- Ngươi nói, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?
Tôn Tuyên Nhã bực bội dứt tóc mình, dừng lại một chút, y lại nghiến chặt răng lại nói: - Lẽ nào ta phải cho đại quân ép lên, cướp lại Phí huyện sao?
Mạnh Nhượng lắc đầu. - Đại vương có lẽ không hiểu Trương Huyễn rồi. Nhưng thần chính là bị hắn đuổi ra khỏi Cao Mật quận, nên thần rất hiểu hắn. Thần biết hắn muốn làm gì.
- Hắn muốn làm gì?
- Hắn chính là chờ cơ hội Bùi Nhân Cơ tấn công Chuyên Du huyện, dùng năm nghìn binh lính khống chế chúng ta, khiến cho chúng ta không thể cứu viện được Chuyên Du huyện, sau đó Bùi Nhân Cơ sẽ kéo đại quân lên.
Tôn Tuyên Nhã ngây người ra một hồi. - Vậy chúng ta phải cướp lại Phí huyện mới đúng.
Mạnh Nhượng mỉm cười. - Nếu cướp lại Phí huyện, thần thấy không phải là lúc này, hãy chờ thêm đã. Đại vương không cảm thấy đây là một cơ hội để diệt trừ Vương Bạc sao?
Tôn Tuyên Nhã rơi vào trầm tư, trong đầu y quá hỗn độn, phải bình tĩnh suy nghĩ một chút.
Mạnh Nhượng biết Tôn Tuyên Nhã đã bị mình nói làm động tâm rồi, liền đứng dậy rời khỏi đại đường, chỉ để lại một mình Tôn Tuyên Nhã ở đó đi đi lại lại. Y đang tâm phiền ý loạn, trong đầu rối như mớ bòng bong.
~~~~
Hai ngày sau, tin Trương Huyễn đã lấy được Phí huyện đã được truyền tới Tân Thái huyện. Mục tiêu chiến lược tuyến đông đã hoàn thành, Trương Huyễn đã khống chế được đại quân của Tôn Tuyên Nhã, khiến cho Tôn Tuyên Nhã không thể cứu viện được Vương Bạc của Chuyên Du huyện.
Bùi Nhân Cơ vẫn án binh bất động cuối cùng cũng đã chờ được cơ hội. Y liền lệnh cho Giả Nhuận Phủ dẫn hai nghìn quân đội bảo vệ quân nhu quân dụng hậu cần ở Tân Thái huyện. Còn y đích thân dẫn một vạn năm nghìn đại quân ngạo nghễ đánh tới Chuyên Du huyện.
Từ Tân Thái huyện tới Chuyên Du huyện cách nhau khoảng hai trăm dặm, ở giữa là địa hình đồng bằng, quan đạo rộng lớn mà bằng phẳng, rất thích hợp với việc vận chuyển lương thực và quân nhu quân dụng. Từ Tân Thái huyện vận chuyển lương thực lên phía trước, khoảng hai ngày là có thể tới nơi.
Đại quân của Bùi Nhân Cơ đi vô cùng thuận lợi, rất nhanh đã tới Chuyên Du huyện. Bùi Nhân Cơ là một người rất cẩn trọng, kinh nghiệm dày dặn. Gã không vội đánh hạ thành trì, mà hạ lệnh dựng doanh trại. Gã yêu cầu trước tiên là xây dựng một đại doanh theo kiểu tường vách, ổn định quân đội sau đó sẽ tìm cơ hội để quyết chiến với quân Vương Bạc.
Trên một mảnh đất cao ở phía đông bắc thị trấn, Bùi Nhân Cơ dưới sự bảo vệ của các tướng lĩnh từ xa quan sát Chuyên Du huyện.
Gã đã biết Trương Huyễn chỉ mất thời gian một ngày đã cướp được Phí huyện, nguyên nhân là Trương Huyễn đã cắm mấy chục tên thám báo trong Phí huyện trước đó rồi. Trong ứng ngoài hợp, một trận đã cướp được thành trì được bố phòng nghiêm mật.
Mưu lược bố cục này Bùi Nhân Cơ không thể bì được. Bùi Nhân Cơ tự thấy hổ thẹn, nhưng lại cảm thấy rất không thoải mái. Trương Huyễn là một vãn sinh hậu bối lại có thể có suy nghĩ xa hơn mình. So ra gã công hạ được Chuyên Du huyện sẽ còn khó khăn nhiều hơn.
Lạc Chấn Ngọc rất hiểu tâm tư của Bùi Nhân Cơ, ở bên cạnh cười nói: - Đại soái, cho dù là Phí huyện hay Lâm Nghi huyện đều không thể so được với Chuyên Du huyện. Năm ngoái Vương Bạc đã đổ lượng lớn tiền xương máu vào tu sửa Chuyên Du huyện, không chỉ là tường thành cao hơn năm tấc, mà ngoài tường còn dùng đá xanh đắp lên, kiên cố khác thường.
Ngoài ra, Vương Bạc còn mời thợ thủ công cao minh tu sửa 50 máy bắn đá loại lớn, có thể bắn được loại đá trăm cân ra xa 400 bước. Ngoài ra, trong thành có chục vạn thạch lương thực, tinh binh quân lương đầy đủ, Phí huyện là thành nhỏ căn bản không thể bì kịp.
Mặc dù Tần Quỳnh cảm thấy Lạc Chấn Ngọc về các mặt đều rất tốt, nhưng chính là phản cảm hắn ta nịnh hót Bùi Nhân Cơ. Trên đường đi nịnh nọt bợ đỡ, đã dần trở thành tâm phúc của Bùi Nhân Cơ rồi. Loại tiểu nhân này khiến người ta ghét nhất. Tần Quỳnh nghe hắn ta nói càng ngày càng rõ ràng, không thể nhịn được nữa, liền hừ nhẹ một tiếng, quay người bước nhanh khỏi đó.
Bùi Nhân Cơ liếc nhìn Tần Quỳnh, trong lòng có chút không vui. Gã không thấy Lạc Chấn Ngọc đang nịnh bợ mình, Lạc Chấn Ngọc là đang giới thiệu phòng ngự của đối phương.
Ví dụ như 50 máy bắn đá loại to, bắn xa được 400 bước, còn có chục vạn thạch lương thực. Tất cả những thứ này đều là thông tin cực kỳ quan trọng, rất có lợi cho họ công hạ Chuyên Du huyện. Cho dù là thám báo của Trương Huyễn cũng không có được những tin tức tình báo quan trọng thế này.
Về phần trong lời lẽ của Lạc Chấn Ngọc có chút dễ nghe, nhưng đó không phải là nịnh hót, mà là an ủi mình. Bùi Nhân Cơ gã hầu như không thể ngay cả nịnh hót và an ủi cũng đều không phân biệt rõ ràng được.
Nhưng tâm tình của Bùi Nhân Cơ quả thực là có chút trầm trọng.
Thành trì kiên cố như vậy, sao gã có thể công hạ được chứ?
Gã lại nhìn thành trì hồi lâu, rầu rĩ không vui quay trở lại quân doanh.
Trên tường thành, Vương Bạc mặc áo xanh lạnh lùng nhìn đám nhân mã trên gò đất phía xa. Y đã nhận ra Bùi Nhân Cơ đội kim trụ, trong lòng Vương Bạc khinh bỉ vô cùng, chỉ có một vạn năm nghìn người mà muốn công hạ được căn cơ của mình sao?
Nếu là Trương Tu Đà y còn có chút lo lắng. Nhưng Bùi Nhân Cơ thì y lại căn bản không cần phải chú ý, hận thù bao nhiêu năm, cuối cùng đã có thể rửa được mối nhục trong cuộc chiến lần này rồi. Trong mắt Vương Bạc lộ rõ tia kỳ vọng, thời cơ đã chín muồi rồi.
- Gửi chim bồ câu đưa thư cho Quách Hoàn, hắn ta có thể xuất binh rồi! Vương Bạc hạ lệnh phản kích.
~~~~
Mặc dù đại quân Bùi Nhân Cơ đi xuống phía nam, nhưng xuất phát từ sự cẩn trọng, gã còn bố trí hàng trăm thám báo xung quanh con đường vận chuyển lương thực. Đó là một sự cẩn trọng cần có của một người chủ soái.
Đường chuyển lương là điều vô cùng quan trọng trong cuộc nam chinh lần này của Bùi Nhân Cơ. Nếu lương thực không cung cấp đủ, toàn quân của họ sẽ bị tan tác, cho nên Bùi Nhân Cơ rất xem trọng vấn đề lương thực.
Trưa hôm nay, trên một ngọn núi nhỏ cách đại doanh quân Tùy về phía bắc 20 dặm, một đội thám báo gồm năm kỵ binh tổ thành đang nghỉ ngơi ăn cơm trưa bên bờ sông nhỏ. Họ đánh một con hoẵng, nướng thơm nức, mọi người ăn uống rất hăng say, bỗng nhiên lính gác trên ngọn cây quát lớn: - Có quân đội!
Mọi người sợ hãi đứng dựng lên, dáo dác nhìn xung quanh, chỉ thấy một đội quân hàng nghìn người đang đi nhanh về phía này, đứng đầu là một đại tướng, tay cầm một đại đao kim hoàn, cưỡi ngựa lao như bay tới. Mặc dù họ mặc khôi giáp quân Tùy, nhưng cờ chiến không phải quân Tùy, mà là quân đội của Vương Bạc.
Lúc này, một cánh quân đội vận chuyển lương thực hàng trăm chiếc xe trâu tổ thành từ phía xa đi tới. Thám báo đều ngây người ra, đội xe lương thực của họ sắp bị tập kích rồi.
Cuối cùng thám báo cũng đã kịp phản ứng lại, lần lượt tung người nhảy lên ngựa, xông lên đội vận chuyển lương thực xuống núi, nhưng đã muộn rồi.
Đội xe cũng đã phát hiện thấy hàng nghìn quân giặc ùn ùn kéo tới, sa phu liền nhảy xuống khỏi xe bò chạy trốn, hàng trăm binh lính bảo vệ xe lương thực đều tiến lên nghênh chiến. Lát sau đã biến thành hàng nghìn quân giặc bao vây.
Năm tên thám báo thấy tình hình không ổn, liền quay ngựa chạy về phía đại doanh quân Tùy ở cách đó 20 dặm về phía nam, chỉ có đại quân tới viện trợ mới có thể cứu được đội lương thực này.
Chưa đầy nửa canh giờ, năm tên thám báo liền chạy tới trước đại doanh quân Tùy. Đại doanh quân Tùy vừa mới xây, cổng tường thành cao lớn đứng hàng chục tên lính gác. Mấy tên thám báo kỵ binh phi tới, giọng gấp gáp hô lên:
- Chúng ta có đại sự phải bẩm báo với chủ soái!
Đúng lúc Bùi Nhân Cơ đang tuần tra ở bên cạnh cửa bắc đại doanh. Gã nghe thấy tiếng bẩm báo, liền bước lên thành hỏi: - Xảy ra chuyện gì?
- Khởi bẩm chủ soái, đội lương thực của chúng ta bị quân giặc tập kích!
Bùi Nhân Cơ kinh ngạc, liền hỏi: - Ở đâu? Có bao nhiêu quân giặc?
- Ở cách đây 20 dặm, có khoảng năm sáu nghìn quân giặc.
Bùi Nhân Cơ hít sâu một hơi, ngây người ra, sao lại có chuyện này, từ đâu ra năm sáu nghìn quân giặc?
Lúc này, Lạc Chấn Ngọc cũng chạy tới, liền nói: - Đại soái, trước tiên phải đi cứu xe lương, những việc khác quay về sẽ tính tiếp!
Một câu nói đã thức tỉnh Bùi Nhân Cơ. Gã liền hạ lệnh cho Tần Quỳnh trấn thủ đại doanh, còn mình thì dẫn theo năm nghìn quân đội chạy nhanh về phía bắc. Tuy nhiên chỉ đi được nửa đường, họ liền thấy hơn trăm tàn binh quân Tùy phá vây ra, đại bộ phận đều bị thương. Bùi Nhân Cơ ghìm chặt dây cương hỏi: - Ai là thủ lĩnh?
Một viên Giáo úy liền bước lên phía trước quỳ xuống khóc không ra tiếng nói: - Tướng quân, năm nghìn quân giặc đã bao vây chúng ta, các huynh đệ không thể chống lại được, liều mạng phá vây, đại bộ phận đều tử chiến, chỉ có chúng ta chạy thoát được.
- Vậy xe lương đâu? Bùi Nhân Cơ liền hỏi lại.
Tất cả binh lính đều cúi đầu. Lúc này, một tên lính liền chỉ về phía trước hét lên: - Đại soái, mau nhìn xem!
Chỉ thấy phía trước 10 dặm nổi lên làn khói đặc. Bùi Nhân Cơ vừa hận vừa vội, rút roi ngựa ra, chạy về phía làn sương mù. Lạc Chấn Ngọc vung tay lên. - Đi theo!
Năm nghìn binh lính theo Bùi Nhân Cơ chạy về phía trước. Không bao lâu sau, họ liền tới chiến trường đã bị phục kích. Xe lương và lương thực chất thành một đống, trong khói lửa ác liệt cháy ầm ầm, hàng trăm con trâu đều bị giết, thi thể và máu tươi đầy mặt đất, còn có hơn hai trăm binh lính quân Tùy tử chiến, chiến trường vô cùng ác liệt.
Bùi Nhân Cơ ngây người ra nhìn quang cảnh trước mặt. Gã biết lương thực bị gián đoạn có nghĩa là gì? Nhưng nên làm thế nào? Trong đầu gã cũng rối như canh hẹ rồi.
Lạc Chấn Ngọc thở dài. - Chủ soái, đây có lẽ là quân đội của Quách Hoàn.
- Cái gì?
Bùi Nhân Cơ bỗng nhiên quay đầu lại hỏi:
- Quách Hoàn này là người thế nào?
- Khởi bẩm Đại soái, Quách Hoàn này về mặt danh nghĩa là loạn phỉ còn lại của Lỗ quận. Kỳ thực chính là người của Vương Bạc. Vương Bạc chỉ e Tôn Tuyên Nhã nói hắn ta mưu cầu Lỗ quận, cho nên để Quách Hoàn làm cho ra vẻ một cánh loạn phỉ mới nổi. Quân đội và trang bị vũ khí đều là Vương Bạc chi viện, đại bộ phận có khoảng 5000 người, vừa rồi ty chức cũng đã hỏi Giáo úy phá vây rồi, y nói là thủ lĩnh tướng giặc sử một thanh đại đao có vòng vàng, đó chính là binh khí của Quách Hoàn.
Bùi Nhân Cơ liền nóng vội. - Vương Bạc còn có một cánh quân đội ở bên ngoài, vì sao mà ngươi lại không nói sớm.
- Ty chức. Ty chức vốn không nghĩ tới Quách Hoàn này. Lạc Chấn Ngọc cúi đầu vô cùng áy náy.
Lúc này, Tham quân Lương Tấn bên cạnh khuyên nhủ: - Đại soái, bây giờ không phải là lúc trách Lạc tướng quân, chúng ta nên nghĩ ra đối sách. Ty chức rất lo lắng Quách Hoàn này sẽ đánh lén Tân Thái huyện.