Nỗi lo lắng của Lương Tấn đã nói trúng tâm sự của Bùi Nhân Cơ. Tân Thái huyện là trọng địa hậu cần của y. Nếu Tân Thái huyện bị mất, quân đội của y sẽ gặp nguy hiểm ở Lang Gia quận. Y thà không đánh Chuyên Du huyện cũng tuyệt đối không thể mất đi Tân Thái huyện. Y trầm tư một hồi, liền nói với Lạc Chấn Ngọc: - Lạc tướng quân có muốn dẫn quân đi cứu viện Tân Thái huyện không?
Lạc Chấn Ngọc suy nghĩ một hồi, liền nói: - Ty chức có một đề nghị, không biết Đại soái có chấp nhận hay không?
- Ngươi nói xem!
- Khởi bẩm Đại soái, Quách Hoàn xuất binh nhất định là sự sắp xếp của Vương Bạc. Mục tiêu của họ nhất định là Tân Thái huyện, nhưng Vương Bạc nhất định là rất muốn Đại soái chia quân ra đi cứu Tân Thái huyện, như vậy Vương Bạc sẽ có cơ hội để tấn công các mặt của Đại soái.
Bùi Nhân Cơ gật đầu, Lạc Chấn Ngọc nói rất đúng, đây quả thực là kế sách đã được Vương Bạc bố trí rồi, một kế vô cùng độc ác. Y lại hỏi: - Vậy theo ý của ngươi nên làm thế nào?
- Ty chức đề nghị Đại soái không nên chia quân, toàn quân từ từ rút lui về Tân Thái huyện, tấn công Chuyên Du huyện cũng có cơ hội, nhưng trước tiên Đại soái phải tự bảo vệ mình đã.
Ý kiến của Lạc Chấn Ngọc hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ của Bùi Nhân Cơ. Lương thảo của họ đã không giữ được, nếu không lui quân, họ cũng không thể cầm cự được bao lâu, trước tiên rút về Tân Thái huyện là thượng sách.
Bùi Nhân Cơ thở dài một tiếng. - Ngươi nói rất đúng, chúng ta nên toàn quân rút lui. Mặc dù thể diện có chút khó coi, nhưng hiện thực không phải là lúc chú ý tới thể diện. Chuyện này vẫn phải thông báo cho bên phía Trương Huyễn biết.
Lương Tấn bên cạnh có chút lo lắng nói: - Nếu rút lui toàn quân, ta lo là rút quân quá chậm, bên phía Quách Hoàn đã tấn công Tân Thái huyện rồi.
Lạc Chấn Ngọc liền tiếp lời: - Nếu lo lắng chuyện này, ta thật ra cũng còn có cách khác nữa.
- Lạc tướng quân còn cách nào khác nữa? Bùi Nhân Cơ liền hỏi.
- Khởi bẩm Đại soái, Quách Hoàn vốn cũng là quân Tùy, hơn nữa còn là thuộc hạ của ty chức. Chúng ta đã có mối quan hệ riêng rất tốt, ty chức bằng lòng đi khuyên nhủ Quách Hoàn. Cho dù là chưa chắc hắn ta đã đầu hàng, nhưng chí ít cũng có thể thuyết phục được hắn ta cho mình một con đường thoát, không thực sự đi tấn công Tân Thái huyện, sau đó Đại soái lại dẫn hai nghìn quân hỏa tốc tới phương bắc, tăng cường phòng ngự Tân Thái huyện, như vậy thì không còn sai sót nào nữa.
Bùi Nhân Cơ do dự một hồi. - Như vậy quá nguy hiểm cho Lạc tướng quân!
Lạc Chấn Ngọc mỉm cười. - Ta cũng có ơn cứu mạng Quách Hoàn. Chí ít thì hắn ta cũng không có giết chết ta, xin Đại soái yên tâm, ty chức không thể có chuyện được.
Cuối cùng Bùi Nhân Cơ cũng đã đồng ý, lấy ra một mũi tên đưa cho gã. - Mũi tên này có thể thay ta khuyên nhủ Quách Hoàn. Nếu tình hình không tốt, phải lập tức thông báo cho ta.
- Ty chức hiểu rồi, tình hình cấp bách, ty chức lập tức xuất phát.
- Lạc tướng quân đi đường cẩn thận!
Lạc Chấn Ngọc chắp tay hành một lễ với Bùi Nhân Cơ, dẫn theo hai tâm phúc của mình chạy về phía bắc. Bùi Nhân Cơ vẫn dõi theo bóng của họ đã đi xa. Lương Tấn liền hỏi: - Đại soái bây giờ có cử lính lên phía bắc không?
Bùi Nhân Cơ là một người cực kỳ thận trọng, không thể quyết định như những vấn đề trọng đại nhanh chóng như Trương Huyễn được. Chuyện này rất lớn, y phải suy nghĩ thận trọng một chút mới quyết định được. Y lắc đầu nói: - Trước tiên cứ về đã, sau đó sẽ quyết định.
Tân Thái huyện hiện giờ do Hành quân Tư mã Giả Nhuận Phủ dẫn hai nghìn quân trấn thủ. Giả Nhuận Phủ khoảng ngoài 30 tuổi, tay chân ngắn ngủi, dáng người mập mạp, thoạt nhìn rất giống với chưởng quỹ của một khách điếm hoặc quán rượu.
Nhưng trên thực tế, Giả Nhuận Phủ là xuất thân Tề quận danh môn. Giả thị Tề quận cũng là thế gia có tiếng, nhiều thế hệ làm quan lại. Tổ phụ của Giả Nhuận Phủ Giả Trí Viễn cũng đã từng là Thái thú Tề quận của vương triều Bắc Tề. Phụ thân Giả Vụ Bản vẫn luôn làm quan trong quân phủ Tề quận, đến giờ vẫn là quan cao thâm hậu nhất trong lịch sử Phi Ưng quân. Còn mẫu thân là người phụ nữ của gia tộc Yến thị Tề quận. Chính vì có tư cách hùng hậu như vậy, cho nên cuối cùng Giả Nhuận Phủ đã được Trương Tu Đà bổ nhiệm làm Tư Mã Phi Ưng quân.
Mặc dù là con cháu quý tộc, nhưng bản thân Giả Nhuận Phủ cũng cực kỳ khôn khéo có khả năng. Quản lý hậu cần Phi Ưng quân rất gọn gàng ngăn nắp. Nhưng hai ngày nay, y lại có tâm sự trong lòng, cũng vô cùng lo lắng về chiến dịch lần này.
Hôm qua y đã phái đi năm trăm người bảo vệ đội xe lương xuống phía nam. Trong thành trên thực tế chỉ còn lại có một nghìn năm trăm người. Mặc dù còn có mấy nghìn binh lính đầu hàng, nhưng không thể hoàn toàn hoán chuyển họ được. Giả Nhuận Phủ tạm thời vẫn chưa dám dùng những lính hàng này trấn thủ thành.
Ban đêm, Giả Nhuận Phủ đứng trên tường thành phía nam, dõi mắt nhìn về Chuyên Du huyện phía xa. Một mình y thì không cảm thấy hứng thú với cuộc nam chinh lần này. Y cảm thấy Bùi Nhân Cơ có chút nóng vội tranh công, phát động cuộc chiến Lang Gia quận quá sớm.
Họ nên chờ sau khi Dương Nghĩa Thần tiêu diệt Mạnh Hải Công trở về, hai quân liên hợp tấn công Lang Gia quận, đó mới là con đường thủ thắng. Họ không quen thuộc Lang Gia quận, hơn nữa vùng núi phía bắc Lang Gia rộng lớn không thích hợp nam chinh, chỉ riêng hậu cần cũng khó mà bảo toàn.
Mối quan hệ giữa Giả Nhuận Phủ và Phòng Huyền Linh rất tốt. Phòng Huyền Linh đi Bắc Hải quận cầu chức cũng là y viết thư đề bạt. Riêng bản thân Giả Nhuận Phủ thì khá là xem trọng Trương Huyễn. Trương Huyễn dũng mạnh thiện chiến như Trương Tu Đà, lại có đầu óc chính trị Trương Tu Đà không bì được, có thể dung hòa với thế gia. Bản thân Giả Nhuận Phủ cũng đã từng nói với phụ thân, nếu Trương Huyễn tới đảm đương Thông phủ Tề quận, nhất định khiến cho Tề quận càng đi xa hơn.
Đang nghĩ ngợi, bỗng có binh lính hô lớn: - Tư Mã, phía trước hình như là có quân đội tới!
Giả Nhuận Phủ sợ hãi, liền nhìn xuống dưới thành, chỉ thấy ở phía xa có một cánh quân đội tới. Dưới ánh trăng nhìn khá rõ ràng, khoảng hai nghìn người, người cầm đầu mơ hồ có chút rất quen.
Lát sau, quân đội đã hiện ra trước mắt, Giả Nhuận Phủ nhận ra đại tướng cầm đầu, chính là Lạc Chấn Ngọc. Binh lính phía sau đều là khôi giáp quân Tùy, y không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
- Là Lạc tướng quân sao? Giả Nhuận Phủ cao giọng hỏi.
- Hóa ra là Giả Tư mã đang ở trên thành, thật trùng hợp.
Lạc Chấn Ngọc dưới thành cao giọng nói: - Bởi vì loạn phỉ Lỗ quận Quách Hoàn đã tập kích đội vận chuyển lương thực, Đại soái lo lắng mất Tân Thái huyện, liền sai ta hỏa tốc dẫn quân tới chi viện Tân Thái huyện. Trên đường đi ta lo lắng, xem ra cuối cùng cũng đã đuổi kịp rồi.
Giả Nhuận Phủ kinh ngạc. - Đội xe vận chuyển lương thực bị tập kích sao?
- Rất thảm, năm trăm huynh đệ đã chết một nửa. Xe lương và lương thực đều bị thiêu hủy. Đại soái cũng chuẩn bị rút quân về rồi.
Lạc Chấn Ngọc vội nói: - Bên ngoài không an toàn, xin Tư Mã nhanh chóng mở cửa!
Giả Nhuận Phủ vừa định hạ lệnh mở cổng thành, bỗng suy nghĩ lại, lại hỏi: - Lạc tướng quân có lệnh tiễn của Đại soái không?
Y đã nhìn rất kỹ rồi, nhưng vẫn hỏi thêm một câu cũng khá là hay.
Lạc Chấn Ngọc thầm kêu lên một tiếng may mắn, may mà Bùi Nhân Cơ đã đưa cho mình một lệnh tiễn. Y liền lấy lệnh tiễn ra hô lớn: - Đây là lệnh tiễn của Đại soái, mời Tư Mã xem qua!
Một cái giỏ được hạ xuống dưới thành, y liền đặt lệnh tiễn vào trong giỏ. Chiếc giỏ được kéo lên, binh lính cầm lệnh tiễn lên đưa cho Giả Nhuận Phủ. Giả Nhuận Phủ nhìn kỹ một lượt, liền hạ lệnh: - Mở thành!
Cầu treo được hạ xuống, cửa thành từ từ mở ra. Lúc này, Lạc Chấn Ngọc sớm đã không còn kiên nhẫn được nữa, liền thúc ngựa xông thẳng vào trong cổng thành, binh lính phía sau cũng liều mạng chạy vào cổng thành.
Điều này khiến cho Giả Nhuận Phủ giật mình. Vì sao Lạc Chấn Ngọc lại vội vàng như vậy? Đúng lúc này, binh lính chỉ về phía xa hô lớn: - Tư Mã, phía sau lại xuất hiện quân đội.
Giả Nhuận Phủ cũng nhìn thấy phía sau lại xuất hiện hàng nghìn quân đội. Nhưng rõ ràng không phải là quân địch truy kích Lạc Chấn Ngọc, mà mặc quân phục giống như vậy, Lạc Chấn Ngọc căn bản không phải mang theo hai nghìn người tới.
Trong lòng y bỗng cảm thấy có điều bất ổn, liền hô lớn: - Mau đóng cổng thành!
Nhưng đã không kịp nữa rồi, một tướng lĩnh đã rút đao ra hô lớn: - Các huynh đệ, theo ta xông lên!
Binh lính dưới thành cùng đồng thanh hô lên. - Giết!
Hàng nghìn binh lính ùa về phía cổng thành. Cổng thành đã không thể đóng lại được nữa. Lúc này dưới thành đã vang lên tiếng kêu la thảm thiết.
- Tư Mã, quân giặc vào thành rồi, đi mau!
Mười mấy tên lính liền chạy như bay tới, đưa Giả Nhuận Phủ chạy về phía bắc thành. Lúc này cổng phía nam nội chiến thành đoàn, hàng trăm quân Tùy liều mạng xông vào quân giặc chém giết. Nhưng quân giặc thế lớn, căn bản không thể ngăn cản được, họ đã bị giết và dần bị đánh bại.
Lúc này, Lạc Chấn Ngọc cuối cùng cũng đã lộ rõ vẻ mặt dữ tợn, vung đao chém giết quân Tùy. Y nào có thật lòng đầu hàng Bùi Nhân Cơ. Cái gọi là đầu hàng của y là kế sách của Vương Bạc đã bố trí, chính là muốn dẫn dụ Bùi Nhân Cơ đi xuống phía nam. Họ lại cướp lại Tân Thái huyện, đoạn tuyệt hoàn toàn hậu cần lương thảo của Bùi Nhân Cơ. Mất đi quân nhu quân dụng, Bùi Nhân Cơ tất sẽ bại là điều không hề nghi ngờ gì nữa.
Lúc này, cổng thành phía bắc đã được mở ra, quân Tùy vẫn còn đang khổ chiến với quân giặc, bảo vệ cổng bắc thành. Giả Nhuận Phủ cưỡi ngựa lao như bay, lớn tiếng nói: - Truyền lệnh binh lính bỏ thành rút lui.
Hơn nghìn quân Tùy đã không thể ngăn nổi sức tấn công của quân giặc. Lúc này sớm đã có hàng quân dự mưu cũng đã bắt đầu tạo phản. Họ xông vào đại doanh quân Tùy, cướp lấy binh khí và kho hàng, lần lượt tham gia vào đội ngũ của Lạc Chấn Ngọc, quay lại tấn công mạnh mẽ quân Tùy.
Quân Tùy bị hai mặt là địch, tử thương nghiêm trọng. Hàng trăm quân Tùy còn lại không thể chống cự nổi với sức tấn công của gần vạn quân giặc, nhanh chóng rút lui về phía cổng bắc thành.
- Chạy mau!
Chờ Giả Nhuận Phủ ở ngoài bắc thành hô lớn, hơn trăm binh lính bên cạnh y đã dùng cung tên tấn công quân giặc từ mặt bên. Hàng trăm binh lính quân Tùy xông ra khỏi cổng bắc thành, cùng Giả Nhuận Phủ chạy về phía Lỗ quận.
Tới đây, Tân Thái huyện đã bị mất, hàng vạn thạch lương thực và vô số quân khí quân nhu đều rơi vào trong tay quân giặc.
Cùng với sự thất thủ của Tân Thái huyện, tình thế của Lang Gia quận cũng bắt đầu nghịch chuyển nhanh chóng. Quách Hoàn theo bố trí của Vương Bạc, lập tức thống lĩnh ba nghìn quân giặc xông về phía Đông An huyện.
Nơi đó là trọng địa tiếp viện hậu cần của Trương Huyễn, do Uất Trì Cung thống lĩnh năm trăm binh lính trấn thủ. Một khi lấy được Đông An huyện, không chỉ cắt đứt được đường lui của Trương Huyễn, cửa chính của Bắc Hải quận và Tề quận cũng được mở ra. Tình thế thay đổi vô cùng ác liệt.