Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 360 - Chương 318: Trong Ứng Ngoài Hợp

Chương 318: Trong ứng ngoài hợp
Chương 318: Trong ứng ngoài hợp

Thời gian dần tới canh bốn, đêm càng về khuya, trong đại doanh quân Tùy vẫn tối đen như vậy, giống như toàn bộ binh lính đều đã ngủ say rồi.

Nửa canh giờ trước trên cổng thành vừa mới thay ca, vì mấy ngày liên tục phòng ngự cao độ, khiến cho đại bộ phận binh lính đều đã mệt mỏi vô cùng rồi, rất nhiều binh lính thậm chí còn chỗ để ngủ trộm. Lúc này phòng ngự trên tường thành cũng đã tới thời khắc yếu nhất rồi.

Chủ tướng Phí huyện Trần Hải Thạch lại có chút cũng không dám buông thả, cho dù y cũng mệt mỏi, nhưng y vẫn giữ vững tinh thần cưỡi ngựa đi thị sát trên thành.

- Bên đó có xảy ra chuyện gì không?

Trần Hải Thạch lấy roi ngựa chỉ về một hàng bóng đen phía dưới lỗ châu mai, thấy rõ ràng là có hàng chục người đang ngủ rất ngon lành. Y bỗng thấy kinh ngạc, quát lớn: - Dùng trượng đánh cho ta!

Hàng chục thân binh vung côn lên xông tới, húc đầu loạn đả. Những binh lính đang ngủ ngon lành lần lượt bị đánh cho tỉnh, sợ hãi đứng bật dậy, ai nấy đều cúi đầu xuống không dám nói thêm lời nào. Trần Hải Thạch tức giận quát: - Giáo úy bên này là ai?

Một gã Giáo úy chạy tới, nơm nớp lo sợ hành lễ: - Ty chức tham kiến tướng quân!

Trần Hải Thạch càng thêm phẫn nộ, vung roi ngựa lên.

- Lôi xuống dưới đánh một trăm quân côn!

Mấy tên lính kéo Giáo úy xuống, giơ cây côn lên, lát sau đã đánh cho hắn ta tróc thịt ra rồi, kêu la thảm thiết. Cơn tức giận trong lòng Trần Hải Thạch cũng dần lắng xuống, lại ra lệnh: - Truyền lệnh của ta, ai dám phóng túng buông thả, trảm không tha!

Xung quanh hoàn toàn yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của quan quân hành hình. Trần Hải Thạch hừ mạnh một tiếng, lại tiếp tục quan sát phía trước. Lúc này, một tên tham quân thấp giọng nói: - Mấy ngày liền phòng ngự cao độ, các binh lính đều rất mệt mỏi, chỉ sợ ép quá căng, tới khi đánh nhau thật sẽ không còn sức lực nữa.

Trần Hải Thạch lại thở dài.

- Chúng ta sẽ bảo vệ Phí huyện như tường đồng vách sắt, cơ hội duy nhất của quân Tùy chính là ban đêm, chỉ sợ buổi tối lơ là, sẽ tạo cơ hội tốt cho quân Tùy, khi đó hối hận cũng đã muộn rồi.

- Tướng quân cao kiến! Tùy tùng xung quanh đều thán phục kiến thức của Trần Hải Thạch.

Trần Hải Thạch lắc đầu, lại cười khổ một tiếng, nói: - Trương Huyễn là người thiên về dùng kế, trừ phi bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không cưỡng ép công thành. Hơn nữa, hắn chỉ có năm nghìn quân đội, không dùng kế, sao hắn có thể công hạ được Phí huyện chứ? Cho nên chúng ta phải vô cùng cẩn thận, không thể xem thường được.

Mọi người đều tâm phục khẩu phục, không hề cảm thấy sự nghiêm khắc của y là dư thừa.

Nghiêm lệnh của Trần Hải Thạch đã truyền đạt, các Giáo úy xung quanh thành lần lượt kiểm tra khu vực phòng vệ của mình, không cho phép binh lính lười nhác ngủ quên, đặc biệt là sợ chủ tướng kiểm tra nhìn thấy trong khu vực phòng ngự của mình.

Giáo úy họ Tiền phụ trách lầu thành bắc cũng là một người thích uống rượu bài bạc, vốn dĩ y cũng trốn để ngủ, nghe thấy quân lệnh kiểm tra, y chỉ còn biết đứng dậy đi tuần tra khu vực phòng ngự của mình.

Trước khi đi tới phòng máy treo, chỉ thấy cửa phòng có bốn tên lính đang đứng, Triệu giáo úy thấy họ có chút lạ lẫm, không phải là thủ hạ của mình, không khỏi tò mò hỏi:

- Các ngươi là ai? Bọn lão Dương đâu?

- Hồi bẩm Giáo úy, chúng ta là huynh đệ lục doanh, có người bỏ tiền ra để chúng ta bảo vệ ở đây.

Một tên lính đưa thẻ trúc của mình cho Tiền Giáo úy. Tiền Giáo úy bỗng hiểu ra, thủ hạ của y quả nhiên là đã bỏ tiền ra cho người ta thay họ trực, trong lòng y thầm chửi: - Lũ khốn kiếp!

Đúng lúc này, có binh lính liền chạy nhanh tới bẩm báo: - Giáo úy, Trần tướng quân tới rồi!

Tiền Giáo úy hoảng sợ, liền trả thẻ trúc lại cho họ, thấp giọng dặn dò bốn người:

- Cái gì cũng đừng có nói, nhất định không được lỡ miệng đâu đấy, hiểu chưa?

- Ty chức hiểu rồi!

Tiền Giáo úy liền chạy đi nghênh tiếp Trần Hải Thạch. Bốn người lau mồ hôi lạnh trên trán, gõ cửa phòng máy, thám báo trốn phía sau cửa trong phòng Triệu Anh tiếp tục đem mấy thi thể đó ném xuống khe hở trong tường, sau đó lại lau sạch vết máu.

Họ quả thực rất may mắn, nếu vừa rồi Tiền Giáo úy nhìn kỹ một chút, cửa lớn không có khóa, lại mở ra kiểm tra, lập tức sẽ phát hiện ra mấy thi thể nằm trong phòng, tất cả sẽ bị bại lộ.

Năm người này chính là nội ứng của Thẩm Quang cắm vào thành, do sông đào bảo vệ thành quá rộng, bám tường công thành cũng không dễ dàng gì. Như vậy tốt nhất chính là họ khống chế cổng thành và cầu treo.

Sau khi thay ca, năm người không có xuống thành, mà tiếp tục ở lại tường thành. Họ tìm cơ hội để giết chết mấy tên lính bảo vệ phòng máy, thay họ bảo vệ phòng máy. Đúng lúc vừa rồi Tiền Giáo úy bỗng nhiên tới kiểm tra, họ suýt nữa đã bị bại lộ.

- Khóa cửa chính lại đi! Thủ lĩnh Triệu Anh giấu xong thi thể, từ bên trong bước ra, thấp giọng hạ lệnh cho mấy người khác.

Năm người dùng xích sắt khóa cửa sắt lại, chìa khóa tổng cộng có hai chiếc, một chiếc trong tay họ, chiếc còn lại trong tay Giáo úy đang trực. Khi thay ca sẽ giao chìa khóa lại.

Lúc này, chủ tướng Trần Hải Thạch dưới sự dẫn dắt của Tiền Giáo úy cũng bước nhanh vào thành. Tinh thần của Tiền Giáo úy vô cùng căng thẳng, một khi bị chủ tướng phát hiện ra binh lính của mình dùng tiền để tìm người vào trực ban, y sẽ không xong, may mà tầm nhìn trong thành rất tối, không nhìn rõ vẻ mặt của Tiền Giáo úy.

Phí huyện là huyện lớn, có bốn cửa thành, tương ứng cũng có bốn tòa thành lầu. Mỗi phòng máy trong thành lầu là khống chế khu vực trọng yếu của cầu treo và cổng thành, không thể có chút sơ suất nào. Trần Hải Thạch cũng vô cùng chú trọng, y tất nhiên cũng sẽ tới thị sát.

Đứng ở cửa phòng máy có năm tên lính, tay cầm trường mâu, đứng nghiêm, thể hiện không hề có chút lơ là và uể oải nào. Điều này khiến cho Trần Hải Thạch rất hài lòng. Y cũng bước lên phía trước đẩy cửa ra, tiếng xích sắt vang lên, lúc này y mới phát hiện có khóa. Y nhìn xung quanh qua khe hở, lại hỏi: - Có gì khác thường không?

Tiền Giáo úy sợ mấy tên lính bị bại lộ, liền giành nói: - Khởi bẩm tướng quân, không có gì khác thường!

Trần Hải Thạch gật đầu, khoát tay một cái. - Chúng ta đi thôi!

Y bước ra khỏi thành lầu, đám thủ hạ vây quanh tiếp tục đi tuần tra quanh tường thành, nhìn thấy chủ tưởng đã đi xa, Tiền Giáo úy mới thở phào một cái, quay người trở về thành lầu chửi: - Mấy thằng khốn kiếp các ngươi, mau đi tìm đám lão Dương về đây!

Đúng lúc này, trong thành bỗng vang lên tiếng "ba ba". Tiếng vang trong trẻo inh tai, đêm khuya tĩnh lặng lại càng vang xa, trên thành cũng nghe thấy rất rõ ràng.

Đó chính là tín hiệu ra tay, thời gian đã tới rồi, mấy tên thám báo nhìn nhau, một tên thám báo từ phía sau lấy tay bịt chặt lấy miệng của Tiền Giáo úy, Triệu Anh rút một con dao găm sắc nhọn ra, một dao đâm trúng tim của gã. Mắt Tiền Giáo úy trợn trừng lên, gã tới lúc chết mới biết mình đã bị mắc lừa.

Mọi người mở khóa, kéo thi thể của Tiền Giáo úy vào trong phòng, từ bên trong khóa trái cửa lại, năm người bắt đầu đẩy bàn tời. Bàn tời chuyển động cạch cạch, chiếc cầu treo lớn bắt đầu được thả xuống.

Trong thành vang lên tiếng kêu kinh động tới chủ tướng Trần Hải Thạch đang thị sát trên tường thành. Y liền nhìn ra xa, thoáng thấy ánh lửa, có làn khói bay lên.

- Tướng quân, hình như là quán rượu Ninh Hải cháy rồi! Có một tên lính chỉ về đám cháy phía xa kêu lên.

Trần Hải Thạch thầm kinh ngạc, quán rượu Ninh Hải là sản nghiệp của y. Toàn bộ tích cóp của y đều đầu tư vào quán rượu này, y liền quay đầu ngựa chạy về phía cổng thành bắc.

Nhưng rất nhiều việc chính là âm sai dương thác như vậy đấy. Lúc này khoảng cách của họ tới cầu treo đã chưa tới ba trượng, nhưng ai cũng không phát hiện ra cầu treo đang từ từ hạ xuống, mà đã bị đám lửa và tiếng kêu trong thành lôi cuốn. Trần Hải Thạch trực tiếp men theo con đường bên cạnh cổng thành bắc xông xuống, chạy về phía đám cháy trong thành.

Lúc này, binh lính trên tường thành đều bị đám lửa trong thành thu hút, lần lượt chạy về phía đó xem náo nhiệt, bàn luận với nhau. Tửu lầu Ninh Hải là quán rượu lớn nhất Phí huyện, cũng là một công trình quan trọng của Phí huyện, luôn kinh doanh rất náo nhiệt, hầu như mỗi binh lính đều đã từng ăn cơm ở đây rồi. Đám cháy của nó khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc.

Đám cháy ở quán rượu Ninh Hải đã thu hút sự chú ý của đại bộ phận mọi người. Đồng thời Trương Huyễn cũng dẫn theo năm nghìn quân đội đã xuất hiện ở trên một cánh đồng lúa mạch chỉ cách cổng thành bắc khoảng trăm bước. Màn đêm đã bao phủ lên người họ. Ánh mắt Trương Huyễn đầy kỳ vọng nhìn chăm chú về phía chiếc cầu treo đang từ từ hạ xuống. Hắn quay đầu lại thấp giọng nói: - Chùy công thành chuẩn bị!

Trăm tên lính ôm chùy công thành khổng lồ, đây là phương án đã dùng của họ, một khi đám người Thẩm Quang mở thành thất bại, họ sẽ trực tiếp dùng chùy công thành phá cổng thành xông vào.

Đúng lúc này, một tên lính trên cổng thành vô ý đã phát hiện thấy cầu treo hiện lên trên sông đào bảo vệ, kinh hãi kêu lên. - Cầu treo sao lại hạ xuống rồi?

Đám binh lính lần lượt chạy trở về chỗ nhìn xuống dưới, đều cảm thấy vô cùng nghi ngờ. Họ chỉ là binh lính bình thường, đối với sự biến đổi lớn này không có quyền phát ngôn, nói không chừng là mệnh lệnh của tướng quân. Lúc này một viên Giáo úy cũng nhìn thấy cầu treo hạ xuống, y bỗng nhiên bừng tỉnh. - Không xong rồi! Mau đánh trống cảnh báo!

Tiếng trống cảnh báo "đang đang đang" trên cổng thành, Trương Huyễn nghe thấy tiếng chuông cảnh báo, liền cao giọng hạ lệnh:

- Chùy công thành lên, quân hộ vệ giơ tấm chắn, cung tiễn thủ bắn lên thành!

Trăm tên lính ôm chùy công thành bằng gỗ khổng lồ chạy về phía cổng thành. Hai trăm tên lính khác giơ cao tấm chắn bảo vệ binh lính hai bên.

Ba nghìn binh lính tay cầm cung tên xông lên, xông tới bên con sông bảo vệ thành bắn tên về phía bắc thành, mật độ tên bắn lên cổng thành dày đặc, chiến tranh cuối cùng cũng đã nổ ra.

Bình Luận (0)
Comment