Lạc Chấn Ngọc hành một lễ, tiếp tục nói: - Quân đội của Tôn Tuyên Nhã mặc dù nhiều gấp đôi Vương Bạc, nhưng trang bị vũ khí khá kém, chỉ có một vạn người có trang bị vũ khí quân Tùy. Cho nên, hai người họ có thể chung sống hòa bình với nhau, quan trọng là ở chỗ thực lực của quân đội Vương Bạc khá mạnh.
Kỳ thực những tin tức tình báo này Bùi Nhân Cơ cũng đã biết rồi. Y chỉ là có chút không tin tưởng Trương Huyễn, muốn chứng thực lại điều này từ Lạc Chấn Ngọc một chút. Những lời của Lạc Chấn Ngọc nói hoàn toàn trùng hợp với tin tình báo của Trương Huyễn, y liền gật đầu nói: - Nếu binh lực của Vương Bạc khá mạnh, vậy thì phải cẩn trọng khi hành sự, truyền lệnh của ta, đại quân nghỉ ngơi 3 ngày!
Bùi Nhân Cơ cần có sự phối hợp của Trương Huyễn, y mới chính thức đi xuống phía nam tiến công quân Vương Bạc..
Quân đội của Trương Huyễn sau khi giành được Đông An huyện và Nghi Thủy huyện, quân giặc bảo vệ huyện Cử cũng liền rút lui, khiến cho Trương Huyễn không tốn chút gì mà chiếm lĩnh được huyện Cử. Hắn liền hạ lệnh cho Uất Trì Cung ở lại Đông An huyện chỉnh đốn lại binh lính đầu hàng, huấn luyện cho họ thành quân khả dụng.
Trương Huyễn cũng không dừng lại quá lâu, hắn liền dẫn năm nghìn quân cùng quân nhu đi xuống phía nam, mục tiêu là trọng trấn Phí huyện của Lang Gia quận.
Phí huyện nằm ở vùng trung nam bộ Lang Gia quận, cách Lâm Nghi huyện chỉ có 60 dặm, được gọi là cửa chính phía bắc huyện Lâm Nghi, địa vị chiến lược vô cùng quan trọng. Ngoài ra, xung quanh Phí huyện chủ yếu là đồng bằng, sông ngòi dày đặc, nguồn nước đầy đủ, cũng là nơi sản xuất lương thực quan trọng của Lang Gia quận.
Theo như Trương Huyễn được biết và chiến thuật đã bàn bạc với Bùi Nhân Cơ, Trương Huyễn phụ trách thu phục Phí huyện, đại quân xông lên khống chế Tôn Tuyên Nhã của Lâm Nghi huyện, khiến cho Tôn Tuyên Nhã không thể cứu viện được quân đội Vương Bạc. Tiếp theo đó Bùi Nhân Cơ dẫn quân chủ lực Phi Ưng quân quyết chiến với quân Vương Bạc.
Chỉ cần Bùi Nhân Cơ đánh tan được đội quân Vương Bạc sẽ tiếp tục đi xuống phía nam hội hợp với Trương Huyễn. Hai bên sẽ kẹp lấy Lâm Nghi, đánh tan đội quân Tôn Tuyên Nhã.
Đây là chiến thuật quá mức tuyệt vời, nó yêu cầu hai quân phải phối hợp ăn ý. Bây giờ bước đầu tiên của hai quân đều đã thực hiện được rồi, như vậy sẽ bắt đầu bắt tay vào bước thứ hai. Trước tiên, Bùi Nhân Cơ án binh bất động, chờ Trương Huyễn công hạ Phí huyện.
Phí huyện cũng là một huyện lớn. Người trong huyện có hơn sáu nghìn hộ hơn ba vạn người. Chu vi xung quanh thành trì cũng khoảng 20 dặm, tường thành cao lớn, kiên cố. Do là vùng đất giàu có, nhân khẩu nhiều, cộng thêm địa vị chiến lược trọng yếu, Tôn Tuyên Nhã cũng coi trọng Phí huyện một cách khác thường, đặc biệt là đại tướng tâm phúc Trần Hải Thạch dẫn theo một vạn tinh binh đóng quân ở trong thành.
Lúc này, Tôn Tuyên Nhã đã nhận được tin tức quân Tùy xuất binh Lang Gia quận. Y vô cùng căng thẳng, lệnh cho Trần Hải Thạch kiên trì cố thủ Phí huyện, không cho phép hắn ta xuất chiến nghênh địch. - Cho dù là đối phương chỉ có một trăm binh lính, cũng không được phép xuất chiến. Tôn Tuyên Nhã hạ lệnh chết.
Trần Hải Thạch cũng vô cùng quán triệt mệnh lệnh của chủ công. Đóng cổng thành không cho phép bất cứ ai ra vào thành.
Sáng hôm đó, Trương Huyễn thống lĩnh năm nghìn đại quân tới Phí huyện. Khi còn cách bên ngoài Phí huyện ba dặm liền dừng bước, Trương Huyễn hạ lệnh hạ trại.
Các binh lính bắt đầu bận rộn với việc dựng đại trướng. Họ cũng không mang theo hàng rào, mà dùng hai trăm nghìn cây trường mâu bố trí thành trường mâu trận xung quanh đại doanh. Từng cây trường mâu cắm chéo trong bùn hướng ra phía ngoài, đầu mũi nhọn hình thành rừng mâu lớn, khiến cho quân địch khó mà đánh lén được.
Cùng lúc đó, Trương Huyễn lại dẫn hơn trăm kỵ binh thám báo đi ra ngoài, quan sát nhất cử nhất động của quân địch.
Khi còn cách đại doanh không xa khoảng chừng bằng một rừng cây nhỏ, Trương Huyễn và các tướng lĩnh từ xa quan sát thành trì kiên cố này. Trên đầu thành cờ lớn của Lang Gia bay phất phới, mỗi lỗ châu mai đều có thể thấy được binh lính bảo vệ thành, tay cầm cung tiễn nghiêm hình đón địch, phòng ngự không hề có chút sơ hở nào.
- Tướng quân, nếu quân địch tử chiến không ra, tòa thành trì này không dễ gì công hạ được!
Uất Trì Cung có chút lo lắng. Họ chỉ mang theo 20 cái thang công thành, sao có thể công hạ được thành trì phòng vệ nghiêm mật như vậy. Nhưng nếu bao vây thành trong thời gian dài, họ sẽ mất đi ý nghĩa tấn công Phí huyện.
Trương Huyễn cười nhạt. - Kính Đức, đạo của người làm tướng là ở dũng, đạo của người làm thầy là ở mưu. Binh pháp nói, mưu trước mà hành động sau, điều này giống như chơi cờ. Nếu ta không có bố cục trước, sao dám vọng động dùng binh đao?
Mọi người đã hiểu ý của Trương Huyễn, liền cảm kích nói: - Hóa ra tướng quân đã lo liệu xong hết rồi!
- Nếu không sao ta dám đồng ý với yêu cầu của Bùi soái, trước tiên lấy Phí huyện chứ? Trương Huyễn bật cười nhìn mọi người nói.
Ở một ngã tư trong thành Phí huyện là một ngõ nhỏ âm u. Trong ngõ nhỏ có hơn 20 hộ gia đình, trong đó sâu nhất là một ngôi nhà khoảng chừng ba mẫu đất, chủ nhân họ Tưởng, là một thương nhân quanh năm bôn ba bên ngoài. Ngôi nhà này để cho huynh đệ cho thuê, thu chút tiền thuê nhà.
Trong khoảng thời gian này, những cư dân của ngôi nhà khác trong ngõ phát hiện thấy trong nhà có một người thương nhân đi vào, hàng ngày mang hàng hóa ra ngoài cửa bắc bán, tới khi trời sắp tối mới quay về. Ngoài ra, trong nhà hầu như không có bất kỳ người nào sống cùng nữa.
Người thương nhân này đương nhiên chính là Thẩm Quang phụng mệnh tới ngầm mai phục ở Lang Gia quận. Sau khi y rời khỏi Lâm Nghi huyện thì không quay trở lại Bắc Hải quận nữa, mà ẩn mình ở Phí huyện. Do khi y tới Lang Gia quận, chiến tranh vẫn chưa có xảy ra, cho nên việc quản lý của Phí huyện cũng vô cùng lỏng lẻo, để cho thủ hạ của y lợi dụng các thân phận mà yểm hộ vào thị trấn.
Ban ngày Thẩm Quang đi tới cửa bắc bán tơ lụa, trên thực tế là quan sát việc bố trí phòng vệ của quân giặc. Buổi tối thì trở về nhà vẽ bản đồ, trải qua năm sáu ngày quan sát liên tục, y đã nắm được hiện trạng bố trí phòng vệ của thành bắc.
Sáng hôm nay, không khí trong thành Phí huyện vô cùng căng thẳng. Tất cả mọi cửa hàng đều đóng cửa, nhà nhà đều không được phép ra ngoài, từng đội binh lính chạy vòng quanh trong thành, tra tìm người khả nghi.
Trên thực tế, mấy hôm trước, tin quân Tùy công chiếm Nghi Thủy huyện và Đông An huyện đã được truyền tới. Phí huyện liền đóng cửa thành, không cho phép bất cứ người nào ra vào, không khí đã vô cùng căng thẳng.
Thẩm Quang cũng không còn bày bán hàng nữa, mà kiên nhẫn chờ chủ lực quân Tùy tới.
Màn đêm tĩnh lặng buông xuống, Thẩm Quang đi vào hậu viện, trên nội đường ngồi hơn 50 thủ hạ của Thẩm Quang, đang lặng lẽ ăn cơm tối, thấy thủ lĩnh tới, mọi người đều lần lượt đứng lên.
Thẩm Quang liền cười nói với mọi người:
- Không khí bên ngoài đã rất căng thẳng rồi, tướng quân đã hạ trại ở bên ngoài bắc thành rồi, hành động ngay đêm nay, mọi người cố gắng ăn no, đêm sẽ có một trận huyết chiến.
Tường phía đông bắc thành Phí huyện dài khoảng 300 bước, do một Giáo úy dẫn năm trăm binh lính phụ trách phòng ngự. Họ chia ra thành năm đội, mỗi độ phụ trách thường trực hơn hai canh giờ, không dừng ngủ đêm giám sát ngoài thành, họ không cần đội tuần tra, mỗi người phụ trách khoảng cách ba bước, quan sát nhất cử nhất động của đại doanh quân Tùy ngoài thành.
Màn đêm buông xuống, lại một đội trăm người lên thành nhận ca. Họ ai nấy đều tự đứng vào cương vị của mình, tay cầm trường mâu đứng gác. Khoảng một canh giờ qua đi, tinh thần khi vừa mới nhận ca đã giảm dần xuống, các binh lính bắt đầu mặt ủ mày chau, liều mạng ngáp dài.
Đêm càng về khuya, mấy bước bên ngoài không còn nhìn thấy bóng người nữa. Lúc này, năm tên lính trấn thủ góc tường phía đông đã liếc mắt nhìn nhau, họ đương nhiên đều là thủ hạ của Thẩm Quang, đồng thời cũng là người dân địa phương Phí huyện, cùng xin tham gia quân ngũ, chi chút tiền là được vào một chỗ.
Nhiệm vụ của họ là phụ trách chuyển tin ra bên ngoài, liên hệ với quân Tùy. Lúc này, họ thấy thời cơ đã tới rồi, lấy một cuộn dây thừng đã được chuẩn bị, một đầu buộc lên tường thành, đầu còn lại thì ném xuống phía dưới thành. Một binh lính trong đó khẽ nhảy lên lỗ châu mai, giống như bộ dạng của con khỉ vịn vào sợ dây thừng nhanh chóng đi xuống, không hề có tiếng động thâm nhập vào trong sông đào bảo vệ thành, bơi qua sông đào rộng, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Lúc này vừa tới giờ Hợi, cũng chính là 9 giờ tối, trong đại doanh quân Tùy là một màu đen tối, các binh lính đều sớm đã ngủ say rồi, chỉ có một nghìn người phụ trách phòng ngự tuần tra xung quanh đại doanh.
Trong đại trướng trung quân còn sáng đèn, Trương Huyễn đang đứng ở trước tấm địa đồ bàn bạc phương án tiếp theo với Phòng Huyền Linh. Đối với Trương Huyễn mà nói, lấy được Phí huyện đã là vấn đề không lớn nữa, nhưng hắn cũng có chút lo lắng cho Bùi Nhân Cơ.
- Tướng quân còn lo lắng Bùi soái khinh địch sao?
Phòng Huyền Linh rất hiểu nỗi lo lắng của Trương Huyễn. Mặc dù đã cộng sự với Trương Huyễn trong khoảng thời gian không dài, nhưng Phòng Huyền Linh đã dần nhìn thấu được vị chủ công trẻ tuổi này.
Mặc dù tuổi tác còn trẻ, lại có một sự lão luyện và thành thục không chỉ về mặt võ nghệ cao cường mà những người cùng tuổi tuyệt đối không thể có được, hơn nữa lại rất giàu mưu lược, tầm nhìn sâu xa, là một nhân vật hùng tài đại lược. Chỉ tiếc là xuất thân hơi kém một chút, nếu không khả năng hiệu triệu của hắn sẽ không hề tầm thường chút nào.
Trương Huyễn thở dài một cái. - Bởi vì chiến dịch lần này rất quan trọng đối với Bùi Nhân Cơ. Ta lo lắng ông ta sốt ruột tranh công, ngược lại dục tốc thì bất đạt.
Phòng Huyền Linh trầm tư một hồi, nói: - Bùi soái là người rất thận trọng. Mặc dù có chút bảo thủ, nhưng ông ta không thể vội lập công, kỳ thực thuộc hạ lo lắng là ông ta sẽ xem thường tướng quân.
- Xem thường ta? Trương Huyễn có chút khó hiểu. - Lời này là thế nào?
- Con người đã có tuổi rồi, dễ phạm phải tật xấu chung của người già, đó chính là xem thường vãn bối, xem thường người trẻ tuổi. Đặc biệt là tướng quân thời gian tòng quân không dài, Bùi soái há có thể tin phục tướng quân sao? Ông ta và tướng quân phối hợp tác chiến, chỉ là vì ông ta cần sự hỗ trợ quân đội của tướng quân. Nhưng trên thực tế, từ tận xương tủy của ông ta rất là xem thường tướng quân.
Trương Huyễn im lặng một hồi liền hỏi: - Nếu ông ta khinh thường ta, sẽ có hậu quả thế nào?
- Ông ta không nghe theo lời khuyên của tướng quân, cũng không tiếp nhận ý kiến của tướng quân. Ông ta chỉ có tác chiến theo kế hoạch của mình, tướng quân khuyên ông ta cẩn thận Vương Bạc, ông ta thực sự sẽ để trong lòng sao?
Trương Huyễn trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói: - Xem ra ta phải viết cho Tần Quỳnh một bức thư, ông ta có thể không tin tưởng ta, nhưng ông ta phải tin tưởng Tần Quỳnh chứ.
- Đây là một cách!
Hai người đang nói chuyện, có binh lính bẩm báo ở đại trướng: - Khởi bẩm tướng quân, Thẩm tướng quân sai thủ hạ tới liên hệ.
Trương Huyễn tinh thần phấn chấn, liền hạ lệnh: - Mau dẫn hắn ta vào đây!
Lát sau, các binh lính đưa một tên lính trẻ tuổi mặc quân phục quân giặc vào.
- Thám báo doanh Triệu Anh tham kiến tướng quân! Tên lính trẻ quỳ một gối xuống hành lễ.