Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 361 - Chương 319: Chiếm Thế Thượng Phong

Chương 319: Chiếm thế thượng phong
Chương 319: Chiếm thế thượng phong

Chính trong thời khắc chủ tướng Phí huyện Trần Hải Thạch rời khỏi lầu thành bắc, Thẩm Quang đang trốn ở một ngõ nhỏ bên cạnh cửa thành bắc dẫn hàng chục thủ hạ đi ra khỏi ngõ, bước nhanh về phía cửa thành. Thẩm Quang cũng vô cùng căng thẳng, một tay bố trí hành động lần này.

Cơ sở hành động lần này là y thu thập lượng lớn tình báo. Y biết quán rượu Ninh Hải là sản nghiệp của Trần Hải Thạch, cũng là tiêu chí quan trọng của Phí huyện. Đốt cháy Ninh Hải lầu có thể là tín hiệu, cũng có thể thu hút sự chú ý của quân địch. Những tiếng vang này là do từng cây từng cây trúc cháy lên thành ngọn lửa lớn.

Lúc này kế hoạch của y cũng đã tới bước cuối cùng rồi, cướp lấy cổng thành. Sự thực, kế hoạch của Thẩm Quang thành công cũng có chút may mắn. Ví dụ như cướp được phòng máy trong lầu bắc thành, họ suýt chút nữa đã bị bại lộ rồi.

Thẩm Quang và 40 tên thủ hạ của y mặc bì giáp, đầu đội mũ sắt, so với bố giáp của quân địch mặc hoàn toàn khác nhau, chỉ có hộ vệ thân binh của Tôn Tuyên Nhã mới có thể có được sự trang bị này.

Họ bước nhanh tới cổng thành, Thẩm Quang cầm một mũi tên, lạnh lùng nói: - Phụng lệnh của Trần tướng quân tới tiếp quản cổng thành, các ngươi có thể quay về quân doanh rồi!

Cửa thành bắc có khoảng hơn trăm binh lính trấn thủ, cũng do một Giáo úy thống lĩnh. Giáo úy này ngẩn người ra, gã thấy khí thế của Thẩm Quang mà khiếp sợ, không dám đắc tội, liền chắp tay nói: - Ty chức không có nhận được thông báo đổi vị trí. Trường hợp đặc biệt này hẳn phải là thông báo của thân binh Trần tướng quân, xin hỏi các hạ là.

Gã thấy đối phương mặc khôi giáp khác với chúng, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

Thẩm Quang thầm khâm phục Trần Hải Thạch suy nghĩ rất chu toàn, kẽ hở này cũng ngăn chặn được. Y đang muốn dạy dỗ viên Giáo úy này, đúng lúc này trên cổng thành bỗng vang tới tiếng chuông cảnh báo khẩn cấp. Cùng lúc đó, binh lính trong động thành bỗng hô lớn. - Sao lại mở cổng thành?

Cổng thành là do phòng máy trên thành khởi động, nhưng binh lính phía dưới có thể dùng chốt sắt để chốt chặt cổng thành lại. Trong phòng máy phía trên cũng không thể mở được cổng thành. Đó cũng là lý do mà đám người Thẩm Quang cần phải cướp được động cổng thành.

Sắc mặt Thẩm Quang liền tái đi, nếu họ còn không ra tay thì không còn kịp nữa. Y bỗng hô lớn, chiến đao trong tay chợt lóe lên, Giáo úy đối diện liền quay đầu lại nhìn về phía cổng thành, không đề phòng Thẩm Quang, bị một đao chém bay cái đầu, máu tươi phọt ra, thi thể ngã nhào xuống đất.

Thủ hạ phía sau Thẩm Quang cùng hô lớn, vung mâu lên đánh về phía binh lính động thành. Cổng thành bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.

Chủ tướng Trần Hải Thạch vừa mới chạy ra được vài trăm bước, bỗng nghe thấy trên cổng thành vang lên tiếng chuông cảnh báo. Y bỗng nhiên tỉnh ngộ, đám cháy của tửu lầu Ninh Hải là tín hiệu quân Tùy tấn công, không phải là ngẫu nhiên xảy ra chuyện.

- Không xong rồi, trúng kế rồi.

Y hô lên một tiếng, quay đầu ngựa hạ lệnh: - Quân Tùy sắp tấn công rồi, truyền lệnh toàn quân lên thành phòng ngự!

Mấy tên thân binh truyền lệnh chạy tới đại doanh trong đông thành. Trần Hải Thạch thúc chiến mã, dẫn theo hơn trăm thân binh chạy về phía cổng bắc thành, cách cổng bắc thành chưa đầy trăm bước, xa xa thấy trước cổng bắc thành đang xảy ra cuộc chiến ác liệt. Trần Hải Thạch tức giận, vung chiến đao lên. - Xông lên giết!

Hàng trăm thân binh giơ mâu lên xông về phía cổng bắc thành, nhưng khi còn cách cổng bắc thành hai ba chục bước, mũi tên dày đặc từ trên trời rơi xuống. Đám thân binh của y không tránh kịp, lần lượt bị mũi tên bắn trúng, bỗng chốc vang lên tiếng kêu la thảm thiết.

Lúc này quân Tùy bên ngoài bắc thành phát động cung nỏ chiến. Ba nghìn người từ bắc thành bắn tên, một bộ phận mũi tên bắn qua thành lầu, đúng lúc rơi vào trong đường lớn trong thành, giết chết các thân binh không kịp trở tay.

Trăm thân binh tử thương hơn 30 người. Những người còn lại sợ hãi lảo đảo chạy khắp nơi. Trần Hải Thạch bỗng thấy vừa kinh hoàng vừa tức giận, lại nhất thời không có kế sách nào khả thi.

Đúng lúc này, ở cổng bắc thành bỗng phát ra một tiếng đánh nhau chấn động đất trời, tiếng sấm rền vang báo hiệu tấn công vang dội khắp thành. Cổng thành đang từ từ mở ra bị sức tấn công khổng lồ phá thông. Mười mấy binh lính phía sau cổng thành bị đâm bay ra ngoài.

Trăm binh lính quân Tùy ôm chùy công thành to lớn xông vào cổng thành. Bên ngoài thành vang lên tiếng chém giết, năm nghìn quân Tùy dưới sự thống lĩnh của Trương Huyễn đã xông vào từ cửa bắc thành.

Trong thành lầu, trăm tên lính quân giặc cũng đang đánh ở cửa sắt phòng máy. Cửa sắt cũng đã biến hình nghiêm trọng. Thấy bị phá rồi, năm tên lính trong phòng máy lần lượt rút đao ra, chuẩn bị một trận tử chiến với quân giặc. Đúng lúc này, dưới chân họ bỗng vang lên tiếng chém giết vang trời, cả tòa thành đều lắc lư kịch liệt. Các binh lính lần lượt đứng không vững nữa, lảo đảo ngã xuống đất, có binh lính kêu lớn: - Quân Tùy đánh tới thành rồi, chạy mau!

Lòng quân bỗng chốc tan rã, binh lính trong thành tranh nhau chạy ra ngoài, không ít người đã bị giẫm đạp lên nhau, tiếng khóc lóc thảm thiết. Sự va chạm của cửa sắt phòng máy cũng đã dừng lại, năm tên lính quân Tùy nhìn nhau, bỗng nhiên kích động ôm lấy nhau, vui mừng đển phát khóc. Cuối cùng họ đã thành công rồi..

Cung nỏ ngoài thành cũng dừng bắn, năm nghìn binh lính quân Tùy cùng Trương Huyễn đánh vào trong cổng bắc thành. Trương Huyễn thúc ngựa dẫn đầu, nghênh diện gặp chủ tướng quân giặc Trần Hải Thạch. Trần Hải Thạch nhận ra binh khí kỳ dị của đại tướng đối diện, bỗng nhiên thấy rùng mình. Y bỗng hét lên một tiếng, vung đao lên xông thẳng về phía Trương Huyễn.

Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, trường kích vung lên. Tiếng đang đang" vang lên, kích đao và đại đao của đối phương va vào nhau, đại đao nặng 30 cân vù một cái bay văng ra khỏi tay. Trần Hải Thạch chỉ cảm thấy hai vai đều tê nhức, liền hét lớn, quay ngựa định chạy. Lúc này chiến mã của Trương Huyễn đã xông tới bên cạnh y rồi. Tay trái hắn cầm kích, tay phải cầm một dải lụa quấn lấy đối phương, kéo Trần Hải Thạch ngã ngựa, lăn phịch xuống đất.

- Trói lại cho ta!

Mấy tên thân binh liền xông lên, đè Trần Hải Thạch xuống đất. Trần Hải Thạch thở dài một tiếng, đau đớn nhắm chặt mắt lại. Y vốn cho rằng tạo được một thành trì như thành đồng vách sắt, như vậy mà chỉ trong một đêm đã bị công phá.

Thẩm Quang chạy tới, hành một lễ. - Tham kiến tướng quân!

Trương Huyễn mỉm cười gật đầu nói: - Lần này chiếm được Phí huyện, thám báo lập công đầu, ta sẽ trọng thưởng!

- Đa tạ tướng quân!

Thẩm Quang chỉ về phía Trần Hải Thạch. - Người này chính là chủ tướng Phí huyện Trần Hải Thạch.

Trương Huyễn đánh giá người này một chút, thấy y ngẩng đầu ưỡn ngực, không hề khuất phục, có vài phần chính khí, liền cười nói với y: - Nghe nói Trần tướng quân chính là người Phí huyện, vì sao không hạ lệnh cho binh lính rút khỏi Phí huyện, tránh cho dân chúng Phí huyện gặp cảnh lầm than. Về phần Trần tướng quân, ta cũng có thể thả cho ngươi đi.

Trần Hải Thạch kinh ngạc nhìn Trương Huyễn. - Lời này của ngươi là thật chứ?

Trương Huyễn gật đầu. - Dân chính là phụ mẫu của binh, một tên tướng địch nho nhỏ như ngươi có là cái gì chứ?

- Được! Ta đồng ý!

Trương Huyễn liền hạ lệnh: - Thả hắn ta đi!

Thẩm Quang kinh ngạc. - Tướng quân, không thể .

Trương Huyễn khoát tay, ngăn Thẩm Quang lại, lạnh lùng nói: - Trả chiến mã và binh khí lại cho hắn ta.

Binh lính liền mang chiến mã và đại đao tới trả lại cho Trần Hải Thạch. Ánh mắt Trần Hải Thạch phức tạp nhìn Trương Huyễn, chắp tay hành một lễ, quay đầu ngựa chạy ra khỏi cổng nam thành, lớn tiếng kêu: - Truyền lệnh của ta, toàn quân rút lui!

Y dẫn hơn chục tên thân binh chạy về phía cổng nam thành. Trương Huyễn nhìn thấy y đã đi xa rồi, liền lạnh lùng nói: - Mở cổng nam thành, tha cho họ rút lui!

Lúc này, Bùi Hành Nghiễm phi ngựa tới. Y nhìn theo bóng của Trần Hải Thạch, không hiểu hỏi: - Tướng quân, vì sao lại thả cho họ đi?

Trương Huyễn mỉm cười vỗ vai y. - Nhớ kỹ, nếu muốn nồi cơm ăn được ngon lành, cách tốt nhất chính là đem cơm đó trộn với cát.

Bùi Hành Nghiễm nghe hiểu mà như không hiểu. Thẩm Quang lại gật đầu cười nói: - Ty chức hiểu rồi.

Trần Hải Thạch thống lĩnh bảy tám nghìn tàn binh nhanh chóng rút lui khỏi Phí huyện. Quân Tùy lập tức chiếm cứ được thị trấn chiến lược của Lang Gia quận này, thông thẳng tới mở cửa chính của Lâm Nghi huyện. Nhưng Trương Huyễn lại không tiếp tục đi xuống phía nam, mà nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân đội, nghỉ dài ở Phí huyện.

Phí huyện thất thủ khiến cho cả Lang Gia quận bị trấn động. Lang Gia quận phần lớn đất đai đều bị quân Tùy chiếm cứ, đặc biệt là hàng vạn đại quân của Tôn Tuyên Nhã bị dồn tới vùng đất hẹp dài chưa đầy trăm dặm, mất đi trọng địa sản xuất lương thực này của Phí huyện. Tôn Tuyên Nhã phải nuôi dưỡng hàng vạn đại quân và mấy chục vạn nhân khẩu. Lương thực còn tích trữ lại của y kiên trì chưa được nửa năm.

Tôn Tuyên Nhã ngồi trên đại đường, sắc mặt tái nhợt dị thường. Trần Hải Thạch quỳ dưới đất, cúi đầu không nói nên lời. Trong lòng gã vô cùng hổ thẹn, chủ công đã ủy thác Phí huyện cho mình, còn cho một vạn quân đội, nhưng gã ngay cả một ngày cũng không cầm cự nổi đã bị quân Tùy dễ dàng cướp đi.

- Ta muốn biết, sao ngươi lại vứt bỏ Phí huyện? Tôn Tuyên Nhã khàn giọng hỏi.

- Là có nội ứng, Trương Huyễn sớm đã sai một cánh quân đội ẩn nấp trong Phí huyện, trong ứng ngoài hợp, ty chức khó lòng mà phòng bị.

- Ý của ngươi nói, là ta không suy nghĩ chu toàn, và không liên quan gì tới ngươi, đúng không?

Tôn Tuyên Nhã bật cười tới rung cả người lên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Trần Hải Thạch.

- Ty chức không có ý này!

- Vậy ngươi có ý gì?

Tôn Tuyên Nhã đập mạnh bàn một cái, giọng khàn đặc hét lên: - Ngươi đã đánh mất Phí huyện, sao ngươi không đi chết đi, còn mặt mũi nào về gặp ta nữa!

- Ty chức nguyện chết chuộc tội!

Trong mắt Tôn Tuyên Nhã lóe lên ánh nhìn hung hãn, rít lên từng câu từ chữ: - Ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!

- Người đâu!

Y vừa quát lên một tiếng, mấy tên thân binh liền xông vào. Tôn Tuyên Nhã chỉ về phía Trần Hải Thạch. - Lôi ra ngoài cho ta, trảm!

Trần Hải Thạch nhắm mắt lại, sớm biết sẽ chết, mình hà tất phải quay về?

Mấy tên lính do dự một hồi, liền lôi Trần Hải Thạch ra ngoài. Lúc này, Mạnh Nhượng ở bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ: - Đại vương, ở trong quân hắn ta ít nhiều cũng có chút uy vọng, hơn nữa hắn ta đã bảo toàn được đại đa số huynh đệ. Lâm trận giết tướng như vậy, e là sẽ khiến cho các binh lính đau lòng.

Tôn Tuyên Nhã tức giận đến căng cả ngực lên, hồi lâu sau mới nghiến răng lại nói: - Cũng phải, tha chết cho hắn ta, đánh một trăm trượng quân côn cho ta.

Bình Luận (0)
Comment