau thì nghe thấy tiếng y hét, năm trăm kỵ binh đồng loạt đứng lên, nhanh chóng tập kết, giống như một dòng nước lũ theo sau Bùi Hành Nghiễm lao xuống núi, gấp gáp chạy về phía Bắc.
Trương Huyễn đứng ở trên sườn núi nhìn Bùi Hành Nghiễm dẫn kị binh đi xa, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói với Phòng Huyền Linh:
- Vì sao Phòng tham quân nói lần phản kích này là do mình Vương Bạc an bài, không có liên quan gì đến Tôn Tuyên Nhã?
- Rất đơn giản!
Phòng Huyền Linh khẽ cười nói:
- Chỉ cần có Mạnh Nhượng ở đó, Tôn Tuyên Nhã và Vương Bạc sẽ không thể ăn ý mà phối hợp, Tôn Tuyên Nhã sẽ thuận theo tình hình mà làm, ví dụ như thu phục Phí huyện, lại tiếp tục tiến binh từ từ vào huyện Cử, nếu chúng ta đánh bất ngờ huyện Chuyên Du, hoặc là đường lui về quận Bắc Hải bị cắt đứt, toàn quân của Tôn Tuyên Nhã sẽ tiến lên, cùng với Vương Bạc toàn diệt chúng ta ở quận Lang Gia, nhưng đây chỉ là bản năng làm việc của Tôn Tuyên Nhã, không liên quan với việc hai quân phối hợp.
Lúc này, Trương Huyễn nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói:
- Ta nhớ ra khi cướp được huyện Nghi Thủy, chủ tướng giữ huyện Nghi Thủy hình như là huynh đệ của Mạnh Nhượng, chi quân đội kia cũng là tàn quân của Mạnh Nhượng, bọn họ chiếm cứ huyện Nghi Thủy, phải chăng Mạnh Nhượng có dã tâm trở lại Cao Mật?
- Tướng quân nói không sai, Mạnh Nhượng tuyệt đối sẽ không cam lòng ăn nhờ ở đậu, Tôn Tuyên Nhã thu dùng gã, chỉ sợ là dẫn sói vào nhà.
Hai người đang nói, bên ngoài một tên thám báo từ xa chạy tới, hô lớn:
- Tướng quân, Tần tướng quân phái người đến.
Trương Huyễn vội vàng ra lệnh:
- Dẫn y đi lên!
Lát sau, một gã thám báo được lính dẫn lên, y đi lên phía trước quỳ một gối nói:
- Khởi bẩm tướng quân, ty chức phụng mệnh Tần tướng quân truyền tin cho tướng quân.
Nói xong, y đem một phong thư đưa cho Trương Huyễn, Trương Huyễn mở thư, qua ánh sáng yếu ớt của ánh trăng, hắn miễn cưỡng có thể thấy được chữ viết bên trên, là Tần Quỳnh giải thích cho hắn biết tình hình phát sinh ở huyện Tân Thái.
Trương Huyễn thầm cả kinh, vội vàng nói với Phòng Huyền Linh:
- Là cấp dưới Lạc Chấn Ngọc của Vương Bạc giả hàng làm cho huyện Tân Thái thất thủ, Thúc Bảo nói, huyện Tân Thái chỉ sợ có gần vạn quân giặc.
Phòng Huyền Linh cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng:
- Tướng quân, nếu như có gần vạn người như vừa nói, ta nghĩ bọn họ sẽ không ở bên trong thành, mà nhất định sẽ xuất kích, tấn công huyện Đông An là một chuyện, ta lo rằng bọn họ sẽ phục kích quân đội của Bùi soái, khi quân đội của Vương Bạc trước sau giáp kích, Bùi soái liền gặp nguy hiểm.
Trương Huyễn cũng ý thức được tình thế nghiêm trọng, hắn vội vàng hỏi:
- Quân đội Bùi soái bây giờ ra sao rồi?
Thám binh cuống quít nói:
- Ty chức cũng không rõ lắm, ty chức đưa tin từ nửa đêm hôm qua khi đại quân bắt đầu lui binh, đi đến Phí huyện, kết quả là tướng quân không có ở đó, sau đó lại tiếp tục hướng phía Bắc đuổi theo.
Nếu như lui binh từ nửa đêm hôm qua, thì hiện tại đã được một ngày một đêm, nếu như là hành trang nhẹ nhàng thì giờ đã đến huyện Tân Thái rồi, trong lòng Trương Huyễn bắt đầu sốt ruột, lập tức ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân lập tức tập kết, chuẩn bị xuất phát!